Cô Dâu Gán Nợ - Chương 1

Tác giả: Đang cập nhật

Buổi tối, công viên trung tâm thành phố.
Hai người đàn ông mặc vét đen đuổi theo cô gái đội mũ lưỡi trai, mặc quần jean, áo khoác bò chạy đằng trước.
-Cô chủ, đừng chạy nữa ! Ông bà chủ đang chờ cô ở nhà !
Cô gái lờ đi không nghe, vẫn cắm cúi bỏ chạy thật nhanh.
-Cô chủ, làm ơn dừng lại ! Ông bà chủ rất lo cho cô !!
Chạy đến con đường tách ra làm bốn lối rẽ, cô gái chọn lối rẽ thứ hai, chạy băng qua hàng cây mọc san sát nhau, chạy ra khu vườn rậm rạp nằm phía sau công viên.
-Rầm ! - Trong ánh sáng mờ mờ, không nhìn rõ cảnh vật, cô gái chạy đâm sầm vào một người đi ngược chiều với mình.
Tiếng bước chân hai người đàn ông chạy đuổi bám riết không tha vang lên rất gần, cô gái chỉ kịp vơ lấy một chiếc túi xách nằm lăn lóc trên mặt đất, nói lời xin lỗi qua hơi thở dồn dập, lại gấp gáp bỏ chạy băng băng về phía trước.
Hoài Thương vươn tay cầm cái túi còn lại, chống tay đứng dậy, xoa xoa cái trán đau nhức, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng bỏ chạy của cô gái kì lạ vừa mới chạy đâm xầm vào mình, nhún vai không hiểu chuyện gì cả.
Quần áo và mái tóc dính mấy chiếc lá khô, Hoài Thương xoay người đi về hướng ngược lại.
Hai người đàn ông mặc vét đen đuổi kịp đến nơi.
Hoài Thương giật mình, ngước mắt nhìn hai người đàn ông mặc vét màu đen, màu đen của áo vét hòa lẫn với màu tối của bóng đêm, khiến hai người đàn ông tựa như hai bóng ma hiện hồn giữa đêm tối có thể hù dọa bất cứ ai bị yếu tim.
Ánh sáng bóng đèn điện chiếu chếch xuyên qua kẽ lá, hắt lên nửa khuôn mặt của Hoài Thương.
Hai người đàn ông mặc vét đen khi nhìn rõ khuôn mặt của Hoài Thương liền dừng lại cước bộ, hơi lạ lẫm với bộ quần áo mặc trên người Hoài Thương, song vẫn lịch sự, làm một tư thế mời:
-Xin cô chủ hợp tác, cùng theo chúng tôi về nhà.
Hoài Thương thầm run sợ trong lòng, ngơ ngác nhìn cả hai, chỉ vào mũi mình, nghi hoặc hỏi lại:
-Hai anh đang nói chuyện với tôi sao ? Tôi quen biết hai anh sao ?
-Cô chủ, xin đừng làm khó chúng tôi nữa, mau theo chúng tôi về nhà đi.
Trong đầu Hoài Thương hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng, hai người đàn ông này đang nói chuyện gì thế, mình đâu có quen biết bọn họ, mà khoan đã, họ gọi mình là gì nhỉ.....cô chủ....???
Hoài Thương xua tay, vội bảo:
-Tôi nghĩ hai anh nhận nhầm
người rồi, tôi không quen biết hai anh, cũng không phải là cô chủ của hai anh, xin hai anh nhường đường cho tôi đi.
Hoài Thương nghiêng người, đi tránh sang bên cạnh.
Hai người đàn ông liền tiến lên, mỗi người túm một cánh tay Hoài Thương lôi đi.
Hoài Thương giãy dụa, sợ hãi kêu to:
-Này, hai anh đang làm gì thế ??? Mau buông tôi ra !!
Người đàn ông mặc vét đen đi bên trái, nói bằng giọng khô cứng:
-Ông chủ có lệnh bằng mọi giá phải mang cô chủ về nhà. Vì vậy mong cô chủ thông cảm, đừng trách chúng tôi.
Hoài Thương tay chân đấm đá lung tung, nghe anh ta nói như vậy còn hét to hơn cả lúc nãy:
-Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì cả, tôi vốn không phải cô chủ của hai người, mau thả tôi raaaaa....!!
-Cô chủ, xin lỗi.
Hoài Thương còn chưa kịp hiểu gì, sau gáy bất chợt bị một cơn đau đớn lạnh buốt ập đến, tiếp theo sau đó ý thức dần chìm vào trong bóng tối hắc ám.
..........................
Chiếc xe ô tô màu xám đen đỗ xịch cạnh vỉa hè, gần giáp cổng công viên trung tâm thành phố.
Một trong hai người đàn ông mặc vét đen vác Hoài Thương trên vai, đi nhanh chân ra cổng.
Từ trên xe, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vét màu xám bạc mở cửa bước xuống, tiến lại gần hai người đàn ông mặc vét màu đen, nhìn cô gái nằm vắt vẻo trên vai, đứng thẳng tắp bảo:
-Ông chủ của tôi muốn hai người chuyển cô Trịnh Lệ Tuyết cho chúng tôi.
Hai người đàn ông mặc vét đen đưa mắt nhìn nhau, ngầm trao đổi bằng ánh mắt, vài giây sau khi đạt được thỏa thuận ngầm, người đàn ông vác Lệ Tuyết trên vai, thay mặt trả lời:
-Chúng tôi nhận lệnh của ông Trịnh bằng mọi giá phải đưa bằng được cô Lệ Tuyết về nhà. Chúng tôi chỉ làm việc theo lệnh, do đó, việc này chúng tôi không thể quyết được.
Người đàn ông mặc vét màu xám bạc
lạnh lùng cười đối đáp:
-Tôi tin rằng với tình hình hiện nay ông Trịnh buộc phải chấp nhận giao con gái của ông ta cho chúng tôi, nếu ông ta không muốn đối mặt với tù tội và phá sản.
Hai người đàn ông mặc vét đen lại đưa mắt nhìn nhau, biết tình hình không ổn, người còn lại cố giữ bình tĩnh, lễ độ lên tiếng:
-Xin lỗi, tôi có thể gọi điện hỏi ý kiến của ông Trịnh được không ?
Người đàn ông mặc vét màu xám bạc cúi nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông mặc vét đen bằng đôi mắt sắc bén, trầm giọng cho một kì hạn:
-Tôi cho hai người sáu phút nói chuyện với ông Trịnh, ông chủ của tôi không muốn chờ lâu.
-Dạ, được. - Người đàn ông mặc vét đen vội mở điện thoại di động, bấm số nói chuyện với ông Trịnh.
Trao đổi được vài câu, người đàn ông mặc vét đen chuyển điện thoại của mình cho người đàn ông mặc áo vét màu xám bạc.
-Ông chủ của tôi muốn nói chuyện với anh.
Người đàn ông mặc áo vét màu xám bạc tiếp nhận điện thoại, áp vào tai, nói bằng chất giọng trầm lạnh:
-Chào ông Trịnh.
-Chào cậu Bảo Lâm, việc này chúng ta có thể thương lượng được không ?
Người đàn ông trẻ được gọi là Bảo Lâm cười nhạt:
-Ông Trịnh, chúng tôi đã cho ông rất nhiều thời gian để thu xếp, đã quá thời hạn mà chúng tôi quy định, ông còn muốn thương lượng tiếp với chúng tôi ?
Ông Trịnh rơi vào khó xử, ngập ngừng nói bằng giọng cầu xin:
-Tôi xin cậu hãy buông tha cho con gái chúng tôi, món nợ đó chúng tôi nhất định sẽ trả.
-Muộn rồi ông Trịnh, trừ phi ông trả hết ông chủ tôi tiền, nếu không ông đừng mong gặp lại con gái mình nữa.
Bảo Lâm kết thúc cuộc gọi, đưa trả điện thoại cho người đàn ông mặc vét đen.
-Giao cô Trịnh Lệ Tuyết cho chúng tôi. - Trong ánh mắt sắc bén và kiên định của Bảo Lâm không cho phép người khác cự tuyệt yêu cầu của mình.
Hai người đàn ông mặc vét đen đề phòng nhìn Bảo Lâm chằm chằm, một người căng thẳng tìm cách kéo dài thời gian chờ cứu viện tới:

-Ông Trịnh nói sẽ đến đây trong ít phút nữa, mong anh hãy cho chút tôi thêm chút thời gian.
Bảo Lâm hừ lạnh, phất tay ra hiệu, chỉ trong nháy mắt ba người đàn ông mặc quần áo dành riêng cho vệ sĩ của tập đoàn Á Âu đứng dồn hai người đàn ông mặc vét đen vào giữa.
Giữa bầu không khí căng thẳng và đượm mùi thuốc súng, tiếng nói trầm tĩnh và nắm chắc phần thắng của Bảo Lâm vang lên:
-Nếu không muốn phải đánh nhau đổ máu và cô Lệ Tuyết bị vạ lây thì tốt nhất hãy giao cô Lệ Tuyết cho chúng tôi, còn nếu không thì chúng tôi không thiếu nhân lực để hầu hạ hai người.
Hai người đàn ông mặc vét đen bị khí thế mạnh mẽ và áp đảo của nhóm người Bảo Lâm khiến cho chùn bước chân, muốn lùi cũng không được mà muốn tiến cũng chẳng xong.
Đột nhiên từ trong xe vọng ra tiếng nói lành lạnh, mềm mượt như tơ lụa của một người đàn ông:
-Bảo Lâm, kết thúc nhanh lên, đừng kéo dài thời gian nữa.
-Vâng. - Bảo Lâm phất tay ra hiệu cho ba vệ sĩ.
Ba vệ sĩ hiểu ý, lập tức xông lên vung quyền cước vào hai người đàn ông mặc vét đen. Họ đều được đào tạo bài bản, những thế võ đẹp mắt không ngừng được tung ra.
Hai người đàn ông mặc vét đen nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, một người còn phải lo vác Hoài Thương, tránh để Hoài Thương trúng phải đòn của ba người vệ sĩ, nên bị vướng víu chân tay, thành ra chỉ còn mình người kia lo đối phó với ba người đàn ông võ thuật đầy mình.
Bảo Lâm nhíu mày, một cước bay ra trúng ngay vào người đàn ông mặc vét đen đang vác Hoài Thương trên vai, lợi dụng lúc anh ta vì đau sơ ý buông lỏng tay, liền nhanh như chớp túm lấy Hoài Thương, xoay người đi thẳng ra hướng chiếc xe ô tô, để lại tàn cuộc cho ba người vệ sĩ giải quyết.
Người đàn ông ngồi trên xe mở cửa xe ô tô để Bảo Lâm ném Hoài Thương vào ghế xe phía sau.
Cuộc chiến còn chưa kết thúc, chiếc xe đã giống như cơn lốc, hòa vào bóng đêm sâu thẳm, phía trước chỉ để lại một dấu chấm nhỏ mờ nhạt trên con đường dài và sâu hun hút.
......................
Hai người đàn ông mặc vét đen bị ba người vệ sĩ đánh cho nằm rạp xuống đất, thương tích đầy mình, sau đó họ lên một chiếc xe ô tô màu trắng bạc đi mất.
Người trong công viên chỉ dám đứng từ xa nhìn xem, không ai dám xen vào ngăn cản, sợ bị vạ lây.
Ông Trịnh đến nơi không thấy bóng dáng Lệ Tuyết đâu, âm trầm hỏi hai người đàn ông mặc vét đen:
-Con gái tôi đâu ?
Một trong hai người đàn ông mặc vét đen cố nén đau, gắng gượng trả lời:
-Chúng....chúng tôi xin lỗi ông chủ, cô chủ đã bị người đàn ông mặc vét màu trắng bạc ςướק đi rồi.
-Cái gì ?? - Ông Trịnh tức tối gầm lên - Tôi đã căn dặn hai người
phải mang bằng được con bé về nhà, hai người làm ăn thế hả ??
Hai người đàn ông mặc vét đen cúi đầu, không dám cãi lại lời ông Trịnh.
Ông Trịnh lạnh lùng ra lệnh:
-Tôi không cần biết hai người làm cách gì, bằng mọi giá phải mang được con bé về nhà cho tôi, dù cho có phải ςướק người, nếu không hai người đừng hòng mà sống yên ổn với tôi.
-Vâng, thưa ông chủ.
Ông Trịnh nổi giận đùng đùng quay trở lại xe ô tô, bảo tài xế lái xe đưa mình trở về nhà.
Hai người đàn ông mặc vét đen dìu nhau, tập tễnh đi ra vỉa hè, vẫy tay gọi một chiếc xe tắc xi.
..........................
Bảo Lâm lái xe vào gara, mở cửa xe ô tô cho người con trai ngồi ghế phía sau.
-Cậu chủ, đến nơi rồi.
Người con trai bước xuống xe ô tô, mặc áo thun cổ trễ hình trái tim, mái tóc màu đen dài đến dài quá mang tai, khuôn mặt thon dài, cằm nhọn, đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng màu hồng nhạt, toàn thân toát lên khí chất cao quý và giàu sang.
Bảo Lâm vác Hoài Thương trên vai, khom người đóng cửa xe ô tô, theo người con trai đi vào trong nhà.
-Cậu chủ để cô ta ngủ ở đâu đây ?
-Mang lên phòng tôi. - Người con trai đi lên lầu.
Ngây người trong chốc lát, Bảo Lâm không chậm trễ làm theo yêu cầu của người con trai, vác Hoài Thương vào căn phòng trên lầu ba, nằm gần cuối hành lang.
-Anh có thể đi được rồi.
- Người con trai túm lấy sau lưng áo của Hoài Thương, nhấc Hoài Thương lên như xách một con gà.
Bảo Lâm cũng không hỏi nhiều, đóng cửa rời khỏi phòng.
-Bịch ! - Hoài Thương bị тһô Ьạᴏ ném xuống ghế sô pha trong phòng ngủ.
Hoài Thương đau đớn, ՐêՈ Րỉ mở mắt, nửa mơ nửa tỉnh.
-Ào ! - Một gáo nước lạnh hắt vào mặt.
Lần này thì Hoài Thương tỉnh hẳn, mở to mắt, ngơ ngác nhìn tên con trai một tay đút túi quần, tay kia vẫn cầm gáo nước, đang âm trầm đứng nhìn mình từ trên cao.
-Tỉnh rồi ? - Người con trai cất giọng lạnh lùng hỏi.
Người con trai đứng ngược sáng với bóng đèn điện, Hoài Thương chỉ nhìn thấy đường nét mờ mờ trên khuôn mặt, song cũng đủ để Hoài Thương sợ hết hồn, hét to lên một tiếng:
-Aaaaaa.............!!
Người con trai nhăn mặt, quát to:
-Câm mồm ! Cô mà còn gào lên như Gi*t heo nữa, tôi sẽ ném cô bay ra ngoài cửa sổ.
Hoài Thương thút thít muốn khóc, nghẹn ngào sợ hãi nhìn ra hướng ngoài cửa sổ, thấy bên ngoài bầu trời đen kịt, chứng tỏ khoảng cách từ căn phòng này xuống mặt đất không gần.
Nhìn đồ đạc trong phòng hoàn toàn xa lạ, lại nhớ đến những gì xảy ra trong công viên, giờ lại bị bắt mang về đây, đối diện với một tên con trai âm trầm đáng sợ, trong đầu Hoài Thương chỉ có một ý nghĩ duy nhất là mình đã bị bọn người xấu bắt cóc, nhằm thực hiện mưu đồ đen tối.
-Anh...anh là ai ? Tại...tại sao tôi lại ở đây ?
-Chủ nợ của cô. Từ giờ cô là nô lệ của tôi, tôi nói gì cô phải nghe nấy, nếu không cô sẽ biết tay tôi, hình phạt mà tôi dành cho cô tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng, cô nên chuẩn bị tinh thần dần đi. - Tiếng nói phát ra từ kẽ răng.
Hoài Thương sửng sốt tột độ nhìn người con trai như đang nhìn một người ngoài hành tinh vừa mới rớt xuống trái đất. Chủ nợ ? Nô lệ ? Đây đã là thời đại nào rồi mà còn có chuyện nghe buồn cười như thế.
-Này anh, anh không nhầm tôi với ai đấy chứ ? Trí óc của tôi vẫn còn rất sáng sủa, tôi nhớ rõ ràng tôi và anh chưa bao giờ gặp nhau, cũng không làm chuyện gì có lỗi với anh cả.
Người con trai túm chặt cổ áo Hoài Thương, gằn giọng:
-Cô đừng đóng kịch nữa, chúng ta biết nhau rõ quá rồi còn gì, dù cô có làm gì thì cũng không thay đổi được sự thật là từ nay về sau cô sẽ là nô lệ của tôi, phải phục tùng mọi yêu cầu của tôi, nếu không tôi sẽ trừng phạt cô thật nặng.
Hoài Thương khi*p đảm, cao giọng thét lên:
-Anh đang nói lung tung gì thế, tôi đã nói rồi tôi không quen biết anh, cũng không làm gì mắc nợ anh.
Người con trai đẩy Hoài Thương ngã nằm trở lại ghế sô pha, chống hai tay đè trên người, nhếch mép cười lạnh hỏi:
-Nếu cô đã nói như vậy, tôi cho cô hai quyền lựa chọn, một là cô làm nô lệ của tôi, hai là làm đồ chơi của tôi. Thế nào, cô chọn cách một hay cách hai ?
Hoài Thương há to miệng, đôi mắt tròn xoe như ốc nhồi, nhìn
người con trai chằm chằm. Đồ chơi và nô lệ khác nhau sao, chẳng phải đều mất tự do, và không có quyền làm chủ bản thân mình sao ?
-Tôi chẳng chọn cách nào cả, anh mau thả cho tôi đi về. Tôi không muốn tham gia trò chơi của anh, nếu anh thích thì đi mà chọn người khác chơi cùng.
-Cô nói cái gì ? - Cằm Hoài Thương bị Ϧóþ chặt - Đến giờ mà cô vẫn còn dám ăn nói xấc xược với tôi, cô có tin là tôi bán cô cho một hộp đêm nào đó để bán thân trả nợ cho tôi không ?
Sắc mặt Hoài Thương tái nhợt, không dám tin vào lỗ tai mình.
-Anh...anh.....
Nhìn sắc mặt vì sợ hãi mà tái nhợt của Hoài Thương, người con trai sung sướng bảo:
-Cô đã nghe rồi đấy, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn làm theo những gì mà tôi bảo, nếu không tôi không đảm bảo là sẽ không bán cô đi để lấy lại số tiền mà bố mẹ cô đang nợ tôi đâu. Thế nào, cô chọn làm nô lệ hay đồ chơi của tôi ? Cô nói nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí với cô.
Hoài Thương dùng hết sức lực trong cơ thể đẩy ngã người con trai xuống đất, chống tay đứng bật dậy, hét ầm lên:
-Tôi chẳng chọn cách nào cả,
tôi là tôi, tôi không phải nô lệ hay đồ chơi của anh. Đồ biến thái !!
Hoài Thương chạy rầm rầm ra hướng cửa chính dẫn ra hành lang của tòa nhà.
Người con trai không nghĩ Hoài Thương đủ sức để đẩy ngã mình, sửng sốt ngồi trên sàn nhà, tức điên người, ngay lập tức đứng phắt dậy, chạy đuổi theo Hoài Thương, túm tay lôi Hoài Thương quăng ngã trên giường, cơ thể theo đó chồm đè lên, giữ chặt tay con nhỏ trên đỉnh đầu không cho phép giãy dụa, nghiến răng quát:
-Cô dám phản kháng ? Cô không để chủ nhân như tôi vào mắt chứ gì, được thôi, tôi sẽ dạy cho cô biết không nghe lời thì sẽ có hậu quả gì.
Người con trai cúi xuống cắn mạnh lên môi Hoài Thương.
Hoài Thương mắt ầng ậc nước, không khí như rút hết ra khỏi buồng phổi, trước mắt tối xầm, ý thức một lần nữa lại rơi vào hắc ám vô tận.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc