Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc - Chương 67

Tác giả: Nhất Vạn Vạn

Nghe bốn chữ như thế, Lãnh An Thần giống như là bị đánh cho bất tỉnh một dạng, “Bà xã, em nói cái gì, lặp lại lần nữa.”
Khuôn mặt Đoan Mộc Mộc đỏ bừng, cắn răng nói, “Tôi bảo anh cởi hết, nằm xuống!”
Người đàn ông này nghe không hiểu quốc ngữ sao?
Lần này Lãnh An Thần nghe hiểu, quan sát dáng vẻ của cô, anh chợt hiểu được, thì ra cô là nông nô nổi dậy đem bài hát hát không chỉ đối với người cái nhà này, trong đó cũng bao gồm cả anh, bao gồm ở trên giường.
Được rồi!
Anh liền phối hợp cô, để cho cô hưởng thụ một chút cảm giác nữ vương, Lãnh An Thần cười, bắt đầu từ từ ϲởí áօ khoác của mình, sau đó là áo sơ mi, dây lưng, quần…
Từng món y phục một bị ném xuống dưới giường, lung tung phóng ở chung một chỗ, không nói ra được mập mờ, không biết có phải gian phòng quá yên tĩnh hay không, Đoan Mộc Mộc cảm thấy âm thanh Lãnh An Thần ૮ởเ φµầɳ áo cũng đặc biệt chói tai.
“Anh nhanh lên một chút, mè nheo cái gì?” Thật ra thì làm như vậy, cô thật đúng là có chút không chịu nổi.
Lãnh An Thần bây giờ đã toàn thân cởi chỉ còn lại một cái ҨЦầЛ ŁóŤ, nghe được cô thúc giục, anh xấu xa cười một tiếng, “Bà xã, em không thể chờ đợi à?”
Đoan Mộc Mộc thở ra một hơi, “Dạ, cho nên anh nhanh lên một chút…”
“Ha ha… Tốt!” Ngón tay Lãnh An Thần dọc theo kéo ҨЦầЛ ŁóŤ, sau đó chợt lôi kéo, chỉ thấy trên không trung hiện lên đường vòng cung xinh đẹp, sau đó rơi xuống góc giường, nhìn lại anh, chỉ thấy em trai giữa hai chân đã đứng sừng sững bất khuất!
Người này tại sao có thể lớn như vậy? Đoan Mộc Mộc chỉ nhìn thoáng qua, đã cảm thấy tầm mắt bị đánh thẳng vào nghiêm trọng, nhanh chóng rủ mí mắt xuống, không dám nhìn lần thứ hai.
Lãnh An Thần đã cởi Tʀầռ tʀʊồռɢ rồi, nhưng Đoan Mộc Mộc không có động tĩnh, nhìn mình bị phơi nắng ở một bên, người nào đó nhíu mày, “Bà xã, sẽ không chỉ nhìn không làm chứ?”
Trải qua anh nhắc nhở một phen như vậy, Đoan Mộc Mộc mới tìm thần trở về, trừng mắt hạnh, “Ai nói chỉ nhìn không làm? Nằm xuống!”
Giọng điệu như vậy xác thực rất có khuôn mẫu, Lãnh An Thần cười cười, ngoan ngoãn phối hợp nằm xuống…
Da thịt màu lúa mì ở dưới ánh đèn tản ra sáng bóng mê người, bắp thịt bằng phẳng hữu hình từng khối từng khối bày ra, nhìn làm cho người ta cũng không nhịn được muốn tiến lên sờ một cái, vóc người của Lãnh An Thần hoàn mỹ khiến Đoan Mộc không thể bắt bẻ.
Giờ khắc này, trái tim nhỏ của cô bùm bùm nhảy loạn lên rồi!
“Bà xã, em tới đi chứ!” Lãnh An Thần cũng bị ђàภђ ђạ sắp không được rồi, từ trước đến nay đều là anh chủ động, lần này anh lẳng lặng chờ đợi, cho nên mới phát hiện chờ đợi cũng là một loại đau khổ.
“Thúc giục cái gì mà thúc giục, anh rất đói khát sao?” Đoan Mộc Mộc hừ anh một tiếng, sau đó rất nhanh bỏ hết trói buộc, tiếp đó hướng về phía thân thể anh dán chặt.
Vẫn khẩn trương, đặc biệt là da thịt cùng da thịt tương hợp, một nháy mắt kia, giống như nghe được một tiếng âm thanh, giống như cái gì thiêu đốt.
Lãnh An Thần chưa bao giờ biết một cô gái chủ động đứng lên có thể mất hồn như vậy, nhìn cô ở bên trên thân chính mình lộn xộn, không phải cô gái có quy tắc, mấy lần nghĩ lật người nắm giữ quyền chủ động, lại bị cô đè xuống, “Lãnh An Thần tối nay tôi quyết định!”
Được rồi, anh chịu đựng!
Tư thế nữ trên nam dưới, không biết có phải thích hợp nhất với cô gái hay không, Đoan Mộc Mộc mới động một cái, cũng cảm giác nơi mẫn cảm nhất của mình bị cọ, sau đó là khát vọng thật sâu…
Trước đây, anh đều ở trên cô ở dưới, thật ra thì cô luôn cảm thấy đau sẽ nhiều hơn một chút, nhưng hôm nay bất đồng, giống như không có kinh nghiệm nên bất kỳ đau cùng không thoải mái, trực tiếp liền đạt tới đỉnh núi.
Quá trình này qua nhanh, nhanh đến mức khiến cô cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng lại không thể nói, cô cũng không muốn bị người đàn ông này làm thành chuyện cười, càng đáng ૮ɦếƭ hơn chính là anh lại bất động như heo ૮ɦếƭ, mặc cho cô loay hoay, cô thừa nhận anh thật biết điều, nhưng phải biết lúc này anh nhúc nhích, cảm giác kia nhất định tốt hơn!
Bên trong thân thể sảng khoái càng ngày càng nặng, Đoan Mộc Mộc giãy dụa càng thêm lợi hại, rốt cuộc cô tìm được một cực điểm ––
“Ừ…” Cô không nhịn được hừ ra một tiếng, cổ kéo dài.
“Bà xã, thế nào?” Lãnh An Thần dĩ nhiên nhìn thấu cô động tình, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy, phải biết cảm giác chỗ của anh mới giống như nước biển thủy triều, vừa có một chút điểm.
Nghe được anh hỏi như vậy, Đoan Mộc Mộc cúi đầu khẽ cắn cần cổ anh, “Mau động!”
“Cái gì?”
“Tôi bảo anh động!”
“Thế nào động?” Lãnh An Thần là thành tâm đi?
“Tựa như, trước đây vậy…” Âm thanh của cô thỉnh thoảng không yên, bởi vì ngượng ngùng lại cực thấp, nhưng rơi vào trong tai Lãnh An Thần cũng là kiểu nghe cảm động khác.
Nếu cô đã đề nghị, vậy anh cũng không cần phải nhịn nữa, thật ra thì anh nhịn rất vất vả, anh Ϧóþ eo nhỏ của cô nhanh chóng động, ᴆụng cô như bị gió thổi động hoa, cành cây loạn chiến, nhất là hai trái cây nặng trĩu trước иgự¢, giống như không cẩn thận sẽ rơi xuống.
Thì ra là cô gái này thích cảm giác ở trên cao, thì ra là cô ở trên cao có thể động tình như vậy, Lãnh An Thần vừa động lên, vừa cười.
Đêm kiều diễm luôn quá ngắn, chỉ có giường lớn bị nghiền áp phát ra thanh âm kẽo kẹt chạy dài mà rất xưa…
Đoan Mộc Mộc mở mắt ra thì toàn thân đau nhức không thôi, nhưng hạ thân cũng vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, cô biết nhất định là anh tắm cho mình rồi, nghĩ đến sự can đảm đêm qua của cô, khuôn mặt nhỏ của cô lập tức thẹn thùng vùi sâu vào trong chăn.
Sau lưng, Lãnh An Thần tỉnh lại, nhìn lưng trần của cô, tầm ngắm bên trong thân thể lần nữa bay lên, lửa nóng rơi xuống, nóng đến độ cô co rút, “Anh làm sao?”
