Lỗ chân lông toàn thân Nam Từ vào khoảnh khắc ấy nở ra, sống lưng cũng có chút lạnh.
Da đầu cô hơi tê tê, đáy lòng lại dâng lên một cảm giác sợ hãi với anh.
Chỉ có một điều cô biết chắc chắn là cho dù chuyện gì xảy ra, thì Hoắc Lâm sẽ không làm tổn thương cô.
Nhưng cô vẫn không nhịn được khẽ run rẩy, bàn tay nhỏ chống đỡ trên иgự¢ anh, dùng sức đẩy anh.
“Hoắc Lâm, anh đừng như vậy, anh phải nghe em nói, em…”
Hoắc Lâm khẽ nhếch môi, trên mặt lại thêm phần quỷ dị khiến người khác sợ hãi.
Anh thấp giọng thì thầm: “Nói đi bảo bối, anh nghe đây, nghĩ ra lý do nào hay ho lừa gạt anh rồi hả.”
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, mang theo ý cười, lúc nói chuyện thì môi mỏng của anh vẫn còn lưu luyến trên gương mặt cô: “Để xem lần này anh có còn giống một thằng ngu bị em lừa gạt nữa không.”
Nam Từ cảm thấy Hoắc Lâm điên rồi, mà không chỉ một mình anh điên, anh rõ ràng còn muốn bức cô điên.
“Hoắc Lâm! Anh đừng như vậy mà, em không lừa anh! Anh phải tin em! Em chỉ sợ nói cho anh biết thì anh sẽ ngăn cản em… Em cũng muốn nói mọi chuyện cho anh biết, nhưng lúc đó phản ứng của anh…”
Nam Từ hầu như dùng hết sức lực để đẩy anh, nhưng anh vẫn bất động, không chỉ như vậy, bàn tay của anh còn bắt đầu dẫn lửa ở bốn phía, cô cảm giác áo lông cũng bị anh kéo lên, đầu ngón tay mát lạnh của anh hướng lên trên, anh hoàn toàn không cho cô chống cự.
Nam Từ gấp muốn khóc, cô đã cùng Hoắc Lâm một lần, nên cô không có lý do gì để trốn tránh anh.
Cứ coi như hiện tại anh như thế nào, thì cô cũng hiểu được, cũng sẽ không chống cự.
Nhưng chuyện vẫn chưa giải thích rõ ràng, tâm tình anh lại không ổn định, nên cô hoàn toàn không muốn làm những chuyện khác!
“Hoắc Lâm!”
Cô la lớn, gấp đến độ thở không nổi: “Em không cố ý lừa anh! Em thật sự muốn đến đại học C, nhưng nếu như em nói với anh thì chắc chắn anh sẽ không đồng ý! Anh nhất định sẽ nghĩ ra trăm phương nghìn kế ngăn cản em! Cho nên em bắt buộc phải tiền trảm hậu tấu!”
“Đây chính là lý lo em lừa anh đó hả?”
Hoắc Lâm ghì chặt lấy cô, môi mỏng khẽ cắn cằm cô, thậm chí không thèm ngẩng đầu nhìn cô, có vẻ như không muốn nghe cô nói.
“Hoắc Lâm!”
“Suỵt!”
Hoắc Lâm ngẩng đầu, ngón tay thon dài chặn môi Nam Từ: “Bảo bối, đừng nói nữa, bây giờ em có nói gì cũng không thể lừa anh nữa đâu.”
Anh vừa nói, vừa dùng sức cởi bỏ quần áo Nam Từ.
Nam Từ vừa tức vừa gấp, nhưng ngoại trừ việc cô nắm chặt tay đấm người anh hai cái, thì hoàn toàn không có biện pháp gì.
Lúc này Hoắc Lâm chậm rãi đứng dậy, anh đứng ở bên giường, ánh mắt rủ xuống nhìn Nam Từ, đầu ngón tay bắt đầu cởi bỏ từng nút áo sơ mi.
“Có lẽ anh đã quá nuông chiều em rồi.”
Giọng nói của anh nhàn nhạt, sắc mặt cũng dần trở nên lạnh đi: “Nuông chiều em đến mức em cảm thấy có thể khiến anh nhiều lần nhẫn nhịn nhượng bộ em.”
Nói xong, anh ϲởí áօ sơ mi, hung hăng quăng xuống đất, rồi lại nằm trên thân Nam Từ một lần nữa.
Da thịt hai người không còn gì ngăn cản, Nam Từ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh cực kỳ nóng, hơi thở của anh không khỏi khiến cô run rẩy.
Cô định mở miệng nói gì đó, nhưng lại bị môi anh hung hăng ngăn chặn.
Nụ hôn của anh cực kỳ tàn bạo, giống như đang trừng phạt cô.
Nói là hôn, nhưng không khác gì gặm cắn, giờ phút này anh giống như một con thú dữ bị mất kiểm soát, đang thỏa thích ăn con mồi của mình.
Nam Từ bị anh hôn đến ngạt thở, lúc anh buông cô ra, thì cô phải thở hổn hển từng chút.
Hoắc Lâm quỳ lên, anh chậm rãi cởi bỏ thắt lưng của mình, cuối cùng, anh trực tiếp lấy dây thắt lưng trói tay Nam Từ lại.
Nam Từ không thể tin được: “Hoắc Lâm?”
“Bảo bối, đây là trừng phạt.” Anh cúi người hôn lên đôi môi cô một cái, lẩm bẩm, “Em làm sai thì phải chịu phạt, hiểu chưa?”
Đêm hôm ấy, Nam Từ hét muốn nát cổ họng, toàn thân cô bị anh ʍúŧ hôn đầy dấu đỏ. Cuối cùng, ý thức của cô bắt đầu có chút mơ hồ, chỉ biết anh vẫn tới tới lui lui trên người cô không ngừng.
Lúc cuối cùng, khi gần tới cực điểm, anh nắm vuốt cằm cô, hung hăng hỏi bên tai cô: “Còn rời xa anh nữa không? Hả?”
Nam Từ không trả lời anh, chỉ hổn hển thở gấp.
“Bảo bối, nói anh nghe, hửm?”
Cô bị anh giày vò khổ sở, cuối cùng chỉ có thể trả lời lung tung.
Hoắc Lâm hài lòng, yêu thương hôn lên cái trán đầy mồ hôi của cô: “Bảo bối ngoan.”
~
Đêm hôm đó Nam Từ ngủ mê man, lúc hơi tỉnh thì cô cảm thấy toàn thân nóng muốn bỏng.
Cô cảm giác có người thử nhiệt độ cơ thể cô, cảm giác có người dùng khăn lông lau người cô, cũng có cảm giác có người chích kim truyền nước biển cho cô…
Nhưng cô lại cảm thấy quá mệt mỏi, mí mắt cực kỳ nặng, không mở lên nổi.
Mà sau một đêm bận rộn, thì lúc này Hoắc Lâm đang trông coi cô, anh lạnh mặt ngồi ở bên giường, một mực cầm tay cô.
Mà bác sĩ đến khám cho Nam Từ chính là bạn cũ của Hoắc Lâm ở nước H, đồng thời cũng là bác sĩ trước kia của Hoắc Lâm do bác sĩ tâm lý David giới thiệu.
Sau khi David tiễn bác sĩ kia ra về, quay lại thì đã thấy Hoắc Lâm vẫn ngồi ở đó, không nhúc nhích nhìn cô gái phương đông xinh đẹp đang nằm trên giường.
“Cô ấy sẽ sớm tỉnh dậy thôi, Hoắc, ra ngoài nói chuyện một chút đi.”
Hoắc Lâm không nhúc nhích, cũng không nhìn David: “Không có gì để nói hết, cậu cũng mau về đi.”
David: “…”
David chưa từng thấy ai qua cầu rút ván như Hoắc Lâm!
David nhịn không được, đành kéo ghế đến ngồi xuống bên cạnh anh.
“Đây là cô gái giúp cậu ngủ ngon hằng đêm đó hả?”
Hoắc Lâm vẫn nhìn Nam Từ, không lên tiếng.
David nhớ lại nửa đêm hôm qua lúc Hoắc Lâm điện thoại tới, giọng anh cực kỳ bất an và bối rối, khiến anh ta thầm mừng trong lòng.
Người đàn ông này lúc nào cũng kiêu ngạo, lại có thói quen xem bản thân mình là duy nhất, David làm bác sĩ tâm lý lâu năm như vậy, nếu như không phải bởi vì đạo đức nghề nghiệp và thời gian quen biết Hoắc Lâm rất lâu, thì anh ta đã sớm không nhịn được mà mặc kệ Hoắc Lâm rồi.
Đừng nói đến chuyện ở cạnh một người khác hàng ngày.
Cho nên David đã sớm đoán ra hôm qua xảy ra chuyện gì, mặc dù anh ta không biết cụ thể, nhưng có lẽ cô bé kia đã làm gì đó trái ý Hoắc Lâm, nên Hoắc Lâm mới…
Nghĩ đến đây, David ho hai tiếng:
“Hoắc Lâm, còn nhớ trước đó tớ nói gì với cậu không? Nhiều kiểm tra cũng cho thấy cậu là một người vô cùng cực đoan, cũng may là năng lực khống chế của cậu rất mạnh, cho nên mới chưa từng làm chuyện gì đáng sợ. Nhưng mà… Nếu như tình trạng này cứ kéo dài, thì chắc chắn không được.”
Có vẻ như lời nói của David đã động đến chỗ nào đó của Hoắc Lâm, rốt cuộc anh cũng mở miệng:
“Không có chuyện kéo dài đâu.” Hoắc Lâm bình tĩnh nói: “Cô ấy muốn rời xa tớ, ngoại trừ chuyện này ra thì cô ấy có làm gì thì tớ cũng sẽ không trở nên thế này.”
David nhướn mày kinh ngạc: “Chẳng lẽ cô ấy đề nghị chia tay sao?”
Hoắc Lâm im lặng.
“Không nói lời chia tay?” David lại hỏi, “Vậy sao có thể tính là cô ấy sẽ bỏ cậu?”
Hoắc Lâm vẫn không lên tiếng.
“Hoắc…” David bất đắc dĩ, “Cậu không thể tiếp tục như vậy được, người với người chung sống với nhau cần có sự liên kết, mà hai người…”
Rốt cuộc Hoắc Lâm nghe không lọt nữa, cao giọng: “Trợ lý Trương.”
Trợ lý Trương vội vàng tiến đến, Hoắc Lâm không ngẩng đầu, nói thẳng: “Đưa bác sĩ David về đi.”
Trợ lý Trương có chút bối rối, nhìn ông chủ rồi lại nhìn bác sĩ David.
Một lúc sau, anh ta ngượng ngùng cười cười với bác sĩ David: “Bác sĩ David, mời…”
David vừa tức vừa bất đắc dĩ, không còn cách nào khác, Hoắc Lâm đã nói đến mức này thì anh ta ở lại cũng chẳng ích gì.
Thế là anh ta đứng dậy, chuẩn bị rời đi với trợ lý Trương.
Trước khi đi, anh ta lại nói thêm một cậu với Hoắc Lâm:
“Hoắc, một mối quan hệ không nhất thiết lúc nào cũng phải nắm chặt, không phải cái gì mình nắm trong lòng bàn tay thì sẽ mang đến cảm giác an toàn. Tin tưởng mới điều quan trong nhất, hi vong ngày nào đó cậu có thể hiểu lời tớ.”
Sau khi David về rồi, thì Hoắc Lâm cũng vẫn không nhúc nhích.
Anh vẫn ngồi ở đó lẳng lặng nhìn Nam Từ.
Lúc này cô không còn sự mềm mại giống như tối hôm qua, không còn bộ dáng khiến người ta muốn chiếm hữu và phá hủy, mà chỉ còn bộ dáng đáng thương.
Môi cô có chút tái nhợt, nhưng gương mặt lại ửng đỏ, lông mày khẽ nhíu lại, trừ cánh tay đang được truyền nước kia, thì cả người cô đang cuộn tròn co ro.
Hoắc Lâm cảm thấy trái tim mình như bị ai Ϧóþ chặt.
Hôm qua Nam Từ khóc dữ dội, giống như vừa tức vừa oan ức.
Nhưng mà cô oan ức chỗ nào? Rõ ràng người bị lừa là anh, mà người bị bỏ rơi cũng là anh.
Mà hôm qua anh quả thật cũng mất kiểm soát, lúc ấy anh hận không thể hủy diệt cả thế giới, rồi khảm Nam Từ vào cơ thể anh.
Như vậy thì cô sẽ không rời khỏi anh, cũng sẽ không còn lừa gạt anh được nữa.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy cô, anh cảm giác cơn tức giận của mình giảm bớt đi phân nửa.
Thậm chí khi anh tiến vào trong cơ thể cô, anh còn nghĩ không được làm cô đau và khó chịu.
Cho nên anh cố nén, khúc dạo đầu lần này còn dài hơn cả lần đầu tiên.
Rốt cuộc đến cuối cùng anh vẫn làm đau cô… Nhớ lại nửa đêm anh tỉnh dậy, sờ thấy cơ thể cô nóng hổi, lần đầu tiên anh hoảng hốt không biết làm sao.
Anh chỉ biết gọi điện thoại cho David ngay lập tức.
David nói anh nên buông tay đúng lúc sao?
Ánh mắt anh dần trầm xuống, cứ một mực nhìn Nam Từ ốm yếu đang nằm đó.
Anh đã bắt đầu buông tay?
Không thể nào.
Cả đời này cũng không thể.
~
Nam Từ cảm thấy mình vừa có một giấc mơ dài.
Trong mơ cô không chỉ là du học sinh trao đổi ở đại học C, thậm chí còn may mắn được nhận lại học cho đến khi tốt nghiệp.
Ngày tốt nghiệp, cô được đại diện lên phát biểu.
Trong giấc mơ, cô trở thành một cô gái mà cô đang cố gắng hướng tới.
Xinh đẹp, tự tin, trí thức, toàn thân đều toát lên một sự chín chắn, trưởng thành.
Cô kể lại những năm qua mình đã trải qua những gì, dùng chuyện của mình để cổ vũ những người ngồi ở dưới.
Mà Hoắc Lâm cũng ngồi ở dưới khán đài, chăm chú theo dõi bài phát biểu của cô.
Lúc kết thúc, cả hội trường tắt đèn tối om, tiếp đó, chỉ thấy Hoắc Lâm bình tĩnh đứng dậy, chậm rãi đi về phía cô.
Anh quỳ xuống cầu hôn cô trước mặt toàn thể mọi người, cô cười chấp nhận, lúc ôm nhau, cô hỏi anh: “Đã đi đăng ký kết hôn được vài năm rồi, sao bây giờ anh lại làm chuyện này?”
Hoắc Lâm cười hôn lên trán cô, nói: “Người khác có, thì bảo bối của anh cũng phải có.”
…
Nam Từ bị sốt đến mức mơ màng, trong lúc ngủ mơ mà vẫn ráng cười cười.
Nhưng tất cả những điều này Hoắc Lâm hoàn toàn không nhìn thấy.
Lúc này anh đang ôm Nam Từ, để cô nằm dựa vào иgự¢ mình.
Anh nghĩ đến chuyện sau khi Nam Từ tỉnh dậy sẽ có phản ứng gì, anh thậm chí đã dự tính đến trường hợp xấu nhất…
Là ép buộc đưa Nam Từ về nước.
Nghĩ tới đây, anh rủ mắt xuống nhìn bảo bối trong Ⱡồ₦g иgự¢ mình, sau đó cúi đầu xuống hôm lên đôi môi khô khan của cô.
“Bảo bối à, anh không muốn ép buộc em, không muốn làm em buồn. Nhưng mà anh không chịu được việc em rời khỏi anh, cứ cho là chỉ một năm thôi cũng không thể được.”