Cố Chấp Ngọt - Chương 43

Tác giả: Triệu Thập Dư

Đúng như lời Cố Phán nói, không khí trong quán bar cực kỳ sôi động, người cũng rất nhiều.
Nhưng điều đáng tiếc chính là ca sĩ Cố Phán hâm mộ có vẻ đã biểu diễn xong, lúc bọn họ đi vào chỉ thấy DJ đánh nhạc trên sân khấu.
Cố Phán tiếc nuối, nhưng cũng không nói gì, chỉ bĩu môi một cái, sau đó dẫn hai người còn lại đến một góc, bắt đầu uống rượu.
Nam Từ vẫn còn nhớ lại việc say xỉn lần trước, nên có hơi sợ hãi, thấy nhân viên phục vụ tới, cô vội vàng hỏi: “Có đồ uống nào không cồn không?”
Cố Phán kinh ngạc, nhìn Nam Từ một cái: “Đến quán bar không uống sao được? Tổng giám đốc Hoắc nhà em không cho em uống rượu hả? Bá đạo vậy sao?”
Nam Từ vội vàng lắc đầu: “Không phải, em chỉ sợ say xỉn thôi.”
“Cái này tính là gì, không say được đâu, chị uống ngàn ly không say, chị cam đoan sẽ đưa em về nhà an toàn. À không, chị không lái xe, mà gọi người tới chở!”
Nam Từ nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn muốn dọn sẵn một con đường sống, nói với nhân viên phục vụ: “Có thể cho tôi đồ uống nào ít cồn không?”
Đường Uyển ở một bên nghe thấy, nói: “Cho cô ấy một ly Julie.”
Nhân viên phục vụ gật đầu, sau đó lại hỏi Cố Phán và Đường Uyển cần gì, sau đó trực tiếp rời đi.
Cố Phán vì chuyện Hứa Hoài đã đi rồi nên có chút không vui, nhưng chỉ ngây ngốc một lúc, sau đó vì không khí náo nhiệt sôi động cho nên tâm tư cũng muốn uống rượu nhảy nhót.
Cô ta kêu năm chai bia đen, còn Nam Từ và Đường Uyển thì uống cocktail. Sau khi nhân viên phục vụ mang đồ uống đến, Cố Phán cực kỳ hưng phấn, một mực cạn ly với Nam Từ và Đường Uyển.
Nam Từ uống một ngụm nhỏ, cảm thấy rất ngọt rất ngon, không cay mũi, dễ uống cực kỳ. Thế là cô yên tâm uống.
Bỗng nhiên, Đường Uyển ở bên cạnh có vẻ như nhìn thấy gì đó, gương mặt lạnh lẽo đột nhiên trở nên vui mừng.
Nghĩ nghĩ, cô ta nói với Nam Từ: “Chị đi đây một chút, em ở đây đừng để Cố Phán uống nhiều quá.”
Nam Từ còn chưa kịp hỏi thì Đường Uyển đã chạy vọt đi.
Cố Phán hoàn toàn không để ý, cô ta một mực nhìn chằm chằm sàn nhảy, vừa uống vừa lắc lư cơ thể.
Đại khái lúc cô ta uống khoảng hai ba chai, nhịn không được, quay đầu lại nói: “Bọn mình đi nhảy…”
Nói tới một nửa, mới phát hiện ra không thấy Đường Uyển đâu, đổi giọng hỏi Nam Từ: “Đường Uyển đâu?”
Nam Từ đáp: “Chị ấy nói có việc ra ngoài một chút.”
Cố Phán nghe không rõ, lớn tiếng nói: “Cái gì?”
Nam Từ cũng cố hét: “Chị ấy đi ra ngoài rồi!”
Cố Phán nghe xong, cũng không hỏi nhiều nữa, kéo kéo cánh tay Nam Từ, nói: “Vậy em đi nhảy với chị đi!”
Nam Từ không nghĩ ngợi, nhanh chóng từ chối: “Không được, em không biết nhảy.”