Phản ứng của cô hơi lớn, tay Lãnh An Thần ôm hông của cô, sau đó dời bên trên mặt cô, “Làm chuyện tối ngày hôm qua, nữ vương của anh.”
Nói mị hoặc như thế, Đoan Mộc Mộc 囧…
“Buông tay, nên rời giường” Đoan Mộc Mộc cũng không quên hôm nay là ngày cô nhậm chức tổng tài.
“Vẫn còn sớm” Nụ hôn của anh rơi xuống đầu vai của cô, lưỡi lửa nóng kia giống như là linh xà, qua mỗi một chỗ cũng làm cho cô run rẩy không ngừng.
Khi nào trở nên nhạy cảm như vậy? Đoan Mộc Mộc cũng buồn bực!
“Lãnh An Thần, hiện tại tôi ra lệnh cho anh dừng tay” Đoan Mộc Mộc không dám để cho anh tiếp tục nữa, nếu không người buông νũ кнí đầu hàng nhất định là cô!
Nụ hôn của anh dừng lại, nhưng tay lại không có, ở иgự¢ cô xấu xa Ϧóþ mấy cái, lại tóm lấy quả hồng lui về phía sau hướng bụng của cô, “Nơi này anh chôn mầm móng, nên rất nhanh sẽ có thể nảy mầm!”
Đoan Mộc Mộc sững sờ. Đúng vậy, tối hôm qua bọn họ không có làm các biện pháp, hơn nữa anh giống như không chỉ một lần đem nhiệt dịch đẩy mạnh vào chỗ sâu trong thân thể của cô… Thật chẳng lẽ có?
Hình như quá nhanh, nhanh đến mức không để cho cô có thể tiếp nhận, thậm chí không khỏi nhớ tới đứa bé đầu tiên bỏ lỡ, đáy lòng nhất thời chợt bể tan tành về điểm hạnh phúc này!
“Tại sao không nói chuyện?” Anh dán chặt cô, hai cỗ thân thể trần trụi không hề có khe hở, thậm chí có thể cảm thấy lỗ chân lông của cô toát ra khí nóng.
“Không có gì đáng nói” Đoan Mộc Mộc kéo tay anh.
“Để cho anh bao phủ nữa, để cho nó nhanh nảy mầm lên” Lãnh An Thần không thấy được mặt của cô, cũng không có thấy đau thương trong mắt của cô.
“Bao phủ cái gì mà bao phủ, đừng tưởng rằng anh gieo là có thể nảy mầm, vậy cũng phải xem mảnh đất của tôi có nguyện ý để cho nó lớn hay không” Đoan Mộc Mộc nói xong, ngăn tay anh dưới giường.
Lãnh An Thần bị rống đến sững sờ, nhưng thật ra là bị cô đột nhiên biến chuyển khiến cho kinh hãi không biết làm sao, rõ ràng lúc trước còn tốt, thế nào nói trở mặt liền trở mặt rồi hả?
Chẳng lẽ đây chính là tính tình của nữ vương?
Mãi cho đến khi đi làm, Đoan Mộc Mộc đều không nói chuyện, trên mặt rõ ràng bày ra một tầng sương mù, Lãnh An Thần cẩn thận ngồi bên cạnh, cũng không dám nhiều lời.
Phải biết hiện tại cô là tổng tài, anh là thư ký nam.
Haizz, bi thương chuyển đổi để cho anh thật đúng là nói không rõ là tư vị gì!
Mặc dù không dám cùng cô đáp lời, nhưng Lãnh An Thần vẫn là nhịn không được len lén quan sát cô, hôm nay Đoan Mộc Mộc mặc một thân đồ công sở màu trắng, tóc đen 乃úi sau ót, lộ ra cổ thon dài, dưới chân là giày cao gót bảy cm, tất chân màu da, cả người xem ra thon dài mà lão luyện, trang phục như vậy để cho cô cởi bỏ non nớt thường ngày, nhiều tư vị thục nữ nghề nghiệp hơn, hơn nữa cảm giác này rất không xấu, ngay cả Lãnh An Thần cũng bị hấp dẫn.
