Vào thời khắc nguy hiểm, anh thế nhưng lựa chọn Tần Quỳnh, sự lựa chọn này có sức thuyết phục hơn so với bất kỳ ngôn ngữ nào, giờ khắc này, Đoan Mộc Mộc đã hiểu, cái gì cũng hiểu.
Thật ra thì cô cảm thấy mình nên đau, nhưng thật bất ngờ là không đau chút nào, thậm chí có loại cảm giác giải thoát, giống như vẫn bị cái gì buộc chặt, dây thừng chợt đứt, cô rốt cuộc không cần bị ràng buộc.
Xe gào thét hướng về phía cô, có thể cảm thấy ngọn gió kia thổi qua gương mặt, mang theo bén nhọn, Đoan Mộc Mộc đưa ánh mắt dời đi từ trên mặt Lãnh An Thần, cô rốt cuộc thấy rõ người trong xe, mặt đẹp đẽ, thế nhưng lúc này vặn vẹo, cả người cũng hiện ra trạng thái phát điên.
Lại là cô ta!
Hóa ta cô ta hận mình sâu đến thế!
Tần Quỳnh hận cô, hiện tại lại thêm Anmi, thậm chí không tiếc khiến cô ૮ɦếƭ!
Nếu như đây là kết cục cho số mạng của cô, vậy thì khiến tất cả ngưng hẳn đi!
Trong nháy mắt xe sắp ᴆụng vào cô, cô nhắm mắt…
“Bịch!” một tiếng.
Cô nghe tiếng nổ bên tai, thân thể bị trọng lực đẩy từ phía sau, có người bay qua bên cạnh cô, mà cô nặng nề ngã xuống đất.
Lực đánh vào cực lớn khiến cô giống như bị ném, đầu choáng váng không nói, eo như lập tức bị cắt ra, cô rõ ràng nghe được âm thanh rắc rắc bên trong thân thể, bản năng đưa tay ra bảo vệ bụng, trong lòng có một âm thanh khủng hoảng đang gọi, đứa bé của tôi…
Rầm rầm rầm!!!
Tiếng va chạm liên tục, sau đó thế giới hoàn toàn yên tĩnh, tĩnh giống như trái đất cũng ngừng chuyển động.
Cũng không biết trải qua bao lâu, trong không khí đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai cáu kỉnh mà thê lương, “An Thần…”
Tim Đoan Mộc Mộc đập mạnh và loạn nhịp, ngẩng đầu thấy người nằm cách đó không xa, ánh sáng lấp lánh đang nhìn mình, chuyên chú thế kia, giống như trong thế giới của anh chỉ có một mình cô.
“Lãnh An Thần…” Đoan Mộc Mộc cũng không nghĩ đến, lại là anh.
Không phải anh lựa chọn Tần Quỳnh à? Vì sao lại nhào tới đẩy mình ra?
Nhưng chỉ suy nghĩ một giây, đầu óc trống rỗng, không thể tiếp tục suy tư, trước mắt đầy đủ mọi thứ cũng bị vết máu rỉ ra phía dưới đầu anh thay thế…
“An Thần, An Thần, anh làm sao vậy?” Tần Quỳnh nhào tới, ôm chặt lấy anh, sau đó ôm vào trong иgự¢, nhưng máu của anh lại không ngừng được, chảy ra từ kẽ tay Tần Quỳnh.
“Bà xã…” Đúng lúc này, Đoan Mộc Mộc nghe được tiếng kêu quen thuộc và đau lòng, nhìn bàn tay vươn tới phía mình.
Một nháy mắt, cô như thức tỉnh, sau đó đi về phía anh, khoảng cách rõ ràng ngắn, nhưng vì cái gì mà xa xôi như ngàn vạn hành trình vậy?
“Không…không nên…” Đoan Mộc Mộc hô hào trong đáy lòng, nhưng giọng nói giống như nuốt than lửa, không thể nào phát ra được.
Rốt cuộc, cô chạm được anh, đầu ngón tay cùng đầu ngón tay chạm nhau, sau đó từng tấc quấn lên, nhiệt độ của người anh khiến cô bớt kinh hãi hơn một chút, rốt cuộc có thể phát ra tiếng, “Sao anh ngu như vậy? Tại sao, tại sao phải xông lại…”
Chứng kiến anh xông về phía Tần Quỳnh, cô khổ sở, đau lòng, thậm chí là tuyệt vọng, nhưng khi anh quay sang bảo vệ mình, Đoan Mộc Mộc mới phát hiện đây căn bản không phải điều cô muốn.
Cô tình nguyện anh đứng tại chỗ, tình nguyện giờ phút này người chảy máu chính là cô, cũng không cần anh như vậy…
Tay Lãnh An Thần nắm chặt cô, hình như không như vậy sẽ mất cô, “Đừng khóc, đứa ngốc…” Âm thanh của anh rất khẽ, hơn nữa còn suy yếu, “Tại sao anh có thể nhìn em bị thương?”
Đoan Mộc Mộc không nói ra lời, chỉ liều mạng lắc đầu, anh không thể để cô bị thương, nhưng cô cũng không cam lòng để anh bị thương!
“Không khóc, đừng khóc…” Anh lẩm bẩm, nhưng thế nào cũng không ngừng được nước mắt của cô.
“Lãnh An Thần, anh đừng nói… Gọi xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương!” Tần Quỳnh thét chói tai, cũng chảy nước mắt.
Cô ta sợ cũng đau lòng, không ai có thể phân tích, nhưng đối mặt cô ta thâm tình như vậy, Lãnh An Thần cũng không liếc nhìn cô ta một cái, tròng mắt u tối vẫn nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Mộc, nhưng hô hấp của anh rõ ràng ngắn ngủi, “Bà xã… Anh có thể, tìm ૮ɦếƭ, vì em…”
Nói xong, thân thể anh co rúm dữ dội như chuột rút, sau đó không có tiếng thở, mà một giây, Đoan Mộc Mộc cảm giác máu bên trong thân thể chợt phun trào ra ngoài, cô đã không còn ý nghĩ suy tư.
Cô đánh về phía người đàn ông trước mắt, thét chói tai, “Ông xã…”
Lãnh An Thần nói xong câu kia, thân thể giống như là cây bèo trôi, từ từ trượt xuống từ trong иgự¢ Tần Quỳnh, không ai thấy lúc này trong mắt Tần Quỳnh là màu xám tro cùng tuyệt vọng.
Câu nói sau cùng của Lãnh An Thần, ép vỡ tất cả kiên trì của Tần Quỳnh!
Anh có thể tìm ૮ɦếƭ vì cô, lời hứa nặng không thể bì nổi.
Đoan Mộc Mộc ôm Lãnh An Thần vào trong иgự¢, mặt dán lên anh, vẫn ấm, ấm làm cô tan nát cõi lòng…
“Lãnh An Thần ai cho anh cứu em?” Cô kêu gào, “Sao anh ngu vậy… Em không muốn anh ૮ɦếƭ, em muốn anh sống tốt!”
“Anh tỉnh lại đi… Em sẽ không tức giận với anh…”
“Anh muốn làm gì cũng được!”
…
Nghe Đoan Mộc Mộc kêu gọi tê tâm liệt phế, nhìn dáng vẻ cô bi thương thảm thiết, khóe môi Tần Quỳnh lộ ra nụ cười, không phân rõ hàm nghĩa nụ cười này, nhưng mang theo ý vị giễu cợt!
Tô Hoa Nam vẫn ngây ngô, chứng kiến cô gái trong xe thì anh liền ngây người, không ngờ Anmi sẽ điên cuồng đến mức dồn người vào chỗ ૮ɦếƭ.
Giờ phút này nhìn Đoan Mộc Mộc, anh rất muốn đi tới, cho tới nay, anh đều cho là mình có thể yêu cô đến mức tìm ૮ɦếƭ vì cô, nhưng vào thời khắc vừa rồi, anh lại lui về phía sau.
Còn có tư cách gì tiến lên? Còn mặt mũi nào nói yêu?
Tô Hoa Nam cho mình vô số bạt tai ở trong lòng, anh biết từ giờ khắc này, không còn tư cách nói yêu cô nữa.
Trong không khí mùi máu tanh càng ngày càng đậm, còn có nước mắt mặn chát, cách đó không xa xe hơi ᴆụng vào cây cột bốc khói trắng, nhưng cũng không có ai quan tâm, đều ngốc tại chỗ, giống như là bị hóa đá.
Chung quanh tiếng huyên náo càng ngày càng nhiều, cuối cùng có người báo cảnh sát, Đoan Mộc Mộc ôm chặt lấy Lãnh An Thần, nhưng vẫn cảm thấy nhiệt độ trên người anh lạnh xuống mà thân thể của cô cũng trở nên hư mềm như anh, cuối cùng trước mặt bỗng tối sầm.
“Mộc Mộc…” Cuối cùng, cô nghe được Tô Hoa Nam kêu gọi, sau đó cái gì cũng không nghe được, thế giới lại khôi phục an tĩnh.
***
Bốn phía tối tăm mênh ௱ôЛƓ bát ngát, cô không nhìn rõ, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng trong đầu có một âm thanh nói cho cô biết, phải đi ra từ bóng tối.
Cô không ngừng bò, không ngừng tìm, rốt cuộc thấy được một tia sáng, cô nỗ lực bò về phía ánh sáng kia, mỗi khi cách ánh sáng gần một bước, cô giống như nghe được âm thanh rõ ràng hơn, mới đầu không phân biệt được, sau cô nghe rõ, là tiếng tim đập.
Cuối cùng cô té xỉu ở иgự¢ Lãnh An Thần, nghe được âm thanh dạng như thế.
“An Thần…” Cô kêu một tiếng, sau đó đột nhiên mở mắt, đập vào mắt đều là màu trắng, trong lúc nhất thời tim cô đập mạnh và loạn nhịp.
“Mộc Mộc” Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, sau đó là mặt quen thuộc.
Cô mở trừng hai mắt, sau đó mở miệng, “Hoa Nam…”
“Em rốt cuộc tỉnh, làm anh sợ muốn ૮ɦếƭ” Tô Hoa Nam bưng lấy mặt cô, bưng lấy thật chặt, trong mắt là kích động không che giấu được.
Đoan Mộc Mộc mờ mịt nhìn anh, hình như suy nghĩ được thứ gì, nhưng đầu óc trống rỗng, hình như có cái gì đáng sợ không để cho cô nhớ tới, “Hoa Nam, tôi…”
“Mộc Mộc, em làm sao vậy? Muốn uống nước ư?” Tô Hoa Nam vội hỏi.
Cô lắc đầu, sau đó giùng giằng muốn đứng dậy, nhưng vừa động, mới phát hiện toàn thân đau nhức vô cùng giống như bị mổ xẻ, hơn nữa còn cảm thấy phía dưới có nhiệt dịch xông ra.
“Tôi…” Cô lập tức kinh sợ, sau đó hoảng sợ nhìn về phía Tô Hoa Nam.
Tô Hoa Nam nhíu chặt chân mày, tựa như mang theo rối rắm, “Mộc Mộc, em đừng lộn xộn, ngã xuống khiến em bị thương xương chậu, bác sĩ muốn em tĩnh dưỡng…”
Xương chậu bị thương?
Đây đối với một phụ nữ có thai mà nói sẽ có ý như thế nào, cô làm sao không hiểu?
Tay vươn vào, sau đó sẽ lấy ra, đầu ngón tay đỏ máu khiến trước mặt cô bỗng tối sầm, sau đó nước mắt chậm rãi chảy ra…
Tô Hoa Nam thấy cũng không gạt được nữa, vì vậy trầm giọng nói, “Mộc Mộc, em còn trẻ, sau này vẫn còn có thể có đứa bé…”
Đoan Mộc Mộc đưa tay xoa bụng, sau đó buộc chặt từng ngón tay, đứa bé của cô không còn, thế nhưng không còn, một loại cảm giác bị đào rỗng khiến cô đau không cách nào hô hấp.
Nhìn cô đau thành ra như vậy, Tô Hoa Nam đau lòng không dứt, vội vàng nói, “Mộc Mộc đừng như vậy, em phải thông suốt, huống chi em và An Thần đã có hai đứa bé.”
An Thần?
Lãnh An Thần…
Hai mắt nhắm chặt, chợt dần hiện ra một hình ảnh đáng sợ, Đoan Mộc Mộc đột nhiên mở mắt ra, tất cả trí nhớ cũng trở về, cô nghĩ tới…
Lập tức ngồi dậy, đau đớn giống như trước đều coi như không tồn tại, cô phải xuống giường, nhưng thân thể bị Tô Hoa Nam đè chặt lại, “Em muốn làm gì?”
Hai mắt đen nhánh của Đoan Mộc Mộc chứa đầy nước mắt trong suốt, cô túm lấy Tô Hoa Nam, “Anh ấy đâu? Anh ấy sao rồi? Như thế nào? Có sao không?”
Tô Hoa Nam nhìn bộ dạng cô gấp gáp đến tan nát cõi lòng, mí mắt chậm rãi rủ xuống, chỉ có cánh tay của cô càng ngày càng dùng sức.
Cô không phải đứa ngốc, lập tức cảm thấy cái gì, giùng giằng muốn xuống giường, làm thế nào cũng không tránh được sức lực của Tô Hoa Nam, “Anh buông tôi ra, tôi muốn đi thăm anh ấy!”
“Mộc Mộc” Tô Hoa Nam khẽ kêu, sau đó giương mắt, “Em đừng kích động, cậu ta không có chuyện gì lớn, chấn thương sọ não nhẹ, xương sườn bị thương nhẹ…”
“Tôi muốn đi thăm anh ấy, tôi muốn nhìn anh ấy!” Bất luận ai nói cái gì, cũng không chân thật bằng cô tận mắt thấy.
“Mộc Mộc, sao em cứ cố chấp như thế, em dùng bộ dáng này đi gặp cậu ta, không sợ cậu ta lo lắng sao?” Tô Hoa Nam nói một câu khiến Đoan Mộc Mộc đang kêu gào bỗng bình phục cảm xúc lại.
Một hồi lâu, cô mới chậm rãi mở miệng, “Anh ấy thật không có chuyện gì?”
Vẫn không yên lòng, cảm giác không đơn giản giống như Tô Hoa Nam nói, hơn nữa hiện tại cô cũng không dám nhắm mắt, bởi vì vừa nhắm mắt liền nhìn thấy đầu anh chảy máu.
Tô Hoa Nam gật đầu, “Em không tin anh sao?”
Mấy chữ hỏi làm cô không cách nào nói chuyện, chỉ có thể nói, “Tôi sợ, thật sợ hãi… Tô Hoa Nam anh có biết không, khi thấy anh ấy chạy về phía Tần Quỳnh, tôi đã tuyệt vọng, tuyệt vọng ngay cả ૮ɦếƭ tâm cũng có, nhưng khi anh ấy thật xông lại bảo vệ tôi, tôi mới phát hiện tôi tình nguyện người bị thương là mình, cũng không cần là anh ấy!”
Tô Hoa Nam nhắm mắt lại, đầu rủ xuống thấp, cuối cùng mặt vùi sâu vào lòng bàn tay của cô, lẩm bẩm nói ra mấy cái chữ, “Thật xin lỗi…”
Đoan Mộc Mộc nhìn anh, sửng sốt mấy giây, hình như đã hiểu rõ ràng hàm nghĩa của câu thật xin lỗi, tay cô vuốt đầu anh, “Hoa Nam, không nên trách mình, là Anmi, cũng không phải là anh.”
Cô cho rằng anh xin lỗi vì Anmi làm tổn thương cô, nhưng không biết Tô Hoa Nam nói xin lỗi vì mình không xông ra cứu cô.
“Anmi thế nào?” Dù cực hận cô gái kia, nhưng vẫn lo lắng.
Sắc mặt Tô Hoa Nam trắng nhợt, cuối cùng lắc đầu một cái, tim Đoan Mộc Mộc lộp bộp, như bị người quăng xuống từ chỗ cao.
“Là cô ta gieo gió gặt bão, cô ta uống rượu mới có thể nổi điên lái xe… Cô ta hại em mất đứa bé, cô ta nên chôn theo đứa bé kia” Tô Hoa Nam nói lời bạc tình, khiến sau lưng Đoan Mộc Mộc lạnh cả người.
“Hoa Nam, anh…” Đoan Mộc Mộc mở miệng, muốn chất vấn mấy câu, lại cảm thấy mình không có tư cách.
Tô Hoa Nam hiểu cô muốn nói gì, cười khổ, “Anh cho rằng mình không thể ở cùng em, vậy thì ở cùng ai cũng vậy, nhưng anh lầm rồi!”
Đoan Mộc Mộc lập tức ngây người, bởi vì lời nói này, nhưng tiếp liền nghe Tô Hoa Nam còn nói, “Mộc Mộc, sau này sẽ không, anh cũng sẽ không bao giờ nói vậy nữa, bởi vì anh không có tư cách… Ở thời điểm em gặp nguy hiểm, anh cư nhiên không thể dũng cảm đứng ra, so với Lãnh An Thần, cậu ta vẫn yêu em hơn, yêu đến mức có thể tìm ૮ɦếƭ vì em!”
“Bà xã… Anh có thể, tìm ૮ɦếƭ vì em…”
Bên tai bỗng dưng vang lên câu nói sau cùng của Lãnh An Thần, trái tim Đoan Mộc Mộc kéo căng, giống như quả dưa sinh trưởng trên thân leo bị hái xuống.
“Hoa Nam, tôi cầu xin anh dẫn tôi đi nhìn anh ấy!” Đoan Mộc Mộc cũng không chịu nổi nữa.
“Mộc Mộc…” Tô Hoa Nam khẽ gọi lần nữa, tuy nhiên nó không còn hữu dụng.
“Tô Hoa Nam tôi van anh, cầu xin anh dẫn tôi đi xem anh ấy một chút, dù là một cái cũng tốt!” Cô thật sự không bỏ được anh.
Nhìn cô như vậy, Tô Hoa Nam nắm quả đấm, chỉ gật đầu, anh đẩy xe lăn tới ôm cô đặt vào, sau đó đi hướng phòng bệnh của Lãnh An Thần.