Mặc dù cô học lớp múa, nhưng cũng chỉ là những bước cơ bản thôi, huống hồ dưới sàn nhảy nhiều người như vậy, nam nam nữ nữ nhét chung một chỗ… Cô cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Mà nếu Hoắc Lâm đột nhiên tới, nhìn thấy cô và người đàn ông khác chen chúc nhảy nhót trong đám đông…
Cô hoàn toàn không dám nghĩ đến!
Nhưng Cố Phán làm sao bỏ qua cho Nam Từ, cô ta rất ham chơi, có bạn đi cùng nên đương nhiên muốn lôi kéo cho bằng được.
Cố Phán nói Nam Từ: “Sao vậy! Em lớn rồi, tuổi trẻ thì phải liều mạng ăn chơi hưởng thụ đi chứ, nếu không sau này già rồi phải hối hận đó.”
Nói xong, không để Nam Từ lên tiếng, trực tiếp kéo cô đứng dậy, kéo cô đi vào sàn nhảy.
Trong lòng Nam Từ có chút thấp thỏm, có chút bứt rứt bất an, nhưng cũng có phần hưng phấn.
Cô thấy Cố Phán nhảy nhót vẫy tay lắc hông, bên tai là tiếng nhạc kích động vang trời, xung quanh đều là nam nữ trẻ tuổi, quanh thân đều tràn ngập sự nóng bỏng kích thích.
Cũng không biết có phải là do ly cocktail có tác dụng hay không, mà cơ thể cô bắt đầu lắc lư, cô cảm thấy đầu óc mình càng ngày càng nhẹ, tay chân càng ngày càng kích động.
Đến cuối cùng, thậm chí không cần nhìn Cố Phán, cô cũng đã nhảy nhót điên cuồng.
Cách đó không xa, có mấy thanh niên trẻ tuổi ăn mặc phong cách đang quan sát Nam Từ và Cố Phán, liếc nhìn nhau, gương mặt xuất hiện một tia tà ác.
Sau đó, bọn họ tiến từng bước đến gần Cố Phán và Nam Từ.
~
Chu Khởi đã sớm gọi điện thoại cho quản lý quán bar, cho nên lúc Hoắc Lâm và Thẩm Mộ Ngạn tới thì quản lý trực tiếp ra tiếp đón.
Người quản lý biết hai người họ, biết bọn họ là bạn tốt của ông chủ Chu Khởi, cho nên cực kỳ nhiệt tình tiếp đón.
“Tổng giám đốc Hoắc, tổng giám đốc Thẩm, chỉ có hai người tới thôi sao? Ông chủ không đến cùng sao ạ?”
Sắc mặt Thẩm Mộ Ngạn không thay đổi: “Bọn tôi đến tìm người, không tìm cậu ấy.”
Hai người ăn mặc chỉnh chu, thần thái cũng rất cao cao tại thượng, lúc đi vào quán bar cũng thu hút không ít ánh mắt của các cô gái khác.
Một cô gái mặc váy ngắn màu đỏ, mặt mày trang điểm đậm tiến tới hai người, ánh mắt cô ta vẫn một mực khóa chặt trên thân hai người đàn ông, cuối cùng khóa chặt mục tiêu về Hoắc Lâm.
Dù sao trong quán bar đông người, muốn tìm một người đàn ông cực phẩm cũng quá khó.
Nhất là cái kính gọng vàng kia thật sự khiến người khác muốn tháo xuống, sau đó sẽ thấy được ánh mắt dưới gọng kính thâm thúy và mê người.
Cô ta cầm một ly rượu, đi đến bên cạnh Hoắc Lâm, cố ý bổ nhào về phía trước, giả bộ té vào lòng anh, hơn nửa ly rượu đổ hết vào quần áo Hoắc Lâm.
Lúc này, cô ta giả bộ hoảng sợ.
“Xin lỗi, xin lỗi, do tôi không cẩn thận, hay là để tôi đền cho anh bộ quần áo khác?”
Vừa nói, vừa dùng tay nhẹ nhàng vuốt vuốt vị trí quần áo bị dính rượu của Hoắc Lâm, nhìn cơ thể cô ta như không xương, mềm nhũn gần như dựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh.
Hoắc Lâm mang găng tay da dê, nắm lấy cánh tay của cô ta, sau đó vung tay hất cô ta ra, khiến cô ta lảo đảo hai bước. Nếu như không phải trong quán bar đông người, thì có lẽ cô ta đã ngã ra sàn nhà rồi.
“Quán bar của Chu Khởi sao lại có cái thể loại rác rưởi này vậy?” Giọng nói Hoắc Lâm nhàn nhạt, không thèm nhìn người phụ nữ kia, mà nói với người quản lý, “Ném cô ta ra ngoài.”
Bị người phụ nữ kia quấy rối, tâm tư của Hoắc Lâm vốn đang kiên nhẫn để đi bắt thỏ, lúc này đã mất hết kiên nhẫn.
Đáy mắt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn và lạnh lẽo.
Những người đứng gần đó chứng kiến thấy vụ việc, nên lúc này đều vội vàng di chuyển ra hai bên, nhường cho hai người đàn ông tiến vào trong, không dám trêu chọc.
Lúc bọn họ tìm ra Cố Phán và Nam Từ, thì trông thấy hai người họ đang nói gì đó với đám thanh niên trẻ tuổi kia.
Nam Từ trông rõ ràng là say rồi, Cố Phán cũng không khá hơn là bao, mà những người đàn ông kia lại đứng cực sát hai cô…
Sắc mặt Hoắc Lâm và Thẩm Mộ Ngạn nhanh chóng tối sầm lại.
Hoắc Lâm mở đầu đi về phía trước, khuôn mặt cực kỳ lạnh lẽo.
Lúc ấy Nam Từ hoàn toàn không biết nguy hiểm đang cận kề cô, đầu óc cô choáng váng, ban đầu hai cô đang vui vẻ nhảy nhót, bỗng nhiên có mấy người thanh niên chen vào giữa bọn họ.
Cô ghê tởm việc bọn họ thỉnh thoảng dùng tay giả bộ ᴆụng chạm đến người cô, cho nên thừa dịp say rượu, cô rống lên với đám người kia.
Kết quả cô vừa rống lên thì đã châm ngòi cuộc xung đột, đám người kia ban đầu còn mở miệng em gái dài em gái ngắn với Nam Từ và Cố Phán, bây giờ thấy các cô khó chơi, nên bắt đầu mắng chửi hai cô là loại gái điếm thối tha.
Cố Phán nổi điển, hoàn toàn không nhịn được, đưa tay giáng cho đám người kia bạt tai.
Sau đó… Đám người kia tức giận muốn đánh hai cô.
Nam Từ thật sự có chút sợ, nhưng chẳng hiểu sao men rượu vào lại nhớ đến Hoắc Lâm, cảm giác như có ô dù chống lưng.
Thế là cô mơ hồ chỉ tay về phía đám người kia: “Hoắc tiên sinh của tao rất lợi hại! Bọn mày đừng có chọc tao, nếu không thì anh ấy sẽ không bỏ qua cho bọn mày đâu!”
Mà lúc Hoắc Lâm đến gần, trùng hợp nghe thấy câu nói này.
Trong lúc nhất thời, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo và sự tức giận hoàn toàn biến mất, cả người cũng mau chóng khôi phục lại vẻ nhã nhặn thường ngày.
Nhưng đám người kia nghe Nam Từ mắng, không biết cô nói Hoắc tiên sinh nào, cho là cô chỉ mạnh miệng hù dọa, nên lập tức cười ha ha.
Sau đó, tiến đến gần Nam Từ.
“Nếu hắn lợi hại như vậy, sao mày không gọi hắn tới cứu đi.”
Nói xong, hắn giơ tay lên định tát Nam Từ!
Một giây sau, hắn ta cảm giác mình bị ai đó túm lấy, sau đó bị đối phương dùng sức đấm một cái, khiến xương cốt hắn ta cảm thấy như bị nát vụn.
“Ai vậy?!!” Hắn ta quay đầu, nhìn sang thấy Hoắc Lâm, sửng sốt một chút, “Mày là ai?!!”
Khóe môi Hoắc Lâm khẽ cười.
“Là Hoắc tiên sinh của cô ấy.”
Nói xong, anh vươn chân dài, hung hăng đạp vào bụng hắn ta.
~
Sau khi dọn dẹp sạch đám người kia, Hoắc Lâm và Thẩm Mộ Ngạn kéo hai cô gái lên tầng hai.
Tầng hai của quán bar cực kỳ yên tĩnh, bình thường lúc bọn họ tụ tập thì nơi này sẽ mở nhạc nhẹ. Ngoài ra khu vực này chỉ có hội viên cao cấp mới được phép lên đây uống rượu, mà những hội viên cao cấp này cũng đều không phải người bình thường.
Bởi vì bọn họ đến đột ngột nên người quản lý chưa kịp sắp xếp, mà bọn họ cũng không thèm quan tâm, tìm một góc không người, để hai cô gái ngồi xuống.
Lúc này Nam Từ đã say lắm rồi, cô ngồi trên đùi Hoắc Lâm, cái đầu nhỏ không ngừng gục gục giống như một con gà đang mổ thóc.
Hai gò má cô vừa đỏ vừa mềm, đôi mắt sáng long lanh lúc buổi sáng bây giờ tràn đầy sự mơ màng, khiến người khác nhìn thấy muốn hung hăng chiếm hữu
Hoắc Lâm vừa định lên tiếng, thì Nam Từ đột nhiên che miệng, không ngừng làm động tác muốn ói.
Hoắc Lâm vội vàng bế cô lên, đi thẳng vào toilet.
Nam Từ nôn thốc nôn tháo trong toilet, Hoắc Lâm tìm nhân viên phục vụ lấy chai nước, sau đó một mực đứng bên cạnh cô.
Sau khi cô đã ói ra hết mật xanh mật vàng, lúc ngẩng đầu, hai mắt ngập nước, bộ dáng khiến người khác đau lòng.
Sau đó, cô nhìn Hoắc Lâm như muốn nhõng nhẽo.
“Khó chịu quá.” Cô nói với anh.
Hoắc Lâm hiếm khi thấy phản ứng này của cô, cũng phải biết lúc cô không uống say, thì chẳng bao giờ chủ động lên tiếng.
Chỉ có anh hỏi cô đáp, đâu có giống như bây giờ, cô nhìn anh với ánh mắt ngập nước, lại còn lên giọng nhõng nhẽo với anh.
Anh nhớ lại lúc Nam Từ đối đầu với mấy tên côn đồ kia, nói câu “Hoắc tiên sinh của tôi” khiến gương mặt tuấn tú của anh nhịn không được, nở nụ cười mê hoặc lòng người.
Anh cầm bình nước đưa tới trước miệng cô, bắt cô súc miệng, sau đó lại bế cô ngồi bên cạnh bồn rửa tay, bắt đầu mở nước thay cô rửa mặt rửa tay.
Nhiệt độ nước quá lạnh, mà gương mặt cô lại quá nóng, cho nên một lạnh một nóng ᴆụng nhau khiến cô hơi run rẩy một chút.
Nam Từ trừng mắt, trên lông mi còn đọng lại vài giọt nước, nhìn Hoắc Lâm với gương mặt đáng thương.
“Lạnh quá.”
Hoắc Lâm liếc cô: “Trước đó trốn đi sao không sợ lạnh, bây giờ lại sợ lạnh là sao?’
Nam Từ bĩu bĩu môi, mặt mày ỉu xìu: “Đâu phải tôi muốn trốn.”
Hoắc Lâm nhìn cô chằm chằm, tay anh bắt đầu Ϧóþ nắn eo cô, hỏi: “Vậy tối nay chơi vui không?”
Nam Từ im lặng một lúc, đầu tiên là gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu.
Hoắc Lâm nhướng mày: “Là sao?”
“Chơi rất vui, gặp gỡ bạn bè cũng rất vui… Nhưng lại có chút sợ hãi.”
“Sợ cái gì?”
“Sợ Hoắc tiên sinh phạt.” Nói xong, Nam Từ giơ một ngón tay đặt lên miệng mình, giống như ý bảo im lặng, “Suỵt! Đừng nói, không được để anh ấy nghe thấy, nếu không thì anh ấy sẽ tức giận đó.”