Nếu ôm cô như vậy tới một cuộc thịnh yến kích tình, cảm giác kia chắc chắn không tệ, trong đầu Lãnh An Thần thoáng qua đồ công sở màu trắng khó khăn lắm giắt trên người cô, nghĩ tới hình ảnh cô mặc bộ váy màu trắng ở trên người anh giãy dụa, anh nhất thời lại cảm thấy nhiệt huyết bành trướng…
“Anh cười cái gì?” Đoan Mộc Mộc thấy khóe môi anh hiện lên nụ cười xấu xa.
Lãnh An Thần lập tức ngừng cười, “Không có, nghĩ tới một chuyện cười!”
Nhìn cô, nghĩ tới chuyện cười, Đoan Mộc Mộc cho rằng mình có chỗ nào không ổn, nhưng trên dưới kiểm tra một phen cũng không có phát hiện khác thường, trợn mắt nhìn anh, “Thần kinh!”
Đoan Mộc Mộc vừa đến công ty liền bị đám người xếp thành hàng hoan nghênh, ánh mắt nhân viên nữ nhìn cô là ước ao ghen tị, nhưng ánh mắt nhân viên nam nhìn cô là mê ly, điều này làm cho Lãnh An Thần nghĩ đến mình ở trên xe đối cô YY, những tên hỗn đản này cũng sẽ không YY với bà xã của anh chứ?
Đáng ૮ɦếƭ! Hiện tại Lãnh An Thần đột nhiên vô cùng hối hận vì đã đẩy cô đến đầu gió đỉnh sóng, đem sự đẹp đẽ của cô phơi bày vào đáy mắt mọi người.
Trái với Lãnh An Thần không bình tĩnh, Đoan Mộc Mộc lại biểu hiện tự nhiên thanh thản, dù sao ở trong công ty ngốc quá, tất cả mọi người rất quen thuộc, bất đồng là bây giờ cô không phải là thư ký mà biến thành tổng tài, huống chi ngày hôm qua cũng diễn tập giũa cho một trận với người Lãnh gia rồi, hôm nay cô không có biểu hiện ra khi*p ý gì.
“Cám ơn mọi người hoan nghênh tôi, cũng hi vọng về sau mọi người ủng hộ tôi, Lãnh thị sẽ không bởi vì đổi tổng tài mà có bất kỳ thay đổi nào, các hạng công tác cứ khai triển trước sau như một” Đoan Mộc Mộc lên tiếng ngắn gọn mà có lực, nói xong, đạp giày cao gót dưới chân rời đi, chỉ để lại tiếng vang rầu rĩ vang vọng bên trong đại sảnh Lãnh thị.
“Bà xã, hôm nay em biểu hiện siêu cấp giỏi!” Vừa vào phòng làm việc, Lãnh An Thần liền chân chó lấy lòng.
“Vậy sao?” Đoan Mộc Mộc cười cười.
Lãnh An Thần thấy cô cười, lập tức nghĩ muốn khích lệ cô mấy câu, cũng nghe được cô nói, “Thư ký Lãnh, bây giờ là ở công ty, anh nên đổi cách xưng hô.”
“À? Nha…” Mặt của Lãnh An Thần biến thành màu xanh, cô gái này còn tưởng là thật, được rồi!
“Tổng tài đại nhân, ngài còn có cái gì cần phân phó không?” Lãnh An Thần buông thõng hai tay, khoan hãy nói thật có bộ dạng thư ký.
Đoan Mộc Mộc hướng trên ghế tổng tài ngồi xuống, ngón tay đẹp mắt nhẹ gõ đầu bên cạnh bàn, thật ra thì cô thật đúng là không biết nên phân phó anh làm những gì? Nhưng nghĩ đến mình tới công ty thì anh cũng không có việc gì liền chỉnh mình, cô cảm thấy bây giờ nên là thời điểm ra ác khí rồi.
“Tạm thời không có gì, anh trước đi ra ngoài, có chuyện tôi sẽ gọi anh” Đoan Mộc Mộc nghĩ kỹ phải lên kế hoạch thật tốt, lúc này cô muốn mang cả tiền lời lẫn bị tức cùng vớt trở lại.
Lãnh An Thần gật đầu một cái, “Vậy tôi mang cho ngài ly sữa tươi nhé!”
“Muốn cà phê!” Đoan Mộc Mộc cải chính.
“Vẫn là sữa tươi đi, nếu như mầm mống nhỏ thật nảy mầm, cà phê sẽ làm tổn hại đến” Lãnh An Thần cười, ánh mắt rơi vào trên bụng của cô.
Trên mặt Đoan Mộc Mộc thoáng mây hồng, lạnh lùng nói, “Lãnh An Thần, đây là phòng làm việc!”
“Tôi biết rõ thưa Tổng tài đại nhân, chỉ là chức trách của thư ký chính là phải chăm sóc tốt cho tổng tài, cho nên thân thể của ngài tôi cũng phải quan tâm một phần” Nói xong, anh ngoắc ngoắc khóe môi rời đi, cô gái nhỏ này muốn đấu cùng anh vẫn còn non lắm, hiện tại anh như vậy cũng chỉ là cưng chiều cô, để cho cô sinh bảo bối rồi lại nói.
Đoan Mộc Mộc uống sữa tươi, 乃út trong tay viết cái gì trên giấy…
Thứ nhất, để cho anh làm thêm giờ, tốt nhất thêm ba ngày làm suốt đêm, đây là trừng phạt anh trước kia thường để cho cô làm thêm giờ.
Thứ hai, để cho anh quét dọn vệ sinh, đem trong ngoài phòng này dọn dẹp sạch sẽ, đây là trả thù anh trước kia coi cô như hầu gái sai bảo.
Viết xong hai điều, Đoan Mộc Mộc nhìn một chút lại gạch mất, bởi vì cô cảm thấy đây đều là trả thù không có hàm lượng kỹ thuật, không phải việc mà Đoan tổng tài làm, cho nên nếu muốn trả thù anh phải có hàm lượng kỹ thuật.
Kết quả là…
Đoan Mộc Mộc nhìn trên giấy mới xuất hiện ba loại kế hoạch trả thù, chợt cười.
Lãnh An Thần, anh chờ xem, đừng tưởng rằng anh là chồng tôi thì mọi việc thuận lợi, phải biết tôi – Mộc Mộc có thù phải trả, hiện tại cũng nên đến phiên anh nhận lấy rồi.
“Bà xã, em cười cái gì vậy?” Lúc Lãnh An Thần tiến vào, Đoan Mộc Mộc đang cười khúc khích.
Nghe được âm thanh của anh, Đoan Mộc Mộc nhanh chóng che kín phía trên sau phần công việc (kế hoạch báo thù)!
“Thư ký Lãnh, làm sao anh không gõ cửa liền đi vào?”
“Anh gõ, em không có trả lời, anh lo lắng em xảy ra chuyện gì?” Lãnh An Thần sờ sờ chóp mũi, thật ra thì anh thật đúng là không có gõ cửa, phải biết đây chính là phòng làm việc của anh, khi nào anh cần gõ cửa mới có thể vào?
Đoan Mộc Mộc cũng không có truy cứu, cho là mình thật mất hồn không có nghe được, chỉ là cô có nhắc nhở, “Lần sau nhất định phải gõ cửa mới có thể vào!”
“Dạ, Tổng tài đại nhân!” Lãnh An Thần nhận lời, trong lòng cũng đang châm chọc, cô gái này thật đúng là có thể túm.
“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Thân thể Đoan Mộc Mộc ỷ hướng ghế ngồi, bày ra một bộ dáng tổng tài.
“Đây là lịch trình chương trình trong ngày hôm nay của ngài” Lãnh An Thần đưa tới một trang giấy.
Đoan Mộc Mộc nhìn mấy lần, “Đây là anh làm?”
“Ừm!” Lãnh An Thần gật đầu.
“Khoan hãy nói, làm không tệ nha” Đây là khen anh sao? Phải biết anh đã từng làm tổng tài, làm chút chuyện nhỏ này vẫn dễ như trở bàn tay, cô gái nhỏ này thế nhưng quá xem thường anh.
“Cám ơn tổng tài khích lệ” Lãnh An Thần còn rất có dáng có vẻ.
“Ừ” Đoan Mộc Mộc cười cười, nhớ tới kế hoạch báo thù đầu tiên của mình, cô mấp máy môi, “Từ tổng tài thành thư ký, có phải chỉ cần tổng tài có chuyện phân phó anh sẽ làm phải không?”
“Dĩ nhiên!” Lãnh An Thần đã có dự cảm xấu.
“Cái đó…” Đoan Mộc Mộc đứng lên, sau đó đi về phía anh, thân thể khẽ nghiêng, gần sát bên tai của anh, nhỏ giọng nói, “Tôi đột nhiên tới MC(*) rồi, làm phiền thư ký Lãnh xuống mua cho tôi hai bao băng vệ sinh, cộng thêm một cái ҨЦầЛ ŁóŤ khử trùng!”
(*) đến tháng
Lãnh An Thần nhất thời hoa lệ lệ hôn mê tại chỗ, cô gái này đang nói cái gì?
Nhìn dáng vẻ anh kinh ngạc, Đoan Mộc Mộc thiếu chút phì cười, cô dùng định lực rất lớn mới chịu đựng được, “MC, anh không hiểu phải không?”
Lãnh An Thần lắc đầu, cả người còn lay động trong mộng.
“MC chính là dì mụ, cũng chính là kinh nguyệt của con gái, hiện tại anh đã hiểu chưa?” Đoan Mộc Mộc rất có kiên nhẫn giải thích.
Lãnh An Thần hiện tại đã hiểu, thật ra thì mới vừa rồi anh cũng hiểu, phải biết anh trà trộn trong đám phụ nữ nhiều năm như vậy, làm sao sẽ không biết MC là cái gì? Nhưng anh mộng chính là cô gái này cư nhiên sai anh đi mua băng vệ sinh cùng ҨЦầЛ ŁóŤ.
“Bây giờ anh phải đi, tôi cần dùng gấp” Đoan Mộc Mộc nói xong, lại vỗ vỗ lên bả vai Lãnh An Thần.
“A” Anh giống như là bị người dùng gậy gõ lên đầu, cả người hỗn độn không thôi.
Nhìn anh như là con rối bị lôi đến, tâm trạng của Đoan Mộc Mộc thật tốt, anh đang chuẩn bị chân trước ra cửa cô chân sau liền cười to thì chợt thấy Lãnh An Thần xoay người lại, “Bà xã, em thật tới MC rồi hả?”
Đoan Mộc Mộc đã không thể mở miệng, bởi vì cô há miệng tuyệt đối phun cười, gật đầu một cái, coi như là thừa nhận, lại không ngờ tới Lãnh An Thần lại hỏi một câu, “Vậy tối hôm qua nòng nọc nhỏ của anh chẳng phải là cống hiến vô ích?”
Cái gì?
Lần này đổi lại là Đoan Mộc Mộc ngoài dự kiến rồi, người đàn ông này cư nhiên nhớ thương chuyện kia, cô còn tưởng rằng anh sẽ như bị sét đánh cơ chứ?
“Lãnh An Thần…” Cô gầm nhẹ.
Chỉ thấy anh xấu xa cười một tiếng, vẻ mặt lại khôi phục được ngày thường trạng thái bình thường, “Không quan trọng, dù sao nòng nọc nhỏ của anh vẫn còn nhiều, chờ em MC xong rồi, anh lại tiếp tục gieo giống là được rồi!”
Lần này đổi lại là Đoan Mộc Mộc hoa lệ lệ hôn mê!
Ra cửa, Lãnh An Thần liền dậm chân, cô gái đáng ૮ɦếƭ đơn thuần là chỉnh anh, cư nhiên sai anh đi mua băng vệ sinh cùng ҨЦầЛ ŁóŤ nữ, phải biết Lãnh An Thần anh cả đời cũng không đã làm chuyện như vậy.
Tô Hoa Nam cầm thư mời từ bên Úc tới đây, vừa vặn thấy dáng vẻ Lãnh An Thần nhe răng toét miệng, khóe môi cong cong cười nói, “Thư ký Lãnh gặp phải phiền toái gì sao? Thế nào một bộ mặt ủ mày chau như vậy?”
