Cô Dâu 17 Tuổi Rưỡi - Chương 06

Tác giả: Gia Gia

Nguyên nhân
.......................
Quay về quá khứ
Vừa đến lớp thì 1cô gái có vẻ mặt lo lắng,hớt hải chạy về phía hắn
-Chuyện gì vậy Phương Phương,sao nhìn em có vẻ không được ổn cho lắm
Bây giờ thì cô gái đã đứng trước mặt hắn rồi,hắn đưa 2 tay đỡ lấy cô,còn cô thì cúi đầu xuống thở tỏ vẻ gấp gáp,được 1 lúc thì lên tiếng
-Em đi tìm Gia Gia để đưa bộ đồ cho cô ấy,khi nãy cô ấy bị dính bẩn,chắc không có quần áo để thay,nhưng tìm mãi mà không thấy,lại sắp vào học rồi
Vừa nói,Tống Phương vừa cầm bộ đồ lên,vẻ mặt tỏ vẻ tiếc nuối
"Trời,cái đồ ngốc nghếch này lại có chuyện gì nữa đây ? " - vừa nghĩ,anh vừa đưa tay giựt lấy bộ đồ từ tay Tống Phương và nói: "để đó cho anh ",rồi chạy biến đi tìm nó.
.................
Trở về hiện tại
"Nhất định mình phải hỏi Phương Phương cho ra nhẽ mới được"- nói là làm,hắn đi ngay về phía khu học (hic,thế còn ss gia gia nhà tui,ông anh bỏ lại 1 mình hả,hjc)
-Em giải thích đi
Windy nhìn Tống Phương bằng ánh mắt lạnh nhất,có lẽ anh đang tức giận chăng,đáy mắt anh xuất hiện những ngọn lửa khiến người đối diện không khỏi khi*p sợ,tay anh nắm lại,nhìn thẳng vào cô như đang chờ 1 kết qủa,tuy anh cũng không hiểu sao anh lại tức giận với Tống Phương vì chuyện của nó,nhưng mà...
-Anh đang nói gì vậy ạ,nói gì kia a,sao anh tức giận với em ,em có làm gì đâu
Tống Phương vừa nói,mắt vừa rưng rưng lệ như chực chờ rơi xuống,cô tỏ ra sợ sệt trước ánh nhìn rực lửa của anh(đúng là cáo già mà,nước mắt cá sấu,ghét),còn Windy ư?chỉ biết đứng đó chứ còn sao nữa,đường đường là nam nhi mà lại để cho con gái rơi lệ,hắn sợ nhất là nước mắt con gái,cứ nhìn thấy là coi như bao ý định của hắn coi như mất hết.và giờ đây,tất nhiên cũng không ngoại lệ rồi,ý định ban đầu khi gặp cô ta biến đâu mất tiêu,anh đâm ra lúng túng,không biết nên làm gì ,đôi lông mày dãn ra,tay đưa lên gãi đằu lúng túng
-Ơ kìa,anh có làm gì đâu,Phương Phương,em nín đi,đừng khóc mà,được không?
-Hjc,hjc
Nghe Windy nói vậy,cô ta càng được cớ khóc to hơn (không bít có thật không đây nữa)làm Windy càng thêm lúng túng,nhưng rồi khóc chán cũng phải thôi,sau khi "làm lụt góc sân sau trường,cô ta thôi khóc,ngước mắt nhìn Windy nói:
-Hjc,khi nãy em sợ quá,cứ tưởng em làm gì sai nên anh giận,em xin lỗi-vừa nói vừa cúi đầu tỏ bíết điều-anh muốn hỏi em gì à ?
Như chơt nhớ ra,hắn đưa mắt nhìn Tống Phương nói:
-Bộ đồ em đưa cho Gia Gia là của em ?
-Vâng - cô ta trả lời nhanh và "rất ngây thơ "- Đó là bộ dự phòng của em ,sao vậy anh ?
Nghe vậy hắn thấy người mình hơi nóng lên
-Vậy là em đã làm chuyện đó ?- giọng hắn hơi gắt
-Làm gì kia ạ ?-giọng sợ sợ
Biết là không thể dùng giọng đó với Tống Phương,hắn nhẹ giọng trở lại
-Em có bíết phấn hương từ ấn độ không?
-Không anh à,nhưng sao anh hỏi thế,có liên quan gì ạ ?
-Em không biết thật sao? Vậy...-ngập ngừng 1lát,Windy nói tiếp - thứ đó được thấy từ bộ đồ của em , nó làm Gia Gia bị dị ứng-giọng Windy buồn buồn,và.....
-Thôi ૮ɦếƭ rồi,anh phải đi luôn đây
-Anh đi đâu vậy,Gia Gia có sao không?
-Cô ta không sao,chỉ cần kiêng 3;4 hôm là khỏi,nói rồi hắn ta chạy biến đi,để lại Tống Phương đứng đó chưng hửng,nhưng trong lòng cô ta thì cũng đag rất vui khi nó bị vậy "đáng đời cô lắm Kim Gia ,như vậy còn may đó ",với suy nghĩ đó,cô ta tự đắc nở 1 nụ cười nửa miệng và quay về lớp
Lại nói về Windy,sau khi tự nhiên nhắc đến tên nó,hắn ta mới chợt nhớ là nó đang 1 mình ở phòng bệnh nên đã nhanh chóng trở lại.nó giờ đang nằm thu lu trong chăn (mùa hè các bác à,hee) vì theo lời bác sĩ không được hở chút gì.nghe tiếng người,đoán được là hắn ,nó lên tiếng trách móc
-Anh đi đâu cả thế kỉ vậy hả,đem tôi đến đây rồi lại bỏ đi đâu vậy hả,hay lại đi ¢нơι gáι (trời,ngoa quá ss ui,oan uổng cho anh ý)
-Hjj,đúng thế đó,vợ ghen hả,mà tôi mới đi có 10 phút mà đã nhớ đến nỗi tưởng cả thế kỉ kia à ?
Hắn nghe nó nói vậy thì cười lớn và chọc nó.còn nó ư?Trong chăn rồi có chúa mới biết mặt nó giờ thế nào,có lẽ là..đỏ
Nó nghe vậy tuy là có hơi ấy 1 xíu,nhưng vẫn cố cãi cùn
-Ê,anh nói hay nhỉ,cái tội bỏ tôi ở đây chưa tính sổ là may,còn dám ba hoa lẻo mép hả,anh cứ đợi tôi khỏe mà coi,đáng ghét mà
-Haha,ừ,tôi đợi cô trả thù đó,còn bây giờ thì...
Windy ra vẻ đại trượng phu không chấp tiểu nữ,hắn nói chỉ vậy rồi cẩn thận che kín người nó và bế ra xe về,thi thoảng khi trong xe,còn quay ra trêu tức nó nữa
-Nhìn cô bây giờ mới thật sự xinh đó,haha,hoa đầy người nha
-Anh muốn ૮ɦếƭ hả,đồ...không biết thương đồng loại
Nghe Windy nói mà nó tức đến ói máu,nó thật sự không dám nhìn vào gương xem nó bây giờ ra sao nữa "chắc là khủng khi*p lắm ",người nó bây giờ thì đã không ngứa như khi nãy nữa,nhưng khắp thân thể thì...huu, "như thế này thà ૮ɦếƭ còn hơn ", "tôi bị thế này chẳng phải là do anh sao,đã không an ủi,xin lỗi thì thôi,lại còn dám trêu tức tôi sao,tức chứ,hic,à mà đúng rồi,tại sao mình lại bị vậy nhỉ,nguyên nhân "
Nghĩ rồi nó quay sang hỏi hắn,và được nghe kể từ đầu đến đuôi,sẽ thật lạ khi người làm nó ra vậy không phải là Tống Phương,nhưng chắc chỉ có cái "đồ dại gái nhà anh "mới tin là Tống Phương vô tội trong chuyện này,chứ còn nó ư? Hoho,cô ta không hại nó là may phúc rồi chứ cô ta mà lại có lòng tốt giúp nó sao,không mơ,không mơ đâu.nhưng "Tống Phương,sự việc hôm nay cô cứ đợi đó mà xem,cô sẽ phải hứng chịu hậu quả này sớm thôi,Gia Gia này nhạc gì cũng nhảy được,chơi xấu tôi sao,hãy đợi đó"
Nghĩ rồi môi nó nhếch lên 1độ lớn (sợ ss lúc này luôn),còn Windy nhà ta thì sao , sau khi trêu nó xong,tự nhiên anh lại chẳng nói gì nữa,nhìn nó suy nghĩ đăm chiêu chưa kìa,mắt nhìn ra ngoài lại làm anh có 1cảm giác gì đó lạ lạ lắm,nhưng nó vẫn còn mơ mơ hồ hồ mà hắn không bíết được đó là gì.rồi tự nhiên hắn lại thấy đau lòng khi nhìn nó bị như thế,sẽ tận 4 hôm nó không thể ra ngoài,tận 4 hôm nó không thể làm những gì nó thích,hic,thương nó quá cơ, "yên tâm,tôi sẽ không để em buồn 1mình ở nhà đâu"
Vừa nhìn nó,Windy vừa tự hứa
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc