Một tháng sau.
Đoan Mộc Mộc đứng ở trước gương, nhìn vết xăm vùng eo, từng mũi kim rõ ràng giống như mới xăm ngày hôm qua, chữ “Thần” như một hòn đá đè nặng trong lòng cô, nhắc nhở cô, dù một ngày nào đó rời bỏ anh, anh cũng vẫn theo cô như hình với bóng, có muốn xóa đi cũng không được.
"Thử cái này một chút." Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông bước vào dọa cô giật mình.
Quay đầu lại, thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh An Thần, trong tay xách theo bộ lễ phục màu xanh lam, cổ xẻ sâu hình chữ V, lộ lưng, vừa đúng là một bộ lễ phục vô cùng mang tính khiêu chiến, hôm nay là anh cố ý, mỗi một bộ lễ phục anh lựa chọn cho cô nếu không hở hang thì không được.
"Có thể đổi cái khác hay không?" Đoan Mộc Mộc vừa nhìn, cũng biết bình thường mình hoàn toàn mặc không được, chứ đừng nói chi là tham gia tiệc mừng thọ của cha Lãnh An Thần, phận làm dâu như cô mà ăn mặc như vậy, vậy sẽ bị người ta mắng yêu tinh mê hoặc chúng sinh.
Lãnh An Thần nâng khóe môi, cười lạnh, "Đoan Mộc Mộc, hình như cô không có tư cách nói điều kiện với tôi?"
Đúng, anh dùng tương lai của Khang Vũ Thác uy Hi*p cô, ngoại trừ cha cô, thì Khang Vũ Thác chính là cái xương sườn mềm duy nhất của cô, nhưng chính vì như vậy, mới khiến Lãnh An Thần căm tức, anh không ngờ cô lại để ý đến Khang Vũ Thác như vậy, thậm chí vì cậu ta mà tình nguyện thu hồi móng vuốt nhọn của mình, trở thành một con cừu nhỏ ngoan ngoãn.
Trước kia, anh rất khát vọng sẽ nhìn thấy bộ dạng biết nghe lời của cô, nhưng khi có một ngày cô thật sự biến thành như vậy, anh mới phát giác ra cô vô cùng đáng ghét, nhất là cô thay đổi vì người đàn ông khác.
Đoan Mộc Mộc nhìn anh, trong lòng tràn ngập khổ sở, trong chuyện của Khang Vũ Thác, cô thừa nhận bởi vì mình có tâm tư riêng, nên mới khiến anh khó chịu, cho nên trong một tháng vừa qua, cô rất nhân nhượng và nhẫn nhịn anh, nhưng đổi lấy là anh càng tổn thương cô tệ hại hơn, hôm nay anh lại dồn cô cô đến bước đường cùng.
"Nhất định phải mặc như vầy đúng không?" Cô mở miệng thật thấp, tay siết chặt bộ lễ phục, chặt đến nỗi khớp xương trở nên trắng bệch.
Lãnh An Thần nghiêng người dựa vào cạnh cửa, nhìn cô tựa như chế giễu, "Không phải là cô rất thích quyến rũ đàn ông sao? Những người đàn ông ngày mai tới tham dự buổi tiệc này không giàu cũng quý, chẳng lẽ cô không muốn tiếp tục quyến rũ thêm mấy người nữa sao?" Nói xong, anh tới gần cô một bước, chống cánh tay đem cô cố định ở trong đó, tư thế từ trên cao nhìn xuống, "Hoặc là cô có thể trực tiếp quyến rũ lão sắc lang đó. . . . . ."
Nghe những câu nói như thế, đặc biệt là câu nói cuối cùng kia, Đoan Mộc Mộc cảm thấy trong Ⱡồ₦g иgự¢ đột ngột cháy lên như một cây đuốc, ngọn lửa kia thiêu cháy khắp nơi trong cơ thể cô, "Lãnh An Thần, anh đang nói hưu nói vượn cái gì đấy?"
Thấy cô tức giận, anh hừ lạnh một tiếng, "Tôi nói sai sao? Đừng cho rằng tôi không biết, cô và lão già kia cả ngày liếc mắt đưa tình, cô có tâm tư gì?"
Đôi mắt đen nhánh của cô có ánh sáng tràn ra, càng ngày càng sáng, cuối cùng bùng phát, cô dụng hết toàn lực hung hăng đẩy anh ra, cũng đem bộ lễ phục cầm trong tay ném vào mặt anh, "Anh thật là vô sỉ khiến người ta giận sôi!"
Vậy mà anh có thể hoài nghi cô và cha của anh làm loạn? Ngay cả cha mình mà cũng sỉ nhục được?
Nhục nhã này như một giọt nước làm tràn ly, sự nhẫn nhịn của Đoan Mộc Mộc cuối cùng cũng kết thúc.
"Sao lại gấp gáp như vậy? Là bị tôi nói trúng, chột dạ chứ gì?" Lãnh An Thần cũng biết mình quá mức, nhưng vừa nghĩ tới chuyện cô phản bội mình, anh lại cảm thấy khó chịu, hình như chỉ có hung hăng nhục nhã cô, anh mới thoải mái một chút.
"Anh thích nói thế nào thì nói thế sao?" Đoan Mộc Mộc cười lạnh, "Nhưng nếu như anh thật sự kỳ vọng tôi trở thành người mẹ thứ bốn của anh, vậy thì tôi cũng có thể suy nghĩ một chút!"
Cô rốt cuộc lại lộ ra răng nhọn đối với anh, cũng là cắn một cái rất đau ở trong lòng anh, cắn rớt ra một miếng thịt thật to.
"Cô dám?" Lãnh An Thần gắt gao siết chặt bả vai của cô, sức lực lớn đến nỗi như hận không thể Ϧóþ nát được cô.
"Lãnh An Thần, anh cảm thấy Mộc Mộc tôi còn có cái gì không dám?" Rốt cuộc không cần nhân nhượng cầu toàn anh nữa, cô lập tức cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Trên mặt cô tràn ra nụ cười quen thuộc, sự kiên định trong ánh mắt cô như đốt cháy anh, Lãnh An Thần đột nhiên hối hận vì đã chọc giận cô, nhưng cái làm anh sợ hơn chính là cô sẽ làm ra chuyện điên cuồng.
Mới vừa rồi cô còn dám nói làm mẹ tư của anh. . . . . .
Lời như thế mà cô cũng dám nói!
Bàn tay đang cố định trên tay cô một lần nữa siết chặt, dường như còn có thể nghe được tiếng xương kêu răng rắc do bị anh Ϧóþ vỡ, "Cô mà dám, tôi sẽ đối với cô trước là phá hủy sau là Gi*t."
"Được, hay là thực hiện liền bây giờ đi." cô nhắm mắt lại, ngẩng cao đầu lên nhìn anh.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường không có chút sợ hãi nào, Lãnh An Thần mới phát hiện ra quả đấm mình tung ra hoàn toàn như đấm vào bông, mà anh đối với cô căn bản cũng không xuống tay được.
Người phụ nữ này đối phó với anh giống như là một con rắn không xương.
Đáng ૮ɦếƭ!
Lãnh An Thần tức giận bùng phát, "Muốn cô ૮ɦếƭ ngay thật quá dễ dàng, tôi sẽ không để cho cô ૮ɦếƭ một cách sung sướng như thế đâu, tôi muốn nhìn thấy cô khổ sở? Có tin bây giờ tôi sẽ phá hủy người đàn ông yêu thương trong tim cô không."
Lại đem Khang Vũ Thác uy Hi*p cô?
Đúng, anh thành công, nhưng cũng không phải bởi vì cô yêu Khang Vũ Thác, mà là cảm giác mình có phần xấu hổ, sợ liên luỵ tới Khang Vũ Thác.
"Tôi tin!" Đoan Mộc Mộc cười khổ, Với một Lãnh Thiếu xấu xa như anh, làm những chuyện như vậy hoàn toàn không phải vấn đề khó khăn, chỉ có điều, tôi có thể nói cho anh biết, phá hủy Khang Vũ Thác, thì tôi cũng tự hủy cùng anh ta."
Một câu nói nhưng lại giống như ném vào trái tim Lãnh An Thần một hòn đá nặng, sau đó bị vỡ ra một lỗ thủng rất to, trống rỗng, sâu không thấy đáy, mà anh dường như lúc nào cũng có thể sẽ hụt chân, ngã vào trong vạn kiếp bất phục.
Tình cảm của cô và Khang Vũ Thác lại sâu sắc đến đồng sanh cộng tử rồi sao?
Được, rất được. . . . . .