Ba chữ thư ký Lãnh làm cho Lãnh An Thần khó chịu, coi như hiện tại anh là thư ký, nhưng cũng là chồng của tổng tài Đoan, Tô Hoa Nam chú đừng cho rằng tôi xuống chức rồi, chú có thể hài lòng?
Đừng mơ tưởng!
Lãnh An Thần nhíu nhíu mày, “Phải ha, Đoan tổng muốn cháu đi mua giúp cô ấy…” Nói phân nửa lại cố ý dừng lại, “Ai da, mấy thứ quá tư mật thôi, liền không tiện nói cho Tô Phó tổng!”
Muốn nói lại thôi, muốn nói mà ngừng, hiệu quả chỉ sợ là tốt nhất, Lãnh An Thần rõ ràng thấy mặt của Tô Hoa Nam âm trầm, anh cười cười, “Phó tổngTô muốn tìm Đoan tổng báo công việc sao?”
Tô Hoa Nam giơ giơ thư mời trong tay, “Đúng vậy, bên Australia xin tổng tài qua đó một chuyến, ngày mai chúng tôi sẽ phải cùng đi xa nhà rồi, sợ rằng còn phải làm phiền thư ký Lãnh đặt vé máy bay, nhớ đặt khoang cao cấp nhé!”
Anh ta cố ý đem hai chữ ‘chúng tôi’ cắn nặng, mục đích không cần nói cũng biết, Lãnh An Thần đương nhiên nghe được.
Tô Hoa Nam cư nhiên đến bây giờ vẫn còn không hết hi vọng!
“Nhất định rồi” Lãnh An Thần cười nhạt, “Lát nữa Phó tổng Tô báo cáo công việc tốt nhất nói tóm tắt, bởi vì tối hôm qua Đoan tổng mệt ૮ɦếƭ rồi!”
Lãnh An Thần cũng không phải là ngồi không, chữ mệt mỏi của anh liền đem trái tim nhỏ của Tô Hoa Nam gõ nát.
Đoan Mộc Mộc mới vừa ngồi xuống, liền nghe tiếng gõ cửa, thấy Tô Hoa Nam, cô cũng không ngoài ý muốn, “Phó tổng Tô, ngồi đi!”
Tô Hoa Nam ngồi xuống, nhìn cô có hình có dạng, nhịn cười không được, “Vẫn còn nói khuôn mẫu như vậy à!”
Bị anh nói như vậy, Đoan Mộc Mộc cũng có chút ngượng ngùng, “Haizz, không có biện pháp, trước mặt các vị kia luôn giả vờ giả vịt, chuyện gì?”
Tô Hoa Nam đem thư mời đưa tới, Đoan Mộc Mộc liếc mắt nhìn, liền không che giấu được hưng phấn, “Muốn tôi qua?”
“Ừm!” Tô Hoa Nam biết Đoan Mộc Mộc vẫn mơ ước đi Australia, lúc đi học cô đã nói hi vọng đên xem bò sữa nơi đó, đi xem nông trường một chút, “Chúng ta cùng nhau, ngày mai có thể lên đường.”
“Nhưng tôi mới lên, đảm nhiệm việc này hơi kém…” Đoan Mộc Mộc hình như có chút do dự.
“Không sao, nơi này không phải có Lãnh An Thần sao?” Tô Hoa Nam mặc dù biết Đoan Mộc Mộc bây giờ là tổng tài của Lãnh thị, nhưng trên thực tế người chân chính cầm quyền vẫn là Lãnh An Thần, người đàn ông kia chơi chiêu số gì, trong lòng anh ta rất rõ ràng.
“Vậy cũng tốt” Đoan Mộc Mộc cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy, chuyện lấy việc công làm việc tư mặc dù cô khinh thường, nhưng Australia rất có dụ hoặc đối với cô.
Tô Hoa Nam thấy cô đồng ý, đứng dậy, “Đoan tổng, anh rất mong đợi chuyến du lịch của chúng ta.”
Lời nói có thâm ý khác khiến trái tim Đoan Mộc Mộc nhảy loạn, lúc này cô mới nhớ tới cái gì, vội hỏi, “Hai chúng ta thôi sao?”
“Dĩ nhiên, anh không phải hi vọng có người thứ ba” Tô Hoa Nam không che giấu chút nào biểu đạt ý nghĩ của mình.
