Tại sao lại nói ba chữ này? Cô có thể chịu được vết thương do anh hại, chịu được sự chê cười của anh, nhưng lại không chịu nổi sự dịu dàng của anh, trong khoảnh khắc này, nỗi uất ức trong lòng Đoan Mộc Mộc giống như dòng sông bị vỡ đê, không khống chế nổi nữa.
"Buông tôi ra!" Cô gầm nhẹ ra tiếng, mang theo tiếng khóc.
Lãnh An Thần không có buông tay, không biết tại sao, nhìn cô đau tới như vậy, anh lại muốn an ủi cô, nhưng hình như anh lại quên mất đau đớn này của cô cũng chính là do anh ban cho, cô hoàn toàn không cần.
"A ——" Trên cánh tay truyền đến đau đớn do bị cắn nát, đột nhiên đau đớn khiến anh buông tay, còn cô đã thoát đi.
Vén áo sơ mi lên, rõ ràng vết cắn cực kỳ chói mắt, nhưng so với vết thương trên người cô, thì cái này có tính là gì?
Ngoài cửa, truyền đến tiếng cô khóc thút thít, đây là lần đầu tiên cô khóc khi bước chân đến cái nhà này, anh đã từng nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ khóc, nhưng lại không nghĩ rằng có một ngày thật sự nghe thấy tiếng khóc của cô, sao anh hoàn toàn không có một chút cảm giác vui sướng khi ђàภђ ђạ cô? Ngược lại trong lòng buồn bã, giống như có thứ gì đó trong Ⱡồ₦g иgự¢ không thoát ra được.
Một hồi lâu, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng khóc nữa, Lãnh An Thần mới bước ra ngoài.
Trên chiếc giường lớn, cô nằm sấp ngủ ở nơi đó, thân thể nhỏ bé thỉnh thoảng còn run rẩy, đó là những nghẹn ngào sau khi bị uất ức, nhìn cô như vậy, trái tim của anh chợt thấy thít chặt, giống như có một sợi dây đang buộc chặt trái tim của anh, co rút lại mà không chịu sự khống chế của anh.
Đi tới, kéo chăn lên đắp cho cô, ánh mắt rơi vào gương mặt cô, thật lâu không có dời đi.
"Đau ——" Đoan Mộc Mộc xoay người, đau đớn khiến cô thức tỉnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, đã là sáng trưng.
Nhớ tới tất cả mọi chuyện ngày hôm qua, cô khổ sở nhắm mắt lại, nhưng trong nháy mắt lại mở ra, vì cô nghe được bên tai còn có tiếng hít thở của người khác.
Khi ánh mắt chạm vào gương mặt đó, cô hét chói tai, "Sao anh ngủ ở đây?"
Đây là nhà anh, giường của anh, sau khi kết hôn, cô vẫn luôn ngủ trên sofa, thật ra thì hiện tại người xâm lấn là cô, chỉ có điều hình như Đoan Mộc Mộc không nhớ rõ, trước mắt đều là một sự thực đáng sợ —— Lãnh An Thần và cô ngủ cùng nhau.
"Thật ồn ào." Lãnh An Thần dường như rất không vui, cau mày, lấy tay đè đầu cô xuống.
Đoan Mộc Mộc đang rối như tơ vò, cho đến nhìn thấy anh quần áo đầy đủ, lại nhìn chính mình cũng quần áo đầy đủ, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu nhân." cô chửi rủa, đẩy tay anh ra.
"Là cô ngủ trên giường tôi." Người đàn ông vẫn còn nhắm hai mắt bất mãn ngược lại cô.
Đoan Mộc Mộc ngạc nhiên mấy giây, rồi dường như nhớ ra cái gì đó, trề môi, nhanh chóng nhảy xuống khỏi giường.
Được rồi! Ngày hôm qua do trong lòng cô quá đau đớn, nên hoàn toàn quên mất cái giường này là của anh, tuy nhiên nói thật cảm giác ngủ trên giường so với ngủ trên sofa thoải mái hơn nhiều.
Từ trong phòng tắm ra ngoài, Lãnh An Thần đã rời giường, đang đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, nghĩ đến chuyện cùng giường chung gối cả đêm, Đoan Mộc Mộc lúng túng vội vàng giựt cửa phòng ngủ ra, nhanh chóng trốn đi.
Ở khúc quanh cầu thang, một bóng người đang đứng ở đó ——
"Cha, chào buổi sáng!" Thấy Lãnh Chấn Nghiệp, Đoan Mộc Mộc lập tức cung kính chào hỏi.
Ánh mắt Lãnh Chấn Nghiệp rơi vào người cô, cuối cùng dừng ở trên mặt của cô, bên trong chứa đựng sự quan tâm, "Thương thế của con không sao chứ?"
"À? Oh. . . . Không có việc gì!" Đoan Mộc Mộc liền vội vàng lắc đầu.
"Nếu như không tốt thì phải đi bệnh viện, đừng gắng gượng chống đỡ." Nói xong, bàn tay Lãnh Chấn Nghiệp vươn tới, đặt trên bả vai của cô, nắn nắn.
—— Ông ta là lão sắc lang.
Bên tai bỗng dưng nhớ tới lời nói của Lãnh An Thần, Đoan Mộc Mộc cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, vội vàng lui về phía sau một bước, né tránh bàn tay của ông ta, "Con không sao, thật không có việc gì!"
"Vậy thì tốt." Lãnh Chấn Nghiệp cười cười, ánh mắt phức tạp ngừng lại lưu luyến trên mặt cô vài giây, rồi mới chậm rãi xuống lầu.
Nhìn bóng lưng của anh, ánh mắt Đoan Mộc Mộc cảm thấy ngây ngô, trong đầu chợt thoáng qua một ý tưởng đáng sợ ——
Chẳng lẽ là ông ta? Là ông ta bí mật đưa quà cho mình?
Trên đường đến công ty, Đoan Mộc Mộc vẫn vì ý đáng sợ đó mà rối rắm, liếc nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh, cuối cùng không nhịn được mở miệng, "Cái đó. . . . . ."
Ánh mắt Lãnh An Thần từ tập tài liệu trên đùi dời đi, nhìn về phía cô, "Có chuyện gì cứ nói." thật ra thì từ sớm anh đã cảm thấy cô đứng ngồi không yên.
Đối diện với ánh mắt của anh, những tia sáng như muốn thiêu đốt người khác, giống như mặt trời ngoài cửa sổ mọc trong mắt của anh, Đoan Mộc Mộc không thích ứng được nên khẽ quay đầu, "Cũng không có gì chuyện, chỉ muốn hỏi một chút có người nào nhà họ Lãnh biết vẽ tranh không?"
"Làm gì?" Lãnh An Thần vô cùng nhạy cảm.
Cảm thấy những tia sắc bén và muốn tìm tòi nghiên cứu trong ánh mắt anh, Đoan Mộc Mộc liền vội vàng lắc đầu, "Không có việc gì, chỉ thuận miệng hỏi thôo."
"Không có!" Nửa ngày, anh mới trả lời một câu.
"À? Không có ai biết vẽ tranh sao?" Dường như Đoan Mộc Mộc cảm giác không thể tưởng tượng nổi, nam nữ trong gia đình giàu có, không phải trong bụng chứa đầy thơ văn và luân thường đạo lý mới là đa nghệ sao?
"Thế ba, ông ấy thì sao?"
"Rốt cuộc cô muốn hỏi cái gì?" Cô vừa dứt lời, âm thanh của anh đột nhiên lần lệbiến đổi nghiêm túc, dường như chỉ cần nhắc tới Lãnh Chấn Ngiệp thì tâm tình của Lãnh An Thần sẽ không tốt, thật hoài nghi đến cùng bọn họ có phải là cha con hay không?
Đoan Mộc Mộc không có thói quen thấy anh đột nhiên hạ thấp nhiệt độ, nên vội vàng nói sang chuyện khác, "Không có việc gì, chỉ là tôi muốn học vẽ tranh, buổi tối ở nhà rất nhàm chán, cho nên. . . . . ." Cô dùng đại một lý do.
"Vậy sao?" Lãnh An Thần lạnh lùng hừ một tiếng, "Giống như Tô Hoa Nam?"
A!
Đoan Mộc Mộc thề là cô không hề có suy nghĩ kia, nhưng khi cô muốn giải thích, thì Lãnh An Thần đã cúi đầu, ánh mắt lại chăm chú nhìn tài liệu.
Chẳng lẽ người tặng tranh và kẹo cho cô thật sự là Tô Hoa Nam, nhưng hiện tại rõ ràng anh ta không có ở nhà họ Lãnh a!
Đại não của Đoan Mộc Mộc dường như cũng rối loạn, dường như bị chập mạch rồi!
*********************************************
"Mang vào cho tôi ly cà phê!" Lãnh An Thần vừa cầm điện thoại lên liền mở miệng, nhưng nói xong mới phát hiện điện thoại hoàn toàn không ai nhận.
Điện thoại vang lên từng tiếng lại từng tiếng, từ đầu tới cuối không có người nào nghe, đáng ૮ɦếƭ, người phụ nữ này lại đi đâu?
Lãnh An Thần đứng dậy, hướng phòng làm việc của cô đi tới, đẩy cửa, bên trong quả nhiên không có ai, trong lúc anh xoay người sắp đi, thì nghe điện thoại trên bàn làm việc của cô vang lên.
Điện thoại di động cũng không mang?
Anh sửng sốt một chút, đi tới, thậm chí có chút tò mò ai gọi điện thoại cho cô? Có phải là Tô Hoa Nam hay không?
Dãy số trên điện thoại không không có tên tuổi, nhưng có thể xác định dãy số này không phải của Tô Hoa Nam, cảm giác này khiến trong lòng anh thoải mái, nhìn điện thoại vẫn vang lên rất kiên nhẫn, Lãnh An Thần đang chần chờ có muốn nghe hay không, thì điện thoại cúp, anh cười một tiếng, mới vừa để điện thoại di động xuống, ai ngờ trong điện thoại đột nhiên có âm thanh quái dị phát ra ——
"A. . . . . . A, muốn, nhanh lên một chút. . . . . . Ừ. . . . . ."
Âm thanh như vậy đối với Lãnh An Thần cũng không xa lạ gì, dù không nhìn hình ảnh, anh cũng có thể biết đó là cái gì?
Đáng ૮ɦếƭ! Người phụ nữ này lại ngang nhiên lưu trong điện thoại di động những thứ đồ hỗ độn này, anh còn tưởng rằng cô là rất thuần khiết chứ?
Anh tức giận, một lần nữa cầm điện thoại di động lên, nhưng khi thấy hình ảnh video thì nhất thời cả người sửng sốt, đây không phải là Hà Mật Nhi sao? Còn người đàn ông đang đè trên người Hà Mật Nhi đó không phải là anh?
"Lãnh tổng, anh tìm tôi?" Đoan Mộc Mộc từ phòng vệ sinh ra ngoài, nghe cô thư ký khác nói Lãnh An Thần vào phòng làm việc của cô, cô vội vàng chạy tới.
Trên mặt của Lãnh An Thần u ám như mây đen tháng bảy, dường như chỉ một giâynữa là sẽ mưa to, còn trên tay anh đang cầm điện thoại di động của cô, "Nói, chuyện gì xảy ra?"
Đoan Mộc Mộc không hiểu ra sao, nháy mắt mấy cái, "Cái gì?"
Tha thứ cô đã sớm quên mất chuyện video này, sau khi quay cảnh đó, ngoại trừ mở ra chia cho bạn tốt của mình là Đường Tịch Nhan và Giảm Ưu, thì cô thật sự không xem qua nữa.
"Hì hì, thật ra thì quay không có tệ nha, ha ha. . . . . ." Đoan Mộc Mộc nhìn video xong, trong lòng đã lạnh đi một nửa, nhưng vẫn còn giả ngây ngốc mơ hồ.
Lãnh An Thần cũng cười lạnh một tiếng, "Phải không, không phải tôi nên thưởng cho cô vì cô đã quay cho tôi một clip tốt?"
Đoan Mộc Mộc vội lắc đầu ngoay ngoảy, "Không phải, cái này chỉ đơn giản là ngoài ý muốn mà thôi!"
Nhớ tới tình huống ngày đó, Đoan Mộc Mộc còn muốn nổi giận, hạnh phúc suốt đời của cô cũng bị hủy trong chính ngày đó.
"Ngoài ý muốn?" Lãnh An Thần áp tới gần cô, cặp mắt giống như con báo chuẩn bị đi săn lóe ra ánh lạnh nhìn Đoan Mộc Mộc truyền một tin tức, đó chính là nguy hiểm, "Tôi không ngờ tâm cơ cô lại sâu như vậy? Gả cho tôi còn chưa thấy thỏa mãn, còn tính hại tôi?"
Ầm!
Đoan Mộc Mộc không thể lui được nữa, ᴆụng vào cánh cửa phía sau, tay của cô bám vào cánh cửa, dường như muốn nắm gì đó, nhưng không có, cảm thấy sát khí của anh tiến tới gần, cô giải thích, "Không phải như anh nghĩ đâu, phải . . . . ."
"Nói, mục đích của cô là gì?" Đáy mắt Lãnh An Thần ánh lên tia sắc lạnh, anh vẫn cho rằng người phụ nữ này vì tiền tài mà gả cho anh, xem ra chuyện này không hề đơn giản như vậy, huống chi cô vẫn cùng Tô Hoa Nam léng phéng, điều này không khỏi làm anh hoài nghi.
"Mục đích?" Vẻ mặt Đoan Mộc Mộc mờ mịt.
"Người đứng sau lưng cô đến tột cùng là muốn cái gì? Thậm chí còn không tiếc lấy cô làm mồi nhử, nói!" Tay của anh lập tức Ϧóþ chặt cằm của cô, gần như muốn Ϧóþ vỡ.
Vết thương sau lưng bởi vì khẩn trương mà đau đớn, sắc mặt của Đoan Mộc Mộc trắng bạch, "Tôi không hiểu anh nói cái gì? Chuyện này thật là ngoài ý muốn. . . . . . Ngày đó ở phi trường, bụng của tôi rất đau. . . . . . . Ai kêu anh không kìm hãm được như vậy, đáng lẽ phải trách ai đó chứ?"
Đoan Mộc Mộc nói một hơi, cuối cùng cộng thêm bất mãn của mình mà kháng nghị, cô không mắng chửi bọn anh chẳng phân biệt được ở chỗ nào mà đã loạn phát tình là may lắm rồi, lại còn hoài nghi cô có dụng ý khác? Người đàn ông này điển hình là trong lòng tiểu nhân nhưng giả bộ quân tử mà.
"Anh cũng biết video này đã có ít nhất hai tháng, cho nên tôi không có mục đích, nếu có thì sớm đã xảy ra chuyện, chứ không phải bây giờ." Đoan Mộc Mộc sợ anh không tin, còn nói.
Quả thật như thế, huống chi ngày đó thật sự có người từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, lúc ấy anh cũng nghe thấy âm thanh, chỉ không ngờ đó lại là cô?
"Cô xác định không có nói láo?" Tròng mắt đen của Lãnh An Thần híp lại, tiếp tục tăng áp lực vào bàn tay.
"Không có, không có, anh nghĩ ai mà thèm đoạn video bẩn mắt người đó." Đoan Mộc Mộc giơ tay lên quơ quơ, "Bây giờ tôi sẽ xóa nó, OK?"
Nhìn video xóa bỏ, Lãnh An Thần cũng buông lỏng người phụ nữ trước mắt ra, tính bước ra ngoài, nhưng trong thoáng chốc lại dừng lại, quay đầu lại nhìn Đoan Mộc Mộc, "Tốt nhất là cô đừng giở trò gì với tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô ૮ɦếƭ rất thảm!"
Đoan Mộc Mộc co rút khóe môi, "Lãnh tổng yên tâm, tôi không có rảnh rang như vậy!"
Đây vốn là cô nhất thời hứng chí mà quay, chứ thật ra không có mục đích gì khác, ai ngờ bị anh phát hiện?
Ai, coi như cô xui xẻo! Nhưng xui xẻo nhất không phải là đoạn video bị Lãnh An Thần thấy được, mà là đoạn video này thật sự đã bị xóa!
Một tuần lễ sau.
Cả Lãnh thị bị ký giả quây vòng đông đến nỗi nước chảy cũng không lọt, cuối cùng không thể không khởi động hệ thống quan hệ xã hội, Lãnh An Thần Thiết gương mặt lạnh lùng, đứng ở phía trước cửa sổ, nhưng những ngón tay anh bám vào bệ cửa sổ lại trắng bạch.
"Đoan Mộc Mộc, cô giải thích cho tôi một chút." “Bụp”, một chồng gồm báo và tạp chí quăng tới trước mặt Đoan Mộc Mộc, trên trang bìa đều là hình ảnh đoạn video bị cắt xén, mà đoạn vieo này là do quay bằng di động.
"Ah? Tôi xóa rồi a!" Đoan Mộc Mộc lật xem từng cái một, rất là buồn bực.
"Ha ha." Lãnh An Thần cười lạnh, "Đúng vậy a, tôi cũng muốn biết là chuyện gì xảy ra? Bà xã thân yêu, cô giải thích một chút đi!"
Đoan Mộc Mộc cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, những bắp thịt trên mặt căng cứng, "Tôi...tôi thật sự không biết chuyện gì xảy ra?"