Trái tim của Lãnh An Thần bị những câu nói này của cô khiến rơi xuống đáy cốc, chưa từng có ai coi thường anh như vậy, chỉ có cô, nhưng anh không tin, bằng vào sức quyến rũ và giá trị con người của Lãnh An Thần anh, không có người phụ nữ nào có thể chống đỗ được sức hấp dẫn đó.
Anh không tin nhìn cô, dường như muốn từ trong ánh mắt của cô tìm ra điều gì đó, nhưng không có, đôi mắt đen nhánh chỉ chứa những tia sáng lạnh nhạt, không có một chút cảm xúc giả dối nào.
Thì ra, cô thật sự không quan tâm.
Thì ra, Lãnh An Thần anh ở trong mắt cô thật sự cái gì cũng không còn.
Chưa bao giờ có cảm giác bị thất bại khiến anh không cam lòng như thế, khóe môi nhếch lên thành một đường cong, mang theo vẻ phóng đãng, "Nghe thấy lời này của cô, tôi thấy yên tâm hơn nhiều." Anh mở miệng, âm thanh lạnh bạc phiêu tán trong màn đêm, "Tôi đang thật sự lo lắng cô sẽ dính vào tôi giống như thuốc bôi trên da chó lau không sạch."
Lời nói nhục nhã như độc châm đâm thẳng vào buồng tim của Đoan Mộc Mộc, song cô đã tê dại từ lâu rồi, nhàn nhạt nở nụ cười yếu ớt, "Yên tâm, Mộc Mộc tôi cả đời này sẽ không yêu anh, càng không dính lấy anh."
Từng chữ từng câu cô cố ý nhấn rất mạnh.
"Ha ha!" Lãnh An Thần nở nụ cười, tiếng cười kia ở trong bóng đêm có chút dọa người, "Vậy thì tốt, vậy tôi đã an tâm." Nói xong, tay của anh nắm thành quả đấm, đấm vào иgự¢ của chính mình, tiếng vang bụp bụp, khiến người nghe thấy đau lòng.
Tiếng đóng cửa rất mạnh khiến Đoan Mộc Mộc run rẩy, nơi khóe mắt, có một dòng chất lỏng chảy xuống, giống như giọt sương đọng trên phiến lá ngoài cửa sổ bị gió thổi rơi xuống.
Sáng sớm hôm sau, Đoan Mộc Mộc được mời vào phòng của lão phu nhân, mà Lãnh An Thần đã sớm đứng ở trong đó.
"Bà nội!" Đoan Mộc Mộc liếc đã nhìn thấy vẻ mặt của lão phu nhân không vui, nghĩ đến chuyện thụ tinh nhân tạo ngày hôm qua thai, dường như cô đã hiểu chuyện gì .
"Tại sao không làm theo lời ta?" Lão phu nhân mở miệng, hơi thở đã không còn mạnh mẽ như ngày trước.
Đoan Mộc Mộc rũ mí mắt xuống, trong lòng có một trăm lý do, tuy nhiên một câu cũng không thể nói, cho nên cô lựa chọn im lặng.
"Bà nội, chuyện này vẫn là thuận theo tự nhiên đi." Lãnh An Thần lên tiếng.
Một giây kế tiếp liền nghe thấy lão phu nhân ho khan hai tiếng, "Thuận theo tự nhiên? Nếu nói như vậy, chỉ sợ ta sống thêm một lần nữa cũng không ôm được chắt trai."
Lão phu nhân không phải kẻ ngốc, quan hệ của bọn họ bà đều biết hết, cũng biết cuộc hôn nhân này là trời xui đất khiến, nhưng dù là như thế, cô bà muốn lấy hết sức để thúc đẩy, bởi vì. . . . . . .
Nhắm mắt lại, nặng nề thở hổn hển một lúc, lão phu nhân mới lại mở mắt, "Xế chiều hôm nay hai đứa lại đến bệnh viện đi."
Nghe nói như thế, Đoan Mộc Mộc không còn bình tĩnh được nữa, ngẩng đầu vội vàng nói, "Bà nội, thật ra thì chuyện bà muốn chắt trai rất đơn giản, mặc dù cháu không thể sinh, nhưng còn rất nhiều người phụ nữ có thể sinh, nói thí dụ như Hà Mật Nhi, còn có Lam Y Nhiên . . . . . ."
"Im miệng!" Lão phu nhân lạnh lùng cắt đứt, sắc mặt càng khó coi hơn vài phần, ánh mắt nhìn về phía Lãnh An Thần đang nhếch khóe môi nở nụ cười hài hước, "Tiểu Thần, hôm nay ta nói cho cháu biết, trong nhà này, người phụ nữ có tư cách sinh con nối dõi tông đường chỉ có thể là Đoan Mộc Mộc."
Lãnh An Thần cau mày, "Bà nội. . . . . ."
"Hai đứa cũng đi ra ngoài đi!" Lão phu nhân dường như rất mệt mỏi.
Từ phòng lão phu nhân ra ngoài, Đoan Mộc Mộc liền bị Lãnh An Thần đột ngột đè lên tường, tròng mắt đen nhánh của anh sắc bén như chim ưng, "Đoan Mộc Mộc, bây giờ tôi chợt thấy thật tò mò, rốt cuộc cô đã cho lão phu nhân uống thuốc mê gì?"
Đoan Mộc Mộc bị anh kềm chặt thấy không thoải mái, nhìn anh chằm chằm, "Tôi cũng thấy rất buồn bực, tại sao nếu không phải là tôi thì không thể?"
Hai người đồng thời sửng sốt, ánh mắt không khỏi nhìn về phía cửa phòng khép kín.
Trong chốc lát, Đoan Mộc Mộc đẩy anh ra, ánh mắt lấp lánh, "Lãnh An Thần, tôi tuyệt đối sẽ không sinh con của anh."
Nhìn bộ dáng của cô, nhớ tới những lời tối qua cô đã nói, Lãnh An Thần cười lạnh, "Yên tâm, dù cô có muốn sinh, thì chưa chắc tôi đã đồng ý dâng hiến nòng nọc nhỏ của tôi."
"Đem cái này đặt vào bên kia. . . . . . Còn nữa, trước sân khấu để mấy bồn hoa tươi, cái bục của người chủ trì đâu sao còn chưa bày ra. . . . . ."
Hôm nay cao ốc Lãnh thị triệu tập hội nghị chiêu đãi ký giả, nghe nói vì chuyện tuyên truyền cho bộ phim điện ảnh mới đầu tư, Đoan Mộc Mộc là thư ký nên muốn chuẩn bị công tác tổ chức cho tốt, từ sáu giờ sáng cô đã bận rộn, cuối cùng đến bây giờ tất cả đã sẵn sàng.
Bữa sáng cũng không kịp ăn, giờ phút này dạ dày trống không rất khó chịu, tay cũng có chút lạnh, Đoan Mộc Mộc tới phòng giải khát pha một ly cà phê, tuy nhiên mới chỉ uống được một ngụm, tiếng điện thoại di động liền vang lên, là tin nhắn ——
"Cô gái đáng yêu, tôi có chút nhớ em!"
Không có tên tuổi, số điện thoại cũng không có nhận dạng, Đoan Mộc Mộc nhìn tin nhắn sững sờ một lúc, cuối cùng cười nhạt xóa bỏ, đây chắc là tin nhắn lộn đi?
Nhưng cô gái nào nhận được tin nhắn này nhất định sẽ hạnh phúc, cô nghĩ.
Uống xong ly cà phê, cảm thấy ấm hơn rất nhiều, hội nghị cũng lập tức bắt đầu, Đoan Mộc Mộc núp ở một góc, nhìn người đàn ông đẹp trai trên sân khấu được ánh đèn tập trung chiếu vào, ánh mắt bị hút tới, nụ cười ưu nhã, bộ quần áo được cắt may vừa vặn, ngay cả giở tay nhấc chân đều mang theo khí chất cao quý, Lãnh An Thần rất có tư cách trở thành tiêu điểm của toàn thế giới.
Bất tri bất giác, Đoan Mộc Mộc đứng ở nơi đó như xác ૮ɦếƭ, ngoại trừ việc nhìn Lãnh An Thần thì dường như đã quên hết tất cả, cho đến khi toàn hội trường vang lên tiếng hét chói tai, cô mới tỉnh táo lại, thì phát hiện trên sân khấu có thêm một người đàn ông, khi nhìn thấy người này cô lại thêm một lần bị chấn động cứng người đứng ở một chỗ.
Khang Vũ Thác!
Lại là anh!
Đoan Mộc Mộc cũng có nghe người ta lén lút xì xào lần này có một vị khách quý thần bí ra sân, không ngờ lại là Khang Vũ Thác, anh đẹp trai tuấn mỹ như vậy, đứng chung một chỗ với Lãnh An Thần, giống như sự kết hợp giữa phong cảnh trung đông và tây phương, chỉ khác biệt ở chỗ là Khang Vũ Thác phóng khoáng hơn, chứ không hạn chế chỉ là khuôn mẫu phóng đãng.
Đang trong lúc Đoan Mộc Mộc khi*p sợ đến thất thần, điện thoại di động trong túi truyền tới tiếng kêu kinh động đến cô, rốt cuộc lại là một tin nhắn ——
"Hình như mỗi khi tôi nghĩ tới em, em liền xuất hiện ở trước mặt của tôi, chúng ta coi như là tâm ý tương thông sao?"