Nam Từ say đến mức hồ đồ rồi, không còn nhận ra người trước mặt là ai nữa.
Hoắc Lâm buồn cười, định bế cô ra ngoài, thì cô bỗng nhiên mở miệng:
“Cùng lắm… Cùng lắm thì tôi sẽ tìm cách đối phó với anh ấy!”
Lúc con ma men nói chuyện, mặt mày cô kiên định, nhìn có nét hung dữ, khiến trái tim Hoắc Lâm lạc một nhịp.
“Ồ? Biện pháp gi? Nói nghe thử.”
Nam Từ nháy nháy mắt, nói: “Anh ấy rất thích ăn tôi, không ăn môi thì cũng ăn cổ tôi… Nếu như anh ấy tức giận, thì cùng lắm tôi để anh ấy ăn một chút là được rồi.”
“Ăn” ở đây ý là “Hôn”, nhưng lúc này cô quá say, cho nên dùng từ ngữ có chút loạn.
Lúc cô nói chuyện, có mấy sợi tóc ướt dính trên trán cô, trên lông mi còn đọng lại vài giọt nước, cô nháy nháy mắt hai lần, càng lộ ra một đôi mắt sáng long lanh ướƭ áƭ khiến người ta thích ngắm.
Hoắc Lâm nhìn cô, cũng không nhịn được nữa, cúi người, môi mỏng tiến đến cái cổ cô, ʍúŧ lấy cái làn da trắng nõn.
Nam Từ ban đầu là sững sờ, sau đó kịp phản ứng, đẩy anh một cái.
“Không được, trừ Hoắc tiên sinh ra, thì không ai được ᴆụng đến tôi hết!”
Hoắc Lâm hoàn toàn không có sự chuẩn bị, mà lúc cô say rượu thì sức lực cô lại mạnh hơn rất nhiều, cho nên anh thật sự bị cô đẩy lùi về sau hai bước.
Anh cũng không tức giận, tiến đến gần cô một lần nữa, vươn hai tay ôm lấy gương mặt cô, dùng chóp mũi cọ lấy gương mặt cô, hô hấp có chút nặng nề.
“Tôi đây, không phải ai khác hết, bảo bối, em nhìn kỹ lại xem.”
Nam Từ thật sự trừng lớn hai con mắt, nhìn chằm chằm lấy anh, sau khi nhận ra Hoắc Lâm, cô lại ngọt ngào cười với anh.
“Đúng là Hoắc tiên sinh nè.” Nói xong, bỗng nhiên ý thức được mình vừa nói gì đó, có chút bất an, nhìn anh: “Nè… Anh có tức giận không vậy?”
“Em đoán xem?”
Nam Từ mím chặt môi, chủ động đưa cái cổ về phía anh.
“Vậy anh cứ tiếp tục ăn tôi đi.”
Cô có vẻ có chút sợ, nên vừa nhắm tịt hai mắt vừa nói: “Anh ăn rồi thì không được giận tôi nữa, không được phạt tôi nữa!”
Nam Từ hoàn toàn không biết cái bộ dáng của cô lúc này quả thực đáng yêu đến ૮ɦếƭ đi được.
Đáy mắt Hoắc Lâm càng lúc càng sâu, cuối cùng anh cúi đầu xuống, môi mỏng lưu luyến trên cái cổ trắng nõn của cô.
“Bảo bối, cái này không phải là ăn.” Hoắc Lâm vừa hôn vừa nói.
Nam Từ nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra: “Hả?”
Anh không trả lời, ngược lại hôn cô càng sâu hơn.
Cô còn nhỏ tuổi, chưa có kinh nghiệm.
Sớm muộn gì đến một ngày, cô sẽ hiểu chữ “Ăn” anh muốn nói đến là cái gì.
~
Lúc từ toilet đi ra, trên cổ Nam Từ toàn bộ đã bị trồng đầy dâu tây.
Đôi môi hồng mềm mại của cô cũng sưng tấy, bộ dáng rất đáng thương, nhưng lại khiến người khác muốn tiếp tục giày vò.
