Lãnh An Thần đẩy cửa phòng ngủ ra, không thấy Đoan Mộc Mộc, nhưng lại nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm.
Dòng nước ấm áp như sợi tơ xua tan đi những lạnh lẽo trên người Đoan Mộc Mộc, cô nhắm hai mắt, mặc cho dòng nước chảy xuống đầu, tựa như đang ảo tưởng dòng nước này có thể rửa sạch, xoá hết tất cả những phiền não cùng khuất nhục của cô.
Nụ hôn của Tô Hoa Nam, còn có ngón tay của Lãnh An Thần, bọn họ vĩnh viễn đều là khiến cô nhục nhã. . . . . .
Tay của cô dùng sức chà xát thân thể mình, thậm chí không nghe được cửa phòng tắm đang bị đẩy ra, thân thể trơn bóng như ngọc phát ra ánh sáng chói láo dưới gợn nước,mái tóc dài ướt nhẹp chảy dài xuống thắt lưng, Lãnh An Thần chỉ nhìn thoáng qua, nơi nào đó trong cơ thể liền nổi lên ngọn lửa, nhưng khi nghĩ đến thân thể của cô bị một người đàn ông khác vuốt ve qua, anh lại cảm thấy ghê tởm.
"Nhanh như vậy liền muốn hủy diệt chứng cớ?" Âm thanh tà ác của anh vang lên sau lưng khiến Đoan Mộc Mộc giật mình sợ hãi, vội vàng kéo khăn tắm bảo vệ mình.
"Đi ra ngoài, ai cho anh bước vào?" Cô hoảng sợ mở to mắt, nhìn anh phòng bị.
Ánh mắt này khiến Lãnh An Thần bộc phát tức giận, nhưng trên gương mặt anh lại lại tuôn ra nụ cười vô cùng xán lạn, lời nói ra khỏi cửa miệng lại vô cùng ác độc, "Cô đừng có sợ, dù cho tôi có đói khát đi nữa, cũng sẽ không xỏ vào đôi giày rách đã bị người khác xỏ qua trước."
Đoan Mộc Mộc lảo đảo lui về phía sau một bước, sắc mặt trắng bệch như mất máu, dù cho Sức Chịu Đựng của cô có mạnh hơn nữa, cũng không chịu nổi sự vũ nhục của anh từ thân thể đến tâm hồn.
Nhìn cô như vậy, trong đấy lòng Lãnh An Thần xuất hiện sự sảng khoái vì đã trả thù, chậm rãi bước tới phía cô, đưa tay tắt dòng nước đang chảy ào ào, ngón tay xoa xoa gò má của cô, "Tôi tới là muốn nói cho cô biết, nếu muốn cùng người tình nhỏ của cô như hình với bóng, thì cô nên từ bỏ ý niệm này đi thôi. . . . . . Lãnh An Thần tôi cho dù cả đời không muốn cô ….nhưng cô cũng chỉ có thể sống ở bên cạnh tôi, tôi muốn ђàภђ ђạ các người, để các người vĩnh viễn làm Ngưu Lang Chức Nữ."
Anh híp mắt, tràn đầy châm chọc, còn có tàn nhẫn.
Hai tay Đoan Mộc Mộc bấm chặt vào nhau, gần như muốn bấm rách cả thịt non, mới khiến mình kiên cường đối mặt với anh, "Anh quá đa tâm, cho dù tôi có rời khỏi anh, cũng sẽ không ở cùng anh ta."
Lãnh An Thần cười khẽ, "Đừng tưởng rằng cô nói như vậy, tôi sẽ phớt lờ."
Anh cách cô rất gần, hô hấp phun trên da thịt xích lõa của cô, khiến cô rất không thoải mái, Đoan Mộc Mộc không ngừng co rúm mình lại, chỉ muốn nhanh lên một chút kết thúc kiểu đối thoại này, "Tôi thề."
"Thề cái gì? Thề cô chưa cùng anh ta làm, hay là thề sau này sẽ không làm với anh ta nữa?" Lãnh An Thần từng bước từng bước ép sát .
Ở đáy lòng anh đã đã cho rằng cô và Tô Hoa Nam có chuyện xấu xa, cho nên có giải thích nhiều hơn nữa cũng là phí công, Đoan Mộc Mộc nhắm mắt lại, "Nếu như anh nhất định cho rằng như vậy, tôi không còn lời gì để nói."
“Rốt cuộc cô cũng thừa nhận!"
"Là anh buộc tôi đấy!"
Hai người giằng co, vì đứng cách nhau quá gần, nên trong ánh mắt có thể nhìn thấy sự dữ tợn của đối phương.
Hơi lạnh trong không khí càng ngày càng đậm, chui vàotừng lỗ chân lông của Đoan Mộc Mộc, thấm vào xương cốt, xâm nhập ngũ tạng lục phủ của cô, lạnh lẽo khiến cô như ngã vào hầm băng.
Cuối cùng cô chịu không nổi nên run rẩy dữ dội, rớt xuống những giọt nước tròn như hạt trân châu trong đáy mắt, chất lỏng ấm áp này trượt xuống, lướt qua những ngón tay của anh vẫn dường trên mặt cô, cô cảm thấy đầu những ngón tay này dường như co rút, dường như muốn làm gì đó?
Đột nhiên rút tay, anh lui khỏi cô một bước xa, ánh mắt cố định trên mặt cô mấy giây, sau đó cất bước rời đi, cho đến khi ra khỏi phòng tắm, Lãnh An Thần mới phát giác được hô hấp mới thông được một chút.
Không phải muốn cô khổ sở sao? Tại sao khi nhìn thấy cô đau đớn, nhìn cô rơi lệ, tim của anh cũng giống như bị thứ gì đó cắn rứt rất khó chịu?
Anh bị điên rồi!
Lầu dưới truyền đến tiếng xe hơi nổ máy, anh rời đi, Đoan Mộc Mộc mới ô ô khóc thành tiếng, uất ức như thế, cô chịu đủ rồi, một giây cũng không muốn chịu đựng thêm.
Cô muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi anh.
Chỉ cần có thể rời đi, muốn cô làm cái gì cô cũng đồng ý!
Giờ khắc này, Đoan Mộc Mộc hạ quyết tâm.
"Cô ở bệnh viện?" Sáng sớm, Lãnh An Thần liền nhận được cuộc điện thoại như vậy, trong chốc lát, anh liền thay đổi sắc mặt, lạnh lùng trả lời một câu, "Tôi biết rồi."
Xe chạy điên cuồng trên đường, dừng lại ở cửa bệnh viện, ở phòng làm việc của bác sĩ anh nhìn thấy người phụ nữ kia, đôi mắt có tầng đen nhánh, giống như cả đêm không ngủ, sắc mặt cũng trắng hơn thường ngày, ngay cả làn môi thường ngày đỏ tươi, giờ phút này cũng là màu xanh tím.
Nghĩ đến tối hôm qua sỉ nhục cô, Lãnh An Thần thấy hơi tự trách, ngày hôm qua anh thật sự đã giận điên lên.
Đoan Mộc không nhìn vào mắt của anh, đem tờ hợp đồng có chữ ký của mình đẩy tới trước, "Ký đi, ký hết là có thể chuẩn bị phẫu thuật rồi."
Trên trang giấy màu trắng, chữ ký của cô đột nhiên xuất hiện trước mắt, nhớ tới bộ dáng vừa túng quẫn vừa xấu hổ của cô lần trước, Lãnh An Thần không thể tin vào hai mắt của mình, lần này cô cư nhiên chủ động tới đây yêu cầu thụ tinh nhân tạo.
"Tôi nói rồi, sẽ không tha cho cô rời đi, cho dù có mang thai, sinh ra đứa bé cũng đừng mơ tưởng." Chiếc 乃út màu đen xoay tròn trên đầu ngón tay của Lãnh An Thần ánh lên sắc màu rất đẹp, nhưng đáy mắt anh lại là một mảnh sương lạnh.
Vì muốn rời khỏi anh, mà cô đồng ý sinh cho anh đứa bé?
Khóe môi Đoan Mộc Mộc lộ ra một tia cười châm chọc, "Cứ sinh con trước rồi hãy nói, tôi sợ lão phu nhân không chờ được quá lâu."
乃út bi đang xoay tròn ở đầu ngón tay anh lập tức dừng lại, âm thanh lạnh mấy phần, "Ít mang lão phu nhân ra nói chuyện đi."
"Đây là sự sắp xếp của bà nội, không tin anh hỏi bác sĩ đi." Sáng sớm nay Đoan Mộc Mộc đặc biệt đi tìm lão phu nhân, đúng là lão phu nhân báo cho bệnh viện.
"Lãnh tổng, thiếu phu nhân nói không sai, đúng là lão phu nhânsắp xếp. " Đúng lúc này bác sĩ nói chen vào.
Hình như không nói được câu gì nữa, Lãnh An Thần cầm 乃út lên, nhưng khi ngòi 乃út vừa định đặt xuống trong nháy mắt lại chợt đứng dậy, "Tôi sẽ không ký, bởi vì tôi cũng không thích làm với máy móc lạnh lẽo."
"Anh. . . . . ." Đoan Mộc Mộc không ngờ tới lúc này, anh sẽ chơi xỏ lá.
"Đoan Mộc Mộc, nếu cô thật sự muốn nòng nọc nhỏ của tôi, vậy thì tự mình tới lấy." Lãnh An Thần lại gần cô, đôi môi quét qua gương mặt của cô, từng câu từng chữ nói rất mập mờ.
Nhìn thấy anh sập cửa bỏ đi, Đoan Mộc Mộc ngồi ở trên ghế chán chường, bác sĩ nhìn cô, ngẩng đầu lên cũng không có chủ ý gì, "Thiếu phu nhân, cô xem. . . . . ."
Đã hạ quyết tâm Đoan Mộc Mộc nhìn ngoài cửa sổ, trên nhánh cây có một chú chim nhỏ đang đậu, lúc này đang nhìn cô, giống như đang nói chỉ cần sinh đứa bé, cô sẽ được giải phóng, đừng từ bỏ.
"Gọi điện thoại cho lão phu nhân." Đoan Mộc Mộc thu hồi ánh mắt nhìn bác sĩ nói.
Xe của Lãnh An Thần còn chưa tới công ty, điện thoại di động liền vang lên, thấy mã số, ý niệm đầu tiên của anh chính là nghĩ cắt đứt, nhưng cuối cùng vẫn nhận ——
"Bà nội. . . . . ."
"Tại sao không ký tên? Anh nhất định nhìn thấy ta ૮ɦếƭ không nhắm mắt mới cam tâm, phải không?"
"Cháu. . . . . ."
"Tiểu Thần, nếu như anh còn nhớ tới tổ tong của chúng ta, thì phải đi làm phẫu thuật, ta biết nếu muốn trông cậy vào việc các ngươi tự nhiên có đứa bé, căn bản là không thể nào. . . . . . Tiểu Thần, coi như bà nội cầu xin cháu. . . . . ."
Chữ “cầu xin” cuối cùng đó, như kim châm đâm vào tim, Lãnh An Thần cúp điện thoại, một hồi lâu cũng chưa hồi phục tinh thần lại, bà nội là người thương yêu nhất của anh còn lại ở trên đời này, vậy mà cũng nói ra hai chữ “cầu xin” với anh, nếu như anh không thỏa mãn, như vậy cả đời anh sẽ cắn rứt lương tâm.
Két ——
Bánh xe ma sát với mặt đất, phát ra tiếng kêu chói tai, một lần nữa anh lại trở lại bệnh viện.
Cánh cửa phòng làm việc của bác sĩ bị nặng nề đẩy ra, người đàn ông một thân lãnh khí cầm lấy hợp đồng, không nói hai lời ký xuống tên của mình, sau đó cây 乃út trong tay cũng bị bẻ gãy thành hai đoạn.
Trong khoảnh khắc này, trái tim Đoan Mộc Mộc ncu4ng như cây 乃út bị bẻ làm hai nửa, cô đứng dậy, cầm hợp đồng đưa cho bác sĩ, rồi đi về phía cửa.
"Cô cứ như vậy muốn rời khỏi tôi?" Sau lưng vang lên âm thanh của anh, như một bàn tay hung hăng chà đạp trên trái tim cô.
Bàn tay Đoan Mộc Mộc đang đặt trên cánh cửa tay xiết chặt, chặt giống như muốn đem cánh cửa kia khảm vào trong thịt, cô nhẹ nhàng lên tiếng, "Chuẩn bị phẫu thuật đi!"
Đoan Mộc Mộc toàn thân xích lõa nằm trên chiếc bàn phẫu thuật lạnh lẽo, mặc dù không khí trong phòng rất ấm áp, trên người cũng đắp khăn phẫu thuật, nhưng cô vẫn lạnh, lạnh đến nỗi hai hàm răngđánh vào nhau kêu côm cốp.
Bác sĩ và y tá đứng ở một bên loay hoay chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật, thỉnh thoảng dụng cụ bị ᴆụng vào nhau, phát ra âm thanh làm người run sợ, nghĩ tới một lúc nữa những đồ vật này sẽ thăm dò vào trong cơ thể cô, Đoan Mộc Mộc đã cảm thấy sợ, nhưng nhục nhã nhiều hơn.
Cô là một cô gái chưa chồng, ngay cả đàn ông đều chưa từng có, vậy mà sẽ phải trở thành một bộ máy sinh con, sỉ nhục như vậy, suy nghĩ một chút cũng khiến cô không còn mặt mũi nào gặp mọi người.
"Hai chân dang ra để vào thanh chắn đi." Lời của bác sĩ truyền đến, cắt đứt những suy nghĩ rối loạn trong đầu cô, nhưng Đoan Mộc Mộc có cố gắng thế nào đi nữa thì hai đùi cô cũng như bị cố định không thể dang ra.
Kiểu nằm ngượng ngùng như vậy, cô không làm được, thật sự không làm được.
"Nhanh lên một chút, cô mè nheo cái gì?" Bác sĩ thấy cô cả nửa ngày vẫn không nhúc nhích, dường như có chút không nhẫn nại, vì vậy nhìn cô y tá nói, "Cô đi giúp cô ấy đi."
Khi cô y tá cầm vào cổ chân của cô, chuẩn bị mạnh mẽ tách chân cô ra thì Đoan Mộc Mộc giống như bị chạm vào điện hét rầm lên, "Buông tôi ra."
Cô ngồi bật dậy, níu chặt tấm khăn phẫu thuật trên người, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bác sĩ và y tá, trong mắt nhanh chóng dâng lên hơi nước uất ức, "Tôi không làm, không làm. . . . . ."
Không biết làm sao mặc quần áo, cũng không biết làm sao mà chạy ra khỏi bệnh viện, lúc ấy Đoan Mộc Mộc chỉ có một ý niệm, cô không muốn làm như vậy, không muốn thân thể trong sạch của mình bị máy móc lạnh lẽo xâm chiếm.
Trên đầu phố không người, nước mắt ra sứcrơi xuống, cuối cùng là gào khóc. . . . . .
Đang trong lúc cô khóc đến trời đất u ám, điện thoại di động của cô vang lên, vừa thấy mã số trước mặt, uất ức của cô càng thêm tràn lan. . . . . .
Khang Vũ Thác nghe thấy tiếng khóc ở đầu kia, trong lòng căng thẳng, "Nha đầu, em làm sao vậy? Ở đâu? Nói a!"
Vội vàng hỏi thăm, khiến trái tim lạnh lẽo của Đoan Mộc Mộc phảng phất có chút ấm áp, cô cầm điện thoại, nghẹn ngào lên tiếng, "Khang Vũ Thác, em muốn gặp anh, em, muốn, trông thấy, anh. . . . . ."
Cô nói địa chỉ của mình xong thì cúp điện thoại, sau đó ngồi xuống đất co rút thành một cục, khi Khang Vũ Thác chạy tới, liền nhìn thấy cô co người như con tôm, trái tim lập tức bị thít chặt, xuống xe ôm cô lên.
Trong xe, Đoan Mộc Mộc một câu cũng không có, chỉ khóc, giống như cô làm bằng nước, nước mắt mãi mãi chảy không hết, khóc trong lòng anh như mưa.
"Nha đầu, lòng của tôi cũng bị em khóc tan nát." Dừng xe, Khang Vũ Thác thật sự nghe không nổi nữa.
Lời của anh không những không làm cho cô ngừng khóc, ngược lại còn khóc mạnh hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn như bị nước rửa qua, làm cho lòng người sinh thương tiếc, Khang Vũ Thác chưa bao giờ dỗ dành con gái khóc, nhất thời có chút luống cuống.
"Bà cô của tôi, em đừng khóc nữa được không?"
"Tôi kể chuyện cười cho em nghe, có được hay không?"
"Nếu không, tôi sẽ khóc với em?"
Thử rất nhiều thủ đoạn, nhưng kết quả đều vô dụng, nhắm mắt lại, Khang Vũ Thác có chút bất đắc dĩ, lần nữa mở mắt ra, anh nâng lên mặt của cô, uy Hi*p, "Tôi ra lệnh cho em lập tức dừng khóc, nếu không. . . . . . Nếu không, tôi sẽ hôn em."
Lòng Đoan Mộc Mộc đang tan nát, vốn không để ý đến những lời này, nhưng không ngờ một giây kế tiếp, Khang Vũ Thác thật sự nâng mặt của cô lên, ngậm môi cô vào trong miệng.
Tiếng khóc của Đoan Mộc Mộc lập tức dừng lại, Khang Vũ Thác cũng sửng sốt, vốn chỉ muốn cho cô không khóc, nhưng giờ phút này ngậm vào môi cô, lại giống như bị cố định, không muốn buông ra.
Mềm mại như vậy, giống như là ngậm viên kẹo ngọt, anh là diễn viên, hôn môi phụ nữ là chuyện thường, nhưng cho tới nay chưa từng có cảm giác như thế, khiến cho anh tham luyến. . . . . .
Đang trong lúc hai người vì hôn mà mê loạn, chợt một ánh sáng thoáng qua, Khang Vũ Thác cảnh giác bảo vệ gương mặt của Đoan Mộc Mộc, nhưng dường như thì đã trễ.