Cả đêm mất ngủ, cái sàn gạch thì khỏi phải nói là cứng như.... đá rùi. Kết quả là sáng ra tôi về nhà cùng hắn trong tình trạng đầu thì lơ mơ, còn cái lưng như gãy làm đôi đến bước đi cũng khó khăn.
Trong cái nhà này xem ra tôi cũng được chào đón nồng nhiệt lắm. Vừa vào cửa tôi đã thấy có đến hơn chục cô gái mặc đồng phục màu hồng rất là kute cùng đồng thanh:
-Hoan nghênh cô chủ mới! (hóa ra họ là giúp việc, khi*p làm gì mà nhiều thế không biết)
Một cô trông như lớn tuổi nhất trong số họ- chắc là quản gia- ra hiệu cho tôi và hắn:
-Mọi người đang đợi cô cậu ở phòng ăn. - nói rồi khép nép tránh đường cho chúng tôi.
Phòng ăn cũng không xa , nằm ngay cạnh cái phòng khách rộng thênh thang mà tôi vừa mới đứng.
WOA!
Tôi lóa mắt luôn, phòng ăn mà cũng lộng lẫy vậy sao, trang trí bắt mắt cứ như trong nhà hàng vậy. Nhìn ở ngoài thì ngôi biệt thự này đã tuyệt vời rồi, vào bên trong lại càng tuyệt hơn.
Trước đây ngôi biệt thự nhỏ của cậu mợ tôi thôi cũng đủ để tôi hãnh diện với bạn bè rồi. Nhưng tận mắt thấy mới biết so với biệt thự nhà hắn thì chỉ như so... kiến với voi....
- Về rồi hả? hai đứa vào dùng bữa sáng đi.
Bà và mẹ hắn nói , còn tôi thì còn đang "rửa mắt" với căn biệt thự nên đâu hay biết họ nói gì. Hắn vội quàng tay qua eo tôi-siết chặt- rồi cứ thế dìu tôi lại bàn ăn. Cái lưng của tôi đã đau lại càng đau hơn sau cái siết tay của hắn.
- Ui dza!
Tôi lấy tay đỡ cái lưng từ phía sau, nhăn nhó nhìn hắn giận dữ. sắp phun ra một tràng thì hắn đã ghé sát tai tôi .
-Nhớ ! cô đang là vợ tôi đấy.
Tôi nuốt luôn mấy câu **** chưa kịp "ra đời" vào bụng. Phải đã diễn kịch thì phải diễn cho giống chứ.
Hắn kéo ghế rất nhẹ nhàng ấn tôi ngồi xuống rồi kéo một cái khác ngồi ngay bên cạnh nhìn tôi "âu yếm"
- Trông con không khỏe lắm, tối qua ngủ không ngon hả con?
Bà nội hắn quan tâm hỏi tôi. Tôi thì đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, nhân cơ hội mách tội hắn lun:
- Là tại anh ấy đấy! Làm con suốt đêm không ngủ được.
Cái giọng nhừa nhựa ngái ngủ của tôi nghe cứ như là đang mắng yêu vậy mà tôi nào có biết.
- Thằng nhóc này sao hư vậy hả?
Hắn gãi gãi đầu vẻ ngượng ngùng, không quên liếc tôi một cái:
-Em này......
- Trông tụi nó kìa mẹ. Thế này thì mình sắp có cháu bồng rồi haha...- mẹ hắn khều tay bà nội hắn.
Tôi kịp hiểu ra, mặt nóng ran, nghẹn tới tận cổ không nói đuôc lời nào. (Hix làm gì mà có cháu bồng chứ hai quý bà yêu dấu)
- Ba đã chuẩn bị hộ chiếu rồi. Hai con định đi đâu hưởng tuần trăng mật? Sing- Hàn- Anh-Pháp....
- Dzà dzạ... không cần đâu ...ba
Tôi phản dối. Có phải là vợ chồng thật đâu mà trăng với mật chứ
- Sao vậy vợ yêu. Phải đi chứ.
Tôi lại choáng. Hắn định làm gì đây. Hay là định sang nước ngoài rồi bỏ tôi ở nơi đất khách quê người rồi về VN mà tuyên bố rằng "vợ con mất tích". Eo ôi. Thế thì....
Tôi lại lắc đầu:
-Không .....không...ông....
Ngay lập tức 4 cặp mắt nhìn tôi cùng một ý " phải đi".
Không kháng cự nổi " đội binh hùng hậu" khi tôi chỉ "một mình lâm trận". Cuối cùng điểm đến cũng được xác định- Đảo Honshu-vinh Osaka
Tôi và hắn bay sang Nhật ngay ngày hôm sau.
Hạ cánh ở sân bay Tokyo, hắn vẫy một chiếc Taxi.
Nói vài câu tiếng nhật với chú tài xế. phải công nhận là hắn nói tiếng Nhật rất thạo ( dù mù Nhật ngữ nhưng tôi vẫn cảm thấy vậy).
Xe chạy lòng vòng trên mấy con đường cao tốc, không biết hai người họ nói gì mà chú ấy khẽ liếc nhìn tôi:
- To-no-ma....to-no-ma...
Tôi
Sau một hồi, xe dừng lại một ga tàu siêu tốc trên phố Beika. Từ dây phải đi một chuyến tàu nữa mới tới được Osaka. Hắn nói với tôi như vậy. Thật ra thì cũng có thể đi bằng máy bay đến đó nhưng phải đợi 2 giờ nữa mới có tuyến Tokyo-Osaka. nên hắn quyết định đi tàu. và....
Suốt 4 tiếng đồng hồ trên tàu siêu tốc , cái vai của tôi bị hắn ђàภђ ђạ thê thảm....
Người gì mà mới lên tàu là ngủ say như ૮ɦếƭ. Đã vậy còn bắt tôi phải ngồi yên làm gối cho hắn
Hix hắn biết tôi thân cô thế lập trên đất khách liền bắt nạt tôi.
Tàu đến Osaka đã chập choạng tối, vừa đói vừa mệt vì cái lưng chưa hết đau giờ lại thêm cái vai nữa, tôi lê từng bước lếch thếch chạy theo hắn.
Lấy phòng ở khách sạn xong, giờ chúng tôi đang đi ăn. (hix ! mọi người biết không, tôi với hắn lại phải ở chung phòng. Hắn còn tự nhiên bảo là " vợ chồng" phải ở chung phòng chứ. nhất quyết không thuê cho tôi một phòng riêng. còn tôi thì biết rùi đấy "mù tiếng Nhật" biết dường nào mà thuê phòng hjxhjx)
-Nhanh lên làm gì mà chậm như rùa vậy?
- Tại....
- Tại tại cái gì hả? -hắn quát tôi không thương tiếc.
-........
..................
Một cô gái mặc Kimono đưa cho chúng tôi hai cái menu...toàn là ...tiếng Nhật.
- Cô chọn món đi.
Hừ! cái tên này, biết tôi có đọc được đâu mà còn kêu tôi chọn món, đã thế:
-Anh gọi cho tôi món nào đắt nhất ở đây ý
-Đắt nhất? Đừng có hối hận đấy.
- Gì mà hối hận....Ah ! hay là anh không muốn cho tôi ăn hả đồ keo kiệt....
-Cô.....
Hắn định nói gì đó nhưng thôi. Quay sang cô gái đó chỉ chỉ vào menu
Khoảng 10 phút sau họ mang ra một đĩa shushi và một món gì đó là lạ. Hắn lấy đĩa shushi rồi đẩy cho tôi cái món lạ đó.
-Gì mà khi*p thế này
Trông mấy miếng thịt còn đỏ tươi trên dĩa tôi phát hoảng.
- Thì món đắt nhất, gỏi Cá Tráp- hắn thản nhiên
- Tanh quá! món này làm sao mà nuốt cho trôi chứ.
- Là cô muốn món đắt nhất mà. Không- hối - hận.-hắn gằn từng chữ.
Rõ ràng hắn biết món này nếu không phải người Bản xứ thì rất hiếm có ai ăn được. Vậy mà còn gọi món này cho tôi. Đồ đáng ghét.
Khỏi phải nói, tối nay tôi sẽ phải ôm cái bụng đói meo mà chịu số phận ngủ dưới sàn lần nữa rồi