- Phi Khanh!
Vừa tan sở, mới ra tới cổng công ty . Tôi đã thấy anh đứng đó tự lúc nào.
Vẫn một nụ cười ấm áp!
Vẫn là ánh mắt nhẹ nhàng đầy triều mến!
Anh vẫy tay gọi tôi.
Tôi cũng cười đáp lại anh:
-Anh chờ em lâu không?
- Lâu ૮ɦếƭ đi được!- anh làm mặt giận dữ với tôi, nhưng chỉ 1s sau, cơ mặt anh lại giãn ra trở về hình dạng vốn có.- Nhưng mà đáng!
Tôi phì cười trước thái độ của anh.:
- Anh đúng là.......
Tiếp xúc với nhau chưa lâu, nhưng anh luôn biết cách làm tôi cười.
Đi cùng anh ,nói chuyện với anh tôi luôn cảm thấy rất thoải mái.
Không một chút gì bận tâm!
Không có gì để lo lắng!
Tôi tự nhủ mình:
" Hãy để anh có thể trở thành tương lai của tôi.
Hãy xóa bỏ hết những gì trong quá khứ!"
*********************************
- Chúng ta đi thôi!
Anh nắm tay tôi kéo nhẹ, một tay vừa mở của ô tô, còn cúi người rất lịch thiệp nữa chứ:
- Mời quý cô xinh đẹp!
- Quý cô đay sẵn sàng!
Tôi cũng cười đùa lại với anh. Đang định vào trong xe thì bất chợt di động tôi đổ chuông dồn giã.
"Nhớ chỉ nhớ, khoảnh khắc mà ta gặp nhau vì người, vượt qua thời gian và không gian
Oán chớ oán, đôi mắt đang chứa chan nước mắt, chớp mắt thì mọi việc đã đổi thay.........."
Tôi lấy di động ra xem thì thấy ngay trên màn hình cuộc gọi ........ cái tên "Việt Hùng" đang nhấp nháy.
Không tiện nghe máy trước mặt anh nên tôi khẽ gật đầu với anh:- Em xin phép nghe điện thoại một lát, phiền anh chờ rồi.- Nói đoạn tôi đi cách xa anh một khoảng mới nhấn nút trả lời.
- Alo!
- Cô định đi đâu vậy hả?
Cái giọng hắn dù trong điện thoại mà sao tôi vẫn có cảm giác..... lạnh sống lưng. Tự dưng lại lắp bắp:
- Tôi..... tôi.........
- Đứng yên đó! Không được đi đâu hết, chờ tôi!
Hả?
Hắn thấy tôi sao.?
Cái cảm giác lạnh sống lưng vẫn còn chưa hết, tôi đưa mắt nhìn quanh và..... thấy ngay hắn đang đứng ở trước cửa ra vào công ty.
- Đứng yên đó , không được đi đâu!
Hắn tắt máy đi về phía bãi đậu xe.
Tôi vẫn còn đứng trân người mất mấy giây mới sực nhớ. Vội vã chạy lại chui thật nhanh vào xe của anh.
-Mình đi thôi anh!
" Không đi mau hắn ra tới nơi thì ...tiêu..."
Xe vừa mới chuyển bánh chưa đầy 5 phút. Điện thoại của tôi lại réo inh ỏi.
Khỏi cần xem cũng biết là hắn gọi rồi.
Tôi bắt máy, áp vào tai rồi giả bộ :
- Alo!..... Alo!...... sao không nghe thấy gì hết vậy....?
- Alo!..... trời ơi sao sóng yếu thế này...?
Tôi làm như không bắt được tín hiệu , mặc dù tôi vẫn nghe tiếng hắn rất rõ.
- Ở đây không có sóng. gọi lại sau nha!
Tôi định cúp máy thì đầu dây bên kia tiếng hắn ngắn gọn nhưng đã đủ để làm cho tôi phải giật mình áp sát điện thoại trở ngược vào tai:
-Bà đang lên đây!
Bà lên thăm chúng tôi vào lúc này sao?
Bà mà lên thì tôi không thể bỏ đi chơi thế này được.
Dù không muốn thì cũng phải về nhà cùng hắn.
- Vĩnh Cường! em xin lỗi nhưng chắc hôm nay không đi với anh được rồi.
Kittttttt!
Anh dừng xe.
- Có việc gì hả em?
- Dạ! có chút việc riêng, em xin lỗi .
-Không sao! Mình còn nhiều dịp khác mà em.
Dúi hết một mớ nào rau quả, thịt cá vừa mua ở siêu thị vào tay tôi hắn nói như ra lệnh:
- Nấu cơm lẹ đi! Không bà lên là không có cơm ăn đấy.
Cầm mấy cái túi nặng trịch, tôi thiểu não đi vào bếp.
Nhớ ra là từ lúc lên đây đến giờ tôi chưa nấu cho hắn bữa cơm nào. Toàn là thân ai nấy lo. Nếu không phải bà lên đây thì cũng đừng hòng tôi nấu cơm cho hắn.
( Cái này nói ra xấu hổ........ tại trước giờ có biết nấu cơm bao giờ đâu.....)
Sau một hồi "vật lộn" trong bếp, cuối cùng cũng hoàn thành một bàn ăn với đủ thứ món.
Vệt mồ hôi trên trán, tôi ngồi xuống ghế nhìn một lượt mấy món ăn mình làm ra mà tự mãn:
- Không ngờ lần đầu vào bếp mà cũng nấu được thế này rồi. Trông đẹp mắt thật. .
Giờ thì chỉ chờ bà lên tới là..........
- Xong rồi à? - Hắn từ đâu chạy vào kéo ghế ngồi rất tự nhiên- Ăn thôi, đói rồi!
- Ăn gì mà ăn hả?-Tôi giận dữ nhìn hắn đang rất tự nhiên lấy chén xới cơm.-Bà còn chưa lên mà anh đã..........
Không ngờ hắn vẫn tự nhiên ăn, còn thản nhiên phán luôn một câu làm tôi phát nghẹn ..... dù vẫn chưa cho gì vào miệng.
- Bà sẽ không lên đâu!
Tôi há hốc mồm nhìn hắn:
- Anh ....anh nói zậy là sao..... chẳng phải anh nói bà..... sẽ lên.......sao giờ lại.........?
- Chẳng sao hết!
Hắn vẫn dửng dưng. Làm tôi tức điên lên được.
-Anh nói vậy là sao hả?
-Đơn giản là bà không có lên thôi.
-Hóa ra là anh lừa tôi à?
- Thì đã sao?- Hắn nhìn tôi nhếch môi khiêu khích.
Thiệt là hết nói nổi hắn. Tôi ôm một cục tức bỏ về phòng.
Anh đúng là quá đáng mà!
Anh thì có thể công khai với người ta. Tôi đã im lặng rút lui rồi, anh còn muốn gì nữa.
Ngay cả một cơ hội để quên anh , anh cũng không cho tôi sao?
Không được! Tôi không dễ đầu hàng với anh đâu.
Một tia sáng lóe lên trong đầu tôi.
Tôi lấy di động gửi một tin nhắn cho Vĩnh Cường.
Chỉ một phút sau.
Ting......ting.....
Tin nhắn trả lời của anh:
"OK!"
Lần này tôi nhất định không chịu thua anh đâu.
Anh cứ đợi xem, Việt Hùng!