Trên mặt Tần Quỳnh mang theo vui sướng khó tả, hai mắt ngập nước, gương mặt đỏ hồng, cô ta hoàn toàn không nhìn ra một chút bệnh, Lãnh An Thần nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi, ngón tay để ở dưới bàn bỗng nắm chặt.
“Em tới muộn!” Tần Quỳnh nhìn Lãnh An Thần, “Bọn anh cãi nhau à?”
Lãnh An Thần cong khóe môi, “Không có, mới mấy phút thôi mà, anh nhớ cho tới bây giờ hẹn hò đều là anh chờ em.”
Nghe nói như thế, vẻ mặt Tần Quỳnh hơi đổi, tiếp lại cười càng thêm rạng rỡ, “Anh còn nói, mỗi lần đều xấu, đều muốn trừng phạt em…”
Ánh mắt này cùng với khuôn mặt đỏ hồng, làm cho người ta rất dễ dàng nghĩ đến cái gì?
Lãnh An Thần rũ mí mắt xuống, bưng cà phê lên uống một hớp, vừa đúng lúc này phục vụ đem nước trái cây lên, Tần Quỳnh cầm trong bàn tay, ánh mắt thiết tha nhìn qua người đàn ông trước mắt, tựa như đang chờ anh mở miệng.
Hôm nay anh chủ động hẹn mình, tuyệt đối là có chuyện, cô cảm thấy, về phần sẽ hỏi cái gì, thật ra thì cô cũng suy đoán được kha khá.
Quả nhiên, Lãnh An Thần để tách cà phê xuống rồi mở miệng, “Anh muốn biết tại sao chúng ta chia tay?”
Câu hỏi rất trực tiếp, mặc dù Tần Quỳnh đã sớm dự liệu, nhưng vẻ mặt vẫn hơi đổi vì chưa được khống chế, dù sao đó là cô ta thiếu anh, nhưng những năm này cô ta có thói quen che giấu, cũng chưa tới vài giây, cô ta đã đổi lại nét mặt thê lương, “An Thần, đây đại khái là số mạng… Lúc ấy em kiểm tra phát hiện bệnh máu trắng, em không muốn liên lụy đến anh, cho nên rời đi, sang nước ngoài nói là chẩn lầm nhưng em đã không có mặt mũi trở lại…”
Hai mắt Lãnh An Thần nhìn chằm chằm tách cà phê trước mặt, cà phê bên trong bị anh khuấy đến nổi nước xoáy, nhìn anh như vậy, Tần Quỳnh nắm lấy bàn tay anh, “An Thần, lúc đó em vì yêu anh, sợ anh không chịu nổi nỗi đau âm dương cách biệt với em, mới có thể làm như vậy, em…”
“Chuyện em đi cùng người đàn ông khác là thế nào?” Lãnh An Thần bỗng ngước mắt, tầm mắt bén nhọn khiến Tần Quỳnh run sợ, mà cô ta rõ ràng cảm thấy tay anh lạnh dần.
Biến hóa của anh đại biểu cái gì, Tần Quỳnh dĩ nhiên hiểu, cô ta cắn môi dưới, không mở miệng, lệ lăn xuống trước, “An Thần, nếu em không làm vậy, anh sẽ ૮ɦếƭ tâm sao?”
Lời nói bi ai, tựa như tất cả đều là vì anh, nhưng anh mới vừa nhận được điện thoại, bên trong nói hoàn toàn không phải như thế này.
Anh rất muốn tin tưởng cô gái trước mắt, nhưng anh càng tin tưởng tin tức mình bỏ tiền ra mua được hơn!
Cô ta đang giấu giếm anh, còn có lần này cô ta trở về, hình như không chỉ đơn giản là muốn ở cùng anh, cô gái này như bị sương bao phủ, anh nhìn không rõ.
Anh quan sát khiến Tần Quỳnh hốt hoảng như bị nhìn vào trong xương, cô ta vội vã nói, “An Thần, em biết rõ bất luận em có lý do gì, mang cho anh tổn thương đều không cách nào san bằng… Lần này em trở lại, chính là muốn đền bù, đại khái trời cao cũng cảm thấy thương em, thế nhưng làm anh quên mất những thứ không vui kia, cho nên chúng ta bắt đầu lần nữa có được không?”
Rào rào ––
Tay bị cô ta nắm chợt lấy ra, đổ cà phê, nước cà phê màu đậm theo cái bàn màu trắng sữa quanh co mà chảy, giọt giọt rơi vào trên mặt thảm dưới chân.
Sắc mặt Tần Quỳnh hoảng hồn, “An Thần…”
Anh đứng dậy, nhìn cũng không nhìn cô ta một cái, mặc dù những ký ức kia bị anh quên, nhưng vừa rồi nghe cô ta nói, anh chỉ cảm thấy tim như là bị người nào xé ra.
Trí nhớ không còn, nhưng tim còn rất tốt, cho nên anh vẫn nhớ phần đau này!
“An Thần, đừng!” Tần Quỳnh đuổi theo, từ phía sau ôm chặt lấy hông Lãnh An Thần, “Đừng như vậy… Em thừa nhận em sai rồi, nhưng bất luận thế nào, dù xem em sắp ૮ɦếƭ, anh cũng đừng đẩy em ra, An Thần, xin anh, cầu xin anh cùng em đi qua thời gian cuối cùng, có được hay không?”
Có nước mắt thấm ướt áo sơ mi của anh rơi vào trên người anh, lành lạnh, tay anh đặt lên tay cô ta, sau đó kéo ra, rồi cũng không quay đầu lại, sải bước rời đi.
“Lãnh An Thần, em rời khỏi cũng chỉ vì anh, cũng bởi vì yêu anh, anh không thể tha thứ cho em thật sao?” Sau lưng, Tần Quỳnh điên cuồng gào thét, cũng không giữ được bước chân anh rời đi.
Xe trở lại biệt thự, Lãnh An Thần không có xuống xe, bên lỗ tai anh hồi tưởng lại lời Tần Quỳnh, còn có tin tức thám tử tư cung cấp, anh lại bị mê muội, không biết nên tin tưởng người nào?
Thật ra thì tim anh rất rõ, mê chẳng qua là tình cảm của anh, cảm giác hiện tại nói cho anh biết, mình rất thích Tần Quỳnh, nhưng khi lừa gạt càng ngày càng đặt rõ ở trước mắt, anh mới phát giác ra mình khó có thể tiếp nhận.
Ngẩng đầu, lơ đãng thấy cửa sổ tầng hai, đèn vẫn sáng, ánh đèn màu da cam cũng không sáng ngời, tuy nhiên nó ấm áp, ấm lại để cho phiền loạn trong lòng anh lập tức yên tĩnh trở lại.
Lãnh An Thần nhớ lại khuôn mặt nhỏ kia, chợt có loại kích động muốn thân cận với cô.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, trên giường lớn chính là bóng dáng đã ngủ, nghiêng đầu lệch qua bên giường, trong tay còn đang cầm một quyển sách 《Kiểu mẫu phụ nữ tu dưỡng》.
Lãnh An Thần giật mình nhìn mấy giây, đưa tay nhẹ nhàng lấy sách ra, có lẽ cô ngủ quá nông, anh vừa ᴆụng, cô liền tỉnh, dụi dụi con mắt, giọng nói mang theo buồn ngủ vang lên, “Anh đã trở lại?”
“Ừm!” Anh đáp một tiếng, sau đó nói rằng, “Không còn sớm, ngủ đi!”
Đèn ngủ bị anh phụt đóng lập tức, sau đó một bên giường lớn lập tức lún xuống, loại cảm giác này khiến nhịp tim của Đoan Mộc Mộc gia tốc, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Cô không ngờ anh sẽ nằm trên giường lớn, cô cho rằng anh sẽ giống như trước kia đuổi cô đi ngủ phòng khác, phải biết rằng sau khi kết hôn, cô không ít lần ngủ trên sofa.
Không có ánh đèn, chỉ có ánh trăng tiến vào từ cửa sổ, mơ hồ, Đoan Mộc Mộc níu chặt lấy ga giường phía dưới, nghe động tĩnh bên người, nhưng mà cái gì cũng không có, rõ ràng chỉ có hô hấp của anh.
Cô không khỏi nghiêng đầu nhìn sang, dưới ánh trăng, dung nhan tuấn mỹ hiện ra ở đáy mắt cô, quen thuộc như vậy, quen thuộc làm cô đau lòng, lúc anh tai nạn xe cộ sau khi mở mắt ra, hỏi cô câu: “Tiểu thư, chúng ta quen biết sao?” kia. Sau đó cô cho là mình không còn cơ hội nhìn anh như vậy nữa.
“Nhìn anh làm gì?” Anh rõ ràng nhắm mắt, trong lúc Đoan Mộc Mộc đang quan sát nhập thần thì mở miệng hỏi một câu.
Đoan Mộc Mộc khép hờ mắt, hàm răng cắn môi, “Em…”
“Trước kia chúng ta không ngủ cùng nhau à?” Có lẽ là cảm giác được cái gì, Lãnh An Thần mở mắt ra nhìn cô.
Ánh trăng chiếu rọi vào bên trong con ngươi đen nhánh của anh, sáng trong, ảnh ngược hiện ra trong mắt anh là vẻ hốt hoảng của mình, Đoan Mộc Mộc gật đầu một cái, trong lòng có một giọng nói đang nói… không chỉ có ngủ cùng nhau, hơn nữa đều là anh ôm cô ngủ, hiện tại mặc dù đang nằm trên một cái giường, nhưng hình như tất cả không giống ngày trước.
“Lần đầu tiên chúng ta xảy ra quan hệ là lúc nào?” Anh lại hỏi, Đoan Mộc Mộc bị câu hỏi thẳng thắn của anh làm cho bị sặc, ho khan hai tiếng, lại nghe anh nói, “Ngay cả đứa bé cũng đã có, sẽ không nói chúng ta chưa xảy ra quan hệ chứ?”
Đoan Mộc Mộc bị ánh mắt anh nhìn làm không tự nhiên, hơi chuyển, trước mắt thoáng qua bộ dạng anh bị thuốc ђàภђ ђạ, cũng chính đêm ấy, cô giao mình cho anh, làm thuốc giải cho anh.
“Vào lần anh bị hạ thuốc…” Đoan Mộc Mộc rù rì nói việc xảy ra đêm đó.
Cô nói xong rồi, anh thế nhưng lại trầm mặc, một hồi lâu mới nói câu, “Anh còn tưởng rằng sẽ là trước hôn nhân!”
Hiện tại xã hội này, lưu lại đêm tân hôn giao cho nhau cũng cực ít rồi, chớ nói chi là bọn họ đã kết hôn lâu như vậy mới xảy ra quan hệ, xem ra lúc ấy hôn nhân của bọn họ thật cũng không phải là anh tình nguyện.
“Em gả cho anh, thật sự là bởi vì tiền?” Lãnh An Thần nghĩ tới trước đó xem qua báo viết.
Đoan Mộc Mộc nghe được câu này, tâm căng thẳng, xuề xòa gật đầu một cái, khi đó tính mạng cha bị đe dọa, cô thật bởi vì tiền mới gả cho anh.
“An Thần…” Thấy anh trầm mặc, cô muốn nói gì, nhưng anh lại cất tiếng: “Ngủ đi!”
Đoan Mộc Mộc làm sao ngủ được, trong lòng định hỏi anh hàm nghĩa lời này, trong lòng lo sợ, còn có Lãnh An Thần giống cô là đều không cách nào ngủ, trong đầu anh thoáng qua lời cô nói, thậm chí không tự chủ hiện ra cảnh tượng nam nữ hoan ái, bên trong thân thể có rung động nhanh chóng vọt lên thiêu cháy…
Anh nhìn đã đưa lưng về phía mình, nhìn hình dáng vai cô, mấy lần anh thiếu chút nữa không nhịn được muốn đè cô, nhưng anh biết không thể, hiện tại mặc dù cô là vợ anh, nhưng giữa bọn họ lại như người xa lạ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, mới cố đè xuống dục hỏa trong lòng, Lãnh An Thần rốt cuộc chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, khi Đoan Mộc Mộc tỉnh lại, Lãnh An Thần đã không có ở đây, cô vội vã xuống lầu, lại thấy cô gái trên ghế sa lon, “Tiểu Thù?”
Hiện tại cô ấy nên hưởng tuần trăng mật chứ? Tại sao trở lại?
Nghe được giọng nói của cô, Lãnh Ngọc Thù ngước mắt, ánh mắt bén nhọn thẳng tắp nhìn chằm chằm Đoan Mộc Mộc, nhìn cô hoảng hốt, đôi môi mấp máy mấy lần, lên tiếng: “Sao em trở lại?”
Lãnh Ngọc Thù hừ một tiếng, “Tôi không trở lại? Tôi không trở lại, nữ chủ nhân căn biệt thự này cũng nên đổi người rồi nhỉ?”
Mặc dù Lãnh Ngọc Thù cũng không thích Đoan Mộc Mộc, nhưng so sánh, cô ghét Tần Quỳnh kia hơn, ngày đó một cú điện thoại của Lãnh An Thần làm cho cô nổi lên lòng nghi ngờ, kết quả sau khi nghe ngóng mới biết anh trai mình xảy ra chuyện, đối mặt tình huống như thế, cô nào có tâm tư tiếp tục hưởng tuần trăng mật, cho nên vội vã chạy về!
Nhìn phản ứng của Đoan Mộc Mộc giống như là tên ngốc, nhớ tới cô cũng bị thương, Lãnh Ngọc Thù đứng dậy, đi tới bên cạnh Đoan Mộc Mộc, “Nói thật, mặc dù tôi cũng không thích chị, nhưng so với con hồ ly tinh đó, tôi cảm thấy chị là chị dâu vẫn tương đối đáng tin hơn, hiện tại tôi trở lại chính là muốn giúp chị đánh lui cô gái kia… Đoan Mộc Mộc, chị vẫn luôn làm tôi bội phục, giống như là đánh không ૮ɦếƭ, lần này cũng thế!”
Hoàn toàn không ngờ tới Lãnh Ngọc Thù sẽ nói ra những lời ấy với mình, đầu Đoan Mộc Mộc trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đại khái nhìn thấu sự khác thường của cô, Lãnh Ngọc Thù vỗ xuống bả vai Đoan Mộc Mộc, “Không cần cảm kích tôi…tôi không phải giúp chị, tôi đang giúp anh tôi, tôi không hi vọng anh ấy lại bị cô gái kia hại ૮ɦếƭ lần nữa.”
Đoan Mộc Mộc sửng sốt, nhưng không đợi cô nói nữa, Lãnh Ngọc Thù liền ngáp một cái, “Ngồi máy bay cả đêm, buồn ngủ rồi, tôi đi bổ sung tinh thần, chờ tôi tỉnh ngủ sẽ nghiên cứu đối sách!”
Nhìn bóng dáng Lãnh Ngọc Thù biến mất ở cầu thang, Đoan Mộc Mộc khẽ mỉm cười, cô không ngờ cô em chồng vẫn coi mình như cái gai trong mắt vào thời điểm này lại đứng về phía mình.
Thật ra thì cô cũng không phải cô độc bất lực, không phải sao?
Cao ốc Lãnh thị.
Đôi tay Lãnh An Thần cắm ở trong túi quần, cặp mắt nhìn ngoài cửa sổ, rõ ràng trước mắt là một mảnh ánh nắng mặt trời rực rỡ, nhưng đáy mắt anh lại bao trùm tối tăm, kết quả thám tử tư điều tra vẫn vang lên bên lỗ tai anh––
“… Tần tiểu thư thực chất lui tới mật thiết cùng một người tên là Lý Hạ Đằng, hơn nữa mỗi lần giao dịch số tiền cũng rất lớn, mặt khác cô ta cũng có lui tới với một người đàn ông nước ngoài tên là Jick…”
Lý Hạ Đằng, Jick…
Bọn họ đều là ai?
“Rè rè ––”Điện thoại di động anh để ở trên bàn đột nhiên vang lên, cắt đứt anh trầm tư.
Đi tới, cầm điện thoại di động lên, người điện tới là Tần Quỳnh ––
“A lô!”
“An Thần, là em!”
“Ừ, chuyện gì?”
“Anh có rảnh không?”
“…”
“Em muốn ăn bữa cơm cùng anh!”
Lãnh An Thần giơ tay lên, nhìn đồng hồ nổi tiếng trên cổ tay một chút, chần chờ hai giây, đáp một chữ, “Được!”
Nhà hàng Pháp.
Đoan Mộc Mộc nhìn Khang Vũ Thác trước mặt, vẻ mặt có chút không tự nhiên, cô thế nào cũng không ngờ tới, anh sẽ hẹn mình ăn cơm.
“Làm gì nhìn anh như vậy, có phải cảm thấy anh đẹp trai hơn so với bốn năm trước hay không?” Khang Vũ Thác dùng giọng hòa nhã nói chuyện với cô, muốn hóa giải u sầu trên mặt cô .
Nghe anh nói như vậy, Đoan Mộc Mộc cong miệng, “Dạ, đẹp trai trên trời có dưới đất không!”
“Đó là đương nhiên!” Khang Vũ Thác không chút khiêm tốn, “Anh ấy đối xử với em thế nào?”
Chuyện đột nhiên chuyển khiến nụ cười trên mặt Đoan Mộc Mộc cứng đờ, nhưng rất nhanh cười trừ, “Rất tốt!”
“Cái gì gọi là rất tốt?” Khang Vũ Thác không yên lòng hỏi ngược.
“Chính là không coi tôi như người xa lạ” Đoan Mộc Mộc cũng không hình dung ra được loại cảm giác đó.
Khang Vũ Thác cau mày, “Ý của em là không đem em thành người xa lạ đẩy ra đúng không? Nhưng hai người là vợ chồng, không phải hình thức chung sống của hai người, em…”
“Vũ Thác” Đoan Mộc Mộc ngắt lời anh, “Hiện tại tôi không thể ép buộc anh ấy tiếp nhận tôi giống như trước, bởi vì anh ấy quên tôi, có điều không sao, tôi có kiên nhẫn chờ anh ấy nhớ ra tôi.”
“Thế nhưng rất khổ” Giọng nói của Khang Vũ Thác nhẹ, bao hàm đầy đau lòng.
Đoan Mộc Mộc lắc đầu, hướng về phía Khang Vũ Thác cười nhạt, “Nhưng tôi không sợ, tôi sẽ ăn uống tốt, chờ anh ấy nhớ ra tôi!”
“Nếu như anh ấy vĩnh viễn cũng nhớ không nổi?” Khang Vũ Thác không khỏi hỏi ra lời.
Con mắt Đoan Mộc Mộc Nhãn tối sầm lại, cũng không nói ra lời.
Bàn tay Khang Vũ Thác đưa ra cầm tay cô, “Mộc Mộc, bất luận thế nào, em phải nhớ còn có Khang Vũ Thác một mực yên lặng coi chừng em, nếu như quả thật không chịu nổi, quay đầu nhìn lại, anh vẫn sẽ đợi em!”
Bốn năm rồi, không ngờ anh vẫn còn có thể nói ra lời này với mình, Đoan Mộc Mộc khi*p sợ nhìn anh, chỉ thấy anh cười khổ sở, “Mộc Mộc, chỗ này của anh vĩnh viễn giữ lại vì em” Anh kéo tay cô ấn về phía Ⱡồ₦g иgự¢ của mình.
“Vũ Thác, tôi không đáng giá để anh làm vậy!” Trái tim Đoan Mộc Mộc sợ, muốn rút tay, tuy nhiên nó bị anh gắt gao giữ chặt.
“Em đáng giá, Thiên Sứ của tôi!” Khang Vũ Thác thâm tình khẩn thiết.
Đúng lúc này, ánh sáng trước mắt bọn họ chợt tối, bóng dáng cao lớn chặn tất cả vầng sáng, giọng nói lạnh lùng cũng đồng thời vang lên ––
“Buông tay cô ấy ra!”