- Về phòng..............
- Này đau......cái chân của tôi...... đau ...... anh dừng lại mau........
tôi mặc sức la hét còn hắn thì vẫn kéo tôi đi không thương tiếc.
"Rầm"
Hắn đóng sầm cửa,.... mạnh tay đẩy tôi xuống ghế lun.
-Giỏi lắm... em-họ.!
Hắn gằn từng chữ ánh mắt tưởng chừng có thể thiêu cháy cả tôi
Làm gì vậy chứ?
Chẳng lẽ ghét tôi đến vậy sao?
Mà tôi có làm gì nên tội đâu. tất cả là tại anh thôi , là tại anh tự bế tôi mà. Hơn nữa tôi cũng đã biện minh giúp anh rồi. Anh có biết khi tự nhận là em họ anh trong lòng tôi đau thế nào không?
bây giờ còn dùng thái độ đó với tôi.
Càng nghì lại càng tức tôi không nhịn được nữa:
- Anh có cần nổi nóng với tôi vậy không? Tôi tự nhận là em họ rồi anh còn sợ người ta hiểu lầm nữa sao?......- khóe mắt tôi đã cay cay, tôi cuối mặt cố giấu đi giọt nước vừa ngấn mi.
- Hiểu lầm.....
Không nhìn nhưng nghe giọng hắn thì dường như đang cố tỏ vẻ ngạc nhiên.
Tôi cười nhạt:
- Anh không cần giấu nữa. lúc sáng tôi.....đã ..... thấy...... anh nổi nóng với tôi chẳng phải là vì cô gái đó sao?
- Cô ghen ah?
- Không có!............ tôi ...tôi ghen gì chứ ..... nhảm nhí.........
Như phản xạ tự nhiên khi có người nói trúng tim đen mình. Tôi hấp tấp nhìn hắn thanh minh mà không hề hay biết rằng mặt tôi lúc này chẳng khác nào một quả gấc.
- Vậy à?
Môi hắn hơi nhếch lên, ánh mắt cũng không còn lửa nữa.
Hắn định đi ra ngoài.
- Này anh đi đâu vậy?
- Cô không cần quan tâm. không muốn bị cảm thì đi tắm đi.
Hắn đi rồi.
Hic ! hỏi là hỏi vậy thôi chứ tôi biết thừa là anh đi đâu rồi. Người vẫn còn ướt như chuột mà vội vàng vậy thì chắc chắn là đi gặp người ta để giải thích, năn nỉ
ỷ ôi rồi.
" Hắc..........xì.........."
"Hắc..........xì.........."
Tôi mệt mỏi lấy đồ vào WC.
Hy vọng làn nước ấm sẽ cuốn đi nỗi buồn trong tôi.
................................
Tôi mệt mỏi thức giấc. thấy minh vẫn còn ngồi trên ghế. Đêm qua tôi đã ngồi đợi hắn mà ngủ lúc nào không hay.
Căn phòng vẫn vắng lặng . Vậy là cả đêm hắn không về à?
Tôi đứng dậy.
Có vật gì đó nhẹ nhẹ trên vai tôi.
Là một cái mền.
Tôi đã lấy nó đêm qua sao?
Tôi không nhớ.
" Ring"....
Tôi mở cửa.
Anh phục vụ của khách sạn. Tôi hơi thất vọng.
Anh đưa cho tôi một cái khay đựng thức ăn. Tôi không biết nói gì nên chỉ gật đầu cảm ơn.
Một mảnh giấy nhỏ đặt cạnh dĩa cơm cùng với một tuýp salonpas gel.
- Bôi thuốc đi.
- Anh họ này phải đi làm hòa với người yêu.
- Phiền "em họ " ở nhà một mình rồi.
Nhìn dĩa cơm. tôi chẳng buồn ăn.
Khẽ kéo rèm cửa sổ. tôi tựa lưng nhìn những cánh đào đang nhẹ bay trong làn gió nhẹ.
Yên tĩnh.
Đẹp!
Nhưng ảm đạm.
Cũng như lòng tôi bây giờ.
Lúc này bên ngoài kia hắn cùng người ta chắc vui vẻ lắm.
Một giọt nước lại tràn từ khóe mi.
Khung cảnh trước mắt tôi lại nhòe dần.