Tiếng cửa phòng đóng lại làm kinh động người đàn ông đang đắm chìm trong nồng tình mật ý, thấy Đoan Mộc Mộc đi, vẻ mặt Lãnh An Thần chợt căng thẳng, muốn buông Lam Y Nhiên ra, nhưng lại bị cô ôm vào cổ: "An Thần, đừng rời khỏi em."
Âm thanh thật thấp mang theo cầu khẩn, khiến lòng của anh run lên, ngoái đầu nhìn lại, cúi đầu ôm người phụ nữ trong иgự¢ chặt hơn.
Đoan Mộc Mộc đi ra khỏi khách sạn, một làn gió ào vào mặt, rõ ràng không lạnh, lại khiến cô co rúm lại run lên, nhưng dù là như thế, cô cảm thấy còn tốt hơn sống ở trong căn phòng kia.
Ban đêm ở Las Vegas rất đẹp, khiến người ta không tự chủ đắm chìm trong đó, Đoan Mộc Mộc đi dọc theo đường phố, cũng không biết phải đi đâu, liền nhìn đến trước mặt có một dãy phố hơi tối, đặc biệt là những ánh đèn kia có vẻ mang theo màu sắc mập mờ.
Cô là người phụ nữ rất hiếu kỳ, càng như vậy càng muốn dò xét đến cùng, cứ như vậy đi vào, cho đến khi thấy hai bên đường có các cô gái quần áo hở hang, thỉnh thoảng lại ᴆụng phải nam nữ đang quấn nhau trong bóng tối, lúc đó mới cảm nhận được đây là đâu!
Las Vegas được biết đến như một "Thiên đường tình ái", nơi này nổi tiếng có khu Hồng Đăng. Nhớ đến trước đây ở trên mạng xem Nam - Nam YY, cô lập tức hưng phấn, quả nhiên một góc cách đó không xa, liền thấy hai người đàn ông đang ôm nhau, bọn họ đang hưng phấn vuốt ve đối phương.
Đoan Mộc Mộc say mê quan sát , khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ giống như bị nấu chín, nhịp tim cũng đập không theo quy luật, hóa ra đàn ông yêu nhau là như vậy. . . . . . Cô vừa xem vừa suy nghĩ, hoàn toàn không có chú ý nguy hiểm gần kề.
"Cô bé, nhìn high như vậy, không bằng chúng ta tự mình thể nghiệm một cái?" Sau lưng Đoan Mộc Mộc có hai người đàn ông da đen cao lớn, trong bóng đêm mờ mờ giống như ác quỷ.
Đoan Mộc Mộc vẫn say mê xem, hoàn toàn chưa kịp phản ứng, bàn tay giơ ra, trả lời bằng Anh ngữ: "Đợi chị đây nhìn xong hãy nói. . . . . . Ách. . . . . ."
"A!" Giây tiếp theo, Đoan Mộc Mộc phát ra tiếng hét chói tai như heo bị thọc tiết: "Buông tôi ra, buông ra. . . . . ."
"Đi thôi, cô bé, tí nữa sẽ cho em kêu." Người đàn ông vừa nói vừa vác Đoan Mộc Mộc lên muốn đi.
"Ưmh ưmh. . . . . ." Miệng cô bị bịt lại, ngay cả muốn nói cũng không thể, Đoan Mộc Mộc cảm giác mình đã xong đời.
"Buông cô ấy ra!" Đột nhiên, một giọng nam vang lên như bùa cứu mạng, Đoan Mộc Mộc nhìn thấy trên đường trước mặt có vài người đàn ông cùng màu da với mình.
"Cứu tôi!" Cô chỉ mở miệng nói hai chữ, thân thể nhỏ bé liền bị ném xuống rất mạnh, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Trước mắt hỗn loạn tưng bừng, hình như đánh nhau, Đoan Mộc Mộc nhìn tình hình này, cũng không kịp suy nghĩ cái gì, bò dậy bỏ chạy, không biết chạy bao lâu, đang trong lúc cô cảm thấy mình không còn hơi sức để chạy thì chợt thân thể căng thẳng, cả người bị ôm lấy, sau đó chui vào một thùng rác sau lưng.
Mùi hôi nồng nặc khiến cô muốn ói, nhưng người đàn ông đã bịt miệng của cô, đúng lúc này có tiếng bước chân cấp tốc chạy tới, cũng đúng lúc này cô bị người đàn ông đặt ở phía dưới.
