Trong khi Hà Mật và Lăng Dụ Triết vẫn còn chìm đắm trong cơn thác loạn thì Lý Lan Hinh đã cố gắng bình tĩnh, xem như là chưa có chuyện gì xảy ra mà về phòng ngủ.
Còn Lăng Dụ Triết thì vẫn nhịp nhàng luân động bên trong cô, mỗi lần di chuyển thì anh đều nói vào tai cô cái gì đó, nhưng trời cũng đã khuya, mà Hà Mật cả ngày hôm nay cũng quá mệt rồi nên cô chẳng nghe thấy anh nói gì, rốt cuộc thì Lăng Dụ Triết đang muốn nói gì với cô chứ? Bất chợt, hành động của Lăng Dụ Triết bắt đầu không thể khống chế, hai tay giữ chặt lấy tấm eo nhỏ tinh tế của cô rồi ra sức thúc đẩy.
Một lúc sau, thì anh đã thỏa mãn mà phóng thích mầm mống bên trong cô, sau đó thì cũng mệt lả mà đổ ập xuống cơ thể của cô, nhưng Lăng Dụ Triết không nói gì, anh chỉ nhẹ nhàng hôn lấy cánh môi nhỏ của cô, nụ hôn kia vừa nhẹ nhàng lại vừa dịu dàng, nó đã làm cho đầu óc của cô trở nên mơ hồ, nhưng với hành động dịu dàng này thì cô cảm thấy có chút không quen, nhưng sau đó thì cô cũng từ từ đáp lại. Nụ hôn triền miên của họ cứ kéo dài, kéo dài mãi cho đến khi cả hai đều buồn ngủ mà thi*p đi.
[…]
Buổi sáng ngày hôm sau thì Lăng Dụ Triết đã tỉnh giấc, anh vẫn cảm nhận được ở bên trong lòng của mình đang có một cô gái đang hít thở đều đều, vốn dĩ anh còn tưởng là đêm qua mình là Lý Lan Hinh đã quá phận nên định sẽ hất cô ta ra, nhưng ngay sau đó thì anh lại nhìn xuống, mái tóc màu đen dài mượt mà rũ xuống, gương mặt xinh xắn hiện lên, hóa ra người đêm qua anh ở cùng là Hà Mật. Chẳng biết tại sao, nhưng anh lại thấy thật may… Thật may là Hà Mật.
Lúc này Lăng Dụ Triết mới cảm thấy được sự ấm áp, có vẻ như anh thích cảm giác ôm lấy cơ thể của Hà Mật hơn, vừa ấm áp vừa bình yên, lại còn có chút thoải mái, bất chợt anh lại siết chặt vòng tay của mình lại, hoàn toàn đem Hà Mật ôm chặt ở trong lòng, Lăng Dụ Triết muốn thời khắc này dừng lại ở đây mãi mãi…
Nhưng chỉ được một lúc sau thì Hà Mật đã dụi mắt tỉnh dậy, cô đưa mắt nhìn anh, sau đó lại nói:
- Vẫn chưa rời đi sao?
- Hà Mật… Câu nói đêm qua của tôi, cô đã nghĩ gì chưa?
- Anh đã nói gì sao?
Nghe vậy thì tâm tình của Lăng Dụ Triết cũng đã sa sầm, đêm qua tuy anh bị tác dụng của thuốc nên mới có hành động thác loạn đó cùng cô, nhưng chỉ sau một lúc là anh đã tỉnh táo lại rồi, từ đó về sau đều là do anh chủ động, và cũng đêm hôm qua, anh đã nói không muốn gả cô đi… Không chỉ vậy mà anh còn nói là mình tin cô, tin rằng cô không hại ૮ɦếƭ Tống Giai Âm. Nhưng chưa hết, anh còn nói là muốn chịu trách nhiệm với cô, anh sẽ từ bỏ mối quan hệ cha con của hai người, sau đó sẽ chính thức cưới cô về làm vợ… Nhưng mà có lẽ những câu anh nói cô đều không nghe thấy.
- Đêm qua anh đã nói gì sao?
- Không có gì, nếu không nghe thì thôi.
Tuy miệng là nói như vậy nhưng Lăng Dụ Triết vẫn còn chưa buông cô ra, lúc này Hà Mật cũng hắng giọng một cái, ý tứ rõ ràng là muốn anh buông cô ra, tuy nhiên thì Lăng Dụ Triết lại giả vờ như không biết, anh liền siết chặt lấy vòng tay của mình hơn, sau đó giống như một chú cún mà chui rúc vào hõm cổ của cô, tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể của cô, nói:
- Hà Mật, tôi không nghĩ mình sẽ sa đọa đến mức này.
- Ý anh là gì? Chẳng phải anh luôn là kẻ chủ động sao?
Lúc này, Lăng Dụ Triết liền dùng một tay giữ cằm của Hà Mật, sau đó thì còn có ý định sẽ hôn cô, nhưng Hà Mật đã né tránh, rồi nhanh chóng thừa cơ hội thoát khỏi vòng tay của anh, cô đứng dậy với trạng thái không mảnh vải che thân, nhưng vì thời tiết có chút lạnh nên cô đã hắt hơi một tiếng. Lúc này, Lăng Dụ Triết liền bước đến dùng chăn trùm lấy cơ thể của cả hai, còn ôm lấy cô trông vô cùng dịu dàng, nói:
- Nghỉ một chút rồi hãy tắm, trời lạnh lắm, tắm ngay sẽ bệnh đấy.
Dáng vẻ dịu dàng ૮ɦếƭ tiệt này đúng là khiến người ta phải khuất phục, cô cũng khó hiểu vì sự thay đổi của Lăng Dụ Triết, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn anh, nhưng rồi Lăng Dụ Triết ngàn năm không cười nay lại nở một nụ cười nhẹ với cô, còn dịu dàng đặt lên môi cô một nụ hôn, nói:
- Hà Mật, có thể đừng kết hôn với Hứa Vãn Tùng có được không?
- Anh có ý gì?
- Gả cho tôi, làm cô dâu của tôi, có được không?
Hà Mật liền nghiêng đầu khó hiểu, chẳng phải Lăng Dụ Triết vẫn luôn căm hận cô sao? Chỉ thiếu điều là muốn cầm súng bắn ૮ɦếƭ cô ngay tại chỗ, nhưng tại sao hôm nay lại còn muốn kết hôn với cô, chẳng những thế mà cái dáng vẻ dịu dàng đó thì đúng là khiến cho Hà Mật phải ngây ngốc.
- Lăng Dụ Triết, anh và Lý Lan Hinh sắp kết hôn rồi vậy mà anh còn dám mở miệng bảo tôi gả cho anh?
- Chỉ cần em đồng ý, tôi sẽ lập tức cưới em.
Tuy nhiên, Hà Mật vẫn giữ chính kiến của mình, cô đã quyết định là sẽ đường đường chính chính rời khỏi Lăng gia, thì cô sẽ rời khỏi Lăng gia theo cách của mình. Trừ khi Lăng Dụ Triết đưa ra được bằng chứng rằng cô vô tội, sau đó ở trước mặt cô thật lòng xin lỗi, thì cô mới suy nghĩ lại về chuyện này.
Ngay sau đó thì Hà Mật liền rời khỏi vòng tay của anh, rồi nhìn anh, nói:
- Anh về phòng trước đi, nếu không Lý Lan Hinh sẽ không tha cho tôi đâu.
- Hà Mật, em hãy suy nghĩ đi, lần này tôi sẽ cho em một câu trả lời chính đáng.
Nói xong thì Hà Mật cũng đã đẩy Lăng Dụ Triết ra ngoài, hiển nhiên là để anh ra ngoài cùng với chiếc chăn êm ái rồi, còn cô thì lại đứng ở đó mà ôm lấy cơ thể đáng thương của mình, lúc này thì cô đã bắt đầu cảm thấy được trái tim của mình có chút nhanh, chẳng lẽ là vì sự dịu dàng bất ngờ của anh nên cô vãn chưa quen sao?