Thật vậy!
Giờ phút này, Lệ Du Tư giống như một con sói vừa thoát khỏi lốt cừu, từ sau cặp kính gọng vàng, khí chất tà mị trời sinh không ngừng lộ ra, anh yên lặng nhìn cô chăm chú, sau đó đưa tay tháo mắt kính, đặt lên chồng sách nhỏ bên cạnh, ngay lập tức, khuôn mặt tuấn mỹ hoàn toàn hiện ra trước mắt cô, một đôi con ngươi đen láy ẩn giấu sự nguy hiểm bên trong, giống như là có thể nuốt sống con cừu nhỏ trước mặt vào bụng bất cứ lúc nào.
“Anh Tư. . . . .”
Phó Sồ Nhi cảm thấy có chút sợ hãi, dường như là cô chưa bao giờ biết, sau khi tháo kính, đôi mắt của Lệ Du Tư lại sâu như vậy, khuôn mặt của anh cách cô rất gần, đôi môi mỏng khiêu gợi giống như tùy lúc đều có thể hôn cô.
Anh khẽ cười một tiếng, nâng tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô, trả lời vấn đề mà cô đang thắc mắc: “Đúng vậy, Sồ Nhi của anh, chúng ta nhất định phải sử dụng thật tốt, nếu không thì chẳng phải là sẽ uổng công em quyết tâm lắm mới có thể đi tới cái chỗ như vậy để mua đồ ngủ rồi sao?”
“Sao anh biết vậy? Em phải đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm mới dám bước vào trong đó!” Anh là con giun trong bụng cô sao? Đến cả chuyện này mà anh cũng biết nữa! Phó Sồ Nhi ngạc nhiên, trợn to mắt đẹp, không dám tin nhìn chằm chằm vào anh, trong đôi mắt tràn ngập sự vui vẻ và cảm giác ngọt ngào.
“Em nghĩ anh là ai? Anh là anh Tư, là người nhìn em lớn lên từ bé, là chú rể đáng thương, bởi vì một cuốn tạp chí tình yêu nho nhỏ mà không lấy được cô dâu của mình. Em nói xem! Anh có thể không hiểu em sao?”
“Anh Tư, em biết em sai rồi, em xin lỗi, sau này. . . . . Xin anh đừng nhắc lại chuyện đó nữa, có được không?” Cô kéo kéo ống tay áo của anh, vừa lắc lắc vừa làm nũng.
“Vậy thì hãy bồi thường cho anh thật tốt, để cho anh có thể hoàn toàn quên đi chuyện này, được không?” Anh nhướng hàng chân mày, cười cười nói.
“Em sẽ cố gắng. . . . .” Cô nhỏ giọng đáp.
“Không, em phải nói là sẽ cố gắng hết sức mới đúng!” Anh sửa lại lời nói giúp cô.
“Em ——”
Bất đắc dĩ nâng đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của anh, Phó Sồ Nhi lập tức cảm thấy lòng mình hoảng loạn, cô nhanh chóng cụp mắt xuống, hít một hơi thật sâu, lại lập tức phát hiện ra mình đã làm sai một chuyện, bởi vì cô hít một hơi thật sâu khiến cho đường cong trên bộ иgự¢ của cô trở nên phập phồng, vốn là một hành động trong vô thức, thoạt nhìn lại giống như cô đang cố tình hấp dẫn anh.
“Đẹp quá!” Trông thấy cảnh đẹp mê người trước mắt, Lệ Du Tư không kìm được mà khẽ cảm thán một câu.
Anh quỳ gối xuống trước mặt cô, tựa như một kỵ sĩ đang thần phục trước gót chân của nữ hoàng, động tác ưu nhã là thế, lại mơ hồ để lộ ra một cỗ Dụς ∀ọηg cuồng dã, tựa như anh hạ thấp mình như vậy là để che giấu ham muốn Dụς ∀ọηg chiếm hữu của mình.
“Anh Tư, anh làm gì vậy?”
Cô bị cái hành động đột ngột này của anh dọa cho sợ mất hồn, thân thể không tự chủ mà co rúm lại, trong lòng lại cảm thấy khó hiểu, tại sao. . . . . Khi khom người xuống, thân thể cao lớn của anh lại mất đi vẻ uy Hi*p so với mọi ngày, nhưng lại mang đến cho cô cảm giác xâm chiếm mãnh liệt hơn, khiến cho nội tâm của cô không nhịn được mà run rẩy.
“Sồ Nhi, anh muốn ăn em, không thể lãng phí dù chỉ là một chút!” Giọng nói của anh trầm thấp mà tràn đầy từ tính, mỗi một câu một chữ phát ra cũng tràn ngập ý vị trêu đùa.
“Anh Tư, em sẽ sợ. . . . .”
Phó Sồ Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng cô đang bắt đầu run rẩy. . . . . Nhưng mà, cô thật sự là đang sợ hãi sao? Không . . . . có lẽ, bắt đầu từ ngày đó, nội tâm của cô đã dấy lên một nỗi khát vọng, thân thể cô, trái tim cô đã thay đổi lúc nào mà cô không hề hay biết, cô đã không còn muốn kháng cự, ngược lại, cô như một thiếu nữ đang vụng trộm nếm trái cấm, tò mò muốn khám phá bí mật thực sự của trái cấm là gì, có giống như trong tưởng tượng của cô, một loại cảm giác ngọt ngào, một loại cảm giác khiến cho người ta vui sướng hay không?
“Trò chơi chỉ mới bắt đầu, bây giờ em sợ hãi thì vẫn còn quá sớm, Sồ Nhi của anh, hãy để cho anh được yêu thương em!” Anh nhẹ nhàng đặt nụ hôn xuống đôi môi cô.
Trong khoảnh khắc, xúc cảm trên đôi môi bỗng chốc đã thay đổi, như muốn nhấn chìm cô vào hơi thở ấm áp, hòa quyện vào hương vị của phái nam mạnh mẽ, khiến cho cô cảm thấy hoảng hốt: “Anh Tư. . . . .”
“Câu trả lời của em là gì? Sồ Nhi, em muốn để anh yêu thương em sao?” Giữa từng hơi thở tràn ngập sự tà mị đến mê người, anh khẽ nở nụ cười, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô.
Phó Sồ Nhi cắn cắn môi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ rực hệt như một trái táo, cô khẽ lắc đầu, trong ánh mắt lại như đang giằng co, giống như cái lắc đầu này cũng không phải là thể hiện cho những gì mà cô đang nghĩ.
“Thật không? Đây chính là câu trả lời của em sao?” Dường như là anh có thể nhìn thấu được tâm tư của cô, khóe môi khẽ mỉm cười, ánh mắt sắc bén, ngón tay thon dài chậm rãi từ xương quai xanh trượt xuống, đặt lên trên bầu иgự¢ xinh đẹp của cô, dưới lớp voan che phủ màu hồng nhạt, anh nhẹ nhàng tìm được ภђũ ђ๏ค mềm mại, nhỏ bé.
“A. . . . . .” Cô sợ hãi hô lên một tiếng, đôi mắt mở to, thân thể mềm mại yêu kiều mang theo chút ngây thơ khẽ cong lên. Bàn tay to lớn của anh ôm trọn gò núi đôi mềm mại của cô, trong khoảnh khắc anh không ngừng xoa lên hạt châu nhỏ thì cảm xúc mập mờ lúc ban đầu bỗng chốc lại thăng hoa đến cực hạn.
“Nói cho anh nghe, cái bộ nội y có giá trị không nhỏ này, rốt cuộc là có chỗ nào lại đáng giá như vậy?” Anh nhướng mày, đôi tay không ngừng trêu chọc cô.
“Nhân viên bán hàng nói. . . . . không cần cởi, mà có thể. . . . . làm luôn.” Cô nhút nhát trả lời, gò má ngay lập tức lại ửng đỏ.
