Tiết Chi Hằng nhìn đôi vợ chồng này đang náo nhiệt, cũng cảm thấy vui vẻ, được vui vẻ nên anh cũng không gấp gáp, sức lực bàn tay không nặng không nhẹ, Lãnh An Thần bị anh Ϧóþ rên lên, "Họ Tiết kia, cậu muốn phế của tôi hay sao?"
"Phế của cậu?" Tiết Chi Hằng liếc anh một cái, “Cậu cho rằng mình chưa bị phế sao?"
Nghe nói như thế, Đoan Mộc Mộc và Lãnh An Thần đồng thời nhìn về phía anh, bàn tay Tiết Chi Hằng từ phía dưới mền rút ra, tháo bao tay, ném vào thùng rác, "Lãnh Thiếu, ngài tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần. . . . . ."
"Tiết Chi Hằng, nếu như tôi thật sự bị phế, thì cái kia của cậu cũng không căng được lâu dài đâu." Lãnh An Thần không bình tĩnh nổi nữa, anh mới hơn hai mươi, nếu vì vậy mà mất đi chức năng này, không bằng để anh ૮ɦếƭ luôn đi.
"Chuyện này hình như không liên quan đến tôi, tôi chỉ là bác sĩ . . . . . ." Tiết Chi Hằng bị đe dọa như vậy, làm ra vẻ thật sự vô tội nên uất ức.
"Đoan Mộc Mộc. . . . . ." Ánh mắt độc ác của Lãnh An Thần trừng về phía người phụ nữ đứng ở góc tường, oan có đầu, nợ có chủ, lần này anh đã tìm đúng người.
Một tiếng rống của anh, khiến Đoan Mộc Mộc sợ hãi giật mình, "Tôi...tôi không phải cố ý, ai biết đồ chơi đó của anh lại không chịu được giày vò như vậy?"
Cô nói gì, xem đại bảo bối của anh là món đồ chơi sao?
Người phụ nữ này, xem ra không cho cô biết lợi hại, cô liền vô pháp vô thiên.
Mắt thấy Lãnh An Thần thật sự nổi giận, Tiết Chi Hằng vội vàng giơ tay ngăn lại, "Lão đại, cậu cũng đừng kích động như thế, đồ chơi kia của cậu cũng không phải hỏng 100%, chỉ là xảy ra chút vấn đề. . . . . . Vấn đề này, nếu như chịu tăng cường bảo dưỡng, xoa Ϧóþ thích hợp, thì có thể khôi phục."
Lời này khiến tâm thần của Lãnh An Thần buông lỏng, nhưng vẫn chưa an lòng, "Bảo dưỡng thế nào, xoa Ϧóþ thế nào?"
Mặc dù là người đàn ông trên thương trường làm mọi việc đều thuận lợi, nhưng chuyện ngày hôm nay khiến anh không khỏi đỏ mặt, bị một người đàn ông nhìn không nói, bị đàn ông sờ cũng không nói, đáng ૮ɦếƭ hơn chính là chỗ đó của anh cư nhiên có vấn đề, lại còn do bị một người phụ nữ hại.
Anh bị mất đi không chỉ là mặt mũi, mà lần này ngay cả người nối nghiệp sợ cũng không có.
"Khụ khụ. . . . . ." Tiết Chi Hằng liếc trộm người đàn ông trên giường một cái, con ngươi xoay hai vòng, thuận miệng nói, "Bảo dưỡng chính là uống nhiều thuốc tráng dương bổ thận một chút, cậu hiểu, có phải không?" Nói xong, ánh mắt mập mờ quay sang nhìn Đoan Mộc Mộc, lúc này Lãnh An Thần mới hiểu.
"Vậy tôi cần bao lâu mới có thể khôi phục?" Nên biết anh cần vật này để chinh phục phụ nữ, bây giờ nó bị bệnh, sau này bất luận nhìn thấy người phụ nữ dù có đẹp tới cỡ nào thì sợ rằng cũng chỉ có thể đứng xa mà nhìn, không thể vuốt ve rồi.
Tiết Chi Hằng vuốt vuốt chóp mũi, che giấu nụ cười muốn bật ra, "Cái này khó nói lắm, nhanh nhất cũng phải hai tháng."
"Cái gì?" Lãnh An Thần phát điên, kêu anh hai tháng không được hoạt động, không thể ᴆụng vào phụ nữ, vậy còn không phải tương đương với muốn tính mạng của anh sao.
"Lão đại, cậu nhịn một chút đi, nếu như cậu không chú ý, sẽ có thể hỏng mãi mãi." Tiết Chi Hằng cố ý đe dọa.
Hai tháng, hai tháng. . . . . .
Được, anh nhịn, chờ anh hồi phục, món nợ này anh nhất định sẽ đòi lại gấp bội.
Nghĩ thế, ánh mắt Lãnh An Thần quét ngang qua Đoan Mộc Mộc, nhất thời khiến cô cảm thấy sau lưng tê dại.
"Tôi đi đây, có chuyện gọi điện thoại cho tôi." Tiết Chi Hằng không tiếp tục kềm chế được nữa, nếu không nhất định sẽ lộ tẩy.
Không có ai đoái hoài đến anh, gương mặt Lãnh An Thần lạnh lùng, không biết là do tức giận hay là do buồn phiền vì mình bị cấm dục hai tháng, bộ dáng Đoan Mộc Mộc hết sức sợ hãi, nhưng ánh mắt kia rõ ràng lại rất rối rắm?
