Buổi sáng hôm sau, khi Hà Mật tỉnh dậy thì đã không nhìn thấy anh đâu, theo như cô suy đoán thì có lẽ Lăng Dụ Triết đã đến công ty rồi. Nằm trên giường ngẩn ngơ về chuyện hôm qua, đều là do cô chủ động nên mọi chuyện càng lúc đi càng xa, nhưng có lẽ cô đã không có đường lui nữa rồi.
Trong lúc cô vẫn còn suy nghĩ về mọi chuyện thì Khương Đình Lập đã gọi đến, giống như bị chột dạ, Hà Mật thật sự không thể nghĩ được gì nữa, liệu bây giờ nếu cô nói chuyện này với anh tư liệu anh ấy có tức ૮ɦếƭ hay không nhỉ?
Nhưng sau đó thì cô đã hít một thật sâu, rồi nhận máy.
- [Em làm gì mà nhận máy lâu vậy? Lăng Dụ Triết lại làm gì em sao?]
Nghe Khương Đình Lập hỏi mà Hà Mật lại toát mồ hôi, ông anh trai này của cô chắc không phải có hỏa nhãn kim tinh đâu nhỉ, chứ tại sao hôm qua cô cùng Lăng Dụ Triết vừa xảy ra chuyện thì hôm nay anh ấy lại gọi đến và hỏi ngay đúng trọng tâm. Nhưng sau đó cô liền nói:
- Anh tư, em có chuyện này… Nhưng em không biết có nên nói với anh hay không.
- [Có chuyện gì khó nói sao?]
Nhưng lúc này thì Hà Mật lại không biết nên bắt đầu từ đâu, nhưng Khương Đình Lập là bác sĩ, anh ấy đã gặp qua nhiều dạng người rồi, nên có vẻ như không cần Hà Mật nói ra thì anh cũng đã ngấm ngầm đoán ra được gì đó rồi. Không đợi cô lên tiếng, thì Khương Đình Lập đã nghiêm giọng nói:
- [Em có tình cảm với Lăng Dụ Triết sao!]
Đột nhiên Hà Mật lại có chút lạnh sống lưng, ông anh trai này của cô có thật sự là người hay không vậy? Mặc dù cách xa nhau cả trăm cả nghìn kilomet nhưng tại sao anh ấy vẫn có thể đoán đúng như thần thế! Đây đúng là chuyện phi lý mà!
Nhưng quay lại với câu hỏi của Khương Đình Lập, cô không phản đối cũng không chấp nhận, cô cũng không biết hiện tại thứ mà cô đối với Lăng Dụ Triết là gì nữa, cô có thật sự thích Lăng Dụ Triết hay không? Nhưng chẳng lẽ cô lại thích một người cay nghiệt với mình sao? Bất chợt, ở đầu dây bên kia lại vang lên giọng của Tô Thước, anh ấy nói:
- [Mật Mật, anh biết hiện tại Lăng Dụ Triết đã thay đổi thái độ với em, nhưng chưa chắc anh ta sẽ thay đổi hoàn toàn. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời… Hơn nữa, hôn sự của em và Vãn Tùng cũng đã chuẩn bị đâu vào đó, em đừng nghĩ lung tung nữa!]
- Anh ấy… Không hẳn là không thay đổi.
- [Một người đàn ông chưa hiểu tường tận mọi chuyện, chỉ nghe từ một phía đã vội vàng kết luận. Hắn ta không xứng với em, Hà Mật, em nên suy nghĩ lại đi]
Nói đến đây thì Tô Thước đã trực tiếp tắt máy, trong số bốn người anh trai của cô thì Tô Thước là người yêu thương cô nhất, anh ấy cũng là người thấu tình đạt lý nên sẽ chẳng bao giờ nói thừa cái gì… Chỉ là Hà Mật lại không nói trước được cái gì, có lẽ Lăng Dụ Triết hiện tại đang thay đổi, nhưng tương lai thì sao? Khi Lăng thị đối mặt với nguy hiểm thì sao đây, liệu đến lúc đó anh có một lần nữa bỏ rơi cô hay không?
Chỉ hai câu nói của Tô Thước đã làm cho Hà Mật phải suy nghĩ, rốt cuộc thì cô nên làm gì mới tốt đây?
Vì nếu như cô đồng ý ở bên cạnh Lăng Dụ Triết, thì rất có thể một ngày nào đó anh sẽ lại bỏ rơi cô, như cách mà anh bỏ rơi Lý Lan Hinh vậy. Còn nếu như cô từ chối Lăng Dụ Triết và chấp nhận kết hôn với Hứa Vãn Tùng, thì cô sẽ có được tự do, đồng nghĩa với việc là cô sẽ không có sự ràng buộc nào với anh nữa… Như cậu thì lỡ như cô muốn gặp anh, lỡ như cô nhớ anh… Thì phải làm sao đây? Rốt cuộc thì cô nên làm gì đây!
Trong lúc Hà Mật đang vò đầu bứt tai thì Lăng Dụ Triết đã đi vào phòng, thật ra buổi sáng này anh có một cuộc họp, nhưng anh đã cố gắng hoàn thành thật nhanh để quay về với cô, lúc anh mở cửa đi vào đã thấy cô đang rối bời.
Nhẹ nhàng bước đến chỗ của cô, nói:
- Sao vậy?
Hà Mật đưa mắt nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Cuối cùng thì cô cũng không biết có nên nói với anh hay không nữa, nhưng với cách mà Hà Mật hành xử ngày hôm qua thì liệu Lăng Dụ Triết có nghĩ rằng cô đang cho anh một cơ hội hay không? Và nếu như thật sự Lăng Dụ Triết nghĩ như vậy thì cô sẽ phải giải thích như thế nào đây… Cô có nên nói cho anh biết là mình vẫn còn rất bất an khi ở bên anh hay không?
- Em có chuyện gì sao?
Cuối cùng, Hà Mật vẫn quyết định là sẽ nói chuyện rõ ràng Lăng Dụ Triết, dù sao thì anh cũng nên biết được một vài chuyện hay nói đúng hơn là một vài sự thật từ cô.
- Em có chuyện muốn nói với anh.
Lăng Dụ Triết cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh cô, không chỉ vậy mà anh còn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô để xoa xoa, hành động dịu dàng này của anh thật sự đã làm cho Hà Mật phải điêu đứng, nhưng ngay sau khi xốc lại tinh thần, cô liền nói:
- Lăng Dụ Triết, anh có thể đợi em hay không?
- Đợi em làm gì?
- Đợi em suy nghĩ kĩ đã. Em muốn biết rằng tình cảm hiện tại em dành cho anh có phải là yêu hay không.
Lăng Dụ Triết nghe thế thì cũng chỉ nghiêng đầu, sau đó thì anh còn hỏi cô là muốn xác nhận tình cảm bằng cách nào. Hà Mật cúi đầu, nhưng rồi cô vẫn nói là muốn kết hôn với Hứa Vãn Tùng, chỉ vài tháng thôi… Nhưng Lăng Dụ Triết khi nghe thấy vậy liền không đồng ý, nếu như chỉ là muốn xác nhận tình cảm thì tại sao lại kết hôn với Hứa Vãn Tùng chứ!
Hà Mật biết rõ nam nhân này có tính chiếm hữu rất cao, cô liền nhẹ nhàng vỗ vỗ lấy tay của anh, nói:
- Trong thời gian đó thì anh hãy đề đơn cắt đứt mối quan hệ cha con của chúng ta. Nếu như… Nếu như em quay lại, thì chúng ta sẽ có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau rồi.
Cứ nghĩ những lời này nói ra thì Lăng Dụ Triết sẽ đồng ý, nhưng anh lại có chút cúi đầu, thất vọng nói:
- Vậy nếu như em không quay lại… Thì anh triệt để mất em sao?
Hà Mật cũng bị câu hỏi của anh làm giật mình, cô cũng gật nhẹ đầu. Nhưng ngay sau đó thì Lăng Dụ Triết đã ôm chặt lấy cô, anh không muốn như vậy… Nhưng nếu như đây là quyết định của Hà Mật, thì anh cũng sẽ tôn trọng, vì anh đã hứa với cô sẽ tôn trọng tất cả những gì mà cô muốn làm, hiển nhiên thì việc này cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, Hà Mật liền đưa mắt nhìn anh, nói:
- Lăng Dụ Triết, em biết nếu em còn nêu ra điều kiện thì em rất quá đáng… Nhưng mà…
- Anh sẽ không kết hôn với Lý Lan Hinh. Quãng đời còn lại, chỉ có thể là em.
Lúc này, Hà Mật liền kinh ngạc nhìn anh, cô cũng không biết lý do tại sao Lăng Dụ Triết thay đổi thái độ như bây giờ. Có chút tò mò, cô liền hỏi:
- Dụ Triết, tại sao anh lại thay đổi thái độ như vậy?
Lăng Dụ Triết nghe cô hỏi liền mỉm cười, đưa tay xoa đầu của cô, rồi còn hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô, nói:
- Cách đây vài ngày, anh đã nằm mơ thấy Giai Âm, cô ấy đã nói cho anh biết một sự thật… Chính anh ban đầu còn không tin, nhưng sau đó thì anh đã cho người xác minh và đích thị đúng là sự thật… Không chỉ vậy, mà Giai Âm còn nhắc nhở anh nên nhìn sâu vào trái tim của mình.
Dừng một chút, anh lại đưa ánh mắt thâm tình nhìn cô, nói:
- Cô ấy nói hãy trân trọng người ở bên cạnh của mình.
Nhưng Hà Mật lại càng thấy tò mò, rốt cuộc thì Tống Giai Âm đã nói gì với Lăng Dụ Triết mà khiến cho anh phải thay đổi như vậy chứ? Hiển nhiên, với một người đã có ý thay đổi như anh thì anh cũng đã đồng ý kể cho cô nghe về giấc mơ đó.