“Ồ?” Anh cười một cách đầy hứng thú, lại giả vờ như không biết, bất chợt đưa tay tháo chiếc nơ hình bướm ở trước иgự¢ cô, thoáng chốc, bầu иgự¢ căng tròn cùng với ภђũ ђ๏ค mềm mại ngay lập tức hiện ra trước mắt anh: “Ý của em là như vậy?”
“Ừm. . . . . .” Cô muốn lấy tay che đi cái nơi đầy xấu hổ này, nhưng rất nhanh lại bị anh ngăn lại, hạt châu nhỏ bé được anh nâng niu ở trong lòng bàn tay, chỉ chốc lát sau, anh liền ngậm chúng vào trong miệng rồi từ từ thưởng thức, xúc cảm nơi đầu lưỡi đem đến cho anh một loại cảm giác thật vi diệu, lại từng chút từng chút mà len lỏi vào trong trái tim cô.
Cô tựa như một 乃úp bê ngây thơ được người ta khoác lên bộ quần áo gợi tình, để mặc cho anh chơi đùa. Khắp thân thể, từ trong ra ngoài lại giống như đang bị lửa nóng thiêu đốt không ngừng, khiến cho cô có chút hoảng hốt.
“Cấu tạo của cái ҨЦầЛ ŁóŤ nhỏ này thật là dễ sử dụng nha!”
Lệ Du Tư giống như là vừa mới phát hiện ra một vùng đất mới, anh nở nụ cười tà mị, đưa ngón tay vạch ra hai mảnh nhỏ trên chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ mỏng manh, thoạt nhìn giống như là ҨЦầЛ ŁóŤ của đàn ông, nhưng mà cái này thật sự là ҨЦầЛ ŁóŤ dành cho phụ nữ, vừa nhìn cũng biết, cái khe nhỏ này không phải là để dễ dàng cho việc đi toilet, mà là. . . . .
“Anh Tư, chỗ đó. . . . . .” Khẽ cắn cắn đôi môi hồng nhạt, cô đã không còn biết phải nên kháng cự từ đâu nữa. Khi anh chạm tới vùng cấm địa quan trọng nhất thì cũng là lúc trong thân thể mảnh mai của cô bỗng dưng vọt lên một trận run rẩy.
Cho dù biết rõ từng bộ phận trên cơ thể thì nơi đó vẫn là nơi xấu hổ nhất của một cô gái, tuy vậy, chỉ sợ cho dù có đem sách giáo khoa học đi học lại một vạn lần thì cô cũng sẽ không thể nào biết được, khi bàn tay của đàn ông chạm vào chỗ đó thì sẽ khiến cho người ta run rẩy đến cỡ nào, cảm giác giống như là bị điện giật, cô sợ hãi thở dốc, không thể nói thành câu.
Cô bắt đầu cảm thấy thật sự hoảng sợ, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì nữa, để mặc cho anh vuốt ve đùa giỡn, khơi ra bản năng phụ nữ từ nơi sâu nhất trong nội tâm của cô, cô không biết bộ đồ lót bằng voan mỏng trên cơ thể mình đã được cởi bỏ từ lúc nào, lại càng không biết anh dùng chăn ôm cô đến bên giường từ lúc nào.
Đợi đến lúc ý thức của cô quay trở lại thì anh đã cởi xong món đồ cuối cùng ở trên người mình, thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ của người đàn ông tràn đầy sức quyến rũ, động tác ưu nhã giống như một con ác điểu, chậm rãi đè lên trên người cô, khi làn da nóng bỏng của anh chạm vào thì nội tâm của cô lại dâng lên một loại cảm giác an toàn như được bảo vệ, hoàn toàn khác với cảm giác bất an bởi vì khao khát Dụς ∀ọηg khi nãy,
Cô nằm trong lòng anh tạo thành một khung cảnh hài hòa đến kỳ diệu.