Trước kia đối với chuyện người vợ mới cưới của Lãnh An Thần chỉ là nghe thấy, hôm nay Tiết Chi Hằng chứng kiến tận mắt, coi như là hoàn toàn hiểu rõ tình trạng của đôi oan gia này.
"Chị dâu, nhớ phải cho Lãnh Thiếu ăn nhiều thức ăn bổ dưỡng, sau đó xoa Ϧóþ nhẹ nhàng cho anh ta, như vậy chị cũng không cần khổ sở quá lâu." Trước khi ra khỏi cửa, Tiết Chi Hằng không quên trêu chọc người phụ nữ nhỏ bé kia.
"A, được. . . . . ." Mộc Mộc gật đầu, nhưng khi Tiết Chi Hằng đóng cửa, cô chợt mở miệng gọi anh lại, "Bác sĩ Tiết, anh xác định, cái đồ chơi kia của anh ta thật sự có vấn đề?"
"Ừm!" Tiết Chi Hằng gật đầu, "Sao chị dâu lại hỏi như thế?"
"Nhưng mới vừa rồi, rõ ràng Đại Bảo Bối của anh ta đã đứng lên." Đoan Mộc Mộc nhớ tới cảnh tượng nóng bỏng mình mới chụp được.
Vẻ mặt Tiết Chi Hằng cứng lại, tiếp đó liền cười, "Đứng lên là không sai, nhưng đứng không lâu dài mới là vấn đề lớn nhất, chị nhất định sẽ không thích người đàn ông của mình ở tại thời điểm chị còn chưa "High", đã tiết rồi chứ? Cho nên Lãnh Thiếu . . . . . ."
"Anh ta χυấт тιин sớm!" Đoan Mộc Mộc bổ sung đầy đủ câu nói của Tiết Chi Hằng, ánh mắt Gi*t người của Lãnh An Thần lần nữa bắn tới.
"Hì hì, có thể nói là như vậy." Tiết Chi Hằng kìm nén đã sắp bị nội thương, thật ra thì Lãnh An Thần không có chuyện gì, tất cả đều bình thường, anh làm như vậy một là muốn chỉnh cuộc sống riêng hỗn loạn của người đàn ông này, hai là muốn tạo chất xúc tác làm gia tăng tình cảm của Lãnh An Thần và vợ mình, một điều nữa là muốn cho Lãnh An Thần biết đừng tưởng rằng không có việc gì liền cười nhạo anh.
Nên biết rằng sau khi Tiết Chi Hằng làm bác sĩ nam khoa, chịu không ít sự chèn ép của bạn bè, thậm chí có người còn nói anh là gay, bây giờ anh có cơ hội báo thù, sao có thể chịu bỏ qua?
"Chị dâu, mặc dù lão đại ăn ẩu bên ngoài là không đúng, nhưng sau này chị muốn trừng phạt anh ta cũng đừng xuống tay ác như vậy, dù sao “tính phúc” của chị cũng gắn liền với bảo bối của anh ta, nếu cần phải. . . .Thì nhớ xuống tay lưu tình, xuống tay lưu tình, ha. . . . . ." Nói xong, Tiết Chi Hằng mặc kệ sắc mặt của hai người sau lưng, bước chân trượt đi, anh cần tìm chỗ không người cười to cho thỏa mãn, nếu không thật sự sẽ bị nội thương.
Tiết Chi Hằng đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người Đoan Mộc Mộc và Lãnh An Thần, bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không chịu yếu thế.
"Anh không cần dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, là anh trêu chọc tôi trước, anh bị bất lực, cũng là do anh gieo gió gặt bão a." Đoan Mộc Mộc dưới sóng mắt của anh, chống đỡ không được tự giải vây cho mình.
"Cầm điện thoại tới đây!" Bây giờ chuyện anh lo còn có chuyện này, phải biết đó chính là một quả bom hẹn giờ, tùy lúc sẽ khiến anh nổ tan xương nát thịt, anh đã trải qua một lần rất thê thảm rồi, lần này tuyệt đối sẽ không khinh thường.
Đoan Mộc Mộc lắc đầu, "Đừng mơ tưởng."
"Xóa hình đi, tôi sẽ không truy cứu chuyện cô hại tôi. " Anh ra điều kiện.
"Thật?" Dù sao vẫn là lo lắng, Đoan Mộc không có chút động lòng.
"Tôi sẽ không lừa cô." Lãnh An Thần cam đoan.
Đoan Mộc Mộc lấy điện thoại di động ra, tính đưa tới, chợt bên tai thoáng qua một câu nói, giống như là Thần Tiên tỷ tỷ niệm chú ——
Anh ta lừa gạt cô còn chưa đủ sao?
"Không được, tôi không tin anh." Đoan Mộc Mộc phục hồi tinh thần lại.
Bàn tay đặt dưới chăn của Lãnh An Thần âm thầm dùng sức, một chiêu lừa cô này xem ra không được, anh phải nghĩ biện pháp khác mới được.
"Tôi khuyên anh đừng suy nghĩ nữa, dù sao hình này tôi cũng sẽ không đưa cho anh, cũng sẽ không xóa, " Đoan Mộc Mộc giống như đã nhìn thấu tâm tư của anh, "Có thời gian vẫn nên suy nghĩ phải xoa Ϧóþ tiểu đệ đệ của anh thế nào đi, để anh nhanh chóng hồi phục lại chức năng mới đúng. . . . . . Trời cao thật là có mắt a, cư nhiên để cho đồ chơi kia của anh thật sự bị phế, trên thế giới này có không biết có bao nhiêu phụ nữ thoát khỏi ác ma như anh."
Cô vừa nói vừa cười, bộ dáng kia khiến cho người ta cắn răng nghiến lợi, hận không thể đem cô ăn hết.
Vết thương cũ còn chưa khỏi, lại thêm vết thương mới, Lãnh An Thần chưa từng chịu uất ức như vậy, hết lần này tới lần khác nhược điểm của anh lại rơi vào tay cô, bây giờ đối với cô anh lại chửi không được, đánh không xong, còn phải thỉnh thoảng tiếp nhận sự giễu cợt của cô.
Lãnh An Thần a Lãnh An Thần, chẳng lẽ mày thật sự muốn thua trong tay của một cô gái bé bỏng?
Nằm trên giường, Lãnh An Thần càng nghĩ càng giận, nhưng anh biết tức giận cũng không giải quyết được vấn đề gì, hiện tại cái anh cần chính là tỉnh táo.
Buổi tối, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, cô đang tắm, nhưng dù là tắm, nha đầu này cũng cầm di động vào trong phòng tắm, cô hoàn toàn phòng bị với anh.
Nhìn về phía phòng tắm, tấm kính mờ mờ lộ ra, mơ hồ thấy một bóng người thấp thoáng, Lãnh An Thần cảm giác tiểu huynh đệ của mình nhanh chóng lớn lên, tối nay anh lại còn uống canh đại bổ nữa chứ. . . . . .
Thấy hiệu quả của tô canh không tệ, nếu như còn xoa xoa Ϧóþ Ϧóþ nữa, có lẽ chưa tới hai tháng là có thể hồi phục.
Nghĩ đến chuyện này, tâm trạng trì trệ của anh cuối cùng khá hơn một chút, nhưng vừa nghĩ tới tấm hình trong tay Đoan Mộc Mộc, tim của anh nhất thời lại phủ một tầng lo lắng.
Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp xóa tấm hình đi.
Lãnh An Thần nhắm mắt lại, suy nghĩ biện pháp, nhưng tiếng nước chảy giống như tiếng ma quỷ chui vào lỗ tai anh, đồng thời hình ảnh người phụ nữ tắm rửa rất kiều diễm cũng theo đó hiện ra, anh gần như có thể hình dung được thân thể trắng như tuyết của cô, nơi đẫy đà tròn mịn của cô, còn có nụ hoa nở rộ, cùng với khu vườn bí mật che giấu giữa hai chân cô. . . . . .
Thân thể anh nhất thời nóng lên, nếu nghĩ tiếp nữa, nhất định anh sẽ bốc cháy mất.
Bỗng nhiên mở mắt, anh nhìn chằm chằm phòng tắm, chợt, một ý nghĩ thoáng qua ——
Anh cầm điện thoại di động lên, chống thân thể xuống giường, chậm rãi đi tới phòng tắm.
Đoan Mộc Mộc cô không phải lén chụp sao? Chụp tôi sao? Hiện tại tôi sẽ “gậy ông đập lưng ông”, cô chờ xem!
Trong phòng tắm, Đoan Mộc Mộc thổi bong bóng trong lòng bàn tay, tâm tình rất thoải mái, chỉnh được Lãnh An Thần không nói, mấu chốt là về sau anh đứng trước mặt cô cũng không còn phách lối được nữa, nghĩ như thế liền thấy hả giận, cô cảm thấy từ hôm lấy anh đến giờ, hôm nay là một ngày vui sướng nhất.
Vặn vẹo uốn éo cái ௱ôЛƓ, uốn éo đến nỗi hai khối Tiểu Bạch Thỏ nặng trĩu trước иgự¢ rung lên, vừa uốn éo vừa hát ——
Thiên địa ta cười một cái cổ kim ta theo chiếu lên
Đó nhân gian đường xa xôi
Ngày muốn ta sớm làm đem phiền não bỏ rơi
Si tình nhàm chán nhất mấy lần khóc mấy lần cười
Đó hừ thủ vui vẻ điều
Ta không phải Thần Tiên cũng hiểu được Tiêu Dao
. . . . . .
Ta bị thanh xuân va vào một phát eo
Uốn éo phải Phi Hoa theo Bạch Vân phiêu
Phiêu nha phiêu. . . . . .
(Đoạn này là một bài hát, mình thấy cũng không dịch thì cũng không sao nên cứ để nguyên vậy. Mong các bạn thông cảm nha)
Còn chưa hát xong những câu sau, liền nghe phía sau truyền đến âm thanh ken két, quay đầu lại ——
"A —— lưu manh, lưu manh. . . . . ."
Lãnh An Thần nhìn người phụ nữ trong hình trần trụi giống như trẻ nít, lộ ra nụ cười vui vẻ đầu tiên trong ngày, "Không tệ, tấm hình tắm rửa này nếu đăng trên mạng hoặc trên Microblogging, tôi dám cam đoan lượt truy cập tuyệt đối sẽ vượt qua bộ phim điện ảnh đang hot nhất gần đây."
Hot cái đầu anh a, Lãnh An Thần cư nhiên chơi trò chụp trộm. . . . . .
Nhưng rõ ràng cô đã khóa phòng tắm lại, anh vào bằng cách nào?
Lãnh An Thần quơ quơ chiếc chìa khóa đang treo trên ngón tay, "Bà xã, đây là phòng bệnh của tôi, you know?"
Cô không know, một chút cũng không know!
Tên lưu manh này sao lại xông vào đây, còn lén lút chụp trộm cô nữa?
Đoan Mộc Mộc dùng khăn tắm che mình, cô ngàn phòng vạn phòng nhưng lại không đề phòng tới chuyện Lãnh An Thần cũng dùng phương pháp giống như cô để uy Hi*p lại cô?
Tên khốn kiếp này quả nhiên là kiếm sống dựa vào chỉ số IQ, cô nhận thua.
"Chúng ta trao đổi đi." Cô hoàn toàn ỉu xìu.
"Trao đổi?" Lãnh An Thần cong khóe môi lên, "Tôi không nói muốn cùng cô trao đổi."
"Anh. . . . . ." Đoan Mộc Mộc dậm chân.
"Bà xã, em tiếp tục tắm đi, tôi ra bên ngoài thưởng thức." Lãnh An Thần xoay người, vẫn không quên hả hê huýt sáo, "Chậc chậc, tấm hình này nếu đăng trên web, tuyệt đối trong một đêm sẽ như trái bom nổ chậm."
"Đứng lại. " Đoan Mộc Mộc không bình tĩnh được nữa, không để ý bây giờ mình chỉ dùng một cái khăn tắm che chở bộ vị mấu chốt của mình, nhanh chóng chạy tới chặn đường của anh lại, "Không cho phép anh đăng."
"Tại sao?" Tròng mắt đen như nhuộm mực của Lãnh An Thần toát ra nụ cười yêu nghiệt.
"Không tại sao cả, dù sao cũng không cho đăng." Đoan Mộc Mộc cắn môi, đôi mắt đen sâu như nước nhìn anh.
Giờ phút này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng giống như trái cà chua chín, làn da trắng nõn trong suốt, quanh thân còn mang theo mùi sữa tắm thơm ngát, Lãnh An Thần rõ ràng cảm thấy Đại Bảo Bối dưới thân lại cứng thêm vài phần.
Nếu như không phải có chuyện quan trọng phải làm, nếu như không phải Tiết Chi Hằng dặn anh cấm dục hai tháng, anh nhất định sẽ đè người phụ nữ này xuống, ăn cô đến một mảnh xương vụn cũng không còn, nhưng bây giờ không được, anh chỉ có thể nhìn cho đã con mắt thôi.
Nuốt nước miếng một cái, Lãnh An Thần gian nan dời mắt đi, "Nếu như tôi nhất định đăng?" Âm thanh của anh bởi vì bị Dụς ∀ọηg ђàภђ ђạ mà khàn khàn, có chút ám ách.
"Vậy tôi cũng đăng." Đoan Mộc Mộc không chịu yếu thế.
"Được rồi, chúng ta cùng nhau đăng." Anh bình tĩnh đáp lại cô, điều này làm cho Đoan Mộc Mộc không kịp chuẩn bị.
"Không được!" Sao cô có thể để cho anh đăng, một người đàn ông như anh có lẽ sẽ không sao cả, nhưng cô là phụ nữ, nếu tấm hình như vậy mà bị lưu truyền ra ngoài, cô cũng không cần sống, suy nghĩ tìm biện pháp, tiểu não Đoan Mộc Mộc nhanh chóng vận chuyển, rốt cuộc ——
"Lãnh An Thần, hay là chúng ta cùng xóa hình đi? Bất luận là hình của anh hoặc là hình của tôi mà đăng ra ngoài, mặc dù người trực tiếp bị hại là chúng ta, nhưng cuối cùng bị hại còn có Lãnh thị, nếu là bà nội thấy được tấm hình này, không tức ૮ɦếƭ mới là lạ? Lãnh An Thần, anh có nên làm như vậy không?"
Cô vừa nói ra, quả nhiên trông thấy Lãnh An Thần nhíu mày, bà nội là tử huyệt của anh, quả nhiên để cô một chiêu điểm trúng, vì vậy, Đoan Mộc Mộc tiếp tục mạnh miệng, "Anh cũng biết sức khỏe bà nội không tốt, nếu để bà tức sẽ có chuyện không hay xảy ra, tội của chúng ta sẽ rất lớn, sẽ cắn rứt lương tâm cả đời, sao?"
Sắc mặt Lãnh An Thần lập tức trở nên âm trầm, ánh mắt sâu kín giống như mũi dùi lạnh lẽo, "Cô nghĩ như thế nào?"
Ý anh là đồng ý đàm phán?
Có hiệu quả!
Đoan Mộc Mộc vừa quơ quơ điện thoại trong tay, vừa chỉ chỉ anh, "Chúng ta trao đổi lẫn nhau, xóa hình đi, sau đó ai cũng không thể uy Hi*p ai? Hơn nữa cũng không cần lo lắng những tấm hình này bị mất."
Đôi mắt đẹp của cô híp lại thành một đường ngang, phối hợp với gương mặt 乃úp bê của cô, lộ ra vẻ hồn nhiên đáng yêu của một đứa bé, nhưng Lãnh An Thần biết dưới khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn như vô hại này lại cất giấu sự xảo trá như thế nào, anh thiếu chút nữa đã bị cô khống chế rồi.
Chỉ là, con cừu nhỏ dù có giảo hoạt thế nào đi nữa cũng đấu không lại sói xám lớn, trong lòng anh cười lạnh, "Được."
"Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu. . . . . ."
Hai người đồng thời vươn tay ra, sau đó cầm điện thoại của đối phương, tìm được album hình, nhấn phím hủy.
"Xong rồi!" Đoan Mộc Mộc xóa xong hình của mình, thở phào một cái, sau đó đưa điện thoại di động tới, "Trả điện thoại cho tôi."
Lãnh An Thần cười cất xong điện thoại di động của mình, sau đó cầm điện thoại của cô giơ cao lên, "Để cho an toàn, tôi thấy không bằng. . . . . ."
Bịch một tiếng, điện thoại di động bị anh ném vào trong bồn cầu. . . . . .
"A! A a a! Lãnh An Thần, tên khốn kiếp này. . . . . ." Đoan Mộc Mộc thiếu chút nữa là đưa tay ra vớt.
"Không phải chỉ là một cái điện thoại di động thôi sao, ngày mai tôi đưa cô cái tốt hơn." Lãnh An Thần cười âm hiểm, cầm điện thoại của mình, sau đó nhấn vào file xóa, phục hồi lại tấm hình bị xóa, "Cô khoan hãy nói, thường ngày nhìn cô rất không hấp dẫn a, không ngờ khi cởi hết toàn bộ lại phong quang vô hạn như thế."
Đoan Mộc Mộc vẫn đang hướng về phía bồn cầu nhìn chiếc điện thoại yêu thương của cô, "Vô hạn cái đầu anh a. . . . . . Cái gì? Anh nói cái gì?"
Đợi khi cô kịp phản ứng, chỉ thấy ai đó đã nằm dài trên giường, tay cầm điện thoại di động, cặp mắt sắc mị thưởng thức cái gì?
"Lãnh An Thần! " khi cô châu đầu vào nhìn, nhất thời muốn điên rồi, "Không phải tôi xóa rồi sao? Sao anh còn có?"
Ngước mắt, Lãnh An Thần rất hài lòng khi thấy phản ứng của cô, bĩu môi, "Cô xóa là bản chính, còn cái tôi xem là bản sao."
A a a. . . . . .
Con hồ ly giảo hoạt này, tên khốn kiếp này, tên lường gạt này. . . . . .
Trong lòng Đoan Mộc Mộc muốn đem anh cắt thành tám khúc.
Đang tức giận, sau khi phát điên, Đoan Mộc Mộc Năng chỉ biết ấm ức đứng ở bên giường, thu hồi móng vuốt của mình, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ nói nịnh nọt, "Lãnh An Thần, tôi sai rồi, anh trừng phạt tôi thế nào cũng được, nhưng tôi cầu xin anh xóa hình có được hay không?"
"Không được!" Những câu nói trước đây cô dùng với anh, bây giờ bị anh trả lại.
"Chỉ cần anh chịu xóa hình, kêu tôi làm cái gì cũng được, van anh!" Đoan Mộc Mộc thiếu điều còn chưa quỳ dập đầu nữa mà thôi.
Lãnh An Thần ung dung tựa vào đầu giường, đuôi mắt nhướng nhẹ, "Kêu cô làm cái gì cũng được?"
"Ừ, chỉ cần anh chịu xóa hình." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoan Mộc Mộc vo thành một nắm, rất tội nghiệp .
"Vậy cũng được! " Lãnh An Thần cười âm hiểm, "Tôi sẽ cho cô một cơ hội."
"Được, chuyện gì, anh nói đi!" Đoan Mộc Mộc ưỡn cao bộ иgự¢ nhỏ, tư thái ra vẻ lên núi đao xuống biển lửa đều không sợ.
Giờ phút này cô chỉ quấn một tấm khăn ở иgự¢, chiều dài chỉ tới bắp đùi, bộ dạng này của cô, liếc mắt nhìn cũng đủ để cho người ta phạm tội.
Nơi nào đó giữa hai chân Lãnh An Thần ưỡn lên khiến anh thật sự khó chịu, nếu như không được phát tiết, anh sợ mình thật sự sẽ vì bị nghẹn mà nổ tung, từ đó bất lực.
Một ý nghĩ tà ác thoáng qua, anh chỉ chỉ giữa hai chân của mình, "Giúp tôi xoa Ϧóþ."
"Được!" Đoan Mộc Mộc cho rằng anh muốn Ϧóþ chân, không hề nghĩ ngợi, ᴆụng tới, kết quả bị anh cản lại.
"Không phải chân, là chỗ này. . . . . ."
"Chỗ nào?"
"Chuyện này. . . . . ." Anh cầm bàn tay nhỏ bé như không xương của cô, dẫn dắt đi tới giữa chân của anh.
"A!" Chỉ vừa chạm vào, cô liền kêu lên lui về phía sau, "Lãnh An Thần, anh vô sỉ."
Anh buông cô ra, một lần nữa cầm điện thoại di động lên, "Cô đã mắng tôi vô sỉ, vậy coi như xong đi, bây giờ tôi đăng lên Microblogging. . . . . ."
"Đừng!" Đoan Mộc Mộc sợ hãi lập tức nhào tới, gắt gao níu tay anh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở có thể vặn nổi trên mặt nước , "Có thể đổi lại cách khác cho tôi làm?"
Lãnh An Thần mỉm cười, "Khác? Ý của cô là không muốn dùng tay?"
Đoan Mộc Mộc như gật đầu như gà mổ thóc, lại không biết đã trúng bẫy rập của ai đó.
