Ngoài cửa sổ là bóng đêm mê người.
Buổi đêm ở nông thôn cực kỳ yên tĩnh, bên ngoài là hương thơm của hoa cỏ, trong không khí còn có chút ẩm ướt, gió đêm luồn qua cửa sổ, mang theo chút mang mẻ sảng khoái cùng với hương thơm hoa cỏ thơm ngát.
Hoắc Lâm im lặng nhìn Nam Từ, ánh mắt anh nóng bỏng giống như muốn hòa tan lấy cơ thể cô.
“Em biết em đang nói cái gì không?”
Nam Từ nhìn anh, gật gật đầu.
“Em không sợ hả?”
Nam Từ lắc đầu: “Không sợ.”
Hoắc Lâm cười cười, giọng nói trầm khàn dễ nghe, trong đêm tối càng khiến lòng người dậy sóng:
“Không phải trước đó còn sợ đến phát khóc sao? Còn giận dỗi bỏ nhà đi nữa mà.”
Nam Từ bị anh hôn có chút không chịu nổi, cảm giác vừa ngứa ngáy vừa tê dại. Cô nắm chặt cái chăn theo bản năng, hơi né tránh qua một bên.
“Không giống nhau, trước đó là em không tự nguyện, còn bây giờ…”
Nam Từ còn chưa nói xong, thì Hoắc Lâm đã không nhịn nổi nữa.
Bàn tay anh di chuyển xuống phía dưới, bắt đầu cởi từng nút áo của cô, mỗi lần anh cởi một cúc áo, thì đầu ngón tay anh giống như mang theo một dòng điện thiêu đốt da thịt Nam Từ.
Còn đôi môi anh vẫn tiếp tục lưu luyến nơi da thịt ở cổ và vành tai Nam Từ, phả từng hơi thở nặng nề khiến cô bị nhiễu loạn.
Lúc tất cả cúc áo đã được cởi ra hết, thì Nam Từ bỗng nhiên mở hai mắt, giống như nhận ra điều gì đó, cô vội vàng bắt bàn tay đang làm loạn của anh lại.
“Không được!”
Hoắc Lâm để ngoài tai lời cô nói, vẫn không chịu dừng lại, chỉ lên tiếng hỏi qua loa: “Hửm?”
“Không có… Không có cái đó…”
Câu này của Nam Từ khiến Hoắc Lâm bừng tỉnh, anh nằm sấp trên người cô một lúc lâu, sau đó xoay người nằm bên cạnh cô.
Nam Từ có thể cảm nhận được bắp thịt trên người anh căng cứng, trong giọng nói còn mang theo chút kiềm chế.
Cô có chút đau lòng, mặc dù không biết anh có cảm giác gì, nhưng chuyện này… Chuyện này chưa bắt đầu đã kết thúc, chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Nghĩ đến đây, cô nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay anh.
“Hoắc Lâm, anh ổn chứ?”
Hoắc Lâm vốn định tự mình bình tĩnh lại, nhưng ai ngờ cô lại trêu chọc anh.
Trong giọng nói của cô còn mang theo chút yếu đuối, hai mắt long lanh nhìn anh, ngọn lửa vốn đang được anh dập tắt, bây giờ lại ngóc đầu trở lại.
Anh không thể khống chế được nữa, vội vàng ôm lấy đầu cô, hôn lên môi cô thật sâu.
Anh nói với cô: “Bảo bối, giúp anh một chút.”
~
Nam Từ không hiểu, rõ ràng nhìn cô có vẻ như không làm gì hết, nhưng cũng có vẻ như cô đã làm rất nhiều chuyện.
Lòng bàn tay cô cứng đờ, cả người cô thấm đẫm mồ hôi, mấy sợi tóc còn dính trên trán.
Lúc kết thúc, Nam Từ cực kỳ mệt mỏi đến mức không muốn động đậy.
Qua một lúc lâu, cô định đứng dậy, thì lại bị anh giữ lại.
“Em đi đâu?”
Nam Từ bĩu môi, sau đó đẩy anh: “Thả em ra, em đi tắm một phát.”
Hoắc Lâm nghe thấy, cũng đứng dậy theo, kéo cô ra ngoài vườn.
Anh tự mình lấy chậu chuẩn bị nước, sau đó đặt bàn tay nhỏ của cô vào làn nước, rồi cẩn thận rửa tay cô từng chút một.
Dưới ánh trăng, sóng nước dập dờn, bàn tay to lớn của anh bao trùm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, giống như là một tác phẩm nghệ thuật ở trong nước.
Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, chẳng hiểu sao Nam Từ lại cảm giác thích thích cái không khí hiện tại.
Cảm giác… Cô chưa rời khỏi đây, mà đã bắt đầu nhớ cuộc sống ở đây.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Hoắc Lâm dùng đầu ngón tay dính nước nhẹ ᴆụng gương mặt cô, hỏi.
“Không nghĩ gì hết.” Nam Từ hít vào một hơi, “Chỉ là em đang suy nghĩ khi nào thì mới có dịp về lại đây.”
Hoắc Lâm cảm thấy buồn cười: “Chưa rời khỏi đây mà đã tính chuyện lần sau rồi à?”
“Anh không thấy cuộc sống của bọn mình một ngày qua rất đáng nhớ sao?” Nam Từ nghiêng đầu hỏi anh.
Hoắc Lâm hôn lên mu bàn tay cô một cái, ánh mắt thâm tình: “Quả thật rất đáng nhớ.”
Nam Từ đương nhiên biết anh đang ám chỉ điều gì, mặt cô nóng lên, giãy dụa muốn rút tay ra, không muốn để ý đến anh nữa.
Nhưng Hoắc Lâm lại không cho phép, anh dùng sức giữ cô lại: “Đừng quậy nữa.”
Nam Từ bĩu môi, không cử động nữa.
Hoắc Lâm bỗng nhiên nhớ ra gì đó, nói với cô: “Anh đã gọi điện sai người điều tra chuyện của mẹ rồi.”
“Nhanh vậy sao? Không ảnh hưởng gì đến công việc của anh chứ?”
Nam Từ hơi kinh ngạc, không ngờ anh lại hành động nhanh như vậy, cô chỉ thuận miệng nhắc đến, kết quả anh lại nhiệt tình giúp cô.
Sau đó cô nghe ra trong lời nói của anh có gì đó không hợp lý.
“Mẹ của ai cơ? Là mẹ của em mới đúng.”
Hoắc Lâm thản nhiên nhìn cô, nói: “Anh nói sai sao? Sớm muộn gì cũng gả cho anh mà.”
Nam Từ lặng lẽ liếc anh, lầm bầm: “Ai nói gả.”
Cô cho là mình nói cực kỳ nhỏ, nhưng Hoắc Lâm lại nghe không sót một chữ nào.
Anh ôm eo cô, cúi người ngậm nhẹ vành tai cô, cắn cắn như đang trừng phạt cô.
“Sao, động vào người anh rồi không tính chịu trách nhiệm hả?”
“…” Nam Từ buồn cười, “Chịu trách nhiệm?? Ai chịu trách nhiệm với ai chứ? Rõ ràng là anh làm chuyện quá phận trước.”
Hoắc Lâm lười biếng nhìn cô, giống như đã đào xong cái bẫy chỉ chờ cô nhảy vào.
“Được, anh chịu trách nhiệm với em.”
“…”
~
Buổi chiều ngày thứ hai, Nam Từ và Hoắc Lâm chuẩn bị rời đi.
Mẹ Trình chuẩn bị không ít trái cây và rau quả cho bọn họ, đồ đạc cực kỳ nhiều, lại rất lộn xộn, bình thường mang xuống núi thôi cũng đủ vất vả rồi.
Nhưng mẹ Trình quá nhiệt tình, Nam Từ cũng không đành lòng từ chối.
Vì vậy chỉ có thể làm phiền thủ hạ của Hoắc Lâm giúp mang đồ đạc xuống núi.
Mẹ Trình lôi kéo tay Nam Từ, dặn dò: “Tiểu Từ, về đến thành phố rồi nhớ ăn uống chăm sóc bản thân.”
Nói xong, bà còn nhìn Hoắc Lâm một chút, nhỏ giọng nói với Nam Từ: “Dì thấy người đó đối xử với con không tệ, cố gắng giữ lấy.”
Nam Từ gật gật đầu, trong lòng tràn đầy sự ấm áp. Từ nhỏ mẹ Trình đã đối xử rất tốt với cô, sau khi bà ngoại cô qua đời thì lại càng quan tâm đến cô hơn, người phụ nữ thôn quê nóng tính nhưng chất phát, bà xem Nam Từ như một đứa con gái ruột của bà.
Hôm qua Trình Cường uống quá nhiều, có vẻ như ngủ nguyên một ngày, nếu như không phải mẹ Trình thấy Nam Từ chuẩn bị rời khỏi, kiên quyết kéo anh ta dậy, thì có lẽ anh ta đã ngủ đến mức không biết trời trăng gì rồi.
Dáng vẻ Trình Cường vẫn còn đang mệt mỏi, mơ mơ màng màng dụi dụi mắt, anh ta không nói lời gì với Nam Từ, chỉ mở miệng nói với Hoắc Lâm.
“Tôi cảnh cáo anh, mặc dù anh có tiền, nhưng cũng không được khi dễ Tiểu Từ, tôi đã đưa số điện thoại của tôi cho con bé rồi, khi nào bị anh ức Hi*p thì cứ tìm tôi. Đến lúc đó tôi không thèm nể mặt mối quan hệ trên bàn rượu với anh đâu, mà sẽ nhất định chạy đến thành phố đánh anh rớt răng đấy!”
Bây giờ Trình Cường đã không còn tâm tư gì với Nam Từ nữa, anh ta biết mình không còn xứng với cô nữa, nhưng vẫn xem cô là em gái trong nhà, Nam Từ không còn người thân nữa, thì mẹ con anh ta sẽ là người thân của cô. Có người nhà làm chỗ dựa, chí ít sẽ khiến tên đàn ông thành phố kia e dè một chút, đừng tưởng Nam Từ dễ dàng bị ức Hi*p.
Trình Cường nói không khách khí, Nam Từ sợ Hoắc Lâm nổi giận, nên cẩn thận nhìn anh một cái.
Nhưng không ngờ Hoắc Lâm chỉ thản nhiên liếc Trình Cường một cái, hoàn toàn không thèm để anh ta vào trong mắt, Hoắc Lâm ôm Nam Từ, gật đầu với mẹ Trình, sau đó xoay người rời đi.
Nam Từ không ngừng vẫy vẫy tay tạm biệt với mẹ Trình và Trình Cường, cho đến khi bóng dáng bọn họ khuất dần thì cô mới xoay người lại.
Hoắc Lâm nhìn cô, chậm rãi mở miệng: “Em lưu số điện thoại của hắn hả?”
Nam Từ nuốt nước miếng, không phải là cô tự nguyện, mà Trình Cường cứ một mực tự động lưu số điện thoại vào di động của cô.
“Cái đó… Thôi để em xóa nhé?”
Hoắc Lâm cong môi: “Ngoan, xóa đi.”
“…”
Dưới sự giám sát bằng ánh mắt nguy hiểm của Hoắc Lâm, Nam Từ phải lấy điện thoại di động ra xóa số điện thoại của Trình Cường.
Đường đi từ trên núi xuống huyện thành vẫn dài như cũ, đi được một đoạn thì Hoắc Lâm chủ động ngồi xổm người xuống muốn cõng cô.
Nam Từ suy nghĩ, sau đó lắc đầu kéo anh dậy.
“Em muốn tự mình đi.”
Hoắc Lâm nhíu nhíu mày: “Đừng có quậy nữa.”
“Em không có quậy, Hoắc Lâm.” Ánh mắt Nam Từ trở nên nghiêm túc, giống như có lời muốn nói, “Sau này bất luận có chuyện gì, thì em vẫn sẽ đứng bên cạnh anh, em không muốn làm gói đồ của anh, không cần anh phải mang theo em đi. Em muốn cùng đứng sóng vai với anh, không muốn anh lúc nào cũng bảo vệ em.”
Hoắc Lâm nhướn mày, nhìn cô, quan sát biểu hiện của cô một lúc lâu, sau đó cong môi nở nụ cười.
Anh hôn lên trán cô, nói: “Không cần, khả năng của anh rất mạnh, không cần em phải hy sinh.”
Dừng một chút, anh cười cười, tiến đến bên tai cô, nói: “Nếu muốn hy sinh vì anh, thì sau này đến thời điểm mấu chốt đừng bắt anh dừng lại.”
Nam Từ đỏ mặt, không muốn để ý đến anh nữa.
Nhưng anh lại cường thế bá đạo, không cho Nam Từ cơ hội phản bác, đáy lòng cô có chút bất đắc dĩ, lại có chút đau lòng.
Những lời cô vừa nói thật ra còn mang theo ý nghĩa sâu xa hơn, cô cũng muốn trở thành chỗ dựa cho anh dựa vào.
Anh đương nhiên hiểu, nhưng không đáp lại.
Hoắc Lâm đã quen với sự cô độc, quen với việc tự mình chống chọi với mọi thứ, thói quen đó đã biến anh trở thành quái vật, càng quen hơn với việc nắm giữ mọi thứ trong tay.
Anh yêu cô rất sâu đậm, nên sự ham muốn chiếm hữu và giữ chặt cô trong bàn tay anh càng lúc càng cao.
Anh sợ cô mọc đủ lông đủ cánh rồi sẽ bay đi lung tung, nói đơn giản là anh sợ cảm giác không an toàn.
Nhưng loại tính cách này chắc chắn không phải do trời sinh.
Nghĩ đến đây, Nam Từ không nhịn được nhớ đến chuyện lúc nhỏ của anh.
Nhưng cô không nói gì thêm, chỉ vươn tay về phía anh.
“Gì vậy?” Hoắc Lâm hỏi cô.
“Cõng em đi.” Nam Từ cười với anh, “Anh tình nguyện chứ?”
“Đương nhiên.”
~
Lúc xuống đến huyện thành, xe Hoắc Lâm cho người chuẩn bị đã chờ sẵn ở đó.
Tài xế một mực nghiêm trang đứng ở bên ngoài cửa xe, thấy bọn họ đi tới, đầu tiên là xoay người cúi đầu với Hoắc Lâm.
“Ông chủ.”
“Ừ.” Anh để Nam Từ ngồi vào trong xe trước, rồi sau đó cũng ngồi vào trong xe.
Tài xế giống như có chuyện gì đó, khó xử nhìn Hoắc Lâm.
Hoắc Lâm nhíu mày, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Nhà bên kia điện thoại qua, nhắn ông chủ sau khi về đến thành phố thì phải qua nhà bên kia một chuyến.”
Vừa nghe đến nhà bên kia, Nam Từ lập tức hiểu ra là nhà họ Hoắc.
Cô nhớ lại thái độ và miệng lưỡi của Hoắc phu nhân, lập tức bực bội, kéo kéo ống tay áo của Hoắc Lâm, lắc lắc đầu: “Chắc chắn không có việc gì tốt cả đâu, anh đừng qua nhà bên kia.”
Hoắc Lâm chỉ hơi cười nhếch miệng, không trả lời Nam Từ, ngược lại hỏi tài xế: “Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ con chó giữ nhà kia lại làm gì nữa hả?”
Tài xế đương nhiên biết Hoắc Lâm đang nói đến con chó giữ nhà kia là Hoắc Tu Thần, con nuôi nhà họ Hoắc.
Nhưng chuyện lần này thật sự không liên quan gì đến Hoắc Tu Thần, mặc dù trước đó nhà họ Hoắc xảy ra chuyện đều do người con nuôi kia phá rối ở bên trong.
Tài xế do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra.
“Nghe nói… Là thiếu gia Ngọc Trạch bị chuyển vào phòng ICU mấy ngày trước, sáng nay bệnh tình có vẻ nghiêm trọng hơn, khó qua khỏi.”
Nam Từ giật mình, ngày đó Hoắc Ngọc Trạch trông vẫn còn khá ổn mà. Cho dù lúc đó như muốn té xỉu, nhưng tình trạng cũng không thể trở nên nghiêm trọng như vậy được?
Sắc mặt Hoắc Lâm cũng dần dần trầm xuống, đáy mắt thâm trầm ảm đạm.
“Đến sân bay.”
Anh trầm giọng ra lệnh.