Nhưng cho dù trong đầu đã chấp nhận sự thật này thì trong lòng cô vẫn không ngừng run rẩy, đối mặt với một cỗ Dụς ∀ọηg mơ hồ không rõ, cô cảm thấy hoang mang và sợ hãi, không biết phải làm sao.
“Anh Tư . . . . . Anh Tư, em thật sự. . . . thật sự rất. . . . .” Sợ! – Nằm trong иgự¢ anh, cô khẽ kêu lên thành tiếng, cả người run rẩy tựa như một đóa hoa trắng mỏng manh trong gió.
“Đừng sợ, ngoan. . . . .” Anh cúi thấp người, đôi môi ghé đến bên tai cô, nhẹ giọng dụ dỗ: “Sồ Nhi, tin tưởng anh, đem mình giao cho anh!”
“Nhưng mà. . . . .” Cô chần chừ, không dám trả lời, ngay lúc này, một cảm giác nóng rực, không giống với ngón tay anh khi nãy, phá tan nơi non mềm của cô, không cần tốn nhiều sức lực cũng đã khiến cho cô trở nên căng cứng, cô trợn to mắt, nín thở chờ đợi chuyện kế tiếp sắp xảy ra.
Một tay Lệ Du Tư giữ chặt cổ tay của cô, một tay vòng ra phía sau, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, nơi nào đó bị đè nén ở trong quần mạnh mẽ thoát ra, nhẹ nhàng chậm rãi đoạt lấy cô, vật khổng lồ cực nóng cứ thế mà áp sát vào, tốc độ tưởng chừng như chậm rãi, thế nhưng lại để lộ ra một cỗ khí thế không cho cô được phép kháng cự.
Đau. . . . . .
Không muốn. . . . . .Phó Sồ Nhi bắt đầu giãy giụa, nhưng lại không có cách nào thoát khỏi sự kìm hãm của anh, anh xâm nhập từng chút, từng chút một, rất nhanh sau đó, anh đưa tay nâng hai ௱ôЛƓ của cô lên, phá tan một lớp phòng tuyến cuối cùng, hoàn toàn đem cô chiếm hữu!
Đau quá!
Cô bị sợ hãi quá mức rồi! Cảm giác đau đớn trong nháy mắt đã chiếm cứ toàn bộ thân thể của cô, thế nhưng cô chỉ có thể cắn chặt môi, nghẹn ngào không dám thốt lên thành tiếng, chỉ sợ một động tác nho nhỏ sẽ làm mình rơi vào vực sâu của sự đau đớn.
Cô đã sớm biết điều này từ lâu. . . . . Nhưng mà, cô thật sự không ngờ rằng nó sẽ đau như vậy. . . . . Một lát sau, cô mới dám bắt đầu cử động, đôi tay trắng nõn nâng lên chống đỡ Ⱡồ₦g иgự¢ cường tráng của anh, giống như một con chó nhỏ đáng thương, nằm trong иgự¢ anh nức nở.
“Đau quá. . . . . Anh Tư, buông em ra. . . . .” Cô nhỏ giọng kêu lên, kèm theo từng trận đau đớn là một cảm giác nóng rực đang từ từ dấy lên ở nơi sâu nhất trong bụng cô, nơi mà hai người ɠเασ ɦợρ, có thứ gì đó không chút kiêng kỵ mà cứ ra vào một cách tùy tiện, khiến cho hô hấp của cô, nhịp tim của cô, và cả cái loại cảm giác đau đớn này, trong vô thức lại càng tăng vọt.
Đó chính là anh! Anh đã hoàn toàn lấp đầy cô, giống như ở trong người cô từng bị thiếu mất một phần, hôm nay đã được lấp đầy một cách hoàn chỉnh. Cô không nhịn được mà khẽ nấc lên thành tiếng, cái cảm giác lạ lẫm này khiến cho cô cảm thấy đã không còn là chính mình nữa.
Lệ Du Tư bắt lấy đôi tay nhỏ đang muốn chống cự của cô, thắt lưng khẽ trầm xuống, đem Dụς ∀ọηg đói khát của mình chôn sâu vào trong ɦσα ɦµყệƭ non nớt chưa biết mùi đời của cô, cảm giác được từ chỗ sâu nhất trong cơ thể cô tuôn ra một luồng dịch nóng, anh khẽ thở dài một tiếng đầy thỏa mãn, hơi rút mình về, chống đôi tay thon dài, ngưng mắt nhìn cô khóc đến sắp ngất đi.
“Bảo bối, đến lúc này rồi, em không được nói hai chữ ‘hối hận’ với anh, nếu em làm như vậy, anh sẽ điên mất.” Anh khàn giọng nói nhỏ, cúi xuống hôn lên từng giọt nước mắt đang không ngừng rơi xuống bên gò má cô.
“Em không nghĩ rằng sẽ đau đến thế. . . . .” Cô lắc lắc đầu, vừa khóc vừa nói.
“Chúng ta đã vượt qua được cửa ải khó khăn nhất rồi, Sồ Nhi, cố chịu đựng một chút, nếu như vẫn còn đau thì em cứ tiếp tục khóc đi!” Còn anh sẽ hôn lên tất cả những giọt nước mắt đó của em. – Lệ Du Tư tự nói thầm ở trong lòng. Anh đưa tay nâng ௱ôЛƓ cô lên, chậm rãi chuyển động ở trong cơ thể của cô.
“Đừng. . . . .em không muốn!” Cô giãy giụa càng thêm kịch liệt, đôi tay nhỏ bé không ngừng đẩy anh, cố hết sức kháng cự việc anh đang ra ra vào vào trong cơ thể mình. Đúng vậy! Anh làm cho cô đau đớn như vậy, cô cự tuyệt là chuyện đương nhiên, cô hẳn là nên làm như vậy. . . . . .
Thế nhưng, dần dần cô lại không biết vì sao mình lại phải làm vậy, rong ruổi theo những lần rút ra đẩy vào của anh, cảm giác đau đớn đã được thay thế bằng một cỗ khoái cảm xa lạ, một loại cảm giác sung sướng len lỏi đến tận trong xương mà cô chưa từng biết đến, chưa bao giờ biết đến!
Lệ Du Tư hôn cô, anh không nhịn được mà khẽ cười một tiếng, phát hiện ra cơ thể của cô đang dần dần thả lỏng, anh biết, đây mới chỉ là khởi đầu, nếu như anh có biểu hiện ‘tốt’, vậy thì có thể sẽ khiến cho cô đáp lại anh một cách cuồng nhiệt hơn nữa.
Sau đó không lâu, suy nghĩ của anh đã được nghiệm chứng, Phó Sồ Nhi cảm thấy có một cỗ sức mạnh đang bức bách mình đến không thở nổi, cô chưa bao giờ biết cảm giác sung sướng lại có thể khiến cho người ta kinh sợ đến vậy, rồi lại giống như một loại cổ độc, không để cho cô ngăn lại sự trầm luân của mình.
Cô cong người, nghênh hợp từng đợt va chạm mạnh mẽ của anh, sau những lần ra ra vào vào, khoái cảm khiến cho cơ thể cô dần dần trở nên căng thẳng, trong lòng lại có chút bối rối, tựa như một con thuyền đang trôi bồng bềnh, vậy mà, thân thể cứng cáp và cường tráng của anh lại có thể vững vàng ghì chặt cô, cái loại tiếp xúc da thịt này khiến cho cảm giác khó chịu ở trong lòng cô lại càng thêm kích động.
“Anh Tư. . . . .” Cô ՐêՈ Րỉ thở dốc, nâng ௱ôЛƓ để anh có thể tiến sâu vào thêm một chút, đôi tay trắng nõn vòng lên ôm cổ anh thật chặt, khi mỗi cái rút ra, nhấp vào của anh càng trở nên nhanh và mạnh hơn, cô không nhịn được mà nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, sau đó lại run rẩy bám chặt khuỷu tay anh, để cho anh phóng thích Dụς ∀ọηg vào sâu bên trong cơ thể của mình. . . . .
Sáng sớm, những tia nắng mặt trời len lỏi hắt vào rèm cửa sổ, tạo nên những quầng sáng mỹ lệ, từ trong vòm иgự¢ rộng lớn, Phó Sồ Nhi chậm rãi tỉnh dậy sau giấc mộng đẹp.
“Mấy giờ rồi?”
Khẽ híp mắt lại, cô đưa bàn tay nhỏ nhắn sờ soạng ở trên người anh, giống như một chú chuột con bé xíu vừa mới được sinh ra, còn chưa kịp mở mắt, mò mẫm loạn xạ.
Lệ Du Tư đã tỉnh từ lâu, anh ôm cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, khẽ cúi người hôn nhẹ bên môi: “Chín giờ bảy phút rồi, vẫn còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi!”
“Ừm. . . . .” Phó Sồ Nhi thả lỏng thân thể yếu ớt, lại lần nữa vùi mình vào bên trong chiếc chăn ấm, khóe môi khẽ mỉm cười ngọt ngào, ôm lấy gối trắng tiếp tục thả mình vào mộng đẹp, dù sao bây giờ mới có chín giờ bảy phút, cô tranh thủ ngủ thêm một chút nữa vậy. . . . . Hả? Chín giờ bảy phút? !
“Đã chín giờ bảy phút rồi sao?” Cơ thể của cô như được lên dây cót, ngay lập tức bật dậy, hai tay kéo chăn nhung bao lấy thân thể xinh đẹp, đôi mắt hoa đào mới vừa rồi hãy còn ngái ngủ, bây giờ thì lại trợn to như hai quả chuông đồng, cô quay sang nhìn đồng hồ báo thức một lần nữa rồi lại hét to: “Chín giờ bảy. . . .không, là tám phút rồi!”
“Ngủ thêm chút nữa đi, em cần phải nghỉ ngơi mà!” Lệ Du Tư cười cười ôm người đẹp kéo vào trong иgự¢, sau đó lại đem chăn phủ kín người cô.
Phó Sồ Nhi bị anh cuộn trông chẳng khác gì một miếng Sushi , cô giãy giụa kịch liệt, thấp giọng kêu lên: “Em sắp bị muộn giờ rồi. . . . . Không, là đã bị muộn giờ rồi!”
“Muộn giờ?”
“Ừ! Muộn rồi! Anh Tư, nếu anh có lòng tốt thì hãy mau buông em ra, hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên của em đó!” Cuối cùng, cô chỉ còn cách kêu lên thảm thiết, thừa lúc Lệ Du Tư còn đang kinh ngạc, cô xoay người thoát khỏi vòng tay tráng kiện của anh, vọt xuống giường nhanh như một cơn gió.
Đau quá!
Sau khi xuống giường, Phó Sồ Nhi bỗng chốc giật mình, cô cảm thấy hai chân mình mềm nhũn, thân thể giống như một con 乃úp bê bị người ta tách ra làm đôi, cắm thêm vào mấy cây đinh ốc, bụng dưới lại đau âm ỉ, cảm giác bủn rủn như muốn nhắc nhở cô về những chuyện đêm qua, trước mắt bỗng hoa lên, sau khi thoát khỏi vòm иgự¢ của anh chưa đầy ba phút, cô lại bị anh ôm trở lại vào trong иgự¢, mà cô cũng vô lực, chỉ còn biết dựa vào anh để mình không bị ngão nhào xuống đất.
“Cẩn thận! Em cứ từ từ mà đi, không cần vội!”
“Nhưng hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên của em! Chẳng phải anh cũng biết em đã mong đợi ngày này bao lâu rồi sao? Làm gì có ai đi trễ vào ngày khai giảng cơ chứ!”
“Tiết thứ nhất của em là mấy giờ?”
“Mười giờ!”
“Em có biết lão tài xế Trương mà anh coi trọng nhất, lúc trước là một người như thế nào không?” Lệ Du Tư vẫn bình chân như vại, chả có chút động tác gấp gáp nào.
“Anh Tư, người ta không có thời gian chơi đoán câu đố với anh nữa đâu!” Cô gấp đến độ sắp khóc, giống như con kiến bị người ta bắt bỏ vào trong chảo nóng vậy.
“Trước kia ông ấy là một tuyển thủ đua xe, đã từng đoạt giải nhất của cuộc thi đua xe thế giới! Em yên tâm đi! Trước mười giờ, ông ấy nhất định sẽ đưa em đến trường học một cách an toàn!”
“Thật sao? Vậy em đi tắm rửa thay quần áo trước đã. . . . . A! Quần áo của em ——” Cô đột nhiên dừng bước, phát hiện ra một vấn đề quan trọng trước mắt.
“Quần áo của em thế nào?” Lệ Du Tư có chút khó hiểu, khẽ nhíu mày.
“Em không mang quần áo tới đây! Hôm qua, em chỉ khoác mỗi cái chăn rồi chạy tới phòng anh, cho nên. . . . . Cho nên chẳng mang một bộ quần áo nào tới đây cả! Lần này thì nguy rồi. . . . . em phải làm sao bây giờ?” Cũng như hôm qua, cô dùng một cái chăn để bọc quanh cơ thể, chỉ khác một điều, giờ phút này, dưới lớp chăn kia là một thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ mềm mại.
“Một mình em quấn chăn chạy dọc hành lang đến phòng anh?” Anh khẽ gầm lên, không dám tin vào tai mình, cô không biết làm như vậy thì sẽ nguy hiểm đến mức nào sao? !
Thế nhưng, Phó Sồ Nhi lại buồn bực hỏi ngược lại anh: “Đương nhiên là em tới đây một mình rồi! Chẳng lẽ, em lại đi nói cho người khác? Người ta mà biết em mặc cái loại quần áo như vậy thì mặt mũi của em để vào đâu đây? !”
“Vấn đề không phải là cái này! Em ——”
“Người ta sắp bị muộn rồi. . . . .” Cô chặt đứt lời nói của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn lại.
“Được rồi!” Anh thật sự là bị cô đánh bại rồi! Lệ Du Tư thở dài, xoay người bước vào phòng thay đồ để lấy quần áo của mình: “Em mặc tạm quần áo của anh để về phòng vậy!”
“Vâng!” Cô trốn ở trong chăn, tay chân vụng về mặc chiếc áo sơmi và quần thể thao mà anh vừa ném tới: “Anh Tư, em về phòng thay quần áo đây!”
“Đợi đã, Sồ Nhi!” Anh gọi với theo cô, trông thấy cô trở nên nhỏ bé trong bộ quần áo to lớn của mình, anh cảm thấy có chút buồn cười.
“Chuyện gì vậy?” Cô chạy ra tới cửa, tay thì túm chặt lưng quần thể thao đang sắp tụt xuống, nâng mắt tò mò nhìn anh.
“Chúng ta tổ chức hôn lễ một lần nữa có được không?” Giọng nói của anh trầm thấp, phảng phất giống như là đang thuyết phục cô, rồi lại giống như là đang dụ dỗ cô, sự dịu dàng đó khiến cho người ta phải tan nát cõi lòng.
Nghe vậy, Phó Sồ Nhi thoáng sững sờ trong giây lát, cái đầu nhỏ cúi gằm, cô có chút không biết phải làm sao, hàng mi rũ xuống mang theo sự ngượng ngùng, tưởng chừng như không hề có chút phản ứng nào, thế nhưng đôi môi hồng non nớt khẽ nhếch lên, để lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
“Sồ Nhi, câu trả lời của em là gì?” Anh hạ giọng, có chút sốt ruột thúc giục.
“Ừm. . . . . . Anh quyết định đi! Em không có ý kiến!” Cô dùng hết sức mình gật đầu một cái, bóng dáng xinh đẹp ngay lập tức chạy vọt ra bên ngoài, cũng chẳng dám dừng lại dù chỉ là một giây.