"Được rồi, vậy thì đổi cho cô dùng miệng xoa Ϧóþ cho tôi. . . . . ." Anh nhẹ nhàng nói một câu, dọa cô sợ nhảy cách xa ba trượng.
Cơ thể Đoan Mộc tê cứng, đôi mắt nhìn Lãnh An Thần chằm chằm như nhìn quái vật, sao anh có thể nói ra những lời như vậy?
Nhìn trong mắt cô ẩn hiện hơi nước, trong lòng Lãnh An Thần cảm thấy căng thẳng không giải thích được, nhưng chỉ là thoáng qua liền khôi phục lại vẻ lạnh lẽo, phải biết khi cô ra tay không có chút mềm lòng nào, bây giờ những khó chịu đó anh sẽ trả lại hết cho cô.
"Đừng có tỏ vẻ như vậy, không muốn thì…." Lãnh An Thần cúi đầu tiếp tục loay hoay nghịch điện thoại di động, "Tôi đăng lên Microblogging là được."
"Lãnh An Thần . . . . . ." Cô gọi anh, âm thanh nghẹn ngào.
"Tôi Ϧóþ, tôi Ϧóþ còn không được sao?" Cô bị anh ép buộc đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi tới gần anh, từng bước từng bước đi vô cùng chậm chạp, giống như là đi về phía Địa ngục.
"Cô chắc chứ?" Nhìn cô dừng lại trước mặt, Lãnh An Thần nâng khóe môi.
"Ừ, nhưng anh nói phải giữ lời, tôi xoa Ϧóþ cho anh coi như xong, anh nhất định phải xóa những hình này, không lưu lại, cũng không lưu bản sao hoặc bản sao của sao." cô cắn môi, bộ dáng uất ức như oán phụ.
"Được!" Một chữ rất nhẹ, nhưng mà lại như nắm hết sống ૮ɦếƭ của cô.
Đoan Mộc Mộc ngồi ở bên giường, mặc dù trong lòng đã quyết tâm, nhưng khi làm thật, cô lại cảm thấy cánh tay giống như nặng ngàn cân, muốn giơ cũng không giơ được.
Thấy cô chậm chạp không hành động, Lãnh An Thần lộ ra vẻ không kiên nhẫn, "Cô đang thưởng thức miễn phí sao?"
Bị anh nói làm cho đỏ mặt, Đoan Mộc Mộc cắn cắn môi, giận dữ trả lời, "Tôi...tôi không biết làm. . . . . ."
Lãnh An Thần xuỵt một tiếng, "Vậy tôi dạy cô. . . . . ." Nói xong đưa tay dùng sức, kéo cô qua, chưa kịp chuẩn bị, Đoan Mộc Mộc bị anh kéo ngã sấp trên đùi.
Thật trớ trêu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại úp đúng vào giữa hai chân của anh, hơn nữa. . . . . .
Hơn nữa, miệng của cô hình như còn ᴆụng phải nơi nhô ra rất cao kia. . . . . .
Thô sáp, nóng bỏng, hình như còn có mùi vị đặc biệt. . . . . .
Mặc dù chỉ vừa ᴆụng, lại đủ để Đoan Mộc Mộc suy sụp, "Lãnh An Thần, tên khốn kiếp này, anh vô sỉ, anh lưu manh, anh. . . . . ."
"Mắng nữa, tôi liền bắt cô dùng miệng." Anh lạnh giọng cắt ngang lời cô.
Nên biết rằng khi miệng cô vừa ᴆụng, thiếu chút nữa khiến anh phun ra tại chỗ, thậm chí còn khiến anh không tự chủ được liền run rẩy khi tưởng tượng ra bờ môi mềm mại của cô ngậm, bị cái lưỡi non mềm của cô ʍúŧ liếm. . . . . .
Người phụ nữ này quả thực là muốn ђàภђ ђạ anh vào chỗ ૮ɦếƭ a!
Anh rống lên, dọa cô sợ im bặt, nhưng nhục nhã khiến nước mắt ẩn nhẫn của cô như trân châu liên tục lăn xuống . . . . . .
"Anh khi dễ người ta, anh. . . . . ." Đôi môi đỏ mọng kiều diễm bị hàm răng trắng mịn nhẹ nhàng cắn, đôi mắt đầy lệ nhìn anh run rẩy.
Lãnh An Thần âm thầm siết chặt quả đấm, thể xác và tinh thần đã bị đè nén đến cực hạn, "Nói nhảm nữa, bây giờ tôi sẽ đem hình phát ra ngoài."
"Anh dám. . . . . ." Cô vọt đứng lên, không còn vẻ nhu nhược như trước nữa.
Tiểu nha đầu khi bị dồn tới chân tường sẽ phản kháng!
Lãnh An Thần biết điều này đại biểu cho cái gì, vươn tay ra, kéo cô ngồi vào lòng mình, hai người đối mặt, cự ly không xa hơn năm phân.
Tư thế như vậy quá mập mờ, mấu chốt là hình như cô ngồi ở giữa hai chân của anh, chỉ là bị anh tránh ra, nên không có trực tiếp áp vào cây cột của anh mà thôi.
"Anh buông tôi ra. . . . . . Lãnh An Thần, anh đến tột cùng là muốn làm gì?" Đoan Mộc Mộc thật sự không chịu nổi, rốt cuộc cô đã hiểu rõ tên khốn kiếp này muốn cô xoa Ϧóþ là giả, sàm sỡ cô, nhục nhã cô mới là thật.
"Nếu như tôi nói, tôi muốn em thì sao?" Anh không chút hàm hồ nói ra khát vọng của mình.
Đây là sự thực, dù là đêm qua anh mới bị dược vật ђàภђ ђạ điên cuồng cả đêm, nhưng là hôm nay anh vẫn khát vọng ăn sạch người phụ nữ này vào trong bụng.
Tiết Chi Hằng nói cái đồ chơi kia không hoạt động được, nhưng trên thực tế, anh cảm giác ở trước mặt phụ nữ, không chỉ vẫn hoạt động được, mà còn là rất được, bằng không sao cây cột này vẫn không cong đây này?
Giờ khắc này, anh thoáng qua chút hoài nghi, nhưng dù sao Tiết Chi Hằng cũng là bác sĩ, huống chi anh ta cũng rất biết điều, sẽ không dám lừa anh, cho nên vẫn nên nghe anh ta cho thỏa đáng, không thể tùy tiện mạo hiểm, bằng không có một ngày mình thật sự bị phế, mới gọi là khổ đấy.
Đối mặt với người muốn an lại không thể ăn, thậm chí cái cột kia còn ngày càng dài hơn, anh chỉ có kêu cô hỗ trợ.
Lời nói trần trụi của anh khiến Đoan Mộc Mộc muốn chạy trốn, nhưng bất đắc dĩ cả người cô đã bị anh áp chế không cử động được, ánh mắt hoảng sợ nhìn anh chằm chằm, "Anh đừng làm loạn, anh không thể ᴆụng tôi . . . . . . Bác sĩ nói nếu anh làm loạn, thì đồ chơi của anh bị phế mãi mãi . . . . . . ."
Thì ra là cô cũng nhớ!
"Vậy em còn không nhanh giúp tôi xoa Ϧóþ, chẳng lẽ em thật muốn tôi bị phế?" Tiếng thở dốc của anh không biết từ lúc nào đã nặng nề, giống như là dùng hết sức làm công việc nặng.
"Nhưng, tôi...tôi thật không biết, nếu không tôi sẽ giúp anh tìm, Lam Y Nhiên, Lăng Như Ý, hoặc là Hà Mật Nhi . . . . . . Họ đều là Đại Mỹ Nữ, mấu chốt là quen thuộc thân thể của anh, họ nhất định sẽ xoa Ϧóþ đến mức anh rất thoải mái, tuyệt đối hiệu quả hơn so với tôi. . . . . ."
Cái miệng nhỏ của cô lảm nhảm trên dưới ᴆụng loạn, ᴆụng thẳng vào lòng anh, Lãnh An Thần đột ngột nắm cằm cô, lôi cô đến gần, đôi môi gần như dán lên cô, "Người phụ nữ này, em câm miệng cho tôi, nói thêm một câu nói nhảm nữa, tôi sẽ để cho em thử cách dùng khác của cái miệng này."
Cách dùng khác?
Đoan Mộc Mộc làm sao không hiểu, người đàn ông này không phải là lần đầu tiên nhắc nhở cô.
Cô liều mạng lắc đầu, một tia hi vọng cuối cùng trong đáy lòng nước lũ bị tưới tắt hoàn toàn, hạ quyết tâm, "Tôi xoa, tôi xoa. . . . . ."
Nói xong, bàn tay nhỏ bé của cô thật sự nắm cây gậy cứng rắn như sát của anh, lớn như vậy, rất nóng, cô sợ hãi thiếu chút nữa rút tay về, nhưng nhớ tới tấm hình của mình vẫn còn ở trong tay của anh, cô chỉ có thể ép buộc mình tiếp tục.
Bàn tay mềm mại như không xương lập tức như mềm nhũn như gạo nếp bọc anh lại, cảm giác kia khiến đầu óc Lãnh An Thần trống rỗng, chân mày co rút nhanh thành một chữ Xuyên, đồng thời không thể kiềm hãm được hừ ra một tiếng, nhưng một tiếng này lại khiến Đoan Mộc Mộc sợ vội vàng buông tay, "Làm anh đau sao? Tôi nói rồi, tôi không biết. . . . . ."
Âm thanh mang theo uất ức và khi*p đảm, ᴆụng tới đáy lòng của anh, anh bắt được tay của cô, lần nữa đặt tại nơi đó của mình, "Tiếp tục. . . . . ."
Âm thanh trầm thấp ám ách, hai mắt nhắm chặt lộ ra vẻ đè nén khổ sở, Đoan Mộc Mộc có chút không hiểu, nếu cô xoa Ϧóþ đến mức anh không thoải mái như vậy, tại sao anh còn không buông cô ra, nhưng ý tưởng mới chợt lóe, ngay lúc này bị biến hóa trong tay hù dọa.
Khi anh cầm tay cô lên lên xuống xuống, Đoan Mộc Mộc cảm thấy đồ vật trong lòng bàn tay càng ngày càng trở nên lớn, càng lúc càng nóng, cô gần như không cầm được.
"Lãnh An Thần, tôi không thể, không thể. . . . . ." Cô muốn cầu xin anh buông tay của mình ra.
Lời như vậy rơi vào trong tai của Lãnh An Thần, chính là mang ý nghĩa khác, âm thanh anh run rẩy, "Bảo bối, anh cũng thoải mái không chịu được."
"Anh buông tay a!" cô giãy giụa.
"Không buông! " Ngược lại anh còn mắm tay cô chặt hơn, động tác lên xuống càng nhanh hơn.
Tại sao có thể thư thái như vậy? So với sử dụng sung đạn thật làm với những người phụ nữ kia còn thoải mái hơn?
Trước kia, anh đánh giá quá thấp sự dụ hoặc của người người phụ nữ này, nhưng bây giờ cô mới dùng tay như vậy, đã khiến anh gần như ngất đi, nếu làm thật, anh có ૮ɦếƭ trên người cô sao?
Trong đầu Lãnh An Thần thoáng qua vô số hình ảnh bậy bạ, cuối cùng anh không thể khống chế được nữa. . . . . .
"Lãnh An Thần, nói là phải giữ lời, một hồi sẽ phải xóa hình đi." Lòng bàn tay Đoan Mộc Mộc gần như bị Đại Bảo Bối của anh mài hỏng rồi, nhưng cô vẫn không quên chuyện quan trọng nhất.
"Ừ. . . . . ." Anh hừ ra một tiếng, không biết là đáp lại lời của cô..., hay là tiếng kêu hưởng thụ.
"Không bằng hiện tại liền xóa đi, dù sao tôi cũng đã xoa Ϧóþ cho anh rồi." cô cảm thấy tấm hình ở bên anh thêm một giây là nguy hiểm thêm một giây.
Hai mắt khép chặt của Lãnh An Thần chợt mở ra, chỉ có điều bên trong là một mảnh mê ly, anh giật mình nhìn cô mấy giây, chợt một tay đưa ra, giữ chặt gáy cô, kéo người cô lại gần hơn, hơi thở nóng rực phun trên da thịt của cô, cô bị sợ khiến lỗ chân lông nhanh chóng khuếch trương, cô không khỏi hoảng hốt, "Anh. . . . . ."
Câu nói kế tiếp còn chưa nói ra, liền bị anh nuốt xuống. . . . . .
Đại não Đoan Mộc Mộc một mảnh trống không, chỉ có vô số ánh sáng nhấp nháy, trong khoảnh khắc này, cô quên hết mọi thứ, chỉ có hơi thở của anh nồng đậm như vậy, giống như tối hôm qua.
Lưỡi của anh len lỏi vào trong miệng của cô, linh hoạt quét qua từng mỗi một tấc trong miệng cô, cắn ʍúŧ. Hút hết ngọt ngào của cô.
Thật rất ngọt, ngọt khiến cho anh lưu luyến, khiến cho anh không muốn buông ra, anh từng có vô số phụ nữ, nhưng thứ mùi này chỉ có cô có.
Phía dưới, bàn tay nhỏ bé của cô còn bao quanh anh, phía trên, đôi môi nhỏ mềm mại bị anh bao bọc, tốt đẹp như vậy khiến Lãnh An Thần muốn điên, muốn nổ tung. . . . .
Trong đầu, một tia khắc chế Dụς ∀ọηg cuối bị ném mất hút trong hải dương, anh không khắc chế nổi nữa, bàn tay xoa nắn bộ иgự¢ mềm mại của cô.
"Ừ. . . . . ." Anh chạm vào nơi nhạy cảm của cô, cô không tự chủ lên tiếng, nhưng tức thì xấu hổ, muốn đẩy anh ra, nhưng, hình như lại muốn gần anh hơn một chút.
Tinh thần và thể xác bắt đầu rời bỏ cô.
Lãnh An Thần được cô đáp lại, liền như con ngựa hoang được tháo cương, ngậm môi của cô mạnh mẽ hút. ʍúŧ, dường như đem cô linh hồn cũng hút ra ngoài.
"Ưmh ——" Đoan Mộc Mộc phát ra tiếng kêu không biết là kháng cự hay là nghênh hợp, đồi tròng mắt đen run run nhìn anh, hàng lông mi dài như bươm buớm lay động, mang theo cổ yếu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện đầy ráng hồng, càng thêm mềm mại.
Cô như vậy giống như đóa xinh đẹp tràn ra mật ngọt, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Rốt cuộc không thể nhịn được nữa, Lãnh An Thần đột ngột tháo khăn tắm trên người cô ra. . . . . .
Lạnh lẽo, khiến ý thức của cô trong nháy mắt tỉnh táo, theo bản năng cô muốn kéo lại, nhưng anh đã đi trước cô một bước, cúi đầu, ngậm vào một khỏa quả hồng, ʍúŧ, hút. . . . . .
"Ưmh. . . . . ." Nhiệt độ ấm áp từ đỉnh núi truyền thẳng đến toàn thân, Đoan Mộc Mộc giống như bị điện giựt, bàn tay chống vào иgự¢ anh, không còn hơi sức, lặng lẽ rũ xuống, nhưng lý trí lại kêu cô kháng cự, "Lãnh An Thần, anh đừng. . . . . . Đừng làm loạn."
Rõ ràng là âm thanh kháng cự, nhưng khi nghe lại mềm mại như thế. . . . . .
Âm thanh này là cự tuyệt nhưng lại càng giống như mời chào hơn. . . . . .
Ngẩng đầu, anh nhìn cô một cái, tà ác trả lời, "Thân mật với vợ mình, không gọi là làm loạn."
"Nhưng. . . . . ." Lời của cô lần nữa bị anh nuốt vào, một phen vuốt ve mới thay thế tất cả ngôn ngữ.