"Đang suy nghĩ gì đấy?" Buổi tối, Đoan Mộc Mộc nhìn màn đêm ngoài cửa sổ ngẩn người, thậm chí khi Lãnh An Thần đi vào cũng không phát hiện ra.
Cô giật giật thân thể, nhìn người ngồi ở mép giường, trên mặt thoáng qua vẻ mất tự nhiên: "Không có gì!"
"Vậy sao?" Trên người mặc áo hiệu PO¬LO màu xanh dương, quần tây màu trắng đơn giản khiến Lãnh An Thần đẹp trai gần như yêu nghiệt, hai tay anh cắm trong túi quần, tròng mắt đen híp lại, mang theo sắc bén, ánh mắt như thế khiến Đoan Mộc Mộc không khỏi chột dạ.
"Chỉ cảm thấy ánh hoàng hôn vô cùng đẹp." cô khẽ nhắm mắt, nhưng trong một giây kế tiếp đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Lãnh An Thần.
"Chưa chắc là do hoàng hôn?"
Bàn tay Đoan Mộc Mộc âm thầm níu chặt ga giường, không muốn tiếp tục đề tài này: "Anh ...Hôm nay anh không bận sao? Sao. . . . . ."
"Anh ta đã tới?" Lãnh An Thần lạnh lùng cắt đứt lời nói của Đoan Mộc Mộc.
Hàng mi dài như cánh quạt chợt nâng lên, giống như bươm bướm bị kinh động, Đoan Mộc Mộc nhìn về phía người đàn ông trước mặt, trái tim đã nhanh chóng treo lên, quả nhiên Lam Y Nhiên đã mách lại.
"Tôi và anh ta đã là quá khứ rồi, anh không cần suy nghĩ nhiều, hơn nữa anh ta tới đây chỉ là thăm tôi, cũng không có. . . . . ." Cô vội vàng giải thích, hoàn toàn không chú ý tới tròng mắt đen của Lãnh An Thần đã càng ngày càng mờ.
Hơi thở của anh đột nhiên tiến tới gần khiến cô không mở miệng nói thêm được câu nào, thậm chí cô còn nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của mình trong mắt anh, cắn môi, cô hoàn toàn im lặng.
"Nếu không có gì, cô cũng không cần sợ." Âm thanh của anh rất thấp, nhưng rơi vào tai cô lại là những chữ chấn động tâm can.
"Tôi . . . . ." Đoan Mộc Mộc nghẹn ngào.
"Xem ra lời nói của tôi cô luôn luôn không nhớ. " Lãnh An Thần kéo cằm cô lên, cổ cô có cảm giác như bị bẻ gãy: "Bây giờ tôi sẽ giúp cho cô nhớ, ai mới là người đàn ông của cô!"
Môi của anh rơi xuống, không phải hôn, mà là cắn, rất đau, hình như muốn cho cô nếm được mùi máu tanh. . . . . .
Buổi sáng khi anh đút cháo cho cô rất dụi dàng, nhưng vào giờ phút này đã vỡ tan tành, sao cô có thể bởi vì anh nhất thời dịu dàng mà quên đi tất cả? Anh hận cô, dù cô thay anh đỡ một viên đạn, nhưng trong lòng anh, chuyện này cũng chỉ là khoản nợ cô thiếu anh phải trả.
"Ưmh. . . . . ." Đôi môi dường như bị anh dùng răng xé rách, cô đau không chịu nổi, đưa tay đẩy anh ra, nhưng không ngờ lúc này cửa phòng bị đẩy ra.
"Mộc Mộc, anh mang cho em. . . . . ." Âm thanh của Tô Hoa Nam đột nhiên ngừng lại, anh nhìn một màn này, hộp cơm trong tay thiếu chút nữa rơi xuống, làm thế nào cũng không ngờ tới sẽ thấy cảnh tượng này.
Người phụ nữ nhỏ bé anh yêu, giờ phút này đang hôn một người đàn ông khác, dù là biết rõ bọn họ là vợ chồng, nhưng nghĩ là một việc, tận mắt nhìn thấy lại là một việc khác.
Tim, trong nháy mắt như bị ai xé nát. . . . . .
Đoan Mộc Mộc nhìn người đàn ông đang đứng ngây ngô, đầu óc kêu ong ong!
Vì sao anh lại tới?
Trong khoảnh khắc này, Đoan Mộc Mộc chỉ muốn ૮ɦếƭ!
"A!" Trên môi của cô đau xót, Lãnh An Thần không những không buông cô ra, ngược lại nụ hôn kia càng sâu hơn, gần như không cho cô có thời gian rảnh rỗi.
Một lúc lâu, khi cô chống đỡ không nổi nữa thì Lãnh An Thần mới buông cô ra, sau đó nhìn về phía người đàn ông đứng phía sau, đầu lưỡi màu hồng lộ ra, liếm môi ra vẻ vẫn chưa thỏa mãn: "Chú hai, thật là không lịch sự, quấy rầy chuyện tốt của người ta!"
Nói xong, Lãnh An Thần xoay người lại, nhéo khuô mặt nhỏ nhắn của Đoan Mộc Mộc rất mạnh, giọng nói mập mờ: "Bà xã, khi anh quay lại chúng ta sẽ tiếp tục, anh có vài lời muốn nói với chú Hai."
Có vài lời, anh nhấn rất mạnh, hoàn toàn là cố ý.
Đoan Mộc Mộc nhắm mắt tuyệt vọng, trong chốc lát, liền nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng đánh nhau, không biết là ai đánh ai? Nhưng cô đều không muốn quan tâm, mặc kệ bọn họ . . . . .
Mãi cho đến khi Đoan Mộc Mộc xuất viện, Lãnh An Thần cũng không xuất hiện, tình huống như thế ở đã nằm trong dự liệu của cô, với tính tình của anh, không lập tức lôi cô ra khỏi bệnh viện về nhà nghiêm túc dạy dỗ đã là nhân từ.
Đón cô xuất viện là chú Khôn, luôn mang trên mặt nụ cười hiền từ, so với lần đầu tiên lạnh lùng “mời” cô tới hoàn toàn khác xa, có lẽ bởi vì thân phận của cô bây giờ, dù sao cũng là thiếu phu nhân của nhà họ Lãnh, nhìn phong cảnh xa lạ ngoài cửa sổ, Đoan Mộc Mộc mới phát hiện đây không phải là đường trở về Lãnh An đường: "Chú Khôn, đây là đâu?"
Khi thốt ra câu hỏi này thì trong đầu Đoan Mộc Mộc lóe lên ý nghĩ là Lãnh An Thần không cho cô trở về ngôi nhà trước đây.
Chú Khôn ngồi ở ghế phụ cạnh tài xế quay đầu lại: "Thiếu phu nhân, tôi dẫn cô đi viện trang điểm."
Đoan Mộc Mộc sửng sốt, lại nghe Chú Khôn giải thích: "Chuyện này do lão phu nhân an bài!"
Chẳng lẽ Lãnh gia lại có tiệc tùng gì sao? Đoan Mộc Mộc còn chưa hỏi tới cùng, xe đã dừng lại, cô vừa bước xuống xe, đã có người tiến lên đón, mọi chuyện về sau không cần cô quan tâm, sau một tiếng, cô đã từ Cô bé lọ lem lột xác thành mỹ nữ cao quý xinh đẹp động lòng người.
Có tiền, thật là tốt, có thể khiến người ta thay đổi được mọi thứ!
Trên đường trở về, Đoan Mộc Mộc vẫn trầm mặc, không biết có phải trời sanh mình tiện mệnh hay không, toàn thân là lễ phục cùng trang sức vô cùng thân sang trọng quý phái, khiến cô có cảm giác toàn thân như mặc khôi giáp, mọi thứ đều thấy không thoải mái.
Xe dừng lại trước biệt thự nhà họ Lãnh, còn chưa xuống xe đã cảm thấy nồng đậm không khí hân hoan, lúc này Đoan Mộc Mộc mới nhớ tới hỏi: "Chú Khôn, hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?"
Chú Khôn quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn cô một cái: "Thưa thiếu phu nhân, hôm nay là sinh nhật thiếu gia."
Sinh nhật Lãnh An Thần? Chuyện này mà một người làm vợ như cô cư nhiên lại không biết!
"Thiếu phu nhân, xin mời!" Chú Khôn mở cửa xe ra, Đoan Mộc Mộc bước theo chú đi tới đám tiệc đông đúc.
Còn chưa tới gần, Đoan Mộc Mộc đã liếc nhìn thấy người kia đang ở trong đám đông, một thân lễ phục màu trắng cắ may thủ công rất tinh xảo, phong thái tôn quý rất rõ ràng, giống như bạch mã hoàng tử trong thần thoại, không thể nhận, người đàn ông này thật bắt mắt, bất luận ở chỗ nào.
"Bà xã!" Chẳng biết lúc nào, Lãnh An Thần đã đứng ở trước mặt của cô, cánh tay thân mật ôm eo nhỏ của cô, một cái hôn nóng bỏng không nhẹ không nặng rơi vào bên má, biểu hiện sự âи áι thân mật, hoàn toàn không nhìn ra đã từng hiềm khích, giống như bọn họ thật sự là một đôi vợ chồng âи áι.
Thân mậtnNhư vậy, khiến Đoan Mộc Mộc rất không thích ứng, cô run rẩy tránh né: "Tôi...tôi không biết hôm nay là sinh nhật của anh, cho nên. . . . . ." Cho nên món quà sinh nhật không có.
"Em chính là quà tặng tốt nhất." Anh giống như có thể nhìn thấu lòng của cô, dù cô còn chưa dứt lời, anh đã hoàn toàn biết, hơn nữa khi nói lời này, môi của anh quét nhẹ lên vành tai của cô, khiến cô cảm thấy tê dại đến run rẩy.
Đoan Mộc Mộc Tâm vô cùng kích động, cô kéo tay anh ra: "Để tôi đi chào hỏi bà nội." Nói xong, không đợi anh từ chối, liền vội vàng chạy đi.
Lão phu nhân hỏi tình trạng của cô, hai người hàn huyên một lúc, chợt Đoan Mộc Mộc cảm giác dưới thân nóng lên, như có dòng nhiệt ở đâu chảy ra, một cảm giác bất thường khiến cô kinh hãi, liền vội vàng đứng lên chạy thẳng tới phòng vệ sinh, quả nhiên, đáng ૮ɦếƭ cư nhiên lúc này cô tới ngày rồi!
Làm sao đây? Làm sao đây?
Bên người cô hiện tại không có băng vệ sinh thì không nói, đáng ૮ɦếƭ là trong WC mà ngay cả giấy vệ sinh cũng không có, càng tệ hơn nữa là chuyện này tuyệt đối không thể để lão phu nhân biết, nếu không cô chính là lừa gạt bà.
"Có cần giúp một tay không?" Đang trong lúc Đoan Mộc Mộc vô cùng lo lắng không biết như thế nào cho phải thì không ngờ Lam Y Nhiên lại xuất hiện.
Lam Y Nhiên cũng tới? Có thể thấy chuyện đó cũng là bình thường, dù sao cô ta cũng là tâm can bảo bối Lãnh An Thần, sinh nhật tại sao có thể thiếu cô ta được đây? Chỉ có điều khi nghĩ đến việc cô ta tiết lộ chuyện Tô Hoa Nam cường hôn mình, Đoan Mộc Mộc lại càng cảm thấy chán ghét, liếc mắt, không muốn để ý đến cô ta.
Lam Y Nhiên thấy cô không thèm đếm xỉa đến mình, kéo kéo khóe môi, "Nếu không cần, vậy thì thôi!" Nói xong, lắc lắc cái ௱ôЛƓ đầy đặn tính đi.
"Chờ một chút, " Đoan Mộc Mộc biết mình không thể đứng mãi ở chỗ này, vì vậy tạm thời quyết định không nên giận dỗi: "Cái đó, có thể cho tôi mượn ít khăn giấy hay không?"
"Khăn giấy?" Lam Y Nhiên sửng sốt.
Đoan Mộc Mộc cười ha ha: "Hôm nay đau bụng, ở đây không có giấy vệ sinh!"
Chỉ có thể nói dối, Đoan Mộc Mộc có ngu ngốc đi chăng nữa cũng biết người phụ nữ mang thai sẽ không có kỳ kinh nguyệt, cho nên chuyện này kiên quyết không thể để cho Lam Y Nhiên biết.
Ánh mắt Lam Y Nhiên nửa tin nửa ngờ đảo loạn trên mặt Đoan Mộc Mộc hai vòng, lấy trong xách tay ra xấp khăn giấy đưa tới, cuối cùng Đoan Mộc Mộc cũng có thể tạm thời xử lý vấn đề, ra khỏi phòng vệ sinh liền chạy thẳng tới phòng của cô, không hề chú ý tới một bóng dáng sau khi đợi cô vừa ra khỏi phòng vệ sinh lại đi vào.
Sau khi vào trong phòng của Lãnh Ngọc Thù, em gái của Lãnh An len lén cầm bịch băng vệ sinh, Đoan Mộc Mộc mới hoàn toàn giải quyết xong vấn đề, ở trước gương lại nghiêm túc kiểm tra một phen, sau khi xác định không có vấn đề gì, cô mới lại xuống lầu.
Lúc này, cả bữa tiệc đang bị vũ khúc xinh đẹp bao vây, Lãnh An Thần đang ôm Lam Y Nhiên uyển chuyển khiêu vũ, đứng xa xa nhìn, nam đẹp trai nữ dịu dàng thật là hoàn mỹ khiến người ta cảm thán, nếu như không phải mình cắm một cước, có lẽ bây giờ bọn họ vô cùng hạnh phúc.
Chẳng biết tại sao? Trong lòng Đoan Mộc Mộc lại dâng lên một tia áy náy, cho nên khi Lam Y Nhiên kết thúc bài khiêu vũ đi tới thì cô không thể né tránh.
"Bụng có khá hơn chút nào hay không?" Lam Y Nhiên cười không ngớt, ánh mắt rơi vào vùng bụng của Đoan Mộc Mộc.
Đoan Mộc Mộc gật một cái: "Tốt hơn nhiều!"
"Bây giờ cô đang mang thai, cần phải chú ý một chút." Nói xong, Lam Y Nhiên nhìn ly rượu trong tay của cô: "Đổi cho cô ly nước trái cây, phụ nữ có thai không được uống rượu!"
"Tôi. . . . . ." Đoan Mộc Mộc còn chưa kịp lên tiếng, cái chén trong tay đã bị Lam Y Nhiên lấy đi, đổi bằng một ly nước trái cây.
Ân cần như vậy cho dù là giả, nhưng cũng khiến Đoan Mộc Mộc cảm nhận được một tia ấm áp: "Cám ơn. . . . . . Cái đó, thật ra thì tôi. . . . . ."
"Chúng ta đi ra bên kia ngồi, thế nào?" Lam Y Nhiên chỉ chỉ cái ghế cách đó không xa.
"Được!" Đoan Mộc Mộc đi tới, hoàn toàn không hề chú ý trong mắt người phụ nữ sau lưng lộ ra vẻ giảo hoạt.
"Tôi và anh ta sẽ ly hôn, cái danh hiệu thiếu phu nhân này sớm muộn gì vẫn là của cô." Đoan Mộc Mộc nhìn rượu đỏ trong chén, nói ra lời nói tự đáy lòng.
Lam Y Nhiên không ngờ cô lại đột nhiên nói như vậy, cười cười: "Haiz, thiếu phu nhân chỉ là hư danh, điều tôi muốn chính là anh ấy yêu tôi thật lòng là đủ rồi!"
Hai người phụ nữ trò chuyện câu được câu mất, giống như một đôi bạn già, cho đến khi người chủ trì tuyên bố cắt bánh sinh nhật, họ mới kết thúc buổi nói chuyện đi vào.
"Cho mời thiếu phu nhân và thiếu gia lên lễ đài, cầu nguyện, cắt bánh ngọt!" Lời của người chủ trì khiến Đoan Mộc Mộc trở thành tiêu điểm, cô liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, khoác vào cánh tay của anh chậm rãi đi lên lễ đài.
Chân giẫm lên thảm lót màu đỏ, mềm mại khiến bước đi có chút không vững, mỗi một bước đi, nhịp tim của Đoan Mộc Mộc lại thót lên một nhịp, cuối cùng biến thành hoảng hốt. . . . . .
"Đó à cái gì?" Chợt, trong đám đông không biết có người nào hét lên một tiếng, tiếng hét này khiến tất cả mọi người đều kinh sợ, chốc lát sau đó, Đoan Mộc Mộc liền cảm giác mọi ánh mắt giống như đèn pha tập trung trên người của cô, nóng bỏng.
"Máu, thiếu phu nhân chảy máu." Không biết người nào lại kêu lên một tiếng.
Trong đầu Đoan Mộc Mộc kêu ong một tiếng, theo bản năng đưa tay ra sau lưng che đi, nhưng đã trễ!
"Thiếu phu nhân không phải mang thai sao? Sao lại có máu?"
"Đúng vậy a, Đúng vậy a. . . . . ."
"Chẳng lẽ là mang thai giả hay sao?"
Âm thanh hỗn loạn nổi lên bốn phía, Đoan Mộc Mộc đứng ngây người tại chỗ như phỗng, hiện tại là cô bị vạch trần tại chỗ đi.