"Đoan Mộc Mộc cô rất có gan, tuy nhiên, ngược lại tôi muốn nhìn đôi cẩu nam nữ hai người có thể đi cùng nhau tới khi nào?" Lãnh An Thần nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, giống như dã thú khi nhìn thấy con mồi.
Thật ra cô cũng không biết lai lịch của Khang gia như thế nào, chỉ dựa vào chuyện cô đã từng gả cho người khác thôi, thì Khang gia cũng sẽ không chấp nhận một cô gái như vậy bước vào cửa rồi.
Đoan Mộc Mộc cô quá mơ mộng hão huyền rồi.
Nghĩ tới những điều này, những khó chịu tích tụ trong lòng Lãnh An Thần mới giảm đi một chút, anh nâng cái cằm xinh xắn của cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như đang nghịch một món đồ chơi nho nhỏ, "Đừng nói tôi không nhắc nhở cô, Khang Vũ Thác không phải là người cô có thể muốn."
Đoan Mộc Mộc chán ghét né tránh ngón tay của anh, "Không nhọc lãnh tổng phải lo lắng."
Tay của anh dừng ở giữa không trung, nụ cười nơi khóe môi càng rộng, "Tôi chỉ là lo lắng một ngày nào đó cô sẽ chạy trốn rồi trở về tìm tôi, đến lúc đó ngay cả tư cách làm bạn trên giường chô tôi cô cũng không có, bởi vì tôi sẽ không cần một cái giày rách mà người khác đã xỏ qua." Nói xong, anh vỗ vỗ mặt của cô rồi xoay người bỏ đi, để lại Đoan Mộc Mộc đứng sựng một chỗ lảo đảo muốn ngã.
Cuối cùng Đoan Mộc Mộc mặc một bộ lễ phục lệch vai màu tím sen, màu sắc không rực rỡ lắm, mà kiểu cách cũng đúng mực.
Từ phòng thay lễ phục ra ngoài, một luồng không khí trong lành phả vào mặt, hòa tan những khó chịu trong lòng Đoan Mộc Mộc tụ, tuy nhiên nỗi đau ngày càng bộc phát rõ ràng hơn, đây là lần thứ hai anh mắng cô là giày rách rồi, món nợ này cô sẽ nhớ kỹ.
Sau lưng có tiếng còi xe taxi không ngừng vang lên, nhưng hôm nay cô không muốn ngồi xe, càng không muốn trở lại ngôi nhà kia, cô chỉ muốn được ở một mình, thậm chí cô còn hy vọng mình có thể đi mãi mãi, không cần phải trở về tòa nhà đó nữa.
Sức khỏe của lão phu nhân không thấy khá hơn, nhưng cũng không xấu đi, chống đỡ như vậy, thật sự không biết chống được đến lúc nào? Nhưng quan hệ của cô và Lãnh An Thần đã chống đỡ không nổi nữa, trước mặt người khác là âи áι, phía sau lại là thù hận, đây chính là cuộc sống của bọn họ, cuộc sống suốt ngày phải mang mặt nạ như thế này ђàภђ ђạ cô gần như sắp điên.
Ngẩng đầu, Đoan Mộc Mộc hít sâu một hơi như muốn xua tan những đè nén trong lòng, nhưng ngoài ý lại muốn thấy bầu trời về chiều mang màu sắc xanh dương đậm, bỗng dưng nhớ lại Tô Hoa Nam đã từng vẽ một bức họa, chính là bầu trời màu xanh dương đậm, không bờ không bến, vừa giống biển nhưng cũng vừa giống trời, giống y như cảnh sắc trước mắt cô bây giờ.
Lúc ấy cô còn hỏi anh tại sao vẽ bức họa này, anh nói trái tim của người đàn ông cũng giống như những ngày này, thì ra khi đó anh có dã tâm, chỉ có cô là ngây ngốc cho rằng, bất luận tim của anh rộng lớn bao nhiêu, cuối cùng cũng sẽ dừng lại vì cô, nhưng sự thật chứng minh, cô không giữ được trái tim của ai đó.
Khổ sở tràn qua trái tim, Đoan Mộc Mộc thu hồi ánh mắt, lại bỗng dưng thấy cách đó không xa một bóng người, trái tim nhanh chóng nhảy lên.
Là ảo giác sao? Hay là tâm ý tương thông, cô vừa nghĩ đến anh, anh liền xuất hiện?