Đoan Mộc Mộc mỉm cười hai cái, vuốt vuốt trán, chuyện này làm cô có chút nhức đầu.
“Mệt ૮ɦếƭ rồi?” Tô Hoa Nam nhìn bộ dạng này của cô, không khỏi nhớ tới lời nói mới vừa rồi của Lãnh An Thần ở tại cửa ra vào.
“Ừ, có chút!” Đoan Mộc Mộc trả lời thật, mặc dù chức vị tổng tài cũng không cần cô làm gì, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn cảm giác rất hồi hộp.
“Cái này có thể hưng phấn tinh thần” Nói xong, Tô Hoa Nam từ trong túi tiền móc ra một cái hộp nhỏ hình chữ nhật.
“Cái gì?” Đoan Mộc Mộc cũng không có nhận.
“Kẹo cao su nhập khẩu, có hiệu quả hưng phấn tinh thần rất tốt, anh làm thêm giờ đều dựa vào cái này để chống đỡ” Tô Hoa Nam vừa nói vừa cầm một viên thả vào trong miệng mình, sau đó đem phần còn dư lại nhét vào trong tay Đoan Mộc Mộc, “Yên tâm, tuyệt đối không phải là độc dược.”
Câu nói sau cùng khiến Đoan Mộc Mộc xấu hổ, khoan hãy nói cô chứng kiến cái miệng kẹo thơm này, thật đúng là nghĩ như vậy rồi!
Bây giờ nán lại Lãnh gia lâu rồi, cô sợ, đối với bất kỳ người nào đều có lòng đề phòng, cư nhiên bây giờ ngay cả ăn viên kẹo cao su cũng cẩn thận như vậy.
“Nếm thử một viên xem mùi vị như thế nào? Nếu như không thích loại này, lần sau anh bảo người đổi một loại khác” Ánh mắt Tô Hoa Nam nhìn chằm chằm tay Đoan Mộc Mộc nắm kẹo cao su.
“A” Đoan Mộc Mộc không chần chờ lấy một viên thả vào trong miệng, “Mùi vị không tệ, tôi thích, cám ơn!”
Nhìn cô ngậm vào trong miệng, trong mắt Tô Hoa Nam thoáng qua buông lỏng, cười, “Vậy thì không quấy rầy Đoan tổng nữa, anh đi ra ngoài làm việc!”
Ra cửa, Tô Hoa Nam liền đem kẹo cao su trong miệng ói vào trong thùng rác, sau đó hướng phòng làm việc của mình đi tới, vừa vặn lúc này, đâm đầu vào một người đi tới, bước chân vội vàng.
“Ah, giám đốc Lý lúc này không có cửa hàng, thế nào lại đến công ty?” Tô Hoa Nam nhìn người đàn ông cầm gì đó trong tay, tò mò hỏi.
“Phó tổng Tô tốt, là Lãnh tổng bảo tôi đưa chút đồ” Giám đốc Lý nhận được điện thoại liền chạy mang đi, một phút cũng không dám trì hoãn!
“Thứ gì?” Tô Hoa Nam nghĩ đến mới vừa rồi Lãnh An Thần muốn nói lại thôi, đưa tay đem mấy thứ từ trong tay Giám đốc Lý cầm qua, nhưng sau khi nhìn qua, mặt liền thay đổi màu sắc.
“Vật này tôi sẽ chuyển cho Lãnh tổng, anh trở về đi” Tô Hoa Nam nói khiến Giám đốc Lý sững sờ, vừa muốn há mồm nói gì, liền nghe thấy Tô Hoa Nam còn nói, “Tiêu thụ tháng này của các anh giảm 3%, viết phần báo cáo nói rõ cho tôi, còn nữa, nếu như tháng sau vẫn như vậy, Giám đốc Lý có thể trở về nhà dưỡng lão rồi.”
Người đàn ông tặng đồ nghe xong lời này, lập tức giống như đánh, “Đúng, đúng… Tôi lập tức trở về viết báo cáo!”
Tô Hoa Nam cầm những thứ đồ này xoay người, hướng phòng làm việc của Đoan Mộc Mộc đi tới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc