Tâm trạng đó cứ theo nó khi cả vào lớp học , vẫn như cũ , nó ngồi ở giữa Windy và Nhất Duy , mắt chăm chú nhìn vào cuốn sách như đang đọc và đọc , tất nhiên 2 chàng trai bên cạnh có thể thấy được sự khác lạ đó...nhưng...không ai dám làm gì cả...Nhất Duy thi thoảng lại quay sang lén nhìn xem nó như thế nào nhưng cái biểu hiện như không có gì của nó khiến cậu cảm thấy thật sự bất lực...cậu muốn giúp nó nhưng không biết phải giúp như thế nào . Chưa bao giờ cậu thấy mình vô dụng thế này,ngay đến làm cho người con gái cậu "thương " vui vẻ hạnh phúc cậu cũng không làm được . thấy cô ấy đau khổ ngay trước mặt mà cũng phải giả vờ như không thấy.cái mạnh mẽ của vỏ bọc bên ngoài nó còn
quá dày khiến cho không ai có thể tiến đến gần được . nghĩ đó rồi cậu cũng chỉ biết lắc đầu chán nản rồi cố gắng tập trung và việc làm đang dở
Còn Windy,trong lòng anh hôm nay có 1 cảm giác lạ...rất lạ...báo trước sẽ là 1 chuyện không hề tốt đẹp sẽ xảy ra...không biết có phải thái độ đó của nó làm anh suy nghĩ nhiều nên ra vậy hay là...cái sự việc sắp xảy ra sẽ là thật.nhìn nó mắt cứ chăm chú đọc , không thèm nhìn anh lấy 1 cái như mọi khi , anh sai ... đúng thực sự người sai là anh ... nhưng không lẽ nó không nhìn thấy sự thành khẩn xin lỗi trong anh sao ? ... Nó buồn ,anh làm sao có thể vui được đây , huống gì ... huống gì đó là tại anh nữa . nghĩ đó thôi mà anh giận quá , nó làm cho không khí quanh anh gần như ngạt thở , y như là anh đang trong 1 căn phòng , mà ở đó người ta đang rút dần ra hết khí oxi...quá ngột ngạt , anh không thể chịu đựng được sự thờ ơ , lạnh lùng của nó , thà như nó khóc , nó đánh anh , nó nói thẳng là nó rất giận anh....còn hơn là nó cứ giữ thái độ yên lặng như không có chuyện gì xảy ra.quá bức bối ,anh quay đầy lại phía nó,đang định hỏi cho rõ ràng thì..tiếng ngài hiệu trưởng đằng hắng phía trên lớp , tất cả mọi người ai cũng dừng các hoạt động của mình lại mà ngước lên , duy chỉ có nó vừa thấy ngài hiệu trưởng xong là lại cúi đầu xuống,tỏ ra không quan tâm,vì thật sự,nó biết ngài sắp thông báo chuyện gì....còn chuyện gì khác nữa đây , ngoài chuyện sẽ khiến cho Windy thực sự sẽ rất vui khi bên cạnh người con gái mà anh thích
-Tôi rất hân hạnh được giới thiệu với các bạn rằng tập thể lớp này sẽ có thêm 1 học sinh mới - nói xong , ngài quay ra phía cửa lớp , học sinh trong lớp thì nhốn nháo lên xem đó là ai - mời em vào - nói rồi ngài hiệu trưởng tiếp lời - các em làm quen với nhau đi
Lời ngài hiệu trưởng vừa dứt,cả lớp như sắp vỡ tung bởi những tiếng la hét , đập bàn rầm rộ của những học sinh nam quá khích , còn đám học sinh nữ thì bí xị , bởi đó không phải là "bạch mã hoàng tử "
-Hồng Khôi , Hồng Khôi , Hồng Khôi.....
Tiếng tung hô cái tên đó khiến Gia Gia thật sự khó chịu , chưa bao giờ tâm trạng nó tồi tệ như thế này , nó đứng dậy và ra trong sự ngỡ ngàng của nhiều người , trong đó ngỡ ngàng nhất là Windy và Nhất Duy , không ngờ nó lại tỏ ra quá khích như thế ... 1 người hiểu nguyên nhân và 1 người ... mụ mờ không rõ.
Phía trên lớp có 1 nụ cười nửa miệng đang tỏ ra đầy đắc thắng , môi mấp máy mở lời
-Chào các bạn , mình là Hồng Khôi , từ nay sẽ học cùng các bạn , mình còn rất nhiều thiết sót...mong các bạn giúp đỡ
Nói xong cô ta cúi đầu chào rất lịch sự,những tràng pháo tay rầm rầm vang lên , cô ta nhếch miệng cười sau đó tiến xuống phía dưới lớp , những ánh mắt ngây ngất nhìn theo dáng điệu bước đi của cô ta nhưng cô ta cũng chỉ cười rồi lại tiếp tục đi,ánh mắt luôn hướng về 1 phía...
-Em có thể ngồi dây được không ạ ?
Cô ta dùng 1 ngữ điệu hết sức uốn éo để nói .Windy đang mãi suy nghĩ và nhìn theo hướng Gia Gia đi ra ngoài mà không để ý đến câu nói của Hồng Khôi khiến cô ta thực sự tức giận , nhưng cô ta cố kìm nén cảm xúc lại , và nhắc thêm lần nữa
-Em có thể ngồi đây được không?
Nhiều người phải nín thở để xem những diễn biến tiếp theo , vì ai cũng biết chỗ trống đó là chỗ của ai , mặt cô ta dần dần nóng lên , 2 tay nắm thành quyền nhưng đang gắng gượng lắm để không phải...
-Xin lỗi , chỗ này đã có người ngồi rồi ạ
Nhất Duy thấy hết biểu hiện của cô ta và cũng thấy được thái độ củ Windy,tuy là có chút không hiểu nhưng cậu vẫn mở lời mong cô ta sẽ chọn một chỗ khác để ngồi , nhưng không ngờ...không ngờ cô ta lại mặt dày đến độ đó
-Vậy ạ,nhưng sao không thấy chủ nhân ngồi đây nhỉ ... à mà không , nếu người ngồi đây không có thì người khác ngồi vào là bình thường mà
Nói rồi cô ta bước tới ngồi vào ghế của Gia Gia mà không chút do dự.môi thì vẫn cười với Nhất Duy nhưng trong lòng thì đang chưởi cậu thậm tệ, "đồ kì đà,mày nghĩ là gì mà có thể nói thế với tao "
.....
Phía dưới có 6 con mắt đang nhìn Hồng Khôi mà cô ta không hề biết... "thế thì quá tốt,cô cứ biểu hiện thế đi nhé "-Tống Phương nghĩ rồi nhéch môi cười ... không biết cô ta đang tính toán chuyện gì nữa ... thật khó đoán
Windy nãy giờ đang suy nghĩ về nó, "Gia Gia và Hồng Khôi đã gặp nhau bao giờ đâu mà cô ấy tỏ ra...khó chịu như thế " ... rồi nhắc đến cái tên Hồng Khôi , anh như kéo về hiện tại , tiếng cô ta đang nhí nhéo bên tai anh , tay thì đang quàng vào tay anh , đầu thì tựa vào một cách như không có chuyện gì.
-Windy , hôm nay mình cùng đi ăn nhé , em muốn ăn ở nhà hàng karika...đã lâu lắm em chưa ăn ở đó
-Windy,chốc nữa anh dẫn em đi tham quan sky nhé,em mới đến nên chưa quen
....
Windy giờ thì thấy thật sự khó chịu,một dòng suy nghĩ vụt qua khiến anh tỉnh khỏi những suy nghĩ đó,nhận ra cô ta đang ngồi vào ghế của Gia Gia , và làm những hành động quá thân mật sẽ dễ khiến người khác hiểu lầm , anh quay đầu lại , dùng ánh mắt sắc nhất nhìn cô ta,tay anh nhanh gỡ tay cô ta ra nhanh đến mức cô ta cứ ngồi đừ ra ngạc nhiên
-Hôm qua tôi đã nói với cô rồi mà , đừng làm những chuyện vô bổ này nữa , cũng đừng gọi tên tôi như thế.tôi là Minh Long,cô hãy nhớ
Nói rồi Windy đứng dậy bỏ đi trước sự ngạc nhiên tột độ của cô ta.
"Anh dám đối xử với em như vậy sao Windy"
Nhất Duy cũng hơi ngạc nhiên về hành động và lời nói của của anh,chẳng phải hôm qua anh và cô ta rất thân mật hay sao?
...
Windy ra ngoài tìm Gia Gia , nhưng đi khắp trường sky cũng không thể thấy nó ở đâu cả , anh gần như tuyệt vọng , vò đầu bứt tai 1 cách thảm hại thì bước chân đưa anh tiến về hồ nước sau trường . trước mắt anh là dáng ảnh người con gái quen thuộc đang tựa lưng ngồi gốc cây . ánh mắt nó như đang nhìn đâu đó mà anh không thể biết được ... cơn gió nhẹ thổi qua làm bay bay vài chiếc lá lại càng làm tăng thêm sự cô đơn thấy rõ . nhìn thấy thế,bao nhiêu tức giận và hờn trách vô cớ của anh biến mất , chỉ còn lại 1 nỗi bất lực rõ ràng là không thể che chở và biết được suy nghĩ của nó , để giúp nó vui vẻ như bình thường
Anh tiến lại gần và ngồi cạnh nó,mắt cũng hướng về phía trước nhưng môi lại mấp máy nhẹ nhàng
-Sao em lại bỏ ra đây ngồi ?
-...*im lặng*
Trong vài phút nó vẫn không đáp anh , không 1 phản ứng gì , anh nghĩ nó không nghe thấy nên lại hỏi lại lần nữa
-Sao tự nhiên em lại bỏ ra ngoài này,chẳng phải hôm nay có học sinh mới về sao,em làm vậy người ta sẽ nghĩ em không thích người ta đó
-...*vẫn im lặng*
Nói xong anh mới chợt thấy mình ngốc quá,sao tự nhiên lại kiếm ra cái lí do ngớ ngẩn để nói chuyện với nó vậy chứ,thật ra anh muốn hỏi xem nó sao lại như vậy , chỉ thế thôi , chứ không hề có ý định nhắc đến Hồng Khôi ở đây.có phải vì thế mà nó không nói gì hay không,hay là tại sao...
Nó vẫn im lặng , không nói gì,cũng không để ý xem anh ra sao , nó biết , nó biết chứ , biết anh đang bên cạnh nó , biết anh đang hỏi nó...và cũng biết anh chẳng hề có ý quan tâm nó , chỉ là thái độ của nó với sự xuất hiện của Hồng Khôi làm anh giận,và muốn hỏi lí do mà thôi . Rốt cuộc thì anh coi nó là gì của anh chứ hả...nó đau.đau quá,nó không biết nên đối với anh thế nào cho phải nữa,nhưng chỉ nhìn thấy anh bên cạnh cô ta thì chắc chắn nó sẽ không chịu nổi đâu..nó chắc thế đó
Nó vẫn giữ thái độ yên lặng...khiến Windy vừa tức giận , nhưng vừa hoang mang ... anh không thể biết nó đang nghĩ gì , một thoáng giây không kiềm chế được lòng mình , anh nhanh như cắt ôm chặt lấy nó , hôm ngấu nghiến lên đôi môi đang thất thần kia ... tuy có phần bị bất ngờ .. .nhưng nó hết sức vùng vậy và cự tuyệt anh,nhưng ...cũng không có ích gì , anh như đang điên lên vì nó ... anh không thể tự chủ được mình , anh không thể chịu đựng được nữa,mọi thứ như bùng nổ
BỐP....
Một tiếng nghe chói tai vang lên … Windy ôm má trái đang dần dần ửng đỏ lên 5 lần ngón tay..
-E...e...m....em.....
Windy lắp bắp nói không thành lời , anh không ngờ nó lại làm thế với anh......
nhìn Windy như vậy , thực sự nó rất đau , nó muốn làm một điều gì đó...nhưng lại thôi...nó bỏ chạy ,,dể lại Windy đứng một mình ở đó...thất thần,không hiểu đã xảy ra chuyện gì ????????
"Windy , em xin lỗi ... em xin lỗi , nhưng thực sự bây giờ...em không thể gần anh"
"Thái đọ và biểu hiện của cô ấy...là sao " - Windy đau khổ khi nghĩ về nó...anh không đau bởi cái tát đó,mà điều anh đau chính là....