Đèn cấp cứu cũng đã tắt, Lăng Dụ Triết đã muốn đi đến để hỏi rõ tình hình của Hà Mật và cả đứa bé, nhưng anh chỉ vừa mới đứng dậy thì Lý Lan Hinh từ bên ngoài đã chạy đến, cô ta hớt ha hớt hải đưa cho anh một chiếc máy tính bảng, trên đó là số cổ phiếu của tập đoàn Lăng thị đang giảm mạnh, cô ta cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì nữa, nên mới đi đến đây.
Vốn dĩ anh định sẽ đi vào thăm Hà Mật và xem cô như thế nào, nhưng đây là chuyện quan trọng hơn, đối với anh thì Lăng thị cũng như mạng sống của mình vậy, nếu như Lăng thị gặp chuyện thì anh cũng không thể tiếp tục sống nữa, vì thế nên sau khi nghe tin công ty gặp chuyện thì anh đã nhanh chóng rời đi. Hình Bân muốn ở lại và Lăng Dụ Triết cũng đã đồng ý, nhưng khi cậu ta ở lại thì Lý Lan Hinh lại nói:
- Hình Bân, cậu nên đi giúp anh ấy đi, tôi sợ Dụ Triết làm một mình thì sẽ không xuể. Mật Nhi có tôi lo là được rồi.
Dù sao thì thân phận hiện tại của Lý Lan Hinh cũng là bạn gái của cậu chủ, vì thế nên Hình Bân không thể không nghe theo, cậu ta cũng cố gắng liếc nhìn tiểu thư của mình ở trên giường, sau đó thì cũng gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Trong phòng bệnh này chỉ còn lại Lý Lan Hinh và Hà Mật, nhưng vì cô vừa mới sinh non nên vẫn còn ngủ thi*p đi chưa tỉnh lại, lúc này Lý Lan Hinh mới đi đến chỗ của cô, nhíu mày nói:
- Nhìn mà xem, Mật Nhi ngoan của dì Hinh, nhìn con bây giờ còn thảm hại hơn cả mẹ của con đó! Đừng trách dì Hinh quá độc ác, chỉ là do con và ả tiện nhân Tống Giai Âm kia đã ngán đường của dì. Nếu không phải vì ả khốn kia thì bây giờ dì đã làm thiếu phu nhân Lăng gia rồi! Tất cả mọi chuyện này đều là ả tiện nhân đó, còn con... Chỉ là xui xẻo thôi, nếu có trách... Thì hãy trách Tống Giai Âm, đừng có trách dì Hinh, nghe chưa!
Nói xong thì Lý Lan Hinh cũng ngồi lại trên sofa rồi tiếp tục quan sát tình hình ở Lăng thị. Trong lúc cô ta không tập trung thì Hà Mật đã tỉnh dậy, có lẽ cô ta cũng đã nhìn thấy được cô đã tỉnh, nhưng bây giờ trong đầu của Lý Lan Hinh lại nảy lên một ý định táo bạo hơn, đó chính là mặc kệ cô.
Hà Mật sau khi cảm nhận được đứa bé trong bụng đã không còn thì cũng chỉ cười nhạt, tại sao cô vẫn còn sống chứ? Rốt cuộc thì ông trời con muốn đày đọa cô đến bao giờ nữa đây, tại sao... Tại sao không cho cô ૮ɦếƭ theo con của mình chứ, tại sao lại cứu cô làm gì chứ!
Bất chợt, một suy nghĩ lại lóe qua trong đầu của cô, chính là cô phải rời khỏi ngôi nhà tàn độc này, cô phải rời đi. Nhưng liếc nhìn sang ở sofa thì Lý Lan Hinh vẫn còn ngồi ở đó, không chỉ vậy mà gương mặt của cô ta còn rất khó coi chắc hẳn là Lăng gia hay Lăng thị đã gặp chuyện rồi.
Nghĩ đến đây, Hà Mật đã len lén bước xuống giường, dù sức khỏe của cô hiện tại vẫn còn rất yếu, nhưng cô vẫn kiên quyết phải rời đi.
Lý Lan Hinh nhìn thấy, nhưng cô ta không có ý định giữ cô lại, thử nghĩ mà xem... Nếu Lăng Dụ Triết biết rằng con gái cưng của anh đã lợi dụng lúc tình thế Lăng thị nguy cấp mà chạy trốn, lại còn là chạy trốn theo trai... Thì liệu anh có bỏ qua cho cô hay không? Chỉ nghĩ đến thôi mà Lý Lan Hinh đã cảm thấy tương lai phía trước của mình đã rất tươi sáng, chướng ngại vật cản đường cuối cùng cũng đã bị đá đi.
Khi đã xác nhận Hà Mật "tẩu thoát" thành công thì lúc này Lý Lan Hinh mới giả vờ hấp tấp lấy điện thoại ra, rồi gọi điện cho Lăng Dụ Triết. Nhưng vì ở bên kia anh vẫn còn phải xử lý rất nhiều việc nên đã bỏ lỡ điện thoại của cô ta, lúc này thì nụ cười của Lý Lan Hinh càng đậm hơn, xem ra trò này thú vị hơn rồi đây.
Khoảng hơn một tiếng sau, Lăng Dụ Triết đã phần nào xử lý được việc thì ngay lập tức đi đến bệnh viện để tìm Hà Mật và Lý Lan Hinh, nhưng ngay sau khi anh đến thì Lý Lan Hinh đã nhảy bổ đến, lo lắng nói:
- Dụ Triết, em không tìm thấy Mật Nhi đâu cả.
- Con bé đi đâu rồi!
- Em không biết... Em... Em... Vừa rồi em chỉ đi vệ sinh một chút thôi, nhưng khi em quay lại thì Mật Nhi đã biến mất. Em có gọi cho anh rất nhiều lần nhưng anh không nghe máy, nên em đã đi tìm khắp bệnh viện, nhưng em cũng không thấy.
Nghe đến đây thì Lăng Dụ Triết đã nhíu mày lại, sau đó thì trình diễn xuất thượng thừa của Lý Lan Hinh còn thao túng tâm lý của anh bằng cách liên tục xin lỗi và nhận lỗi sai về mình. Vốn dĩ Lăng Dụ Triết nêt tình cô ta là bạn thân của Tống Giai Âm nên đã không chấp nhặt cái gì, bây giờ, sau khi chuyện này xảy ra thì mối quan hệ giữa cô ta và Lăng Dụ Triết sẽ càng khắng khít hơn nữa.
Tuy nhiên, Hình Bân là người ngoài cuộc nên cậu ta cũng có những cái nhìn khách quan hơn, nói thế nào thì hiện tại tình trạng xuất khỏe của Hà Mật cũng không tốt, nếu cô có chạy thì cũng chẳng thể chạy xa được, không chỉ vậy mà trên người của cô còn mặc đồng phục bệnh viện, nếu như Hà Mật chạy ra khỏi bệnh viện thì sẽ dễ bị chú ý. Nghĩ tới nghĩ lui thì Hình Bân vẫn thấy có gì đó không đúng lắm.
Cậu ta cũng đã muốn nói cái việc không đúng lắm này cho Lăng Dụ Triết, nhưng có lẽ anh vẫn còn chưa đủ tỉnh táo để tiếp thu, vì hiện tại anh vẫn còn đang rất giận, anh giận vì Hà Mật đã chạy trốn dù biết rằng Lăng thị đang gặp khó khăn. Ánh mắt của Lăng Dụ Triết hiện tại đang rất tức giận, nếu như lần này anh bắt được cô, thì anh chắc chắn sẽ không để cô chạy thoát đơn giản như vậy!
- Hình Bân, đến kí túc xá của nó xem, ở cái đất Giang Thành này thì nó chẳng có chỗ nào dung thân nữa đâu. Kiểm tra kĩ ở quán cafe của tên họ Đỗ, nếu cần thiết thì cả nhà họ Kiều cũng không được bỏ qua!
- Cậu chủ, như vậy liệu...
- Muốn kháng lệnh?
- Tôi không dám.
Sau đó thì Hình Bân cũng phải miễn cưỡng mà đồng ý nghe theo anh, nhưng mà cậu ta có lẽ biết rằng nếu Hà Mật thật sự muốn trốn thì cô cũng không ngu ngốc đến nỗi quay lại kí túc xá hay thậm chí là nhà của Kiều Tuyết Ly, vì cô là người trọng tình trọng nghĩa, sẽ chẳng bao giờ làm liên lụy người khác. Nhưng Hình Bân phải nói với Lăng Dụ Triết thế nào đây!