Cô gái bị rưới đầy rượu lên người bắt đầu run rẩy, cũng không biết là do rượu lạnh hay do sợ hãi mà run rẩy.
Lông mi giả của cô ta bị rượu thấm ướt, che khuất hơn nửa tầm nhìn, nhưng đáy mắt cô ta hốt hoảng đến mức không dám nhìn thẳng.
Tại sao lại như vậy, cô ta chỉ là “Không cẩn thận” đổ rượu lên người Nam Từ thôi mà, sau đó còn nói xin lỗi rồi, sao Hoắc Lâm lại làm thế với cô ta?!
Hoắc Lâm không phải là một người đàn ông nhã nhặn sao! Trước kia coi như anh từ chối cô ta, thì cũng rất dịu dàng, sao bây giờ lại thành ra bộ dạng này?
Cô gái kia không thể tin được, người đàn ông tàn nhẫn và lạnh lùng trước mắt cô ta, lại là người đàn ông nhã nhặn mà trước kia cô ta từng theo đuổi?
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều hết hồn, không ai tin vào mắt mình, người vừa mới làm một chuyện động trời chính là Hoắc Lâm.
Trong mắt đại đa số người có mặt ở đây, cho dù là đối thủ doanh nghiệp của anh, nhưng cũng cảm thấy anh là một người ngay thẳng.
Mặc dù trên thương trường Hoắc Lâm là một người thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng bên ngoài là một người rất lễ độ và nhã nhặn.
Cho nên nếu như không tận mắt chứng kiến thì chắc không ai tin chuyện này do Hoắc Lâm làm ra.
Ở cách đó không xa, Hoắc phu nhân đã nhìn thấy hết, sắc mặt bà ta không tốt lắm.
Bà ta nhìn chằm chằm Hoắc Lâm, đáy mắt đầy vẻ chán ghét, thấp giọng nói: “Không có một chút giáo dục nào!”
Hoắc Tu Thần ở bên cạnh nghe thấy, lén cười cười, sau đó lấy một món bánh kem đưa cho Hoắc phu nhân.
“Mẹ, ăn chút ngọt cho bớt giận. Chú ba xưa giờ là như vậy rồi, gia đình mình đã quá quen rồi mà mẹ, từ nhỏ chú ấy đã nóng tính, lại hay cáu giận, tính này coi bộ không sửa được.”
Ba Hoắc liếc nhìn Hoắc Tu Thần với thâm ý khác, nhưng không nói gì với hắn, ngược lại nói với Hoắc phu nhân: “Bà nói thằng bé không có giáo dục, thì đã xem lại lúc nhỏ có ai dạy bảo thằng bé chưa? Chúng ta không cố hết trách nhiệm, thì cũng đừng chỉ trích lung tung.”
Hoắc phu nhân cũng không biết dạo gần đây ba Hoắc làm sao, trước kia cho dù bà ta có nói gì thì ba Hoắc cũng sẽ không phản bác, nhưng dạo gần đây, chỉ cần bà ta nhắc đến Hoắc Lâm thì ba Hoắc sẽ lên tiếng bênh vực.
Mỗi lần như vậy thì bà ta cảm thấy cực kỳ tức giận. Bà ta hoàn toàn không hiểu nổi tại sao ba Hoắc lại muốn bên vực Hoắc Lâm!
Ba Hoắc thấy bà ta sắp nổi giận, nên ông ta đặt ly rượu xuống bàn, cũng không nhìn bà ta, nói: “Tôi không muốn ồn ào với bà, tôi đi trước, nếu bà muốn ở lại thì cứ ở lại dự tiệc.”
Nói xong, ông ta quay người rời đi, không cho Hoắc phu nhân và Hoắc Tu Thần cơ hội phản ứng.
Hoắc phu nhân vừa tức vừa không biết nói gì, một lát sau, bà ta mang cơn giận xả với Hoắc Tu Thần: “Con thấy chưa! Tất cả đều do Hoắc Lâm! Chỉ cần chuyện gì liên quan đến nó đều không có gì tốt hết!”
Hoắc Tu Thần cười cười, nói vài câu khuyên Hoắc phu nhân, nhưng đáy mắt hắn thì đầy vẻ chế giễu.
Cô gái bị Hoắc Lâm đổ rượu Champagne lên người có vẻ đã lấy lại chút tinh thần.
Cô ta mở to mắt, nhìn Hoắc Lâm đầy vẻ đáng thương: “Hoắc thiếu, chẳng lẽ anh đã quên hai nhà chúng ta còn đang hợp tác làm ăn sao? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”
“A…” Hoắc Lâm làm bộ như nhớ ra gì đó, ý cười bên môi càng đậm, nhưng từng câu chữ anh nói ra lại cực kỳ lạnh người: “Vậy thì hủy bỏ hợp tác đi, sau này công ty nhà cô có bất cứ hạng mục gì thì tôi sẽ từ chối hợp tác.”
Đương nhiên chuyện này chưa phải là sự trừng phạt cuối cùng của Hoắc Lâm, dám trắng trợn động đến người của anh, thì anh chắc chắn không tha thứ.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện Nam Từ vừa trải qua, thì quanh thân Hoắc Lâm lại xuất hiện thêm nhiều tầng khí lạnh lẽo.
Nam Từ phát hiện ra tâm trạng anh không đúng, cô cũng không muốn gây chuyện nữa, nên vội vàng đi tới kéo ống tay áo anh.
“Em có chút khó chịu, bọn mình về đi.”
Hoắc Lâm không nhiều lời, nghiêng người trực tiếp bế Nam Từ lên, sau đó bình tĩnh bước ra khỏi sảnh tiệc.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều nhìn nhau, còn có mấy cô gái khác mang chút sợ hãi trong lòng.
May mắn thay các cô không phải là người bị chịu đòn.
~
Sau khi ngồi lên xe, Hoắc Lâm lập tức bảo tài xế nâng tấm che lên.
Tiếp đó, anh ôm Nam Từ đặt cô ngồi lên đùi anh, tự tay cởi từng nút áo cho cô, rồi mở hộp đồ trong xe, lấy ra một cái khăn lông màu trắng sạch sẽ, lặng lẽ lau người cô.
Làn da Nam Từ rất trắng, sau khi rượu đã khô, còn lưu lại một tầng vàng nhạt đọng lại xung quanh xương quai xanh của cô.
Hoắc Lâm lẳng lặng nhìn làn da cô, cầm khăn lông nhẹ nhàng lau lên da cô, ánh mắt anh dần trở nên nóng hơn.
Một lát sau, động tác của anh đi xuống phía dưới, ánh mắt anh rơi vào иgự¢ cô. иgự¢ cô hiện lên hai đường cong khiến ánh mắt anh càng lúc càng sâu hơn.
“Cởi váy ra.” Giọng nói của anh có chút khàn.
Nam Từ nhìn anh chằm chằm: “Làm gì?!”
“Rượu Champagne chảy hết vào bên trong rồi, lúc nãy em còn nói khó chịu mà, cởi váy ra lau cho sạch.”
Nam Từ bị giật mình, cô vội vàng lấy áo vest của anh che người lại.
“Không cần đâu, em ráng chịu một chút rồi về nhà tắm luôn.”
Hoắc Lâm nhìn thấy bộ dạng của cô, không khí lạnh lẽo quanh thân anh cũng dần tan biến, tâm tình cũng trở nên khá hơn một chút.
Anh ôm chặt cô, môi mỏng nhẹ hôn lên gương mặt cô.
“Sau này không cần nhẫn nhịn người khác.”
Hiện tại Hoắc Lâm chỉ cần nghĩ về chuyện Nam Từ bị người ta làm nhục trắng trợn là anh đã muốn tiêu diệt đối phương rồi.
Nam Từ cười cười, sự khó chịu và ấm ức trong lòng cô cũng dần tiêu tan, thậm chí cô còn nói đùa.
“Kể cả anh sao?”
Hoắc Lâm liếc cô một cái, anh biết cô đang suy nghĩ cái gì.
“Trừ anh.” Hoắc Lâm hững hờ đáp: “Mấy cái chuyện bắt nạt em thì chỉ có anh mới được phép làm thôi.”
Nam Từ chủ động ôm cổ anh, vùi vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh.
Hoắc Lâm vẫn cứ ôm chặt cô, im lặng nhắm mắt lại.
Qua một lúc sau, anh bỗng nhiên mở miệng: “Lúc em đi toilet có gặp chuyện gì sao?”
Trái tim cô bắt đầu căng thẳng: “Hả?”
“Khi thấy em quay lại có cảm giác không đúng lắm.”
Nam Từ không ngờ lúc đó Hoắc Lâm để ý đến cô, cô còn cho là anh một mưc chuyên tâm trò chuyện thương trường với những người khác.
Nghĩ nghĩ, cô nói: “Em gặp Khúc Nghiên, có chút ghét cô ta.”
Cô không muốn nói dối anh, nhưng cũng không muốn nói ra toàn bộ suy nghĩ trong lòng cho anh biết.
Những suy nghĩ mâu thuẫn trong đầu cô chỉ có cô mới là người gỡ nó ra được, nói với anh chỉ vô dụng.
Hoắc Lâm nghe đến tên Khúc Nghiên, đáy mắt anh lập tức hiện lên vẻ chán ghét.
“Cô ta nói gì với em?”
“Cũng không có gì, chỉ giống như bữa cơm lần trước thôi, chỉ là hôm nay em không cẩn thận nên để cô ta chiếm thế thượng phong.”
Hoắc Lâm buồn cười, anh cho là cô mới thua trận nên không vui, thế là dỗ cô: “Vậy ngày mai anh giúp em trả thù nhé.”
Nam Từ sợ anh lại làm chuyện gì đó không đúng, nên vội vàng lắc đầu: “Không cần, em cũng không bực nhiều, chuyện hợp tác hai bên thế nào thì cứ tiếp tục vậy đi anh, em không muốn anh vì em lại làm mấy chuyện không đáng.”
Trong lòng Hoắc Lâm đã có biện pháp, nhưng khi nghe cô nói thì ngoài mặt cũng phải hùa theo cô.
Anh hôn lên mái tóc cô: “Được.”
~
Buổi trưa thứ sáu, Nam Từ học xong thì lập tức chạy qua tìm Đường Uyển đi ăn cơm.
Lần này hai người không ăn ở căn tin trường, mà ra ngoài tìm một quán ăn yên tĩnh.
Hai người nhanh chóng gọi món, lúc chờ thức ăn được đưa lên, Đường Uyển vừa uống nước chanh vừa nhanh chóng đảo mắt quan sát.
“Người của Hoắc tam rút rồi hả?”
Nam Từ gật gật đầu.
Đường Uyển lẳng lặng nhìn cô: “Không ngờ em lợi hại thật đó, có thể khiến một người đàn ông thay đổi mục đích vì em.”
Nam Từ không biết nói gì, hiện tại trong đầu cô chỉ chứa đầy suy nghĩ về việc đi trao đổi sinh viên ở nước ngoài, còn những chuyện khác hoàn toàn không quan trọng.
Mấy ngày nay sau khi đã bình tĩnh lại, cô một mực hỏi bản thân về dự định tương lai.
Nam Từ cảm thấy những lời Khúc Nghiên nói hôm đó có lẽ hơn phân nửa chỉ muốn châm ngòi chiến tranh, nhưng cũng có phần có lý.
Nếu như cô cứ một mực đứng một chỗ không tiến, thì sự chênh lệch giữa cô và Hoắc Lâm có thể càng lúc càng lớn.
Cứ cho là Hoắc Lâm không có cảm giác gì khác, nhưng cô nhất định càng ngày càng tự ti.
Cô phải vất vả lắm mới thoát ra khỏi cuộc sống trước kia, cô muốn thay đổi bản thân, cô không muốn cả đời núp dưới cái bóng của Hoắc Lâm.
Thế nhưng cô không dám nói với Hoắc Lâm những suy nghĩ này.
Cô biết anh nhất định không đồng ý.
Đường Uyển thấy vẻ mặt Nam Từ khá sa sút, nên vội hỏi: “Sao thế? Em gặp chuyện gì sao?”
Nam Từ mím môi, một lát sau, cô giương mắt, chân thành nhìn Đường Uyển: “Chị Đường Uyển, chị sẽ hy sinh tương lai vì tình yêu sao?”
“Không.” Đường Uyển bình tĩnh nói: “Bản thân mình phải là cá thể độc lập trước đã, rồi sau đó mới nói chuyện yêu đương.”
Lời nói của Đường Uyển ngắn gọn nhưng cực kỳ sâu sắc.
Nam Từ nghe xong, cô rủ mắt xuống, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Xế chiều hôm đó, giáo sư lại tìm Nam Từ để hỏi lại lần nữa.
Nam Từ đi vào văn phòng, giáo sư cầm ấm trà đi pha, chỉ chỉ cái ghế ý bảo cô ngồi trước.
Sau khi Nam Từ ngồi xuống, nhìn thấy trên bàn làm việc có tờ đơn đăng ký đi trao đổi sinh viên ở nước ngoài.
Còn có hai bạn khác đã điền đầy đủ giấy tờ, chỉ còn một tờ của cô vẫn trống không.
Giáo sư bê ấm trà tới, vừa rót vừa trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Sao rồi? Em đã bàn bạc với tổng giám đốc Hoắc chưa?”
Nam Từ vô ý thức gật đầu.
“Kết quả sao?” Giáo sư vừa uống một ngụm trà, vừa nhìn cô: “Thầy biết thanh niên các cô cậu yêu nhau sẽ không muốn tách rời, công ty Hoắc Lâm lại lớn như vậy, cũng không thể bỏ công việc theo em qua bên kia được. Nhưng thầy nhắc lại, cơ hội lần này rất khó có được, mà thời gian chỉ dài một năm thôi. Trường đại học C là trường hàng đầu thế giới, các bạn học khác phải chen nhau vỡ đầu mới vào được.”
“Em biết ạ.”
Nam Từ nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Nếu như em đồng ý tham gia thì khi nào sẽ xuất phát ạ?”
“Cuối tháng mười một.”
Nam Từ trầm tư rất lâu, cuối cùng giương mắt nhìn giáo sư một cách nghiêm túc.
“Thưa thầy…”