"Ưmh. . . . . ." Cô giãy giụa phát ra tiếng kháng nghị.
"Xuỵt!" Âm thanh của người đàn ông vang lên bên tai cô, hơi thở nóng rực phả vào lỗ tai cô, cảm giác ngứa ngứa, khiến Đoan Mộc Mộc rất không thoải mái muốn tránh né, quay đầu lại, chỉ thấy một đôi mắt sáng ngời, còn lại đều là khoảng không gian đen kịt.
Những người đàn ông vừa chạy tới đá lung tung xung quanh một lúc, cuối cùng lầm nhầm mắng chửi gì đó, rồi mới tức giận bỏ đi, Đoan Mộc Mộc thở phào một hơi, lúc này mới dám lên tiếng: "Buông tay!"
Nhưng người đàn ông đè trên người cô không những không buông tay, ngược lại còn ôm cô chặt hơn!
Sắc lang?
Trong đầu Đoan Mộc Mộc nhanh chóng thoáng qua hai chữ này.
Cô đây là mới thoát khỏi ổ sói lại vào hang hổ a, thật là xui xẻo đến tận cùng, Đoan Mộc Mộc không tiếp nhận nổi số mạng bị khi dễ, trở tay cái níu lấy tóc của người đàn ông: "Buông tôi ra, sắc lang!"
Không biết người đàn ông bị cô nhéo đau đớn, hay là xác định thật sự không còn nguy hiểm nữa, mới từ trên người của cô dời đi, Đoan Mộc Mộc liền lăn một vòng né tránh thật xa, ánh mắt rơi vào khuôn mặt của người đàn ông, cô mới nhìn rõ bộ dáng của anh, trán bị chém một nhát, máu chảy tràn khắp nửa gương mặt, bộ dạng này trong bóng đêm quả thật giống Quỷ .
"A ——" cô sợ hãi lui về phía sau.
"Tên gì? Chẳng lẽ cô còn muốn đánh động cho hai tên khốn kiếp kia tới sao?" Người đàn ông vừa nói, vừa dùng áo lau vết máu trên mặt.
Đoan Mộc Mộc làm động tác nuốt nước bọt: "Anh...Anh không sao chứ?"
Người đàn ông nhìn cô một cái, tròng mắt đen nhánh lóe ra ánh sáng bức người, anh đứng lên, kéo quần áo trên người, mới phát hiện bộ quần áo hơn mười mấy vạn hoàn toàn hỏng nát, dứt khoát cởi ra, đôi tay vo lại ném vào thùng rác.
"Này, cái đó cám ơn anh!" Nhìn bóng lưng người đàn ông đi xa, Đoan Mộc Mộc mới nhớ tới việc này.
Người đàn ông dừng bước chân lại, quay đầu lại, nói một câu, "Một cô gái không có việc gì thì ít đi dạo lung tung đi, hại người hại mình."
Có bài học kinh nghiệm này, Đoan Mộc Mộc một mạch đi về, khi nhìn thấy dòng chữ to đùng của khách sạn huy hoàng thì cô mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ có điều vừa muốn đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống, cảm giác thân thể bị xách lên, một âm thanh lạnh lùng từ đỉnh đầu rơi xuống: "Đi đâu?"
Đoan Mộc Mộc tức giận, đưa tay đẩy người trước mặt: "Ai cần anh lo!"
"Đi đâu?" Ngữ điệu của Lãnh An Thần cao thêm một tông, sau khi cô chạy đi, anh cảm thấy không yên lòng, liền đuổi theo, kết quả tìm nửa khu phố cũng không tìm được cô, anh đang lo lắng muốn báo cảnh sát, nên biết rằng thành phố này cũng không yên ổn gì.
"Không cần anh . . . . . ." Chữ “quan tâm” phía sau còn chưa kịp nói ra ngoài, môi Đoan Mộc Mộc đã bị chặn lại, cô kinh hãi mở to mắt, mà đầu lưỡi dài của anh đã thăm dò vào trong miệng của cô, cuốn lấy lưỡi cô công thành chiếm đất.
Môi của anh lành lạnh, mang theo mùi vị Bạc Hà mát mẻ, khiến những lo lắng sợ hãi từ đáy lòng cô trong nháy mắt yên tĩnh lại, không hề sợ nữa, không hề kinh hãi nữa, giống như biết có anh, cô sẽ không gặp nguy hiểm.
Lần này, Đoan Mộc Mộc không còn giãy giụa, thậm chí từ từ nhắm hai mắt lại, mặc cho mình trầm luân trong nụ hôn của anh!
Cũng không biết trải qua bao lâu, cơ thể Đoan Mộc Mộc chợt trống rỗng, cô mới giựt mình mở mắt, thì thấy người đàn ông trước mắt đang nhíu chặt chân mày, dùng sức vân môi của mình, giống như phía trên dính vi khuẩn rất ghê tởm .
Cùng cô hôn môi ghê tởm như vậy sao? Nếu ghê tởm tại sao còn hôn cô?
Lòng tự trọng của Đoan Mộc Mộc trong thoáng chốc giống như bị người chà đạp dưới chân, nước mắt cơ hồ tràn mi, nhưng không, cô hung hăng cắn môi dưới, cứng rắn ép ngược nước mắt trở về: "Anh lau cái gì lau? Người nên ghê tởm là tôi!"
Đúng vậy a, cái miệng này của anh vừa mới hôn qua Lam Y Nhiên? Sao cô lại cùng anh hôn môi, còn say mê trong đó?
Nghe nói như thế, Lãnh An Thần chợt ngước mắt, tròng mắt sáng như ánh sao chợt ép tới gần cô: "Cô đi đâu mà trên người lại hôi như vậy!"
Nghĩ đến mới vừa rồi mình nằm trong thùng rác, Đoan Mộc Mộc 囧. . . . . .
Lãnh An Thần nhìn cô vò vò mái tóc, lại nhìn những nếp nhăn trên quần áo của cô, càng thêm tức giận: "Cô cho rằng hôn cô sao, nếu như không phải là lão phu nhân phái người âm thầm giám sát tôi, tôi. . . . . ."
Ánh mắt ghét bỏ của anh khiến lòng cô trong nháy mắt chìm xuống đáy vực. . . . . .
Hoá ra là như vậy? Không trách được mới vừa rồi anh lại hôn cô, giống như cảm giác trước mắt có một tia chớp thoáng qua.
Nụ hôn của anh cũng chỉ là diễn trò, diễn cho người khác xem.
Nhìn cô rũ mắt, đôi tay níu lấy vạt áo, Lãnh An Thần ý thức được lời nói của mình hình như quá đáng, mới ho nhẹ hai tiếng: "Bây giờ mới biết vợ của Lãnh An Thần tôi cũng không có tốt như vậy?"
Cửa hàng.
Đoan Mộc Mộc nhìn hai người nam nữ thân thể như nhập vào một đi ở phía trước, thật sự cảm thấy hối hận vì cùng theo ra ngoài, nhưng không đi cũng không được, bởi vì cô còn phải cùng với người người đàn ông kia tùy lúc mà diễn trò.
Sớm biết là tuần trăng mật chó má như vậy, cô cũng không cần, Đoan Mộc Mộc giận dữ cắn răng, ánh mắt xẹt qua bọc lớn túi nhỏ trong tay Lam Y Nhiên, trong lòng cảm thấy bất bình, dù nói thế nào Đoan Mộc Mộc cô mới là người vợ chính quy, tại sao hai tay lại trống trơn?
Lại nói tiền của chồng không tốn ngu sao mà không tiêu, vì vậy Đoan Mộc Mộc bèn dừng bước ở khu nữ trang: "Ông xã, em muốn cái này!"
Có lẽ một tiếng ông xã này rất chấn động, Lãnh An Thần dừng bước, ánh mắt có chút ngạc nhiên nhìn cô, chỉ thấy sau đó Đoan Mộc Mộc mỉm cười gật đầu một cái, chỉ chỉ quần áo: "Cái này. . . . . ."
"Thích thì mua, " Lãnh An Thần cũng không keo kiệt, nhưng ngược lại Lam Y Nhiên ở một bên lại giống như tiêu tiền của cô, bộ dáng ra vẻ oán giận.
Đoan Mộc Mộc mua liên tiếp vài món, chỉ trong chốc lát cô cũng bao lớn túi nhỏ, trong lòng mới thoải mái một chút, đúng lúc chuẩn bị kết thúc chuyến đi cửa hàng thì nhìn thấy Lam Y Nhiên chỉ vào một khu đồ tắm: "An Thần, tối nay không phải có party hở hồ bơi sao?"
Party ở hồ bơi? Sao cô không biết?
Đoan Mộc Mộc nhìn sang, ai ya. . . . . .
Những thứ này đồ tắm trước mặt ngoài sức tưởng tượng, từng món rất mỏng manh, Đoan Mộc Mộc chỉ nhìn thôi đã mặt nóng tim đập, đang trong lúc tư tưởng cô lả lướt thì bên tai chợt vang lên tiếng nói trầm thấp của người đàn ông: “Cô cũng chọn một cái chứ?"
"Tôi?" Đoan Mộc Mộc đang muốn từ chối, nhưng đúng lúc này lại nghe Lam Y Nhiên đứng ở một bên hừ một tiếng, âm thanh kia căn bản không phải là trách móc, nhìn lại ánh mắt Lam Y Nhiên đang quan sát mình, rõ ràng đang ám chỉ bằng vóc người của cô mà dám mặc đồ bơi?
Đoan Mộc Mộc hận nhất người khác xem thường mình, cho nên câu kia bị cô ép trở về, còn ôm cánh tay Lãnh An Thần, nói một câu chắc nịch: "Được!"
Khi Đoan Mộc Mộc giơ lên một cái bikini màu xanh biển ngay cả Lãnh An Thần cũng không bình tĩnh: "Cô nhất định phải mặc cái này?"
Gật đầu một cái, Đoan Mộc Mộc thậm chí còn cố ý ưỡn иgự¢, "Ừ, tôi xác định!"
Trước khi màn đêm buông xuống, Đoan Mộc Mộc thay bộ bikini đó, lúc này cô mới hiểu ra Lãnh An Thần hỏi cô câu kia là có ý tứ gì?
Mẹ, cái này cũng gọi quần áo sao? Cũng quá tiết kiệm đi, nào có cái gì là sợi tổng hợp, gần như đều là dây, cũng may vùng иgự¢ lại thiết kế rất tốt, khiến иgự¢ cỡ A+ của Đoan Mộc Mộc mạnh mẽ tạo ra một rãnh sâu.
Từ phòng thay quần áo ra ngoài, không khí hồ bơi lập tức hấp dẫn ánh mắt Đoan Mộc Mộc, nhưng cũng chướng mắt vì toàn ᴆụng phải những mãnh nam, còn có rượu sâm banh đỏ, cô vui vẻ chạy tới, hoàn toàn không chú ý tới một đôi mắt chim ưng đang gắt gao đi theo cô.
Lãnh An Thần không ngờ cô thực sự có can đảm mặc loại này bikini này ra ngoài, hơn nữa đồ bơi màu xanh nước biển mặc ở trên người cô, càng làm nổi bật hơn làn da trắng như tuyết của cô, ngay cả anh cũng có cảm giác như bị thiêu đốt.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, cô đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều đàn ông, lại thấy một người đàn ông nước ngoài cao lớn dính vào bên người cô, quần bơi của người đàn ông dán rất gần cô, gần đến nỗi khiến Lãnh An Thần không thể bình tĩnh được nữa.
Đoan Mộc Mộc đang cùng người đàn ông nói chuyện vui vẻ, thân thể chợt bị nghiêng đi, bị kéo vào một Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp, chống lại ánh mắt như hồ ly của Lãnh An Thầ, cô lườm anh một cái: "Buông tôi ra, anh muốn làm gì?"
"Bà xã, em mặc ít vải như vậy là chuẩn bị bắt cá hai tay sao?" Lãnh An Thần kéo cô qua một bên, cánh tay như kìm sắt siết chặt eo nhỏ của cô.
"Ừ, thì sao?" Đoan Mộc Mộc khẽ mỉm cười, lại cũng là ánh mắt quyến rũ.
"Cô dám!" Ánh mắt Lãnh An Thần trong thoáng chốc trở nên bén nhọn.
Đoan Mộc Mộc chân đi xiêu vẹo cười một tiếng, "Tại sao tôi không dám? Anh ôm ấp tình nhân của anh, còn tôi lại ngồi như kẻ ngốc à. . . . . . Hai chúng ta không liên quan gì đến nhau, chẳng phải tốt hơn sao?"
"Cô lặp lại lần nữa xem?"Nụ cười trên mặt Lãnh An Thần biến mất, âm thanh rống giận gần như chấn vỡ màng nhĩ của cô.