Tiết Thanh thấy Cố Hoài Bích không có ý tốt, lập tức lấy điện thoại ra quay video thẳng mặt Cố Hoài Bích.
Cậu ta cười lạnh: "Tới đây biến thành sói đi, để cho tất cả mọi người nhìn xem cậu là cái thứ gì!"
Cố Hoài Bích đen mặt bước lên phía trước, một đấm đánh bay Tiết Thanh ra ngoài, điện thoại cũng rơi trên đất, vỡ nát màn hình.
"Con mẹ cậu, biến đi!"
Đối phó với con gà yếu như Tiết Thanh, cậu cần gì phải biến hình.
Cố Hoài Bích đi lên trước tay đấm chân đá Tiết Thanh, còn Tiết Thanh thì không hề đánh trả mà chỉ có thể cuộn người lại dùng tay che lấy đầu.
Biên Biên chạy tới ôm Cố Hoài Bích từ phía sau, kéo cậu đi: "Dừng lại! Đánh nữa là ૮ɦếƭ người đó!"
Cố Hoài Bích vô cùng tức giận, định đánh Tiết Thanh đến gần ૮ɦếƭ mới thôi, Biên Biên không cản nổi cậu.
Cô vén tay áo lộ ra hai dấu răng: "Anh hứa rằng tất cả đều nghe theo em. Cố Hoài Bích, anh muốn thất hứa à!"
Cố Hoài Bích nhìn dấu răng khế ước máu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, иgự¢ cậu hơi phập phồng, quay đầu lại nhìn Tiết Thanh ――
"Cút."
Tiết Thanh ôm bụng, chật vật đứng lên, Biên Biên nói với cậu ta: "Còn không mau đi, cậu muốn bị đánh ૮ɦếƭ hả!"
Tiết Thanh không cam lòng mà nhặt điện thoại của mình lên, chật vật chạy đi.
Biên Biên quay đầu lại nhìn Cố Hoài Bích, khó hiểu hỏi: "Anh theo dõi em?"
Cố Hoài Bích trừng mắt: "Ông đây không có rảnh rỗi như vậy."
"Vậy sao anh tới đúng lúc thế?"
Cố Hoài Bích tức giận chỉ vào dấu răng trên tay cô: "Trên người của em có khế ước máu của anh, chỉ cần em có cảm giác bất an là anh có thể cảm nhận được ngay cho nên em đừng nghĩ có thể giấu anh cái gì."
Nhưng cậu còn chưa dứt lời, Biên Biên đã nhón chân lên hôn lên cằm cậu, Cố Hoài Bích mở to hai mắt, lời còn chưa thốt ra bị nghẹn lại trong cổ họng.
Đôi môi cô mềm mại, để lại trên cằm cậu một vết nho nhỏ.
Cố Hoài Bích hít sâu, trên người Biên Biên có mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt hòa chung với mùi hoa dành dành, khiến cho máu nóng của cậu trào lên.
"Sau này nếu mà anh nghe lời em như vậy, em sẽ thưởng cho anh." Bạn đang đọc truyện tại
Thích Truyện. VN, web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Con ngươi màu quả phỉ của Cố Hoài Bích bỗng nhiên trở nên vô cùng cháy bỏng, cậu ấn giữ cô vào thân cây, nâng mặt cô lên cúi đầu hôn xuống.
Lần nào cậu hôn cũng rất mạnh mẽ, hoàn toàn không giống với các cậu trai nhẹ nhàng hôn phớt qua rồi ngưng mà như thú hoang cắn xé.
Biên Biên thở gấp, khẽ cằn nhằn: "Anh có thể nhẹ nhàng một chút không?"
Cậu gật đầu, đúng là động tác dịu dàng đi rất nhiều, vì thế Biên Biên thử cùng cậu hôn chậm.
Cố Hoài Bích cảm giác trái tim mình như đặt trong nồi và được nấu thành đường đỏ, từ từ tan ra biến thành nước đường đặc sệt.
"Có phải sau này... đều sẽ có thưởng đúng không?" Cậu rũ mắt, dịu dàng nhìn cô gái trong lòng иgự¢: "Về sau nếu anh nghe lời em thì sẽ có thưởng giống thế này à?"
Khóe miệng Biên Biên cong lên: "Tất nhiên."
"Được thôi, sau này anh sẽ nghe lời em."
Trong bụng Biên Biên nói khế ước máu cái gì, hứa hẹn cái gì... Tóm lại còn không bằng một miếng thịt, không thì làm sao gọi là tên khốn* chứ.
*Câu gốc là cẩu nam nhân.
**
Buổi tối, anh em Cố Thiên Giác và Cố Hoài Bích đại chiến với nhau, nguyên nhân là Cố Hoài Bích vứt hết tài liệu ôn tập của Cố Thiên Giác đi.
Cố Thiên Giác nhặt tài liệu từ thùng rác ra, hùng hổ chạy đi tìm Cố Hoài Bích cãi nhau.
"Anh dựa vào cái gì mà vứt tài liệu của em!"
Cố Hoài Bích thản nhiên liếc Cố Thiên Giác: "Thứ nhất, thứ này làm cho ông đây cảm thấy tởm; thứ hai, nó ở trong nhà anh, anh muốn làm gì thì làm."
"Anh thật sự quá đáng!"
Buổi chiều đấy Cố Thiên Giác cùng Biên Biên ở sau vườn làm bài tập, Cố Hoài Bích lại đưa Biên Biên đi, tài liệu ôn tập Cố Thiên Giác để quên không ngờ lại bị anh cô vứt đi!
Đó là bản sao tài liệu ôn tập của Tiết Thanh.
"Em thấy anh đây là... là không tự tin, sợ Biên Biên bị Tiết Thanh ςướק mất."
Cố Hoài Bích thuận tay nắm cổ áo của Cố Thiên Giác xách lên như con thỏ con, lạnh lùng nói: "Đừng để anh nghe thấy hai chữ kia, càng không được đặt hai cái tên này ở cạnh nhau, biết không?"
"Ở trường có biết bao nam sinh thích Biên Biên!" Cố Thiên Giác khó thở, nói không lựa lời: "Tính tình anh xấu như thế, sớm muộn gì cũng có một ngày Biên Biên đá anh đi!"
"Không liên quan đến em." Cố Hoài Bích buông lỏng tay ra, đẩy Cố Thiên Giác ra ngoài sân vườn, ném balo lên đầu cô: "Cút."
Mắt Cố Thiên Giác đỏ ửng: "Em là em gái ruột của anh, anh thật sự không thích em chút nào à!"
"Đúng vậy, ông đây cảm thấy phiền ૮ɦếƭ."
......
Cố Thiên Giác đi ra Vương Phủ Hoa Viên với lòng tràn đầy oan ức. Anh trai nhà người ta rất thương em gái mình còn Cố Hoài Bích thì không thương cô, chẳng thương cô chút nào, không bằng một góc người lạ nữa.
Cố Thiên Giác lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lương Tu, hỏi cậu ta đang làm cái gì.
Cố Thiên Giác nhắn cho cậu ta rất nhiều tin nhưng Lương Tu chưa từng trả lời tin nào.
Cho dù như thế, Cố Thiên Giác vẫn không ngừng kiên trì nhắn tin cho Lương Tu.
Lương Tu tốt hơn anh trai xấu tính của cô nhiều.
Ở câu lạc bộ đêm, Lương Tu màn hình điện thoại sáng lên, cậu ta đặt ly rượu trong tay xuống, nhìn lướt qua màn hình rồi đặt điện thoại xuống.
Chung Tân liếc nhìn cậu ta, cười hỏi: "Lại là cô nhóc u mê nào nhắn tin cho cậu à?"
Lương Tu không chút để ý nói: "Lớp 11, một cô phú nhị đại*."
*Phú nhị đại: thế hệ siêu giàu thứ hai.
"Đẹp không?"
"Tạm được."
"Tên gì?"
"Nói ra thì cậu biết à?"
Chung Tân cười cười: "Đám em gái trường Gia Đức cậu, ông đây biết không ít đâu, bạn gái trước của tớ học trường cậu đấy, tên là Thẩm Lộ Tuyết, có biết không?"
Đương nhiên là Lương Tu không biết mấy cô bạn gái trong dây chuyền sản xuất của Chung Tân, cậu ta uống một ngụm rượu, hờ hững nói: "Cố Thiên Giác."
Nghe thấy cái này tên, mặt Chung Tân biến sắc, có lẽ gã sẽ không nhớ những cô bạn gái gã ta từng quen nhưng cái tên Cố Thiên Giác này đã khắc sâu vào đầu gã.
Cô gái này lúc trước hành gã thảm hại, hại gã ở trước mặt Thẩm Lộ Tuyết và Trần Biên Biên thiếu chút nữa mặt mũi ném hết sang nhà bà ngoại.
Chung Tân nhìn màn hình điện thoại của Lương Tu, cười lạnh nói: "Bảo cô ta ra đây chơi."
"Có cái gì mà chơi."
"Dù sao thì chỗ chúng ta cũng không có con gái, hẹn cô ta ra chơi với chúng ta."
Lương Tu liếc Chung Tân, nhìn thấy ác ý trong mắt gã, hỏi: "Cậu quen cậu ấy?"
Chung Tân cũng không giấu giếm, kể tất tần tật chuyện Cố Thiên Giác dẫn gã đến cái nhà hàng hố ૮ɦếƭ người kia ăn cơm, hại gã chi mạnh bị cha mắng chửi, còn bị mất mặt ở trước mặt bạn gái như thế nào cho Lương Tu nghe.
Lương Tu không nhịn được cười mỉa: "Chuyện hiếm đấy, còn có người có thể hành Chung thiếu à."
"Cười cái rắm, đừng nói nữa, là anh em thì mau gọi cô ta ra, ông đây phải dạy dỗ lại cô ta."
Lương Tu tiện tay gửi định vị cho Cố Thiên Giác qua WeChat, chẳng nói thêm gì.
Đầu đường, Cố Thiên Giác nhìn avatar của Lương Tu đang trắng đen bỗng sáng lên một chấm đỏ, sợ tới mức sắp ném điện thoại đi.
Thế... Thế mà trả lời rồi!
Cố Thiên Giác còn không nhớ rõ mình đã gửi cho cái tên lạnh lùng này bao nhiêu tin nhắn nhưng cậu ta chưa từng trả lời bao giờ, thế mà giờ lại gửi định vị cho cô.
Cố Thiên Giác vừa hồi hộp vừa phấn khởi, không biết làm thế nào mới tốt.
Nam thần đã gửi định vị, ý là hẹn cô gặp mặt ư.
Cố Thiên Giác với tâm trạng chờ mong đi qua đó, cô giận mình không rụt rè chút nào, nhưng cô đã vứt hết mặt mũi theo đuổi cậu ta như vậy còn rụt rè gì nữa, huống chi cô cũng không phải là kiểu con gái ngượng ngùng.
Cô Cố Thiên Giác đã từng đốt xe của lão đại giữa ngã tư, cô còn sợ cái gì.
Có điều trong lòng Cố Thiên Giác vẫn thấp thỏm không yên, dù sao thì đây cũng là người cô thích.
Cố Thiên Giác nghĩ nếu không thì gọi cho Biên Biên bảo Biên Biên đi cùng mình, nhưng cô lại nghĩ nếu đưa Biên Biên đến câu lạc bộ đêm, sợ là tên anh trai hung dữ của cô sẽ giận điên mất.
Suy đi tính lại thì không thể trêu vào anh ấy được.
Ngay lúc Cố Thiên Giác đang rối rắm thì màn hình điện thoại lại sáng lên, vẫn là Lương Tu nhắn đến ――
"Đến đây chơi."
Ba chữ vô cùng đơn giản cũng đủ để cho đầu óc Cố Thiên Giác choáng váng, cô lập tức đến tiệm làm tóc gần nhất gội sạch đầu, sau đó thay quần áo và trang điểm thật xinh đẹp đi tới câu lạc bộ đêm.
Từ xa Cố Thiên Giác đã thấy nam thần Lương Tu, cậu ta đứng dưới đèn đường chờ cô.
Lông mày Lương Tu nhếch lên cao, con ngươi đen nhánh thâm trầm, cậu ta mặc áo sơ mi trắng, khí chất lạnh nhạt rất sạch sẽ giống như là chàng trai nhà bên.
Cố Thiên Giác không biết là nam thần top 3 này vậy mà sẽ đến câu lạc bộ đêm chơi, nhưng không sao cả, dù sao thì cô cũng không phải là một cô gái tốt.
"Đàn anh, anh khỏe không ạ?" Cố Thiên Giác bước qua, tự tin chào hỏi với Lương Tu.
Lương Tu đáp lấy lệ.
Đây là lần đầu tiên Lương Tu nhìn kỹ Cố Thiên Giác, trước kia cậu ta từng đánh bóng rổ cùng Cố Hoài Bích anh trai cô. Cố Thiên Giác có sáu bảy phần giống với Cố Hoài Bích, mắt đào hẹp dài có khí thế, khuôn mặt cũng không mềm mại giống với các cô gái khác nhưng lại tinh tế hơn nhiều.
"Đi thôi, đi lên chơi."
Nói xong Lương Tu đưa Cố Thiên Giác vào phòng.
Trong phòng có rất nhiều con trai ngồi đầy trên sô pha, ai ai cũng trông rất côn đồ, thấy Cố Thiên Giác vào, ánh mắt soi mói của bọn họ dán chặt lên người cô còn có phần đùa cợt.
Cố Thiên Giác đi vào phòng, phát hiện không có nữ sinh lập tức cảm giác được có gì đó không đúng, vội lùi lại.
Chỉ nghe "Cộp" một tiếng, Chung Tân khóa cửa phòng lại, cười xấu xa với cô.
Cố Thiên Giác thấy người quen cũ, lập tức hiểu chuyện là như thế nào, cô nhìn Lương Tu với vẻ mặt khó tin, Lương Tu ngồi xuống sô pha, tự mình rót một ly rượu có vẻ định bỏ mặc cô.
"Cố Thiên Giác, đã lâu không gặp". Chung Tân cầm ly rượu đi đến trước mặt Cố Thiên Giác: "Bạn cũ gặp nhau, uống một ly đi."
"Uống cái đầu anh, tôi phải đi."
Cố Thiên Giác hất đổ ly rượu trong tay Chung Tân, xoay người định đi nhưng Chung Tân nắm lấy cổ áo cô từ phía sau: "Đi cái gì, không phải chính cô khóc la nói muốn cùng anh Tu của chúng tôi đi chơi à, như thế nào, đây là đang khinh thường anh em giúp cậu ta đó."
"Buông ra!"
Cố Thiên Giác tránh gã, xoay người nói với Lương Tu: "Đàn anh, em không biết anh là bạn của tên này, bây giờ em muốn đi."
"Muốn chạy, không dễ vậy đâu." Chung Tân đẩy Cố Thiên Giác vào đám con trai, lạnh giọng nói: "Lột đồ nó ra!"
Mấy tên con trai vây quanh kéo áo thun Cố Thiên Giác ra, thậm chí còn có bàn tay chạm vào váy cô.
"Buông ra, đừng chạm vào tôi!" Cố Thiên Giác liều mạng giãy giụa, cắn vào tay một tên muốn ϲởí áօ cô.
Tên đó ăn đau, tát một cái lên mặt Cố Thiên Giác: "Mẹ nó! Cô là chó à!"
Cố Thiên Giác ăn trọn một cái tát, bên má trái nháy mắt sưng đỏ nhưng cô không cảm thấy đau chút nào, tình hình hiện tại khiến cô cực kỳ sợ hãi, cô có cảm giác tối nay không xong rồi.
"Anh tôi là Cố Hoài Bích, các người dám ᴆụng đến tôi anh ấy sẽ không tha cho các người đâu."
"Anh cô chính là quái vật, trên mạng nói là người sói đúng không, vậy cô gọi cậu ta tới đi."
Cố Thiên Giác giãy giụa muốn lấy điện thoại, Chung Tân đá túi xách cô đến góc tường, sau đó mở một lon bia, trực tiếp đổ lên đầu Cố Thiên Giác, chất lỏng màu vàng trong chảy dài trên mặt cô, làm cô sặc đến ho khan.
"Đại tiểu thư của tập đoàn Cố thị phải không, ông đây hay thấy mẹ cô trên TV, là một người phụ nữ rất xinh đẹp". Chung Tân vỗ vỗ cô mặt, cười dữ tợn: "Cô cũng không kém."
Cuối cùng Lương Tu cũng mở miệng: "Khá giống nhau, đừng làm quá."
"Cậu bớt lo đi."
Lương Tu thấy Chung Tân đùa thật, sắc mặt trầm xuống đứng lên đi tới nói: "Người là tớ đưa đến, giờ tớ muốn đưa em ấy đi."
"Lương Tu, cậu đừng có giả làm người tốt". Chung Tân quay đầu lại liếc cậu, bỗng nhiên nở nụ cười: "Như thế nào, quan tâm con nhóc này?"
Lương Tu thấy quần áo của Cố Thiên Giác gần như bị xé hết, bị đám con trai ấn giữ trên sô pha, ánh mắt đầy sợ hãi.
Cậu ta bắt đầu hối hận, vốn tưởng Chung Tân chỉ giáo huấn cô một chút, không ngờ sẽ chơi lớn như vậy.
Cố Thiên Giác tuyệt vọng trừng mắt với cậu ta như là rất hận.
Lương Tu trầm mặc kéo mấy cậu trai xung quanh ra, thành thục ϲởí áօ khoác của mình khoác cho Cố Thiên Giác, chuẩn bị đưa cô đi.
Chung Tân liế.m môi dưới, nghĩ đến ngày ấy bị sỉ nhục nên đánh một đấm qua, Lương Tu không kịp phòng ngừa lảo đảo té ngã trên đất làm đổ không ít chai rượu rỗng.
"Lương Tu, cha cậu thiếu cha ông đây mấy trăm vạn, chỉ cần cậu ngồi yên đó qua đêm nay ông đây sẽ đốt giấy nợ cho cậu."
"Tiền thiếu cậu tớ sẽ trả". Lương Tu cố gắng đứng lên, nghiêng ngả đi qua chỗ Cố Thiên Giác: "Đừng chạm vào cô ấy biết không, đừng chạm vào cô ấy."
Đám con trai lập tức giữ Lương Tu lại, dùng dây thừng trói chặt tay cậu ta vào sô pha.
Chung Tân lần nữa xách Cố Thiên Giác lên, cười lạnh với đám con trai xung quanh nói: "Tới đây quay video, mở livestream cho bạn bè trên mạng xem."
Cố Thiên Giác cố hết sức giãy giụa, nhưng bị mấy tên con trai тһô Ьạᴏ ấn giữ trên sô pha. Chung Tân đánh vào bụng cô, đánh đến cô không còn sức nữa.
Lương Tu hằng giọng giận dữ: "Con mẹ cậu đừng chạm vào cô ấy!"
"Bịt miệng cậu ta lại, mẹ nó, mất hứng".
Một cậu trai vò khăn giấy nhét vào miệng Lương Tu, Lương Tu liều mạng phun khăn giấy ra, hét với Chung Tân: "Cô ấy biết đàn!"
Trên bục bên trái cửa ra vào, có một cây đàn dương cầm màu trắng.
Lương Tu giãy giụa, vội vàng nói: "Làm nhục cô ấy không phải càng sảng khoái sao, anh Chung, lột đồ cô ấy ra rồi để cô đàn, nghe nói cô ấy từng trình diễn ở Vienna."
Chung Tân liế.m môi, vỗ vỗ mặt Cố Thiên Giác, quay đầu lại nhìn Lương Tu cười: "Không nói thì thằng nhóc cậu đúng thật là sẽ chơi, được rồi, để cô ta đàn."
Cố Thiên Giác nước mắt nước mũi lem nhem, giận dữ trừng mắt với Lương Tu, nếu ánh mắt có thể Gi*t người, không chừng Lương Tu đã bị băm thành trăm mảnh.
Lương Tu bị trói ở cạnh sô pha, nổi đầy gân xanh, cả người đang run rẩy.
Cố Thiên Giác bị Chung Tân nắm tóc lôi đến bên cây đàn, gã mở điện thoại bắt đầu quay video, thấy Cố Thiên Giác nằm im gã giận dữ tát Cố Thiên Giác thêm một bạt tai: "Đàn! Ông đây muốn xem diễn tấu trình độ Vienna".
Bị đánh như vậy, Cố Thiên Giác nào còn có thể đàn, cô ôm tấm vai gầy của mình, run bần bật khóc lóc.
"Mau đàn!". Chung Tân lại cho cô một cái tát: "Không đàn ông đây giế.t c.hết cô".
Cố Thiên Giác lập tức buông tay ra, đầu ngón tay run run của cô gõ lên phím đàn, đàn bản《 Hôn lễ trong mơ 》, bởi vì quá tuyệt vọng và sợ hãi nên cô đánh sai vài nốt.
Chung Tân cầm điện thoại, cười hung dữ bắt đầu quay video.
Lương Tu nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn.
Cố Thiên Giác run rẩy lẩm bẩm cái gì đó.
"Cô ta nói gì vậy?"
"Không biết nữa."
"Giống như đang gọi anh ơi."
"Gọi anh ơi cái gì, không phải anh Chung đang ở đây à?"
Một tiếng đàn nặng nề cuối cùng của Cố Thiên Giác vang lên, cô hét lên một tiếng sợ hãi.
Cô dùng hết toàn bộ sức, hét khàn cả giọng: "Anh ơi, cứu em với!"
**
Cố Hoài Bích bừng tỉnh từ trong ác mộng, đột nhiên ngồi bật dậy nhảy đến bên cửa sổ gọi to: "Cố Thiên Giác!"
Không ai đáp lại.
Cậu nhảy ra ngoài cửa sổ vào phòng Cố Thiên Giác, bây giờ đã là 1 giờ sáng nhưng trong phòng thì trống không, không biết người đã chạy đi đâu mất.
Cố Hoài Bích nằm sấp trong vườn, cơ bắp bắt đầu giãn to ra xé rách quần áo, vài giây sau người cậu mọc đầy lông, cậu ngửi mùi trong không khí, lần theo con đường mấy tiếng trước Cố Thiên Giác đi.
......
Cố Thiên Giác vừa khóc vừa đàn được ba bài, Chung Tân quay video cũng chán nên ném điện thoại đi, kéo cô gái đang đàn ném lên sô pha chuẩn bị làm "Chính sự".
Đúng lúc này Lương Tu cắn lên đùi Chung Tân, Chung Tân đau đến kêu to, Cố Thiên Giác nhân cơ hội này tránh gã ra, chạy đến cửa.
Phía trước có người đi ra ngoài mua thuốc nên là cửa không có khóa, Cố Thiên Giác chạy ra ngoài dễ như trở bàn tay. Đêm đã khuya, hành lang cũng không có bao nhiêu người, Cố Thiên Giác khập khiễng chạy đi, vừa chạy vừa kêu cứu.
Đám con trai lập tức vọt ra ngoài, nắm lấy tóc Cố Thiên Giác định kéo cô về phòng.
Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng "Soạt" lớn, bỗng nhiên cửa sổ pha lê bị đánh vỡ, một cái đầu thú lớn thò vào, há hàm răng sắc nhọn cắn lên cánh tay của cậu trai đang nắm tóc của Cố Thiên Giác, đột nhiên một xé cánh tay cậu trai đó xuống.
Cậu trai kia còn chưa hoàn hồn cánh tay phải đã biến mất, máu chảy ròng ròng.
"A!! A a a!!!"
"Hét ầm ĩ cái gì!". Chung Tân hùng hổ đi từ trong phòng ra, nhìn thấy một màn máu me trước mắt, hoàn toàn sợ ngây người.
Con sói lớn ở bên cạnh cô gái, xoã tung lông che người cô.
Giây phút nhìn thấy con sói ấy, Cố Thiên Giác hít thở dồn dập, muốn khóc nhưng không thể khóc thành tiếng. Cô vừa kích động sợ hãi vừa không thể tin được, khó khăn bò đến bên cạnh Cố Hoài Bích, ôm lấy cậu.
Sói cúi đầu, dùng cái trán cọ cọ lên mặt cô, trái tim cậu đau đến độ co rút lại.
Cô em gái bướng bỉnh hay cười chưa bao giờ sợ cậu, luôn đi theo sau ௱ôЛƓ cậu giờ bị đuổi đến chạy nghiêng ngả lảo đảo.
Lần đầu tiên cậu mở lòng với Cố Thiên Giác, vì cô mà làm cho hoa nở khắp núi, nguyện mang những thứ tốt đẹp và chân thành nhất trên đời tặng cô.
Cố Hoài Bích có bao nhiêu yêu quý cô chỉ có mình cậu biết.
Cố Thiên Giác run rẩy ôm lấy cổ anh mình, cuối cùng cũng bắt đầu bật khóc lớn lên ――
"Anh, sao giờ anh mới đến!"
Tiếng cô gào khóc khiến cho trái tim cậu thắt lại.
Sói đau lòng liế.m mặt Cố Thiên Giác, liế.m hết nước mắt trên mặt cô, "Rẹt" một tiếng, cậu kéo rèm cửa bên cạnh xuống khoác lên người cô.
Cậu quay người lại, ánh mắt lạnh lùng rừng rực ý nghĩ Gi*t chóc.
Chung Tân trợn mắt há hốc mồm nhìn con thú hung tợn trước mặt, gã cố sức dụi mắt, còn tưởng rằng mình gặp ảo giác.
Chẳng qua dù có dụi như thế nào con thú dữ cũng không biến mất, ngược còn nhắm gã nhào tới.
Chung Tân hét lên, chạy về phía cửa sổ bò lên trên cửa sổ.
Đôi mắt con sói tràn ngập lửa giận, hung hăng nhào vào gã. Chung Tân cùng đường, chỉ có thể thét chói tai rồi nhảy xuống từ ban công lầu ba.
Dưới lầu cũng có không ít tiếng ồn ào.
Khóe miệng sói dính vết máu, nó há miệng ra, răng nanh bén nhọn dài chừng mười centimet, sắc bén như lưỡi dao.
Ngoài hành lang có vài cậu trai liên quan nhìn thấy mãnh thú sợ đến run bần bật mà quỳ xuống liên tục xin lỗi.
Con sói nhào qua, chuẩn bị xé bọn họ thành từng mảnh nhỏ. Đúng lúc này, Cố Thiên Giác hét khàn giọng lên: "Anh!"
Sói quay đầu lại nhìn cô.
Cố Thiên Giác đau khổ cầu xin: "Em muốn về nhà, anh, anh đưa em về nhà được không?"
Mấy cậu trai cuộn người lại ôm đầu ở trong góc, không dám nhìn con sói. Thậm chí còn có người sợ đến tè ra quần, trong không khí có mùi khai ngấy.
Con sói hung ác gầm lên hai tiếng, nói chung là không cam lòng, cậu xoay người đi đến bên cạnh Cố Thiên Giác, dịu dàng liế.m lòng bàn tay cô.
Cố Thiên Giác leo lên lưng cậu, cậu đưa cô đi đến bên cửa sổ thả người nhảy xuống rời khỏi cái chỗ ma quỷ này, nhanh chóng hòa vào trong bóng đêm đen kịt.