Đoan Mộc Mộc hỏi ngược lại khiến Lãnh An Thần trong lòng rất không thoải mái, anh biết mình cũng có lỗi, nhưng cũng không có nghĩa là khi anh có lỗi thì cô cũng có thể phạm lỗi, "Cô đừng quên bây giờ cô vẫn còn là vợ của tôi."
Nghe nói như thế, Đoan Mộc Mộc càng cảm thấy buồn cười, "Vậy sao? Có vẻ mấy ngày trước khi anh trở về nước, hình như anh không hề nhớ tôi mới đúng là vợ của anh." Nói xong, cô đẩy Lãnh An Thần ra, mở rương hành lý của mình, không phải là cất đồ vào trong tủ, mà là lấy đồ từ trong tủ bỏ vào rương hành lý.
"Cô muốn làm gì?" Thấy hành động của cô, trong lòng Lãnh An Thần có chút sợ.
Đoan Mộc Mộc ngoái đầu nhìn lại nhìn anh cười một tiếng, "Lúc này nên rời đi thôi."
Những chữ này giống như một lưỡi dao sắc bén, xẹt một nhát qua tim anh rất nhanh chóng, không để lại dấu vết . . . . . .
Bước lên trước, Lãnh An Thần đột ngột lật đổ rương hành lý của cô, "Tôi đã nói rồi, khi bước vào cửa nhà này, muốn rời khỏi hay không rời khỏi, cô đã không có quyền được quyết định rồi."
Nhìn quần áo rơi tán loạn trên mặt đất, Đoan Mộc Mộc cười lạnh, ngồi xổm xuống, nhặt quần áo lên, "Tôi rời khỏi đây không phải vừa vặn làm thỏa mãn tâm nguyện của anh sao, anh có thể tự do cưới người phụ nữ anh yêu về sao?"
Chẳng biết tại sao, khi nghe cô nói như thế anh không những không vui, ngược lại còn cảm thấy buồn bực, "Đây là chuyện của tôi, không cần cô quan tâm." Nói xong, một lần nữa đá ngã rương hành lý của cô.
"Anh có bệnh a, " Đoan Mộc Mộc vừa mới dọn quần áo xong lại rơi tung tóe đầy đất, nổi giận, đứng dậy đẩy anh, lại bị Lãnh An Thần hất té nhào xuống đất.
"Tôi có bệnh, thì cũng là bị người phụ nữ như cô làm cho tức giận mà mang bệnh." Anh dán sát vào cô, Ⱡồ₦g иgự¢ cứng rắn có thể cảm thấy nơi mềm mại của cô giờ phút này đang phập phồng.
"Cút ngay, để tôi làm việc." Đoan Mộc Mộc không có thói quen chung ᴆụng với anh như vậy.
Lãnh An Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bởi vì tức giận mà ửng hồng, mịn màng trắng sáng như quả đào mật chín muồi, khiến người ta muốn cắn một cái, anh chợt cười một tiếng rất giảo hoạt, "Bà xã, không bằng chúng ta tiếp tục chuyện lần trước chưa xong đi!"
Cái gì?
Cái loạisau khi bị cởi trần trụi, lại chẳng thèm quan tâm rất nhục nhã, đời này, cô Đoan Mộc Mộc chịu một lần là đủ rồi.
"Khốn kiếp, tôi không muốn. . . . . ." Đoan Mộc Mộc còn chưa nói hết, anh đã hôn xuống, đầu lưỡi mạnh mẽ chui vào trong miệng của cô.
Cô không muốn cùng anh hôn môi, ai biết trên miệng có dính vi khuẩn của người phụ nữ khác hay không, cô không muốn trong lòng anh đang nghĩ tới người phụ nữ khác, mà phát tiết Dụς ∀ọηg của cầm thú trên người cô.
Đoan Mộc Mộc kịch liệt kháng cự, trong lúc giãy giụa vật lộn, thân thể của hai người hình như càng dán chặt hơn, nơi nào đó dưới thân Lãnh An Thần cũng bị cọ tới bốc lửa, bàn tay của anh vân vê trên bộ иgự¢ đầy đặn của cô. . . . . .
Trong khoảnh khắc này, Đoan Mộc Mộc không hề nghĩ ngợi liền giơ tay lên phất tới, móng tay quá dài, khi cái tát kia xẹt qua, trên mặt của anh cũng lưu lại một vết máu.
Lãnh An Thần nhìn lòng bàn tay đầy máu, ngọn lửa Dụς ∀ọηg trong mắt cũng bị dập tắt.
Sáng hôm sau, trên bàn ăn của Lãnh gia.
"Anh Hai, tối hôm qua chơi với lửa đủ thỏa mãn a!" Lãnh Ngọc Thù nhìn mặt của Lãnh An Thần, vừa cười vừa nhìn Đoan Mộc Mộc bên cạnh.
Những người khác trên bàn cũng len lén nở nụ cười, mẹ nhỏ của Lãnh An Thần tiếp lời, "Tiểu Thần, về sau những chuyện này nên có chừng có mực, mặt của con là đại diện của Lãnh gia chúng ta a."
"Đúng vậy a chị dâu, động tác của chị đúng là quá mạnh mẽ." Lãnh Ngọc nhìn Đoan Mộc Mộc, cười rất quỷ dị.
Đoan Mộc Mộc đỏ mặt, đầu cúi thấp gần như ᴆụng tới mặt bàn.
Trên bàn chỉ có gương mặt của Tô Hoa Nam là rất u ám, nhìn thấy anh như vậy, Lãnh An Thần cười như không cười vuốt ve vết thương, "Anh cảm thấy rất tốt, bộ dáng như vậy mới có thể chứng minh anh và chị dâu em ân âи áι ái chứ, không phải sao?"
Đangtrong lúc mọi người anh một lời tôi một câu, thì điện thoại trong phòng khách vang lên, tất cả mọi người đều đột nhiên im lặng, vài giây sau liền nghe người nữ giúp việc nói, "Thiếu phu nhân, điện thoại của bệnh viện . . . . ."
Trong lòng của Đoan Mộc Mộc chợt căng thẳng, có loại cảm giác xấu chợt lướt qua.
"Cha, cha, con là Mộc Mộc, Là tiểu Mộc đầu tóc luôn rối tung của ba. . . . . . Ba, ba ngồi dậy chải đầu cho con. . . . . ." Trong bệnh viện, Đoan Mộc Mộc ôm thân thể lạnh lẽo của cha mình, tiếng khóc thút thít xé nát trái tim của tất cả mọi người.
Sáng sớm hôm nay, trái tim của cha của Đoan Mộc Mộc cuối cùng cũng ngưng đập, rời bỏ thế giới này, thậm chí không hề mở mắt một lần, để xem con gái của minh đau đớn cả đời.
Lãnh An Thần đi tới, ôm bờ vai Đoan Mộc Mộc, "Đừng khóc nữa, nhìn bộ dạng này của em, ba ra đi cũng không an tâm."
Đây là lần đầu tiên Lãnh An Thần gọi người đàn ông này ba, cũng là lần cuối cùng, bởi vì đây một cuộc hôn nhân trao đổi, nên anh chưa từng gặp người cha vợ này bao giờ.
"Ba, ba không thể bỏ lại con, ba đã nói sẽ thương yêu con cả đời, ba. . . . . . con là Mộc Mộc, là Tiểu Mộc của ba đây. . . . . . Ba, Mộc Mộc nhớ ba, ba mở mắt ra, có được không. . . . . ."
Đoan Mộc Mộc khóc tới ngất đi, nhưng dù là đang mê man, tất cả những gì tốt đẹp mà người ba mang lại vẫn còn trong mộng không xua tan được.
"Ba, ba. . . . . ."
"Đừng đi, ba đừng đi. . . . . . Đừng bỏ Tiểu Mộc . . . . . ."
Đoan Mộc Mộc hoảng sợ kêu, quơ quơ lung tung, dường như trong giấc mộng muốn nắm chặt bóng dáng người cha cách mình càng ngày càng xa.
Cô bắt được, bắt được một bàn tay ấm áp, "Ba. . . . . ."
"Bà xã, em tỉnh lại đi." Bên tai vang lên tiếng kêu vội vàng, cô ngủ đã gần một ngày, Lãnh An Thần thật sự lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, khi cô tỉnh lại sẽ có những cử chỉ điên rồ.
Dường như có người vỗ nhẹ vào mặt của cô, dường như có người gọi cô, đây là ba sao? Thật sao?
"Ba. . . . . ." Đoan Mộc Mộc lại kêu lớn một tiếng, rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt ra.
Trên gương mặt tuấn tú đầy vẻ nôn nóng và gấp gáp, thế nhưng người đó không phải là ba.
Đoan Mộc Mộc ngây ngẩn một hồi, đôi mắt từ từ nhắm lại, nước mắt như nước thấm trong bọt biển từ từ chảy ra. . . . . .
Từ hôm nay trở đi, Đoan Mộc Mộc không còn có ba trên thế giới này nữa.
Ba của cô, đã ૮ɦếƭ!
Tang lễ ba ngày sau cử hành, mặc dù nhà họ Lãnh muốn tổ chức một tang lễ thật lớn, nhưng Đoan Mộc Mộc từ chối, cha một đời nghèo khổ, ông sẽ không thích như thế, mà cô cũng không muốn thiếu Lãnh gia cái gì nữa.
Từ nghĩa trang trở về, Đoan Mộc Mộc lấy ra rương hành lý đã thu dọn được một nửa, tiếp tục dọn dẹp, thật ra thì đồ của cô rất ít, chỉ có mấy bộ quần áo mà thôi.
"Đinh——" Chiếc nhẫn va chạm vào mặt bàn phát ra tiếng vang thanh thúy, ngón áp út của cô cũng trở nên trống rỗng, tiếp theo đó là một chỗ nào đó dưới đáy lòng cũng trống rỗng.
Chỉ có điều, loại này trống rỗng này khiến cô cảm thấy rất nhẹ nhõm!
Nhìn quanh căn phòng mà cô đã ở mấy tháng qua một lần nữa, Đoan Mộc Mộc thở phào một cái, mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc.
Cúi người, cô nhấc rương hành lý dưới chân lên đi về phía cửa.
"Em muốn đi đâu?" Cửa bị đẩy ra, Lãnh An Thần đi vào, hai người gần như ᴆụng nhau.
Đoan Mộc Mộc nhìn anh, dưới ánh đèn dung nhan anh tuấn của anh như điêu khắc, đôi tròng mắt đen phát sáng rực rỡ, người đàn ông này có thể nói là đối tượng hoàn hảo được sự ngưỡng mộ của tất cả phụ nữ, nếu như không phải vì một trò đùa náo nhiệt như vậy, thật ra thì cô cũng rất hy vọng có một cuộc gặp gỡ đẹp đẽ với anh.
Tuy nhiên. . . . . .
"Chiếc nhẫn tôi để trên bàn, thỏa thuận li hôn thì anh tìm luật sư thảo ra đi, một phân tiền tôi cũng không cần, lúc nào cũng có thể tìm tôi để ký tên, còn có đồ vật trong này chỉ là một chút quần áo và đồ dùng cá nhân, nếu như anh không yên lòng thì có thể kiểm tra." Nói xong, cô tính mở rương, nhưng tay anh đã bị đè lại.
Nhiệt độ lòng bàn tay anh nóng bỏng, cháy tới trái tim của cô, Đoan Mộc Mộc cắn răng, cố gắng kháng cự loại rung động này, mở miệng tiếp tục nói, "Tôi lại một lần nữa gây phiền toái cho anh, đúng không. . . . . ."
"Ở lại, không thể được sao?" Âm thanh của anh khẽ run, ngắt lời cô.
Mặc dù Lãnh An Thần rất ghét cô, cũng rất hận sự xuất hiện của cô phá vỡ tất cả ý định của anh, nhưng khi nghe cô nói muốn đi, trái tim của anh đột nhiên cảm thấy trống rỗng không hiểu nổi, anh không muốn nghiên cứu xem tại sao lại như vậy?
Chỉ là giờ phút này, chính là không muốn cho cô đi.
Đoan Mộc Mộc nhìn anh, ánh mắt long lanh như nước giờ đã không còn trong sáng như thường ngày, có lẽ do mấy ngày gần đây khóc quá nhiều, dường như đã vắt hết nước trong người cô, nhưng ánh mắt này nhìn anh lại khiến anh sợ hãi, dường như muốn xuyên thủng tâm sự của anh.
Lãnh An Thần ghét loại cảm giác này, bỗng dưng buông bàn tay cầm tay cô ra, hướng mắt nhìn đi nơi khác, âm thanh cũng lạnh mấy phần, "Bệnh của bà nội rất nặng rồi, tôi không muốn tiếp tục làm bà buồn lòng."
Leng keng!
Khi Đoan Mộc Mộc nghe thấy câu này, cô cảm giác được tiếng trái tim mình cuối cùng rơi xuống đáy hồ phát lên tiếng kêu leng keng, vừa rồi khi nghe anh nói hãy ở lại, trái tim của cô không kìm chế được đập thình thịch, mang theo kỳ vọng nào đó. . . . . .
Nhưng cuối cùng chỉ do lòng tham của cô mà thôi.
Anh làm sao có thể không muốn rời xa cô, nếu như không phải do lão phu nhân, anh nhất định hận không thể khiến mình lập tức biến mất trong mắt của anh ấy chứ?
Khe nứt trong lòng lại rách ra thêm một chút, như có gió mát tùy ý ra ra vào vào, kèm theo chút lạnh, cô khẽ cúi người cầm rương hành lý, "Về phía bà nội tôi tự mình đi nói, tin tưởng bà. . . . . ."
"Em tự đâm đầu vào chỗ ૮ɦếƭ sao?" Anh đột nhiên gầm nhẹ, mạnh mẽ cắt đứt lời của cô..., đôi tròng mắt đen sâu giống như như vực không đáy, lạnh lẽo nhìn cô.
Cô giật mình đứng yên tại chỗ, cảm thấy lạnh từ lòng bàn chân lan tràn lên tới toàn thân.
"Bắt đầu từ bây giờ, ở đâu cũng không cho em đi, ngoan ngoãn sống ở đây. . . . . . Còn nữa nếu em dám nói với lão phu nhân một chữ, đừng trách tôi vô tình, " anh nắm cằm của cô, gần như sắp sửa đem cằm cô Ϧóþ vỡ.
Cậy mạnh như vậy, còn có cả vô tình, khiến trái tim Đoan Mộc Mộc chìm ở đáy hồ hoàn toàn đóng băng, nhưng cô vẫn cố gắng ngẩng đầu, không muốn lộ ra sự yếu ớt của mình, "Như vậy, nếu tôi ở lại, thì tôi sẽ ngủ ở phòng khách."
Bệnh tình của lão phu nhân cô cũng biết, đã còn không bao nhiêu thời gian, cô ở lại coi như là trả lại những tình cảm mình đã thiếu lão phu nhân đi!
Nhưng khi tay của cô mới ᴆụng vào tay cầm cửa, liền bị anh kéo lại, cường thế ấn cô ở trên cánh cửa, anh cúi đầu, hô hấp nặng nhọc, đôi tròng mắt đen vần vũ mây đen, gắt gao khóa chặt trên mặt của cô.
Thân thể Đoan Mộc Mộc run lên, "Anh lại muốn làm gì?"
Hơi thở của anh, sự kề cận của anh là một loại độc dược gần như cô không thể chống cự được, Đoan Mộc Mộc mặc dù biết bọn họ cuối cùng là không thể nào, nhưng vẫn là không cách nào cự tuyệt được sự tiếp cận của anh, trống иgự¢ cô càng đập nhanh, "Lãnh An Thần, anh muốn tôi ở lại tôi sẽ ở lại, nhưng anh đừng quá khi dễ tôi."
Không biết là do quá uất ức, hay là bởi vì bị áp bức như vậy nhưng không có sức phản kháng mà khổ sở, âm thanh của cô nghẹn ngào.
Nhìn đôi mắt cô dần dần ửng hồng, trái tim của Lãnh An Thần căng thẳng, chợt buông cô ra, đột ngột kéo cửa phòng ra, "Tôi ngủ ở thư phòng."
Căn phòng trống vắng bởi vì anh rời khỏi càng thêm trống rỗng khiến lòng người thêm loạn, mệt mỏi một ngày Đoan Mộc Mộc không còn sức chống đỡ nữa, bèn thong thả đi tới bên giường ngã xuống, cảm giác mềm mại giống như là ngã vào một đám mây, nhưng cảm giác này lại dường như không phải là loại cảm giác mà cô muốn.
Anh cuối cùng cũng thỏa hiệp, đem giường tặng cho cô, từ khi kết hôn tới nay đã lâu như vậy rồi, rốt cuộc cô cũng có cơ hội độc hưởng sự mềm mại này, nhưng Đoan Mộc Mộc một chút xíu cũng không thấy vui vẻ, thậm chí cảm thấy càng khổ sở hơn, cảm thấy cái giường này rất lạnh, rất lạnh.
Thật lạnh lẽo, lạnh lẽo này khiến cô cuối cùng từ trong giấc mộng tỉnh lại, Đoan Mộc Mộc lúc này mới phát hiện ra mình không hề đắp cái gì, chỉ nằm co rút ở trên giường.
Tại thời điểm này, cô không khỏi nhớ tới cha, nửa đêm cha sẽ đắp chăn cho cô, khi cô lạnh cha sẽ ôm lấy cô.
Nhưng, về sau sẽ không còn nữa. . . . . .
Lệ, lại một lần nữa chảy xuống, cảm giác tưởng nhớ người thân nhưng không còn ai, khiến cô không nhịn được khóc to trong đêm.
Ngoài cửa, Lãnh An Thần lẳng lặng đứng yên, mặc cho tiếng khóc của cô đem trái tim của anh vò thành một cục.