Tuy rằng bởi vì oán hận Tô Hoa Nam mà mất đi những rung động lúc đầu, nhưng cũng không thể phủ nhận mỗi lần nhìn thấy anh thì nhịp tim của cô vẫn có thể tăng tốc, đúng lúc Đoan Mộc Mộc lên bộ lễ phục thì cô không ngờ còn nhìn thấy có thêm một người bên cạnh Tô Hoa Nam, mà người kia lại là. . . . . . Lăng Như Ý .
Cô ta chạy chậm qua, thân mật khoác tay Tô Hoa Nam, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngước lên, mặc dù cách một khoảng rất xa, không nhìn thấy rõ nét mặt của cô ta, nhưng vẫn có thể cảm thấy ánh mắt kia đầy sự nóng bỏng và ngưỡng mộ, mà Tô Hoa Nam cũng không bài xích sự thân mật của cô ta.
Ánh mắt Đoan Mộc Mộc vừa lúc nhìn thấy tư thế thân mật đó của bọn họ, lập tức cảm thấy bên tai kêu on gong một tiếng, bọn họ xuất hiện chung một chỗ thì không có gì kỳ lạ, nhưng kỳ lạ ở chỗ là bọn họ lại thân mật như thế.
Lăng Như Ý không phải thích Lãnh An Thần sao? Sao cô ta lại ở cùng một chỗ với Tô Hoa Nam?
Quá nhiều nghi vấn khiến Đoan Mộc Mộc không khỏi đi theo sau bọn họ, từ trung tâm thương mại đến quán cà phê, Đoan Mộc Mộc cũng không biết mình trúng tà gì, mà cứ đi theo bọn họ như thế, cuối cùng ở một khúc quanh trong quán cà phê, người đàn ông đột nhiên xoay người bắt gặp cô tại trận.
"Ah, sao trùng hợp thế?" Rõ ràng cô là quang minh lỗi lạc, nhưng bây giờ lại có vẻ có tật giật mình.
Vẻ mặt Tô Hoa Nam không thay đổi, ngược lại Lăng Như Ý ở bên cạnh anh ta thì lại rất mất tự nhiên, thậm chí còn không dám nhìn thẳng cô, ngay cả thanh âm cũng run run rẩy rẩy, "Thư ký Đoan. . . . . . Chào phu nhân. . . . . ."
"Em qua bên kia ngồi trước đi!" Tô Hoa Nam nhìn Lăng Như Ý nói, sau đó níu tay Đoan Mộc Mộc đi qua một bên, giải thích, "Mộc Mộc, anh và cô ta không phải như em nghĩ đâu, ngày mai là sinh nhật của anh cả, anh kêu cô ta chọn giúp anh một món quà." Giọng nói của Tô Hoa Nam có chút gấp gáp và mất đi vẻ bình tĩnh lúc trước.
Đoan Mộc Mộc không nói gì, chỉ cười yếu ớt, Tô Hoa Nam càng thêm gấp gáp, "Mộc Mộc, em cũng biết trong lòng anh chỉ có em, anh. . . . . ."
"Trong lòng của anh không nên có tôi!" Đoan Mộc Mộc cắt ngang lời anh ta, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào anh ta, nhưng anh ta lại không hề như trước đây nhìn thẳng lại cô, mà còn có vẻ né tránh, chỉ có người chột dạ mới như vậy chứ, Đoan Mộc Mộc không phải người ngốc.
"Bây giờ anh là người tự do, có lý do quen bạn gái, chỉ là cô ta. . . . . ." Cô đang do dự không biết có nên nói hay không.
"Anh và cô ta thật sự không phải là như vậy, " Tô Hoa Nam dường như vẫn còn muốn giải thích, nhưng càng khiến Đoan Mộc Mộc thêm ghét anh vì sự dối trá đó.
"Không phải như vậy mà tay nắm tay sao?" Đoan Mộc Mộc cười lạnh, "Anh yêu ai và đi chung với ai là quyền tự do của anh, chỉ có điều tôi muốn nhắc nhở anh, người phụ nữ kia và Lãnh An Thần tương đối thân mật, hi vọng anh chú ý một chút."
Sắc mặt của Tô Hoa Nam khẽ biến, nhưng Đoan Mộc Mộc cũng không cho anh thêm cơ hội nói chuyện nữa, đứng dậy nhanh chóng rời đi.
Cô họa có điên, thì mới quản anh con khỉ gió cùng ai ở chung một chỗ?