Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc - Chương 15

Tác giả: Nhất Vạn Vạn

Phòng làm việc rộng như vậy, nhưng yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng hít thở giận dữ của Lãnh An Thần, nhưng Đoan Mộc Mộc thề cô thật sự không biết là chuyện gì xảy ra?
Thiên thần a, ai tới thay cô giải thích một chút đi? Cô thề chuyện này tuyệt đối không phải do cô làm!
"Khải tấu nữ vương, có một điêu dân cầu kiến, không nhận là chém. . . . . ." Điện thoại của cô, cô đang muốn ૮ɦếƭ tử tế không xong mà vào lúc này lại sung sướng reo lên, trong không gian yên tĩnh giống như bom nổ, Đoan Mộc Mộc nhìn gương mặt người nào đó đen thêm vài phần, vội vàng lấy điện thoại di động ra tắt, nhưng còn chưa kịp bỏ vào túi, điện thoại di động lại vang lên.
Đáng ૮ɦếƭ, là ai a, đáng ghét như vậy?
Đoan Mộc Mộc hướng về phía người nào đó toét miệng cười, "Thật xin lỗi lãnh tổng, tôi nhận điện thoại một chút." Nói xong, không đợi người nào đó mở miệng, liền tránh ra xa nghe.
"Nói, chuyện gì?" Đoan Mộc Mộc hạ thấp giọng.
"Cậu là kẻ trộm sao? Âm thanh nhỏ như vậy?" Người gọi điện thoại tới là Giảm Ưu, người bạn tin cậy của Đoan Mộc Mộc.
"Đừng nói nhảm, có chuyện mau nói, có rắm mau thả." Bây giờ Đoan Mộc Mộc như đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, không có tâm tư cùng Giảm Ưu nói bậy.
Đầu kia Giảm Ưu thở dài một tiếng, "Tớ xui xẻo."
Đoan Mộc Mộc ngất, "Chỉ cần cậu không bị hư là được!"
"Tớ nói thật, tớ tốn hai tháng tiền lương mới mua được cái điện thoại di động lại bị người ta đánh cắp!" Giảm Ưu cắn răng, giọng nói ra vẻ bi thương muốn khóc.
"Bị trộm thì bị trộm, ăn thua gì đến tớ." Giờ phút này, Đoan Mộc Mộc làm gì còn ý định quan tâm chuyện này.
"Đoan Mộc Mộc cậu không có lương tâm, tới phải nhịn ăn nhịn uống trong hai tháng mới mua được điện thoại di động, vậy mà cậu cũng không đồng cảm, ô ô. . . . . ."
Nghe Giảm Ưu nói như vậy, Đoan Mộc Mộc phiền não gãi gãi đầu, rồi trộm liếc Lãnh An Thần, "Dù sao thì cũng bị trộm rồi, cậu khóc cũng vô ích."
Đầu kia trầm mặc, nửa ngày mới nói một câu khiến Đoan Mộc Mộc muốn điên, "Tớ bị trộm. Video thư ký và đại BOSS làm việc, còn có bà già nhà bên cạnh và ông già lầu trên hôn môi ở thang máy, còn nữa, còn đoạn video cậu chia cho tớ cũng ở trong đó. . . . . ."
"A! Nha. . . . . . Cái gì?" Đại não Đoan Mộc Mộc lần này chuyển động khá nhanh, "Giảm Ưu . . . . . ."
Đoan Mộc Mộc thề, nếu như Giảm Ưu đứng ở trước mặt của cô, cô nhất định tiến lên Ϧóþ cô ấy cho đến ૮ɦếƭ.
Ánh sáng trước mắt lập tức bị che kín, Lãnh An Thần đã đứng ở trước mặt cô, cao lớn như vậy, dường như che hết cả nửa bầu trời.
"Mộc Mộc, tớ phát hiện đoạn video bị phát ra ngoài rồi, bây giờ thì rất nhiều báo và tạp chí đều có, gọi điện thoại chính là muốn báo cho cậu biết, tớ thật sự là không cố ý. . . . . . Này, Mộc Mộc, cậu có nghe không? Đoan Mộc Mộc. . . . . ." bên đầu kia điện thoại, Giảm Ưu nói chuyện líu ríu không ngừng.
Đoan Mộc Mộc rất muốn trả lời là cô đang nghe, không chỉ riêng cô đang nghe mà còn có vai nam chính trong đoạn clip kia cũng đang đứng đây nghe.
"Cô còn có lời gì cần nói?" Âm thanh của Lãnh An Thần vô cùng lạnh lẽo, như lạnh đến tận xương.
Đoan Mộc Mộc kéo kéo khóe môi, sau cùng nâng điện thoại di động quơ quơ ở trước mặt anh, "Anh cũng nghe thấy đấy, không phải là tôi. . . . . ."
"Là bạn tốt của cô đúng không?" Lãnh An Thần châm chọc hừ một tiếng, "Vậy video của bạn tốt cô từ đâu mà có?"
Anh hạ thấp âm thanh giống như sóng thần trước khi bùng nổ, trái tim Đoan Mộc Mộc như chìm vào cốc, không biết nói gì nữa, cúi đầu, nhận khuyết điểm, "Được rồi, chuyện này tôi chịu trách nhiệm!"
"Chịu trách nhiệm? Cô chịu trách nhiệm thế nào?" Lãnh An Thần quả thực bị người phụ nữ này làm cho giận điên lên, "Nói, tại sao bạn cô lại có đoạn video đó!"
Tiếng hô của anh chấn cô màng nhĩ phát run, Đoan Mộc Mộc cắn cắn môi, ngẩng đầu lên, dù sao chuyện đã như vậy, muốn ૮ɦếƭ muốn sống cũng theo anh đi!
"Đoạn video đó là do tôi chia cho cô ấy, bởi vì tôi cảm thấy hai người làm còn chân thật hơn so với phim cấm nhiều!" Cô quyết định nói thật.
Giờ phút này, gương mặt nhỏ nhắn của Đoan Mộc Mộc đỏ hồng không giải thích được, hàm răng đều như ngọc cắn cánh môi đỏ như hoa, đôi mắt màu đen ánh lên vẻ quật cường, chuyện này không liên quan đến cô.
Nhìn bộ dáng cô khí thế nghiêm chỉnh như con mèo nhỏ, lại khiến Lãnh An Thần nhất thời không thể tức giận được.
"Nói đi, cô tính chịu trách nhiệm thế nào?" Anh xoay người, hai chân bắt chéo ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt thu lại sự tức giận lúc trước, nhưng vẫn còn sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Đoan Mộc Mộc cũng hiểu được sự kiện xì căng đan lần này rất lớn, huống chi cái cô Hà Mật Nhi gì đó mấy ngày trước còn tìm tới cửa nói mình mang thai, bây giờ lại có đoạn video này, Lãnh An Thần có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Lãnh An Thần không phải là người bình thường, xì căng đan ồn ào không sao, nhưng anh là gốc rễ của Lãnh thị, chỉ cần một chút biến động nhỏ cũng sẽ mang đến ảnh hưởng rất lớn cho Lãnh thị, cho nên lần này cô biết mình đã gây họa không nhỏ.
"Chúng ta ly hôn đi!" Cô chợt mở miệng, câu nói nhẹ nhàng, nhưng rơi vào lòng anh, lại như ném một tảng đá, tạo thành vòng xoáy khổng lồ, tức giận anh mới đè xuống, không hiểu sao lại dâng lên.
"Ly hôn?" Âm thanh của Lãnh An Thần cất cao, "Lúc này mà cô đòi ly hôn với tôi? Đoan Mộc Mộc, cô muốn bên ngoài mọi người gán cho tôi tội danh phản bội sao?"
Đoan Mộc có chút ngơ ngẩn, dường như cô không ngờ tới điều này, nhưng ly hôn là trừng phạt đối với cô a, cô chỉ nghĩ như vậy thôi.
"Đoan Mộc Mộc, cô nghe kỹ cho tôi, đừng mơ tưởng ly hôn, đừng mơ tưởng!" Anh từ trên ghế sa lon đứng lên, hai tay lúc thì đút trong túi quần lúc lại lấy ra, hình như không biết nên làm gì mới có thể phát tiết tức giận trong đáy lòng.
Đoan Mộc Mộc sợ hãi chớp chớp mắt, rất lo lắng anh lại như lửa cháy, một quả đấm lao tới, đập cô nát bét.
"Lãnh tổng, cái đó tôi. . . . . ." Đoan Mộc Mộc muốn giải thích.
Chỉ có điều còn chưa đến gần, đã thấy người đàn ông đang đưa lưng về phía mình mãnh liệt xoay người lại, "Biến, cút!"
Anh chỉ ra cửa, âm thanh rống to gần như có thể chấn động tòa nhà này sụp xuống.
Đoan Mộc Mộc nào còn dám lại ở lại, bèn chạy nhanh như làn khói, chỉ có điều khi vừa đóng cửa lại, liền nghe “bụp” một tiếng ——
Ai, không biết cái gì đã gặp họa!
Lãnh An Thần nhìn màn hình TV LED bị chính mình đập nát, vẫn cảm giác tức giận tràn đầy trong иgự¢ còn chưa tiêu, hình như muốn căng vỡ bộ иgự¢ của anh.
Người phụ nữ này luôn là có bản lãnh chọc tới anh!
Đáng ૮ɦếƭ! Khốn kiếp!
Anh tức giận đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống ghế sa lon, bên tai vang lên câu nói của cô—— chúng ta ly hôn đi!
Chẳng biết tại sao, khi nghe cô nói ly hôn, trong nháy mắt trái tim của anh dường như ngừng đập, như có đồ vật gì đó nhanh chóng chạy mất.
Vừa nghĩ tới chuyện cô muốn rời khỏi mình, sau này không còn người nào ồn ào tranh đấu với mình, anh giống như mất đi một thứ gì đó, giống như là đấu vật tay, đột nhiên có một ngày đối phương nói tôi không chơi nữa, mình anh chơi đi.
Chính là loại cảm giác, so với thất bại còn bết bát hơn!
So với lửa giận trong lòng Lãnh An Thần, Đoan Mộc Mộc lại là tự trách, thậm chí giờ phút này ngồi ở trong phòng làm việc ảo não ôm đầu, cô không ngờ chuyện sẽ ầm ĩ thành ra như vậy, lại càng không biết lão phu nhân có biết không?
Vừa nghĩ tới sắc mặt nhà họ Lãnh hận không thể bắt được cái đuôi nhỏ của cô hung hăng đạp lên, Đoan Mộc Mộc thật muốn ૮ɦếƭ cho xong.
Giàu sang a giàu sang, thật là vừa vào trong đó đã thấy sâu như biển a!
Đoan Mộc Mộc cảm khái còn chưa xong, cửa phòng làm việc bị mở phanh một tiếng, "Đi theo tôi!"
Là Lãnh An Thần, giờ phút này trên mặt anh không còn là lửa giận, mà là gấp gáp!
"Sao thế?" Đoan Mộc ngơ ngác, còn có chút sợ.
"Đi!" Anh kéo cô qua, Đoan Mộc Mộc cảm giác vết thương sau lưng lại lập tức rách ra.
Xe chạy như điên xé rách sự yên tĩnh buổi trưa của thành phố, sắc mặt Lãnh An Thần âm u đến độ ngay cả ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào cũng không tan được, Đoan Mộc Mộc vừa chống đỡ tốc độ xe chạy nhanh đến choáng váng, vừa chịu đựng đau đớn từ vết thương lại chảy máu, nhưng cũng không dám nói một câu.
Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Đoan Mộc Mộc dám khẳng định là chuyện lớn, nếu không vẻ mặt Lãnh An Thần sẽ không như vậy.
"Chi ——"Tiếng xe thắng gấp, xe dừng ở bệnh viện.
Lập tức có một loại dự cảm xấu xẹt qua tim, Đoan Mộc Mộc đi đến nắm tay Lãnh An Thần, tuy nhiên cô chưa kịp mở miệng, đã nghe Lãnh An Thần rống lên một tiếng, "Nếu như bà nội có chuyện gì, sẽ đem cô chôn theo."
Cái gì?
"Xuống xe!" Lãnh An Thần hất cô ra, lại rống lên một tiếng.
Trong phòng bệnh đã đầy người, mọi người đều bộ dáng bi thương, Đoan Mộc Mộc theo Lãnh An Thần đi vào, những người khác tự động tránh ra.
Người trên giường bệnh đang thở dưỡng khí, trên gương mặt đẫy đà hoàn toàn trắng bệch, cũng không gặp vẻ đỏ thắm thường ngày, nghe thấy tiếng vang, lão phu nhân từ từ mở mắt, không ngờ lại cười.
"Các cháu đã tới?" Ngay cả giọng nói cũng rất suy yếu, khiến lòng người sinh thương xót.
"Bà nội, thật xin lỗi!" Lãnh An Thần đi tới, cầm tay lão phu nhân, nửa ngồi ở bên giường.
Nghe nói như thế, Đoan Mộc Mộc càng thấy tự trách, lão phu nhân nhất định là đã đọc được xì căng đan của Lãnh An Thần nên tức giận đến bị bệnh sao? Lại nói, cô mới là đầu sỏ gây nên chuyện.
Lão phu nhân lắc đầu một cái, ánh mắt rơi vào mặt Đoan Mộc Mộc, sau đó kéo tay của cô qua, "Bà nội bệnh không liên quan đến các cháu, là ta cảm thấy không khỏe." Nói xong, từ dưới cái gối lấy ra mấy tờ giấy, "Thật ra thì ta vẫn gạt các cháu, bệnh này đã có từ lâu rồi."
Ung thư dạ dàygia đoạn cuối!
Thấy mấy chữ chẩn đoán bệnh, Đoan Mộc Mộc chợt run lên, "Bà nội. . . . .." Nước mắt đột nhiên chảy xuống, nhỏ xuống vào bàn tay đang nắm chặt nhau.
"Đứa nhỏ ngốc, không cho khóc, " lão phu nhân vẫn thản nhiên cười, "Ai sớm muộn gì đều phải ૮ɦếƭ, ta lại lớn tuổi như vậy rồi, không có gì tiếc nuối, chỉ là, trước khi ta ૮ɦếƭ còn muốn nhìn thấy chắt trai, cho nên các cháu hãy cố gắng cho bà nội."
"Bà nội!" Mặt Lãnh An Thần vùi sâu vào lòng bàn tay lão phu nhân .
Một tay khác của bà lão xoa xoa tóc Lãnh An Thần, "Tiểu Thần, chuyện bà nộicòn chưa bỏ được là cháu, lần này cháu lại gây ra chuyện hỗn loạn như vậy, rõ là. . . . . ." Nói xong, nhìn về phía Đoan Mộc Mộc, "Nha đầu, đừng trách nó, mấy năm nay không ai quan tâm, nó phóng túng quen rồi."
Lòng Đoan Mộc Mộc đau như dao cắt, nếu lão phu nhân biết chuyện này là do cô làm, còn có thể nói như vậy sao? Cô vừa rơi lệ vừa lắc đầu, "Bà nội, là cháu không tốt!"
"Đứa nhỏ ngốc. " Bà lau nước mắt cho Đoan Mộc Mộc, sau đó nhìn về phía Lãnh An Thần, "Chuyện này cháu nghĩ sẽ xử lý như thế nào chưa?"
Lãnh An Thần ngẩng đầu lên, hai bà cháu nhìn nhau mấy giây, chỉ thấy lão phu nhân cười một tiếng, "Biết là tốt rồi, bệnh của ta cháu không phải lo lắng, nếu thật sự cháu có hiếu tâm, liền sớm khiến bụng của Mộc Mộc có động tĩnh đi."
Nghe nói như thế, Đoan Mộc Mộc mất tự nhiên rũ mí mắt xuống, sau đó liền nghe lão phu nhân còn nói, "Quỹ Thiên Sứ Nước Pháp lại mời ta tới, chỉ là cơ thể này của ta không đi được, Tiểu Thần cháu mang theo Mộc Mộc cùng đi chứ." Nói xong, chỉ chỉ ngăn kéo, bên trong có thư mời, "Ta nhớ cháu còn thiếu Mộc Mộc tuần trăng mật, lần này coi như là đi bù đi!"
"Bà nội!" Lãnh An Thần muốn nói, lại thấy lão phu nhân phất tay một cái, "Các cháu đi ra ngoài đi, ta mệt rồi!"
Từ trong bệnh viện đi ra, tốc độ xe của Lãnh An Thần vẫn mau đến dọa người, nhưng Đoan Mộc Mộc lại ít sợ hơn lúc đi, nghĩ đến căn bệnh ung thư dạ dày gia đoạn cưới, cảm thấy không thể tin được.
"Bà nội, thật sẽ ૮ɦếƭ sao?" Cô đột nhiên mở miệng, sau đó xe đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt Lãnh An Thần phiếm hồng nhìn cô, nhìn chăm chú, dường như muốn nuốt sống cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc