Chiếc xe mà Hà Mật ngồi quả thật rất sang trọng, đến nổi cô bé còn bị choáng ngợp với nó, ánh mắt hiếu kỳ của con gái nuôi càng khiến cho Tống Giai Âm thấy đứa con gái này rất yêu, ôm cũng rất vừa tay. Lăng Dụ Triết nhìn bạn gái vui vẻ như vậy thì cũng an lòng.
Nhưng chiếc xe đi được một đoạn thì Hà Mật lại mếu máo, tựa như là đã hiểu được sự khó chịu của chia ly nên cô bé đã bắt đầu phản kháng, còn gào khóc đòi quay về nhà của mình nữa. Tống Giai Âm cũng là lần đầu tiên chăm con nít nên cũng còn lóng ngóng lắm, nhưng bản năng làm mẹ thì cô ấy lại không cho phép bản thân mặc kệ con gái của mình, dịu dàng ôm lấy con gái, vỗ vỗ lưng, nói:
- Ngoan, con đừng khóc, rồi chúng ta sẽ đến thăm anh trai và mẹ Ánh mà, con ngoan nha.
Hà Mật tuy không dứt khóc hẳn nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng của Tống Giai Âm mà thút thít, con nít mà, xa người thân một chút thì chắc chắn sẽ khóc ầm lên thôi, cứ vài ngày là quen chứ có gì đâu.
Lúc này, chiếc xe sang trọng của họ dừng lại trước một ngôi biệt thự lớn, tên của nó là biệt thự Hoa Hồng, vì Tống Giai Âm rất thích hoa hồng và nơi này trồng rất nhiều hoa hồng, đây cũng là ngôi nhà mà Lăng Dụ Triết đã muốn tặng cho bạn gái nhân dịp năm năm yêu nhau. Mặc dù Lăng Dụ Triết năm nay chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng với năng lực kinh doanh của anh thì sớm đã nắm Lăng thị trong tay, hơn nữa cha anh lại mất sớm, một mình mẹ đã nuôi anh khôn lớn, bây giờ cũng là lúc anh nên báo hiếu bà ấy.
Bước chân vào nhà, Tống Giai Âm đang ôm Hà Mật liền giật mình, bất chợt nụ cười vui vẻ biến mất, thay vào đó là ánh mắt sợ hãi, cô cúi gầm mặt xuống, nhỏ giọng nói:
- Cháu... Cháu chào bác ạ, bác mới sang chơi.
Người đàn bà quyền lực đang ngồi ở kia chính là Trương Đạm - cũng là mẹ của Lăng Dụ Triết. Vốn dĩ ngay từ đầu thì bà ấy đã không thích Tống Giai Âm, vì gia cảnh của cô không được tốt, nhưng vì do Lăng Dụ Triết quá yêu cô nên bà ấy mới nể mặt con trai mà không đuổi cô đi.
Nhưng đến khi Trương Đạm nghe tin Tống Giai Âm không thể có con thì bà ta đã trở mặt, còn đe dọa Lăng Dụ Triết phải chia tay với cô, dù sao anh cũng là đứa con trai duy nhất của Lăng gia, anh không thể sống với một đứa con gái mà ngay cả trứng cũng không đẻ được như vậy. Nhưng với tình yêu to lớn của mình, Lăng Dụ Triết đã mặc kệ những lời mẹ mình nói, anh không muốn sau này bản thân phải hối tiếc, sinh không được thì đã sao chứ? Trên đời này thiếu gì cách để có con, anh không quan tâm đứa bé có phải là con ruột hay không, thứ anh quan tâm là người mình yêu co vui hay không.
- Chẳng phải nói là nhận con nuôi sao? Sao không nhận một đứa con trai mà lại đem về một con vịt bầu thế kia?
- Bác đừng nói vậy, con bé rất ngoan và nghe lời mà.
- Ngoan? Ngoan thì làm sao? Nó có thể nối dõi Lăng gia được không? Chẳng hiểu nổi trong đầu của cô đang nghĩ cái gì nữa, thay vì buông tha cho Dụ Triết thì cô lại đem thêm một cái của nợ về cho nó.
Đúng lúc này, Lăng Dụ Triết cũng vừa vào nhà, nghe thấy mẹ mình đang nhục mạ bạn gái và con gái, anh liền bước đến, bảo Tống Giai Âm đưa Hà Mật về phòng trước, còn anh thì sẽ nói chuyện lại với mẹ.
Trương Đạm nhìn thấy anh liền trách móc, nhưng Lăng Dụ Triết hình như không quan tâm lắm, đợi khi mẹ nói xong, thì anh mới nói:
- Hiện tại con đã nhận nuôi Hà Mật làm con, nó sẽ là cháu nội của mẹ, Lăng Hà Mật. Cha nó là Lăng Dụ Triết, mẹ nó là Tống Giai Âm.
- Dụ Triết, sao con lại ương ngạnh y như cha con vậy. Thay vì nhận nuôi một đứa ất ơ đầu đường xó chợ thì con bỏ quách con nhỏ đó đi, kết hôn với Lan Hinh không phải tốt hơn sao.
- Mẹ, Lan Hinh là bạn thân của Âm Nhi, con cũng chỉ xem cô ấy là em gái, mẹ đừng suốt ngày gán ghép bọn con nữa!
Nói xong, Lăng Dụ Triết cũng không nói thêm bất cứ câu nào nữa, mặc kệ cho Trương Đạm có hết lời nhưng anh vẫn mặc kệ, anh vẫn làm theo quyết định của bản thân mình. Cho dù có yêu mẹ, kính trọng mẹ đến đâu thì chuyện yêu đương, chuyện tình cảm là chuyện cá nhân của anh... Anh không muốn người khác xen vào, kể cả khi người đó là mẹ của anh!
[...]
Buổi chiều, sau khi Trương Đạm rời đi thì Tống Giai Âm mới đưa con gái xuống nhà, cô không muốn đứa nhỏ phải buồn, vì mẹ anh không thích cô, nên có thể sẽ không thích cả Hà Mật. Có lẽ cô bé hiểu ý của mẹ nuôi, nên vẫn luôn cố gắng chọc cho cô cười.
Một nhà ba người cùng nhau ăn cơm, nhưng trong bữa ăn Lăng Dụ Triết đã rất nghiêm khắc với Hà Mật, suy cho cùng thì từ nay về sau cô bé cũng là con cháu Lăng gia, sẽ không thể tùy tiện như trước nữa.
Ở trong một gia đình hào môn, Hà Mật thật sự không quen với nó. Những ngày đầu cô bé đã bị Lăng Dụ Triết dọa cho khóc mấy lần, nhưng cũng may ở bên cạnh Hà Mật vẫn còn Tống Giai Âm, cô đã giúp đỡ con gái hoàn thiện bản thân, cho dù thế nào thì cũng phải nhanh lên, vì sắp tới Hà Mật còn phải nhập học nữa.
Những ngày tháng mà Hà Mật sống ở Lăng gia thì tuy nó cũng có màu hồng, nhưng để chạm đến ngưỡng cửa màu hồng thì Hà Mật đã trải qua không biết bao nhiêu là chuyện. Từ cách ăn, cách nói, cách đi, cách đứng, đến cả cách ngủ, cách cười cũng phải học lại từ đầu.
Nhưng ngoài sự chăm chỉ của cô bé thì còn có sự động viên từ Tống Giai Âm, một tình yêu thương vô bờ bến đã khiến cho Hà Mật cảm nhận được sự yêu thương của một người mẹ, nhờ đó mà động lực to lớn cũng bắt đầu hình thành. Chỉ vỏn vẹn ba tháng, Hà Mật đã ra dáng của một thiên kim đại tiểu thư mà ai ai cũng phải ngước nhìn.
Lăng Dụ Triết đương nhiên rất vui vì con gái đã không khiến cho anh thất vọng, nhưng mà việc mẹ anh luôn gán ghép anh với Lý Lan Hinh đã làm cho Lăng Dụ Triết phải suy nghĩ rất nhiều.
Trong phòng ngủ, Tống Giai Âm nằm bên cạnh của anh, tựa đầu vào иgự¢ của anh, nói:
- Anh sao vậy?
- Anh nghĩ anh và Lan Hinh phải nói chuyện cho rõ ràng mới được. Mẹ cứ gán ghép anh và cô ấy, làm như vậy cô ấy sẽ hiểu lầm.
Tống Giai Âm cũng nhìn Lăng Dụ Triết rồi mỉm cười gật đầu, thật ra cô ấy vẫn luôn tin tưởng vào con người của anh, cô ấy biết Lăng Dụ Triết là người đàn ông tốt, đáng để dựa dẫm cả đời, nhưng dù sao thì nói rõ vẫn là chuyện tốt hơn.
- Âm Nhi, em có vui không?
- Em cảm thấy rất vui, anh có nhìn thấy Mật Nhi không? Con bé rất nỗ lực để anh tự hào, đúng là con gái cưng của em không làm em thất vọng.
Lăng Dụ Triết không phản đối, đúng là sau khi trải qua đợt dạy dỗ thì Hà Mật đã hoàn toàn thay đổi tính cách, mặc dù như vậy là chuyện tốt nhưng Tống Giai Âm lại thấy không quen, cô nói:
- Tuy là con bé đã ra dáng đại tiểu thư... Nhưng hình như con bé cũng trầm ngâm đi, không còn hoạt bát hay cười như trước nữa.
- Em đừng lo, có lẽ con bé vẫn chưa thích ứng kịp, cứ để thêm một thời gian là sẽ bình thường thôi.
- Hi vọng là vậy. Em cũng hi vọng Mật Nhi sẽ như trước kia, em thích con bé giống như trước kia hơn, hoạt bát đáng yêu, lanh lợi lại còn lanh chanh, như vậy mới đúng là con nít chứ.
Lăng Dụ Triết cũng chỉ mỉm cười gật đầu, nhưng anh biết rõ một khi đã uốn nắn một đứa con nít vào khuôn khổ thì rất khó để quay lại dáng vẻ trước kia, anh không hi vọng điều này sẽ làm cho Tống Giai Âm thất vọng.