Nam Từ và hai người còn lại vừa trò chuyện vừa ăn uống, đại khái mất khoảng ba tiếng.
Lúc ra khỏi quán ăn, đèn đường bên ngoài đã lên đèn, Thẩm Mộ Ngạn tự mình đến đón Cố Phán, cô ta không muốn về thì cũng đành chịu, cuối cùng chỉ có thể liếc anh ta vài cái, sau đó lưu luyết tạm biệt Nam Từ và Đường Uyển.
Trước khi đi, Thẩm Mộ Ngạn thản nhiên nhìn Nam Từ một chút, sau đó nhanh chóng liếc qua bên kia đường một chút.
Nam Từ bất giác nhìn theo, chỉ phát hiện nơi đó có một chiếc xe đang đậu bên ven đường mà thôi, không có gì đặc biệt.
Đường Uyển cũng nhìn thoáng qua, trong ánh mắt cô ta lập tức hiểu ra vấn đề.
Sau khi tiễn Thẩm Mộ Ngạn và Cố Phán xong, Đường Uyển trầm mặc một lát, tiếp đó nói với Nam Từ: “Chị định đưa em về, nhưng nhà chị vừa nhắn tin nói có việc, cần chị về gấp. Em tự về được không? Địa chỉ chỗ ở em nhớ rồi chứ?”
Nam Từ liên tục gật đầu: “Em nhớ rồi, Cố Phán cứ nhắn đi nhắn lại trong Wechat cho em, nhắc nhở em không được quên.”
“Vậy được rồi, chị đi trước nhé.”
Nói xong, Đường Uyển quay người lại, nhìn chằm chằm chiếc xe đậu ven đường kia.
Sau đó, cô ta đưa tay bắt một chiếc taxi rồi rời đi.
Trợ lý Trương nhìn thấy hết tất cả, kích động mở miệng: “Ông chủ ông chủ! Hai người họ đi rồi, bây giờ chỉ còn lại một mình bà chủ thôi!”
Trợ lý Trương điên cuồng ám chỉ, chỉ còn thiếu nắm lấy đầu Hoắc Lâm ném tới chỗ Nam Từ mà thôi.
Nhưng Hoắc Lâm vẫn không có động tác gì khác, cũng không lên tiếng, chỉ thản nhiên nhìn Nam Từ qua cửa kính xe.
Trợ lý Trương: “…”
“Ông chủ, thời tiết hôm nay cũng khá lạnh, hay là chúng ta qua đón bà chủ về nhà được không?”
Hoắc Lâm vẫn không nhúc nhích, chỉ nhẹ đáp anh ta: “Câm miệng.”
Trợ lý Trương: “…”
Làm sao bây giờ, anh ta bắt đầu chờ mong bà chủ đừng thèm chủ động đến tìm ông chủ nữa! Ha ha ha, để coi ông chủ sẽ kìm nén thế nào! Để xem ông chủ sẽ chịu đựng tới khi nào!
Lúc này chỉ còn lại một mình Nam Từ, cô cũng không vội vàng đón xe, mà ngược lại đi bộ nhàn nhã trên đường.
Ba năm rồi cô không về thành phố này, lúc còn học ở đại học C, cô thật sự nhiều lần muốn về, nhưng mỗi lần như vậy thì đều có lý do ngăn lại.
Ban đầu là vé máy bay mắc quá, mặc dù trước đó mọi chuyện cô nói với Cố Phán và Đường Uyển nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng cô thật sự rất nghèo lúc còn đi học ở đại học C. Truyện được chỉnh sửa và đăng tại KenhTruyen24h.Com - Thích Truyện Chấm VN
Cô thật sự không muốn phụ thuộc, cho nên cô chưa từng dùng qua số tiền trong thẻ ngân hàng Hoắc Lâm để lại cho cô.
Đoạn thời gian dó, mỗi ngày ngoại trừ lên lớp thì cô đi làm thêm, cách phát âm của cô cũng được rèn luyện qua công việc làm thêm rất nhiều.
Cô thoát khỏi sự ngượng ngùng, thoát khỏi sự tự ti… Nhưng nhờ vậy, cô lại thu hoạch được rất nhiều.
Ngoại trừ quả thật rất nghèo, thì mọi thứ cũng không đến nỗi quá tồi tệ.
Cũng may cô đã quen sống cảnh nghèo từ nhỏ, cũng không có thói quen mình là tiểu thư nhà giàu, cho nên dù cuộc sống tương phản rất lớn, nhưng cô cũng có thể tiếp nhận và thích nghi được.
Rồi sau đó cô thật sự có tiền, trừ tiền làm thêm, thì cô cũng nhận được không ít học bổng, còn tham gia nhiều cuộc thi tranh tài, cũng giành được giải thưởng.
Nhưng lúc này cô lại không có ý định quay về.
Từ khi cô ở lại nước H, thì cô hàng ngày vẫn nhắn tin với Hoắc Lâm, nhưng anh không bao giờ nhắn đáp trả lại cô.
Thật sự cũng không đến mức quá đau lòng khổ sở, chẳng qua là cô cảm thấy nếu như cô về nước, Hoắc Lâm lại dùng thái độ lạnh nhạt đó đối mặt với cô, thì cô sợ mình sẽ khó chịu.
Cô lựa chọn cắt đứt để đổi lấy cơ hội tốt, cô không muốn uổng phí những đấu tranh khổ sở của cô.
Với lại… Cô cũng muốn, nếu như có thể, cô muốn bản thân ở trong một thần thái tốt nhất để gặp lại Hoắc Lâm.
Cho nên, cô quyết định kéo dài việc học cho tới khi tốt nghiệp.
Ba năm rồi mới đi dạo trên đường phố này, lâu lâu nhìn bên đường có một tòa nhà mới, quả thật có chút bất ngờ. Nhưng sự thay đổi này cũng không quá lớn, có thể tiếp nhận được.
Cũng giống như Hoắc Lâm vậy.
Nghĩ đến đây, Nam Từ dừng chân lại, đứng ở bên đường như đang suy nghĩ một cái gì đó.
Mà chiếc xe đi theo sau cô cũng nhanh chóng đạp phanh dừng lại, trợ lý Trương nhìn Nam Từ một chút, rồi lặng lẽ nhìn ông chủ qua gương chiếu hậu một chút.
Lời anh ta muốn nói lại nuốt xuống bụng.
Anh ta cảm thấy… Nếu vẫn cứ tiếp tục như thế, thì coi như ông chủ không ૮ɦếƭ, thì anh ta cũng sắp ૮ɦếƭ rồi!
Trợ lý Trương thật sự nhịn không được: “Ông chủ…”
Nhưng lời còn chưa dứt, thì Nam Từ ở bên ngoài đã có động tác tiếp theo.
Cô nhanh chóng bắt một chiếc taxi, vội vàng ngồi lên. Lúc này không cần đợi trợ lý Trương lên tiếng, thì Hoắc Lâm đã mở miệng trước:
“Đi theo.”
Xe đi một đường theo chiếc taxi, mới đầu trợ lý Trương cho là Nam Từ về nhà, anh ta nghe nói tiểu thư Đường Uyển và tiểu thư Cố Phán đã giúp Nam Từ thuê một căn hộ, mà anh ta cũng đã hỏi thăm được địa chỉ.
Nhưng không nghĩ xe taxi kia càng chạy càng không đúng, càng về sau càng giống…
“Ông chủ…” Trợ lý Trương có chút do dự, có vẻ như không tin vào chính mắt mình: “Hình như bà chủ đang đi về phía chỗ của ngài.”
Đây rõ ràng là đường về nhà Hoắc Lâm!
Mà trước đó bà chủ đã từng ở đó, cho nên vẫn còn lưu lại dấu vân tay.
Trợ lý Trương nghĩ tới đây, lại lén nhìn trộm ông chủ.
Với tính tình của ông chủ, thì nhất định sẽ không xóa dấu vân tay của bà chủ.
Mà bà chủ muốn lên đó làm gì?
Má ơi, nghĩ đi nghĩ lại vẫn có chút đáng chờ mong!
Đáy mắt Hoắc Lâm không hiện chút gợn sóng nào, nhưng phản ứng của anh cũng không quá rõ ràng, anh cũng không nói gì.
Xe Nam Từ đi một đường rồi dừng lại, cuối cùng thật sự là dừng trước chung cư nhà Hoắc Lâm.
Trợ lý Trương giương mắt nhìn Nam Từ đi vào trong, lại thấy ông chủ mình không nhúc nhích gì, nhất thời sốt ruột:
“Ông chủ, ngài không lên xem một chút sao?”
Hoắc Lâm không lên tiếng, chỉ hạ cửa xe xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa sổ nhà anh.
Quả nhiên, chưa đầy năm phút sau, bên trong cửa sổ đã sáng đèn.
Hoắc Lâm vẫn ngồi trên xe, không có động tác nào.
Đại khái qua khoảng một tiếng rưỡi, đèn nhà anh lại tắt, cũng không lâu lắm lại thấy Nam Từ đi ra khỏi tòa chung cư.
Trợ lý Trương quan sát sắc mặt Nam Từ một chút, cũng không biết là do đứng quá xa hay do trời tối, nhưng quả thật Nam Từ trông… Không có gì là thất vọng hay đau khổ, thậm chí còn có chút vui vẻ?
Trợ lý Trương: “…”
Anh ta cảm thấy mình thật sự không thể xen vào đôi này nữa, tâm trí của anh ta sắp bị hai người này làm cho tàn phế rồi, hai con người này không thể giải quyết vấn đề theo một cách thông thường được hay sao!
Sau đó anh ta chở ông chủ đi theo bà chủ đến tận chỗ ở của Nam Từ, sau khi thấy bà chủ lên nhà an toàn rồi, thì ông chủ lập tức ra lệnh quay đầu xe về.
Thời điểm đi trên đường còn bắt anh ta lái xe nhanh hơn một chút.
Vừa đến nơi, Hoắc Lâm cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp đẩy cửa xe lao ra ngoài.
Trợ lý Trương nhìn theo, ái chà, hai chân ông chủ như muốn bay lên rồi, uy lực của bà chủ quả nhiên là rất lớn.
~
Lúc vào nhà, Hoắc Lâm lập tức bật hết đèn lên.
Sau đó anh mơ hồ ngửi thấy mùi thức ăn trong không khí, trong nháy mắt anh cũng đoán được Nam Từ tới đây làm gì.
Thế là anh không gấp gáp, mà chậm rãi đi về phía bàn ăn.
Quả nhiên, trên bàn ăn đầy ắp đồ ăn, có hết thảy năm cái bát, mỗi bát đều được bọc lại, có vẻ như sợ đồ ăn bị nguội đi.
Hoắc Lâm mở từng cái bát, bên trong có vài món đơn giản và rau xào, cơm và một bát canh.
Nam Từ còn viết lại một tờ giấy để bên cạnh, nét chữ của cô cũng có chút thay đổi, trừ việc chữ viết của cô vẫn đẹp, thì trong đó dường như chưa một chút khí khái.
“Đồ trong tủ lạnh quá ít, còn có vài thứ bị hư nữa!! Coi như anh không dọn, thì cũng phải nói dì giúp việc làm chứ. Em làm mấy món đơn giản cho anh, tối về nhớ ăn nhé.”
Không có đề tên, nhưng có vẻ cũng đoán được anh nhất định sẽ biết là ai đã tới đây.
Hoắc Lâm ϲởí áօ khoác đặt lên ghế dựa, sau đó cởi hai cúc áo trên cùng, chậm rãi ngồi xuống bàn ăn.
Nam Từ có lẽ không biết, sau khi anh về nước, mặc dù vẫn ở đây, nhưng không hề cho người ngoài đặt chân đến.
Thậm chí ngay cả một góc nhỏ cô đã từng động vào, anh cũng để nguyên như lúc cô còn ở đây.
Đồ trong tủ lạnh cũng là do anh vô tình đi ngang qua siêu thị, nhớ tới cô nên lặng lẽ mua về.
Nhưng anh cũng không làm gì, chỉ đợi đồ ăn mục nát rồi lại đổi một món khác.
Nghĩ tới đây, anh bắt đầu cầm đũa, gắp một miếng rau xào, tiếp đó lại gắp một miếng cơm đưa vào miệng.
Động tác ăn cơm của anh không tính là nhanh, trong lúc vung tay nhấc chân vẫn còn giữ nét yên tĩnh trầm ổn của ngày thường.
Nhưng nếu như trợ lý Trương có mặt ở đây, chắc chắn trong lòng sẽ rất vui sướng. Anh ta suốt ngày khuyên ông chủ mình ăn nhiều một chút, nhưng ông chủ không nghe, vậy mà bà chủ vừa làm mấy món đơn giản, thì ông chủ đã ăn như hổ đói!
Rốt cuộc Hoắc Lâm cũng quét sạch toàn bộ thức ăn Nam Từ nấu.
Lúc đứng dậy, anh hơi nhíu mày, sau đó ôm bụng đi vào phòng khách bắt đầu tìm thuốc dạ dày.
Anh vừa uống một hớp thuốc, thì điện thoại vang lên tiếng tin nhắn Wechat.
Anh mở ra, quả nhiên là Nam Từ nhắn tới.
“Không biết hôm nay anh có thể về nhà hay không, em chỉ sợ những món ăn cô nương ốc đồng nấu sẽ bị hư mất… Anh làm việc xong thì nhớ về chỗ chung cư nhé, cô nương ốc đồng giúp anh nấu cả một bàn ăn ngon đó!”
Hoắc Lâm ngồi dựa ra ghế sô pha, một tay khoác trán, một tay khác thì nhẹ nhàng Ϧóþ dạ dày.
Một lúc lâu sau, anh thấp giọng thì thào: “Cuối cùng thì cô nương ốc đồng cũng chịu bò về rồi.”
~
Ngày thứ hai đi làm, lúc vừa vào đến văn phòng, câu đầu tiên Hoắc Lâm nói với trợ lý Trương: “Hôm nay Nam Từ đến công ty, có gì nói người bên dưới báo cho tôi biết ngay lập tức.”
Trợ lý Trương ngẩn người, nghĩ thầm bà chủ tự dưng đến công ty làm gì?
Nhưng anh ta cũng không dám hỏi nhiều, thậm chí còn mong chờ bà chủ nhanh tới!
Anh ta đã bị hai con người này dày vò tới lui, rõ ràng là có thể ở bên nhau, nhưng vì cớ gì lại cứ tra tấn lẫn nhau, tiện thể còn tra tấn luôn người bên cạnh chứ!
Anh ta chính là ví dụ! Mấy năm qua bà chủ ở nước ngoài, anh ta ở đây mệt mỏi sụt mất mười bảy mười tám cân, thậm chí có vẻ như sắp hói đầu…
Ban đầu còn tưởng rằng chỉ cần bà chủ trở về thì tình huống sẽ tốt lên nhiều, ai ngờ ông chủ vẫn còn mặt nặng mày nhẹ.
Cho nên lúc này trợ lý Trương đã bắt đầu cầu nguyện, hi vọng ngày hôm nay bà chủ có thể tranh thủ thời gian giải quyết với ông chủ, hai bên vui vẻ ngọt ngào như lúc ban đầu mới được.
Nhưng ai mà ngờ, đợi cả ngày vẫn không thấy dấu hiệu Nam Từ tới công ty.
Lúc trợ lý Trương báo cáo lần thứ sáu cho Hoắc Lâm, thì sắc mặt anh đã không tốt lắm.
Chờ giây lát, Hoắc Lâm chậm rãi đứng dậy, vừa cầm áo vừa nói:
“Đi thôi.”
Trợ lý Trương biết ông chủ nói đi đâu, buổi tối có tiệc rượu cần anh có mặt, trợ lý Trương nhìn chằm chằm thời gian, sao giờ này mà bà chủ còn chưa tới…
“Ông chủ, không chờ nữa ạ?”
Hoắc Lâm không lên tiếng, mà trực tiếp đi vào trong thang máy.
Anh lấy điện thoại ra mở Wechat, cả ngày hôm nay Nam Từ không hề nhắn tin cho anh.
Ánh mắt Hoắc Lâm có chút mất mát, anh nhìn chằm chằm tin nhắn tối qua của cô, một lúc lâu sau lại cất điện thoại di động vào túi quần.
Tiểu lừa gạt không có kiên nhẫn.
~
Mà ở bên này, Nam Từ thật sự có chút chột dạ.
Bởi vì đây là lần đầu tiên cô không nhắn tin Wechat cho Hoắc Lâm lâu như vậy.
Cô phải ngồi yên để làm tóc, trang điểm, cô nhìn Cố Phán qua gương.
“Chị cảm thấy như vậy có được không? Hoắc Lâm có tức giận hay không…”
“Chủ yếu là muốn anh ta tức giận mà, sau đó ghen tuông đến mất khống chế!” Cố Phán càng nói càng hưng phấn, “Chị đã nói với em, đã đến nước này rồi thì càng không thể mềm lòng! Nếu không thì đợi anh ta mở miệng đến khi nào đây!”
Nam Từ có chút khó xử: “Nhưng hôm qua em… Có nói với anh ấy là hôm nay em đến công ty anh ấy phỏng vấn, bây giờ lại không đến, sợ rằng không tốt lắm.”
“Không phải anh ta không muốn nhúng tay vào sao? Em sợ cái gì? Chuyện hẹn em là việc của phòng nhân sự, nếu như anh ta không nghe ngóng thì làm sao biết em có tới hay không. Yên tâm đi.”
Mặc dù cảm thấy Cố Phán nói có lý, nhưng Nam Từ vẫn có chút bất an, nhưng cô cũng không nói thêm gì nữa, im lặng tiếp tục phối hợp làm tóc và trang điểm.
Hôm nay việc ăn mặc của cô đều do một tay Cố Phán giúp đỡ, mấy lần trước đi dự tiệc, Nam Từ lúc nào cũng trông ngọt ngào đáng yêu.
Nhưng ngày hôm nay, Cố Phán lại chọn cho cô một cái váy đen dài cực kỳ khiêu gợi, kiếu dáng cúp иgự¢, có thể loáng thoáng nhìn thấy đường cong khiêu gợi của Nam Từ. Váy dài phủ xuống đất, bên trên váy còn phủ kín những viên ngọc trai hết sức xinh đẹp chói mắt.
Cố Phán dám cá chỉ cần hôm nay Nam Từ tiến vào bữa tiệc, thì lập tức trở thành tâm điểm của bữa tiệc.
Đúng lúc này, có người gõ cửa.
“Tiểu thư, khách đã tới ạ.”
Cố Phán nghe xong, lập tức vui vẻ đứng dậy, nói với Nam Từ: “Em cứ chuẩn bị cho xong, chị đi tiếp khách, chính là người mà chị nhờ đi cùng em đó! Lát nữa em nhất định sẽ rất hài lòng!”
Nam Từ miễn cưỡng cười cười, hiện tại trong lòng cô chỉ toàn là hình ảnh của Hoắc Lâm, người khác cho dù có tốt đến mấy cũng không thể khiến cô vui vẻ được.
Nhưng lúc cô xuống lầu, thì cô thật sự kinh ngạc.
Nam Từ nhìn người đàn ông trước mặt, có chút không dám tin nên lên tiếng thăm dò: “Tần Dư?”
Tần Dư nhếch khóe môi: “Đã lâu không gặp, Nam nhị tiểu thư.”
~
Có đánh ૮ɦếƭ Nam Từ cũng không ngờ người mà Cố Phán dẫn tới lại chính là Tần Dư.
Vả lại Cố Phán cũng không chịu nói cho cô biết trước, nếu cô biết là Tần Dư thì nhất định sẽ không chấp nhận!
Cố Phán nói: “Nếu chị nói là Tần Dư thì em chịu nghe chị sao? Ngoan, phải nhìn mục đích xa hơn. Huống hồ chị còn thấy người này trông cũng có duyên, sau đó cô bé chị chơi thân cũng quen cậu ấy, cảm giác là người tốt. Lần này chị nói giúp em, nên cậu ấy không từ chối mà đồng ý ngay.”
Nam Từ lúng túng ngồi ghế sau của xe, cơ thể cố gắng dính chặt bên cửa, còn hạ miếng ngăn cách ở giữa hai người.
Tần Dư có chút buồn cười: “Tôi đâu làm gì cô, cô sợ như vậy làm gì?”
Nam Từ xấu hổ cười cười, lắc đầu: “Nhưng cũng không nên có những hiểu lầm không cần thiết.”
Tần Dư nhướng mày: “Không phải hôm nay chúng ta đến bữa tiệc là muốn người khác hiểu lầm sao?”
Nam Từ: “…”
Trong lòng cô cực kỳ hối hận, hận không thể nhảy xuống xe ngay lập tức, nhưng mà xe cũng đã gần đến hội trường buổi tiệc, hơn nữa nhìn tình huống này thì đã đâm lao phải theo lao, cô hết đường lựa chọn.
Mà giờ khắc này, Hoắc Lâm đã có mặt ở buổi tiệc.
Đi cùng anh còn có Trần Tiến, anh ta đang cười đùa vui vẻ với một cô gái, nhìn thấy Hoắc Lâm tới, vội vàng nói câu “Trò chuyện sau” rồi đi thẳng đến chỗ Hoắc Lâm.
“Tớ nghe nói tiểu Nam Từ về rồi à?” Trần Tiến nhìn anh, mở miệng hỏi câu đầu tiên.
Hoắc Lâm cầm lấy một ly rượu Champagne, thản nhiên lên tiếng: “Ừ.”
“Haizza.” Trần Tiến buồn chán nhìn Hoắc Lâm: “Đến ૮ɦếƭ cũng không bỏ được cái tính nết này, cậu không sợ tiểu Nam Từ thật sự bỏ cậu rồi tìm một thanh niên trẻ tuổi hơn à… Cô bé…”
Trần Tiến có vẻ như nhìn thấy cái gì, lời chưa nói xong đã bị cắm ở trong họng.
Anh ta khẽ nhếch miệng, ánh mắt nhìn ngoài cổng một chút, sau đó lại nhìn Hoắc Lâm, một lúc lâu sau, anh ta mở miệng nói: “Hoắc Tam, cậu quay đầu lại nhìn xem.”
Hoắc Lâm nghe lời quay đầu lại, thản nhiên nhìn bên kia, một lát sau, ánh mắt bắt đầu thay đổi.
Giữa hội trường, Nam Từ đang được một người thanh niên trẻ tuổi khoác vai đi vào, thần thái của cô trông tự tin và chín chắn, thậm chí ăn mặc còn thể hiện sự tương phản rất lớn so với trước kia.
Hoắc Lâm nhìn vạt áo phía trên không được che kín, lộ ra làn da trắng như tuyết, xương quai xanh tinh xảo cùng với đường cong mập mờ, quanh thân anh lập tức tỏa ra khí lạnh khiến người khác e ngại.
Lúc này Trần Tiến cũng không dám nói giỡn, nghĩ nghĩ, thử mở miệng thăm dò: “Hay là tiểu Nam Từ tới đây tìm cậu…”
Nhưng lời này do người khác nói thì anh sẽ không tin.
Đến đây tìm Hoắc Lâm mà còn đi cùng với người đàn ông khác?
Mà ở phía xa, Nam Từ có vẻ đã nhìn thấy Hoắc Lâm.
Nhưng cô có chút chột dạ, không dám nhìn anh quá lâu, mặc dù trên mặt nở nụ cười, nhưng kỳ thật lại nhỏ giọng nói với Tần Dư: “Bỏ tay ra.”
Tần Dư không làm theo, nói: “Tôi đâu có thật sự động vào cô, chỉ là bày tư thế thôi mà. Dù sao chúng ta đều biết mục đích đến đây hôm nay, nếu không diễn thì cô nghĩ Hoắc Tam thiếu sẽ tin sao?”
Nam Từ không thèm để ý đến lời ngụy biện của Tần Dư, dừng một chút, cô lặng lẽ giương mắt nhìn Hoắc Lâm.
Nhưng ai mà ngờ lúc này Hoắc Lâm đã rời khỏi chỗ cũ, vị trí anh đứng bây giờ chỉ còn lại mỗi Trần Tiến và mảnh ly rượu vỡ đầy dưới mặt đất.
Cô có chút gấp gáp, nhìn bốn phía một chút, cuối cùng khó khăn phát hiện bóng dáng Hoắc Lâm sắp biến mất trong tầm mắt.
Cô cũng không nghĩ nhiều nữa, mặc kệ Tần Dư, nhanh chóng túm váy chạy theo hướng Hoắc Lâm.
Phía sau cánh cửa hội trường là một hành lang tối đen như mực, trong lòng cô có chút sợ hãi, đang do dự không biết có tiến lên nữa hay không, thì lúc này cổ tay cô bỗng nhiên bị một người khác hung hăng nắm lấy.
Tiếp đó, cả người cô đều bị ép sát bên tường, hai cổ tay bị giam trên đỉnh đầu, ép vào tường.
Đối phương hoàn toàn không cho cô có cơ hội phản kháng, một giây sau lại cường thế bá đạo chặn môi cô.
Hơi thở mát lạnh quen thuộc tiến vào xoang mũi, trái tim Nam Từ đang nhảy loạn xạ cũng dần bình ổn trở lại.
Cô thuận theo tiếp nhận lấy nụ hôn sâu của Hoắc Lâm, cuối cùng, cô cảm thấy bản thân sắp bị anh hôn đến ngạt thở rồi, thì anh mới thả cô ra.
Hô hấp anh nặng nề, môi mỏng khẽ thều thào bên tai cô:
“Em cố ý? Hửm?”