Cũng vẫn không ghi tên, thế nhưng trong một khắc, trong lòng Đoan Mộc Mộc lại cuồng loạn, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trên sân khấu, chỉ thấy anh đang hướng về phía cô cười cười, ánh mắt này giống như ánh đèn pha khóa trên người cô.
Choáng váng, hỗn loạn, còn có không thể tưởng tượng nổi. . . . . .
Đoan Mộc Mộc có cảm giác giờ phút này mình như đang đứng trên đỉnh của sóng biển, lơ lửng bất định, chỉ muốn né tránh, tuy nhiên cô mới trốn được tới góc anh không nhìn thấy, tiếng tin nhắn trong điện thoại di động tin một lần nữa truyền đến ——
"Né tránh tôi, là xấu hổ hay không muốn gặp tôi?"
Nhắm mắt lại, Đoan Mộc Mộc hít sâu, trả lời lại tin nhắn: Ngôi sao lớn, trêu chọc tôi thấy rất vui sao?
Tin nhắn trả lời lại: không phải đùa bỡn em, là nhớ em!
Tin nhắn mờ ám, khiến Đoan Mộc Mộc đỏ mặt nóng tai, đáy lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.
Buổi họp báo diễn ra nửa giờ thì kết thúc, Lãnh An Thần cùng Khang Vũ Thác đi ra hội trường.
"Ăn cơm xong hãy đi?" Lãnh An Thần mời.
Khang Vũ Thác tiêu sái chuyển mắt kính rân sáng ngời trong tay lên đeo vào mắt, "Vốn định như vậy, nhưng bây giờ tôi đã đổi ý rồi." Anh cười thần bí.
"Không phải là lại cùng một minh tinh nữa nào đó vụng trộm với nhau chứ?" Lãnh An Thần cong miệng.
"Anh, anh đừng nói khó nghe như vậy có được hay không? Đây kêu là ước hẹn." Khang Vũ Thác cải chính.
Lãnh An Thần hừ một tiếng, "Về sau em ít gieo họa cho những phụ nữ đàng hoàng đi."
Một quả đấm đánh vào vai Lãnh An Thần, "Anh, anh làm người tốt từ lúc nào a. . . . . . Bất quá em còn cảm thấy tò mò chị dâu nhỏ là thần thánh phương nào, sao có thể ngăn chặn được thú tính của lão yêu tinh ngàn năm như anh?"
Trước mắt Lãnh An Thần hiện lên khuô mặt nhỏ nhắn quật cường, dịu dàng cười, "Hôm nào dẫn tới giới thiệu cho em biết."
"Được, nhưng bây giờ em phải đi." Khang Vũ Thác đeo mắt kính lên, vào thang máy chuyên dụng rời đi.
Đoan Mộc Mộc ngồi ở trong phòng làm việc nhìn tin nhắn ngẩn người, cô thật sự không biết Khang Vũ Thác vụng trộm điều tra số di động của cô, người đàn ông này thật đúng là. . . . . .
"Reng reng ——"
Điện thoại của Đoan Mộc Mộc lại vang lên, vẫn là tin nhắn: tôi đang ở bãi đậu xe chờ em!
Thịch! Thịch. . . . . .
Trái tim Đoan Mộc Mộc cuồng loạn, bàn tay cầm điện thoại di động toát hết mồ hôi, Khang Vũ Thác đang hẹn hò với cô sao? Cô muốn đi sao?
"Lên xe!" Ở bãi đỗ xe ngầm, một giọng nam vang lên, cửa xe cũng bị mở ra.
Đoan Mộc Mộc liếc nhìn người đàn ông ngụy trang bằng cách đeo kính đenvà cái mũ kín mít, ngồi lên, đối mặt với lời mời của ngôi sao lớn, cuối cùng cô không nhịn được đi tới.
Xe lái ra khỏi bãi đậu xe, nhịp tim của Đoan Mộc Mộc vẫn còn đập dữ dội, lại nghe được bên cạnh cười nhỏ một tiếng, "Em rất hồi hộp?"
"Cái gì?" Đoan Mộc Mộc sửng sốt một chút, phát hiện Khang Vũ Thác đang nhìn cô, thì ra là vạt áo của cô sắp bị mình vạn rách rồi, vội vàng buông tay ra, phủ nhận nói, “Không có."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng của cô, Khang Vũ Thác cười cười, "Không ngờ em lại làm việc ở Lãnh thị."
"Tôi cũng không ngờ anh lại là diễn viên chính a?" Đoan Mộc Mộc phản bác.
Khang Vũ Thác bật cười, "Sao, cảm thấy tôi không đủ tư cách sao?"
Đoan Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, "Không phải, thật bất ngờ."
Xe dừng ở một quán ăn tư nhân tương đối kín đáo, Đoan Mộc Mộc theo Khang Vũ Thác thận trọng tiến vào, cho đến khi khép cửa phòng lại, cô mới thở nhẹ một hơi, "Ở chung một chỗ với người như anh sao giống như đi ăn trộm á?"
"Tôi lại cảm thấy giống như vụng trộm." Câu nói của Khang Vũ Thác khiến sắc mặt của Đoan Mộc Mộc lại chợt đỏ.
"Anh có thể nghiêm chỉnh một chút hay không?"
"Được, nói nghiêm chỉnh!" Khang Vũ Thác rót cho cô chén nước, "Rời Lãnh thị đi, làm phụ tá của tôi, như thế nào?"
Lời vừa nói ra này, Đoan Mộc Mộc vừa uống miếng nước vào trong miệng thiếu chút nữa phun ra ngoài, "Anh. . . . . ."
"Tôi muốn em ở bên cạnh tôi." Vẻ mặt Khang Vũ Thác lập tức nghiêm chỉnh lại, cũng khiến Đoan Mộc Mộc trở nên không tự nhiên được nữa.
"Anh, cái đó. . . . . . Tôi...tôi không thích hợp." Đoan Mộc Mộc không dám nhìn vào mắt anh, chỉ cảm thấy đó là một vùng nước xoáy, nhìn nhiều, mình cũng sẽ bị hút vào trong đó đến vạn kiếp bất phục.
"Tôi nói em thích hợp, thích hợp với em." Khang Vũ Thác có chút gây sự rồi.
Đoan Mộc Mộc nuốt nước miếng, sau đó hì hì cười một tiếng, "Thật ra thì tôi học ngành truyền thông, lý tưởng của tôi là làm biên tập tin tức, làm. . . . . ."
Còn chưa nói hết, liền nhìn thấy nụ cười ở khóe môi của Khang Vũ Thác to hơn, nghĩ đến chuyện mình cũng từng bị Lãnh An Thần cười nhạo qua, Đoan Mộc Mộc ngay lập tức nhấn mạnh, "Khang Vũ Thác không cho phép anh nói tôi là chó săn."
"Ha ha! " Khang Vũ Thác bật cười, "Thật ra thì tôi muốn nói dù em có là chó săn, thì cũng là một cô chó săn xinh đẹp."
". . . . . ." Biểu cảm trên mặt Đoan Mộc Mộc biến đổi vô số lần.
Khang Vũ Thác là người rất hiền hoà, hai người nói chuyện trên trờ dưới đất lung tung, bất tri bất giác đã trôi qua ba giờ, cho đến khi điện thoại của Đoan Mộc Mộc vang lên ——
"Alo!" Thấy số điện thoại gọi tới, vẻ mặt Đoan Mộc Mộc rõ ràng trở nên căng thẳng.
"Cô ở đâu? Tôi hạn cho cô trong vòng mười phút phải xuất hiện." Lãnh An Thần đứng ở phòng làm việc của cô, nhìn ghế ngồi trống không, âm thanh lành lạnh.
Đoan Mộc Mộc làm động tác nuốt nước miếng, "Tôi...tôi. . . . . ."
Đầu kia không đợi cô “tôi ”xong, đã cúp máy.
"Không được, tôi phải về ngay lập tức." Đoan Mộc Mộc mặc áo khoác vào rồi chạy ra ngoài.
Khang Vũ Thác nhanh chóng đứng dậy đuổi theo, "Xảy ra chuyện gì, sao em khẩn trương thế?"
"Đại BOSS có mệnh lệnh, trong vòng mười phút phải đến công ty." Đoan Mộc Mộc vừa đi vừa giải thích.
"Lãnh An Thần?" Khang Vũ Thác cau mày.
"Trừ anh ta ra còn có ai?" Đoan Mộc Mộc hừ nói.
"Không có việc gì, để tôi gọi điện thoại cho anh ấy, nói . . . . . ." Khang Vũ Thác còn chưa nói hết, liền bị Đoan Mộc Mộc chặn ngừng, anh gọi điện thoại cho Lãnh An Thần, vậy chẳng khác gì không đánh đã khai sao? Người đàn ông kia rất nhỏ mọn, Đoan Mộc Mộc cô đã từng lãnh giáo qua, cô không cần rảnh rang đi gây sự.
"Không cần, anh đưa tôi trở về thì được." Đoan Mộc Mộc lúng túng cười cười.
Mất 25 phút mới đến công ty, Đoan Mộc Mộc còn chưa kịp thở một hơi nào, đã chạy thẳng tới phòng làm việc của đại BOSS, "Tôi tới đây!"
Người đàn ông đứng ở cửa sổ giống như là không nghe thấy, vẫn đứng lù lù bất động như tượng điêu khắc, Đoan Mộc Mộc mặt đen lại, biết rằng người đàn ông này lại đang tức giận.