Mảnh sứ vỡ đâm vào da thịt, trong khoảnh khắc trái tim của cô giống bị cắt rách, sự đau đớn trong lòng còn gấp trăm lần đau đớn về thể xác.
Bầu không khí trở nên vô cùng tĩnh lặng, tiếng máu chảy nghe rất chói tai, Lãnh An Thần cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, thân thể run lên, chạy vài bước đã tới, tuy nhiên còn chưa chạm được vào cô, đã bị cô lạnh lùng cự tuyệt, "Cút ngay!"
Cô không cần anh thương hại, không cần anh làm bộ tốt bụng, cho dù cô có ૮ɦếƭ, cũng không muốn ૮ɦếƭ ở trước mặt của anh .
Chống tay xuống đất, cô chậm rãi đứng dậy, mỗi một động tác, mảnh sứ vỡ dường như càng đâm sâu và da thịt mấy phần, nhưng cô cắn chặt răng chịu đựng, cuối cùng cũng đứng thẳng lên trước mặt anh, thậm chí còn cố gắng giương khóe môi, "Bây giờ tổng giám đốc Lãnh có thể hả giận chưa? Nếu như chưa, có thể tiếp tục đẩy tôi ngã xuống!"
Khoảnh khắc này, thấy cô cười, nhìn đáy mắt cô giống như một ngọn đuốc sáng chói, anh chợt sợ hãi, "Tôi...tôi không cố tình làm thế này, Mộc Mộc, tôi sẽ đưa cô tới bệnh viện!"
"Không cần!" Cô đau đớn gần như co rút người lại, nhưng vẫn kiên nhẫn, đau đớn này chẳng thấm vào đâu, đau đớn nơi đáy lòng mới thật sự không cách nào khép miệng lại được.
Bước đi khó khăn, cô tiến ra cửa, áo sơ mi trắng như tuyết hoàn toàn đỏ tươi, Lãnh An Thần nhìn, trong tim truyền đến đau đớn từng cơn, "Mộc. . . . . ."
Anh muốn gọi cô, nhưng cổ họng giống như có bàn tay Ϧóþ chặt lại, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô máu me đầy người biến mất trong tầm mắt của mình.
Lần này, anh có chút quá đáng!
Lãnh An Thần tựa người vào tường, lần đầu tiên, anh cảm thấy ân hận vì hành động của mình.
Từ khách sạn ra ngoài, ánh nắng chói mắt khiến Đoan Mộc Mộc cảm thấy choáng váng, đau đớn và mất máu khiến cô gần như không còn sức lực, trong thoáng chốc cảm giác giống như sắp ૮ɦếƭ .
"Này, cô không sao chứ?" Trong lúc Đoan Mộc Mộc lảo đảo như muốn ngã, thì cơ thể của cô được một cánh tay tiếp được.
Cô cố gắng mở mắt nhìn, mũ trùm đầu màu xám tro và mắt kính ——
Thì ra là anh !
Tỉnh lại lần nữa thì Đoan Mộc Mộc đã nằm ở trong bệnh viện, xung quanh một màu trắng tinh khiến cô có cảm giác như lên Thiên đường, giật giật cơ thể, đau đớn sau lưng khiến cô kêu rên thành tiếng.
"Đã tỉnh rồi hả ?" Người đàn ông ngồi trên ghế sa lon bên cạnh cửa sổ nghe được âm thanh, thả tờ báo trong tay ra.
Khang Vũ Thác?
Một hình ảnh thoáng qua trong đầu trước khi té xỉu, chắc là người đàn ông này cứu cô, tuy nhiên cũng tại vì anh nên mới bị thương, anh cứu cô cũng là chuyện đương nhiên.
"Cô lại thiếu tôi một cái nhân tình." Khang Vũ Thác đi tới, tóc đen mắt sáng, vẻ đẹp tự nhiên, chỉ một động tác tùy ý cũng hấp dẫn lòng người.
Đoan Mộc Mộc lúng túng kéo kéo khóe môi, tim đập thình thịch trong Ⱡồ₦g иgự¢, "Sao, mỗi lần gặp anh đều không có chuyện gì tốt?"
Không ngờ cô lại nói như vậy, Khang Vũ Thác cười ha ha, "Tôi là tai họa của cô."
Đoan Mộc Mộc liếc mắt, mới phát hiện ngoài cửa sổ tối đen như mực, "Bây giờ là mấy giờ rồi?" Cô thấy căng thẳng.
"Tám giờ một phút tối.” Khang Vũ Thác nhìn đồng hồ trên cổ tay, mỉm cười trả lời.
Trời! Cô ngủ lâu như vậy sao? Mà người đàn ông. . . . . .
"Anh vẫn không đi?" Đoan Mộc Mộc hình như không tin một Đại minh tinh sẽ ở bên mình nhiều giờ như vậy.
Khang Vũ Thác gật đầu một cái, "Không sai!"
"Vậy anh, tôi. . . . . ." Trong lúc nhất thời, Đoan Mộc Mộc không biết nên nói gì, nhưng có một dòng nước ấm từ trái tim xẹt qua, anh và cô chỉ là hai người xa lạ mà thôi, cư nhiên vẫn luôn ở đây bên cô cả ngày.
"Thương tích của cô là sao?" Vẻ mặt Khang Vũ Thác chợt thay đổi nghiêm túc.
Nghĩ đến cảnh tượng Lãnh An Thần đẩy ngã mình, giống như ngàn mũi kim đâm vào lòng, Đoan Mộc Mộc đau đớn vô cùng, cô lắc đầu một cái, không muốn nhắc lại.
"Có thể đưa tôi về nhà không?" Cô mở miệng.
Anh sững sờ, "Cô nhất định phải đi?"
"Ừ, " Đoan Mộc Mộc nhắm mắt lại, mặc dù cô ngàn lần không muốn trở về, nhưng bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác, dù là biết rõ nơi đó là âm ty địa ngục, cô cũng chỉ có thể trở về.
Nhà họ Lãnh.
Trên chiếc bàn ăn hình elip, tất cả các mon ăn thịnh soạn đều bày lên đầy đủ, nhưng không có ai động đũa, bởi vì còn thiếu một người, lão phu nhân trầm mặt không nói lời nào, bề ngoài Lãnh An Thần thỉnh thoảng cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhưng trong nội tâm lại là sự bất ổn.
Người phụ nữ kia đi đâu? Buổi chiều cũng không về công ty, chẳng lẽ là đi bệnh viện, hay là bỏ nhà đi ra ngoài?
"Tiểu Thần!" lão phu nhân mở miệng.
Lãnh An Thần giật mình, ngẩng đầu lên, "Bà nội, cháu đi gọi điện thoại." Nhưng điện thoại của cô tắt máy.
Đáng ૮ɦếƭ! Người phụ nữ này không gây phiền toái cho anh thì sẽ không vui vẻ! Buổi chiều anh đang hối hận vì đã đối xử tệ với cô thì giờ phút này lại bị tức giận che lấp hết.
“………”
Chợt, ngoài cửa vang lên tiếng còi xe hơi, sau đó liền nghe thấy tiếng người giúp việc chạy vào, vẻ mặt vui mừng, "Thiếu phu nhân đã về."
Nghe thấy câu này, Lãnh An Thần cảm thấy những căng thẳng trong lòng đột nhiên biến mất, nhưng khi ánh mắt chạm vào bóng dáng ở cửa thì sắc mặt lại trở nên âm trầm.
"Đi đâu, tại sao trễ như thế mới trở về?" Lãnh An Thần ra vẻ một ông chồng khiển trách vợ mình.
Đoan Mộc Mộc ngắm nhìn những người đang ngồi ở bàn ăn không hề nhúc nhích, sau đó cúi người chào tạ lỗi, nhưng vết thương bị kéo đau, nên cô cắn môi cố nhịn, mở miệng, "Thật xin lỗi, khiến mọi người đợi lâu."
"Thiếu phu nhân nha, luôn luôn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo này để nhắc nhở thân phận của mình." Người phụ nữ trên bàn ăn bất mãn lên tiếng.
Đang đau đớn còn bị châm chọc, khiến vết thương của Đoan Mộc lại càng đau hơn, "Thật xin lỗi!"
"Chị, tới dùng cơm!" Chợt, Lãnh An Đằng chạy tới kéo tay của cô, ấn cô vào chỗ ngồi.
Vết thương lần nữa bị ᴆụng phải, cô bị đau đến sắc mặt tái đi, lão phu nhân hình như nhận thấy điều gì đó, "Chuyện gì xảy ra?"
Đoan Mộc Mộc liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, nói dối, "Buổi chiều bị xe ᴆụng."
"Cái gì?" Lão phu nhân nhìn về phía Lãnh An Thần, chỉ thấy anh cúi đầu.
"Không có việc gì to tát ạ, chỉ là rách chút da, mọi người ăn cơm đi." Đoan Mộc Mộc nói xong liền cầm đũa lên, cố nén đau, nuốt nước mắt xuống, nuốt từng miếng từng miếng thức ăn trước mặt.
Trở lại phòng ngủ, cảm giác đầu tiên của Đoan Mộc Mộc chính là muốn khóc, những thức ăn kia, giờ phút này đều giống như mắc trong cổ họng, nuốt không trôi mà nhả cũng không ra, khiến cô bị nghẹn gần như muốn ૮ɦếƭ.
Cô không nên trở về, có lẽ cô nên chạy trốn. . . . . .
Cốc cốc! Cốc cốc!
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ có tiết tấu, Đoan Mộc Mộc vội vàng thu hồi tâm trạng của mình, đi mở cửa phòng, nhưng thật bất ngờ, không có ai, chẳng lẽ là ảo giác của mình? Đoan Mộc Mộc vừa tính xoay người, lại thấy trên tấm thảm màu trắng dưới chân có một cái hộp nhỏ, giống y như cái hộp lần trước treo trên tàng cây.
Cô thò đầu ra nhìn xung quanh một chút, đúng là không có người, ở lầu dưới có tiếng cười truyền đến, không biết là ai nói cái gì?
. . . : văn:. . . ;
. . . : Nhân:. . . ;
. . . : sách:. . . ;
. . . : nhà:. . . ;
. . . : Nhỏ:. . . ;
. . . : Nói:. . . ;
. . . : hạ:. . . ;
. . . : năm:. . . ;
. . . : võng:. . . ;
Đoan Mộc Mộc hồ nghi cau mày, nhặt lên hộp quà trở về phòng, vẫn là một gói kẹo và một bức họa, phía trên không có bất kỳ chữ, chỉ có một hình vẽ, là một con chim bị nhốt ở trong Ⱡồ₦g đang nhìn lên trời xanh.
Bức tranh này muốn nói cho cô biết, con chim phải chịu được sự khổ sở khi bị nhốt trong Ⱡồ₦g, thì mới có thể biết hưởng thụ tự do ngọt ngào khi thoát ra sao?
Nhìn bức tranh đầy ẩn ý, giời phút này Đoan Mộc Mộc càng muốn biết là ai đưa cho cô? Hai lần đưa tới gói kẹo và bức tranh đều là ở thời khắc cô đau lòng nhất, đây là đang yên lặng quan tâm cô sao? Biệt thự to như vậy, quan hệ của những người trong nhà này phức tạp như vậy, đến tột cùng còn có ai ở đây quan tâm cô chứ?
Cái tên đầu tiên lóe lên trong đầu chính là tô Hoa Nam, nhưng bây giờ chính anh cũng không ở trong biệt thự nhà họ Lãnh, mà là bị phái đi chi nhánh công ty ở nước ngoài, trừ anh ra, còn ai ở trong nhà họ Lãnh này quan tâm đến sống ૮ɦếƭ của cô đây?
Đoan Mộc Mộc suy nghĩ hồi lâu, đoán không ra người quan tâm mình là ai, nhưng có thể xác định người đó cũng không có ác ý, vì vậy cười nhẹ một tiếng, đem bức họa và gói kẹo bỏ vào trong một cái hộp.
Vừa rồi lúc ăn cơm ᴆụng phải vết thương, nên bầy giờ ại đau dữ dội, chắc vết thương lại toác ra, quả nhiên, soi gương phòng tắm, băng gạc phía sau lưng cô đỏ tươi.
Đưa tay ra phía sau lưng ᴆụng mấy cái, cô muốn thay băng cho chính mình, nhưng ngoại trừ cảm giác đau càng tăng, thì cô hoàn toàn không làm gì được, vết thương lại ở chỗ không với tới được sau lưng, nên cô không có biện pháp tự mình thực hiện, muốn tìm người giúp việc nữ giúp một tay, nhưng lại lo lắng bị lão phu nhân biết, dù sao cô cũng đã nói dối là chỉ xây xát chút da, đang lúc cô không biết làm sao, thì cửa phòng tắm bị đẩy ra.
"Anh vào làm gì?" Thấy người tiến vào, Đoan Mộc Mộc liền kéo áo lại, che kín cảnh xuân của mình bị lộ ra ngoài .
Mặc dù động tác của cô khá nhanh, nhưng vết máu thấm đỏ trên lưng cô trong nháy mắt liền rơi vào đáy mắt anh, trái tim của anh chợt căng thẳng, "Cô có sao không?"
Nghĩ đến việc anh hại mình thành ra như vậy, Đoan Mộc Mộc hừ lạnh một tiếng, "Khiến anh thất vọng, tôi không có chuyện gì, rất tốt!"
Biết cô còn đang tức giận, Lãnh An Thần cũng không khó chịu, "Tôi thấy cô chảy máu, hay là đi bệnh viện đi!"
Hai câu, anh đều nói rất bình thản, điều này làm cho Đoan Mộc Mộc cảm thấy ngoài ý muốn, không phải lần đó anh toàn nói những câu châm biếm hay sao? Anh như vậy là đang cắn rứt lương tâm sao? Nhưng cô không cần, không cần cái người mới chọc cho cô một dao, rồi lại cho cô kẹo để ăn, điều này cũng không thể làm vết thương của cô liền lại được.
Đoan Mộc Mộc không muốn dây dưa cùng anh, túm chặt chiếc áo chưa cài nút đẩy anh ra rồi chạy ra ngoài, lại bị anh níu lại, "Tôi giúp cô thay thuốc." Anh nhìn thấy trên bồn rửa mặt có băng gạc cùng bông y tế.
"Không cần!" Đoan Mộc Mộc cự tuyệt.
Nhưng một giây sau, bàn tay của anh đã giữ chặt bả vai của cô, "Đừng ép tôi dùng sức mạnh."
Khốn kiếp!
Cô còn chưa mắng ra miệng, anh đã giật áo sơ mi của cô ra, nhất thời cảnh xuân của cô liền lộ ra trong mắt anh, Lãnh An Thần không phải thiện nam, hình ảnh như vậy lại khiến bộ vị nào đấy trong cơ thể anh nhanh chóng có phản ứng, ngay cả hô hấp cũng thay đổi tiết tấu.
Đoan Mộc Mộc vừa thẹn vừa cáu, đôi tay bảo vệ cảnh xuân trước mắt, "Anh đi ra ngoài!"
Anh không ra, mà ngược lại ngón tay còn xoa lên vết thươngi, "Đừng làm rộn, để tôi xem!"
Âm thanh của anh trầm thấp mềm nhẹ, như có một bàn tay xoa lên trái tim bị thương của cô, nước mắt uất ức trong thoáng chốc chảy ra cuồn cuộn, khiến cô không thể thốt ra lời, cũng không có động tác gì, bởi vì cô sợ sự yếu ớt của mình sẽ sụp đổ ầm ầm.
Lãnh An Thần cẩn thận cởi băng ra, một vết thương hình tam giác đột nhiên đập vào mắt, thậm chí máu vẫn còn không ngừng rỉ ra, làn da của cô vốn trắng như tuyết, giờ khắc này ở dưới ánh đèn, máu đỏ hòa với tuyết trắng, sự đối lập mãnh liệt, khiến anh hít thở không thông.
Dung dịch sát trùng lau trên vết thương, cảm giác được thân thể cô run rẩy, nhưng không thấy cô rên một tiếng, nhìn cô như vậy, Lãnh An Thần nhẹ giọng an ủi, "Đau thì kêu lên!"
Kêu lên thì không đau sao? Cô hừ thầm một tiếng, càng cố gắng cắn chặt hàm răng, dù cô có đau muốn ૮ɦếƭ, cũng không để anh nhìn thấy, đây là sự quật cường cuối cùng của cô ở trước mặt anh.
Lãnh An Thần biết tính tình của cô, cũng không nói nữa, tuy nhiên động tác tay lại nhẹ thêm mấy phần, sát khuẩn vết thương cho cô, thoa thuốc xong, thay lại băng mới thì vì khẩn trương mà anh cũng toát hết mồ hôi.
Đoan Mộc Mộc cũng không dễ chịu gì, sau khi tất cả mọi việc kết thúc thì cô gần như một giây cũng không chậm trễ nhảy ra bên cạnh, sau đó nhặt áo bảo vệ bản thân mình rồi tính thoát đi.
"Bà xã!" anh kêu nhỏ, Đoan Mộc Mộc dừng lại, cảm giác thân thể bị anh ôm lấy từ phía sau.
"Thật xin lỗi ——"
Cả nửa ngày, âm thanh của anh mới vang lên trong không gian, cũng trong nháy mắt đánh nát trái tim cô.