Hoắc Lâm một tay bế cô, giống như đang bế một đứa con nít, đi thẳng một đường ra ngoài.
Nam Từ cũng rất phối hợp, ôm cổ anh, ngoan ngoãn dựa đầu lên vai anh.
Lúc này, đối diện có hai cô gái đi tới, bọn họ có chút hơi say rượu, nhưng quần áo và khí chất thì có vẻ không phải người hay đến quán bar uống rượu.
Lúc một người trong hai cô đi ngang qua Hoắc Lâm, kinh ngạc nhìn anh.
“Hoắc … Hoắc tam thiếu?” Lúc cô ta lên tiếng còn có chút không dám tin.
Hoắc Lâm hoàn toàn không quan tâm đến cô ta, xem như cô ta nhận nhầm người, nên không nhìn lại, cũng không dừng bước.
Cô gái đi cùng không nhìn thấy mặt Hoắc Lâm, cho là bạn mình muốn làm quen với nam thần kia, mau nói: “Cậu bị làm sao vậy, Hoắc tiên sinh làm gì xuất hiện ở đây, mơ hả?”
Nhưng cô gái kia vẫn có chút nghi ngờ, muốn đuổi theo nhìn cho rõ, lại bị bạn mình ngăn lại.
“Đã nói rồi, Hoắc tiên sinh không tới đây đâu, cậu đừng có làm bậy.”
Cô gái kia có chút mất mát, không đáp lại.
Người bạn đi cùng thấy thế, than thở: “Cậu thích gì người ta vậy? Đã hai ba năm rồi mà vẫn còn thần hồn điên đảo vì anh ta à.”
Cô gái kia cười cười: “Tớ cũng không biết nữa, chỉ là cảm thấy anh ta rất mê người. Hơn nữa anh ta lúc nào trông cũng rất lịch sự ưu nhã với mọi người, mà tớ thì lại ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt kiểu đàn ông đó.”
“Ngốc quá… Hoắc tiên sinh nổi tiếng thủ đoạn trong giới thương trường, cậu cảm thấy anh ta thật sự ưu nhã lịch sự như vẻ bề ngoài sao?”
Dừng một chút, người bạn vì muốn để cô gái đó hết hi vọng, bắt đầu thêm mắm thêm muối: “Mà ba tớ nói Hoắc tiên sinh thật sự là một người không từ mọi thủ đoạn, khẩu phật tâm xà, hoàn toàn không phải người tốt.”
Nam Từ vốn đang buồn ngủ, ngoan ngoãn dựa lên vai Hoắc Lâm.
Bên tai là tiếng nói chuyện của hai cô gái ở sau lưng, nghe nghe, lập tức nhỏ giọng lầm bầm: “A… Hoắc tiên sinh, bọn họ đang nhắc đến Hoắc tiên sinh kìa.”
Nhưng khi cô nghe thấy người kia nói “Hoắc tiên sinh hoàn toàn không phải người tốt”, Nam Từ đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt say lờ đờ hung hăng trừng mắt về phía hai người phía sau.
“Hai người bớt nói nhảm đi! Anh ấy rất tốt với tôi! Anh ấy là người tốt!”
Bước chân Hoắc Lâm bỗng nhiên dừng lại.
Anh nghiêng đầu nhìn Nam Từ.
Ánh đèn trong quán bar rất tối, nên khi ánh đèn lờ mờ chiếu xuống gương mặt cô, anh chỉ thấy môi cô rất đỏ, gương mặt ửng đỏ mang theo chút ngây thơ, ánh mắt “Hung dữ” trừng với hai cô gái kia.
Không một chút dọa người, không có một chút áp lực nào khiến người khác e ngại cả, thậm chí nếu nhìn kỹ còn cảm thấy cô có chút ngây thơ đến mắc cười.
Thế nhưng cô hành động như vậy lại khiến cho trái tim của Hoắc Lâm đập rộn ràng.
Anh nghĩ nếu bây giờ cô bảo anh đi ૮ɦếƭ, thì anh cũng sẽ cam lòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc