Ngày đó Nam Từ cố ý làm vậy, chỉ là muốn Nam lão gia tử sẽ giáo huấn Nam Châu vài câu để cô ta bớt kiếm chuyện với cô.
Nhưng cô không nghĩ tới chính là việc sáng sớm ngày hôm sau, ngay trên bàn cơm, Nam lão gia tử nói thẳng muốn phái Nam Châu ra nước ngoài giám sát nhà máy.
Nam Châu ngẩn người, nhìn Nam lão gia tử, hỏi: “Ông nội, nhà máy ông nội nói có phải… Cái nhà máy ở Nam Phi không ạ?”
Nam lão gia tử còn chưa nói gì, ba Nam nhíu nhíu mày, mẹ Nam phản ứng kịch liệt, trực tiếp cao giọng: “Ba, bên kia không phải đã có người quản lý rồi sao? Sao đột nhiên lại muốn Châu Châu qua đó? Mà hoàn cảnh sống bên kia…”
“Ba biết.” Nam lão gia tử cắt đứt lời mẹ Nam, ánh mắt quét qua Nam Châu, “Nhà họ Nam chúng ta từ xưa đến nay đều thưởng phạt rất công bằng, Châu Châu hiểu ý ông nội chứ?”
Nam Châu cắn cắn môi, đáy lòng đã đại khái đoán ra được việc Nam Từ tố cáo cô ta, nghĩ nghĩ, cảm xúc nhất thời không kiềm chế được, hai hốc mắt đỏ ửng.
“Ông nội, em gái đã nói gì với ông nội? Con biết tính tình của con đối với em gái không tốt, có thể trong lúc vô tình làm chuyện không phải với em gái, nhưng… Nhưng ông nội cũng phải cho con cơ hội để giải thích chứ, không thế ngay lập tức phán quyết con có tội như vậy được.”
Nam Châu nói, còn làm bộ nhìn Nam Từ, nhìn cực kỳ đau lòng, nói với cô: “Nam Từ, có phải em cảm thấy người trong nhà tốt với chị hơn em, cho nên em thấy tủi thân không? Nếu là vậy thì có thể nói với chị, đâu cần bịa chuyện với ông nội hại chị!”
Nói xong, không để cho Nam Từ có cơ hội lên tiếng, tiếp tục thút thít với Nam lão gia tử.
“Ông nội, con là một tay ông nội nuôi lớn, con như thế nào không phải ông nội là người hiểu nhất sao, cứ cho là con làm sai chuyện gì đi, thì đó chắc chắn là vô tình thôi, ông nội phải tin con!”
Nam Từ nhìn thấy vở kịch của Nam Châu, cực kỳ muốn vỗ tay tán thưởng, cô còn cho là kỹ năng diễn xuất của cô đã hay rồi, không ngờ so với Nam Châu thì cô còn kém rất xa.
May mắn hôm qua Nam lão gia từ đã trực tiếp nghe được những gì Nam Châu nói, cho nên ông mới sai người âm thầm điều tra, nếu không thì sáng nay sao có thể được chứng kiến màn kịch hấp dẫn như vậy.
Nghĩ tới đây, Nam Từ khẽ nhếch khóe miệng, một lát sau, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng đầy cảm xúc bi thương
“Chị hai, em không hiểu chị đang nói cái gì, em…”
Nam lão gia tử hất tay một cái, Nam Từ lập tức im lặng, cúi đầu xuống, cả người giống như một con thỏ nhỏ, yếu đuối lại bất lực.
So với cô, thì biểu hiện vừa nãy của Nam Châu xốc nổi hơn nhiều.
Nam lão gia tử cũng không mù, huống hồ ông đã cho người điều tra rõ nguyên nhân của sự việc, lúc này không nói ra, chính là muốn chừa lại chút mặt mũi cho Nam Châu.
Dừng một chút, ông mở miệng với thâm ý khác: “Châu Châu, con có nhớ khi con còn bé, ông nội đã cầm tay chỉ dạy cho rất nhiều thứ, ông nội đã nói với con rất nhiều lần, nhà họ Nam chúng ta ngoài việc nổi danh ở trong nước, thì cũng phải giỏi cả việc đối ngoại.”
Mặc dù lời nói của Nam lão gia tử không rõ ràng, nhưng với người thông minh như Nam Châu thì chắc chắn sẽ hiểu rõ ý của ông.
Quả nhiên, lời vừa nói ra, thì sắc mặt Nam Châu lập tức thay đổi, cô ta cắn môi, trầm mặc thật lâu, cuối cùng cố ép rặn ra nụ cười với ông nội.
“Ông nôi, con nghe lời ông nội, con sẽ qua Nam Phi giám sát nhà máy.”
Lúc cô ta nói chuyện, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nam Từ: “Nhưng chuyện gì cũng có kỳ hạn của nó đúng không nội? Con muốn biết con phải ở bên kia bao lâu?”
“Ba tháng.”
Mẹ Nam nghe xong, hít một hơi thật sau.
Ai cũng biết hoàn cảnh bên Nam Phi rất khó khăn, nếu như được, bà ta cũng không muốn con gái mình qua bên kia, bây giờ Nam lão gia tử lại muốn Nam Châu qua đó ba tháng sao?
Vừa nghĩ tới đó, mẹ Nam vội vã mở miệng: “Ba! Châu Châu từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ rời khỏi căn nhà này, chuyện này…”
“Nếu con có thắc mắc, vậy thì ba để con qua đó cùng Nam Châu?”
Giọng nói của Nam lão gia tử rất trầm ổn, nhưng người sáng suốt sẽ nhìn ra ông đã bắt đầu tức giận rồi.
Nam Châu vội vàng đè tay mẹ Nam lại, lắc lắc đầu.
Sau khi ăn cơm xong, Nam Châu lập tức lên lầu chuẩn bị hành lý.
Lúc đi ngang qua Nam Từ, cô ta còn mỉm cười vỗ vỗ bả vai Nam Từ, giống như chị em thân thiết, rất thân mật tiến đến sát Nam Từ nói chuyện.
“Đừng tưởng cô thắng tôi lần này thì sẽ thắng toàn bộ, ba tháng sau gặp lại cô. Ha ha, hy vọng đến lúc đó cô sẽ lợi hại hơn bây giờ, nếu không thì tôi chơi mãi vẫn chưa hết chán đâu.”
Nói xong, cô ta chậm rãi rời đi.
Nam Từ nhìn bóng lưng của cô ta, trong lòng thầm thở hắt ra một tiếng.
Nam Châu rõ ràng là đang chơi trò tâm lý với cô, nhưng cũng đáng tiếc là chưa chắc ba tháng sau cô còn ở lại nhà họ Nam.
Cứ coi như cô vẫn còn ở lại nhà họ Nam thì đến lúc đó chắc chắn cô sẽ mạnh mẽ hơn bây giờ.
Đến lúc đó, ai chơi ai vẫn chưa nói trước được.
~
Nam lão gia tử không bố trí gia sư về nhà dạy học, mà là dẫn Nam Từ đến “Trường học tư nhân” tương đối nổi tiếng.
Cái gọi là “Trường học tư nhân” thật ra chính là trường luyện thi mắc tiền, trừ những chương trình học bên ngoài, thì còn có những lớp cầm kỳ thi họa cho các tiểu thư con nhà giàu.
Ban đầu Nam lão gia tử không đưa cô đến đây vì sợ Nam Từ quá mức đơn giản, không có một thái độ và thần thái của một tiểu như nhà giàu.
Nhưng qua vài lần, ông phát hiện Nam Từ không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài, mà xem ra đầu óc của cô cũng thông minh hơn Nam Châu.
Như vậy chi bằng bây giờ đưa cô ra ngoài gặp nhiều người một chút, học hỏi thêm kinh nghiệm.
Chỗ nào có người trẻ tụ tập thường có nhiều chủ đề nói chuyện, bồi dưỡng tình cảm một chút, nói không chừng sau này còn giúp ích được cho nhà họ Nam.
Ông để Nam Từ tự lựa chọn lớp học cho mình, Nam Từ suy nghĩ hai ngày, cuối cùng cô chọn khiêu vũ, cờ vây và tiếng nước ngoài, thời gian còn lại cô đều tập trung cho chương trình học cao trung.
Thời gian đi học đối với Nam Từ mà nói cực kỳ mới mẻ, cho nên một tháng chớp mắt đã trôi qua.
Ngày ngày, sau giờ học cô cũng không trực tiếp về nhà, mà nói tài xế thả cô xuống chỗ khu mua sắm gần đó, sau đó nói mình muốn đi dạo một vòng, bảo tài xế đi trước.
Nhưng không nghĩ tới, cô vừa mới vào cửa hàng chưa được bao lâu, lại gặp bạn học cùng trường, đồng thời cũng là người lúc nào cũng muốn kiếm chuyện với cô.
Cô ta tên là Lưu Lâm Lâm, cũng cỡ tuổi cô, học chung lớp múa với Nam Từ.
Có vẻ như cô ta có mối quan hệ khá tốt với Nam Châu, cho nên lần đầu tiên gặp Nam Từ đã lập tức nhận ra cô, rồi từ đó về sau, lúc nào cũng kiếm chuyện gây sự với cô, gặp cô thì lập tức châm chọc khiêu khích, khiến Nam Từ cảm thấy cực kỳ phiền phức.
Nhưng Nam Từ cũng biết rõ tình cảnh của mình, cho nên lúc nào tránh được thì cô sẽ tránh, tránh không được thì chỉ nhẹ nói lại một hai câu, dù sao mỗi lời nói mỗi hành động của cô đều đại diện cho nhà họ Nam, Nam lão gia từ cũng không có khả năng giúp cô tránh được việc bị người ta khi dễ.
Lúc này Lưu Lâm Lâm nhìn thấy cô lại giở giọng chế giếu: “A, đây không phải là nhị tiểu thư nhà họ Nam sao? Sao lại đến đây mua quần áo? Tôi nhớ quần áo của chị Nam Châu toàn là đồ hiệu thôi mà, cô là em gái không phải cũng được ưu đãi này sao?”
Nam Từ cười cười: “Vậy cô là bạn thân của chị tôi không phải cũng được ưu đãi này sao?”
Hai bên kẻ tám lạng người nửa cân, đứng tại đây lên giọng trào phúng lẫn nhau.
Lưu Lâm Lâm nghe xong, sắc mặt cứng đờ, cũng không để ý nhiều, lại nói: “Chỉ là tôi ở nhà chán quá nên ra ngoài dạo chơi thôi!”
“Hừm, vậy tôi cũng thế.” Nam Từ tiếp tục mỉm cười.
Lưu Lâm Lâm nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Nam Từ, bực bội mà không phát tiết được.
Cô ta chỉ dám trừng mắt dữ tợn nhìn Nam Từ, lúc này cách đó không xa bỗng nhiên có một bà điên tóc tai bù xù lảo đảo chạy tới.
Quần áo bà điên trông rất bẩn thiểu, trong miệng còn niệm niệm lải nhải tiếng địa phương.
Lưu Lâm Lâm ghét bỏ lui về sau hai bước, sau đó đảo mắt nhìn Nam Từ, bỗng nhiên trong đầu có kế hoạch.
“Ai da, Nam Từ, nghe nói cô lớn lên ở vùng nông thôn trong khe núi đúng không? Cô nhanh qua nghe bà điên kia nói tiếng địa phương gì kia, không chừng là tiếng chỗ thôn cô, tôi trông bà ta cũng rất gấp, cô lương thiện như vậy sao không qua giúp.”
Nam Từ nhíu nhíu mày.
Giọng nói của Lưu Lâm Lâm cực kỳ lớn, khiến những người trong cửa hàng cũng nghe được, chưa biết chừng trong đó có người nhận ra người nhà họ Nam, lúc này cô chắc chắn không thể làm lớn chuyện, khiến nhà họ Nam bị mất mặt.
Nhưng mà…
Nam Từ nhìn người đàn bà kia một chút, trong đáy lòng bỗng nhiên nổi lên cảm giác thương hại, nhất là khi thấy quần áo bà ta rách rưới, cảm thấy có điểm giống mình lúc trước.
Được rồi, cứ lên hỏi xem đối phương xảy ra chuyện gì.
Cô tiến lên mấy bước, cười hỏi người đàn bà kia: “Dì có chuyện gì sao? Dì nói đi, nhiều khi con giúp được dì.”
Người đàn bà kia tiếp tục nói một đống, Nam Từ không khỏi kinh ngạc nhíu mày, sau đó bắt đầu đối thoại với đối phương.
Lưu Lâm Lâm ở bên này đã sơm lấy điện thoại di động ra quay lại được, trong lòng không khỏi chế giễu, quả nhiên là đồ nhà quê, lúc này lại xổ tiếng địa phương ra như thế, đến lúc đó cô ta đưa bạn bè coi video này thì sẽ thế nào nhỉ, người nhà họ Nam sẽ thấy mất mặt, trừng phạt Nam Từ! Cái này cũng coi như là báo thù cho chị Nam Châu!
Đang nghĩ ngợi, thì cách đó không xa có một người đàn ông chạy lại, người kia ăn mặc đơn giản, nhưng tướng mạo lại cực kỳ tuấn tú.
Lưu Lâm Lâm chỉ nhìn người đó một chút đã nhận ra ngay, là công tử nhà họ Chu, Chu Khởi.
Chu Khởi thở dài một hơi, kéo người phụ nữ kia: “Mẹ, đủ rồi đó, mẹ ở nhà diễn kịch chưa đủ sao? Sao lại ra đây gây phiền phức cho người khác.”
Trong lòng Chu Khởi bất đắc dĩ, người đàn bà này là mẹ anh ta, bình thường không giống như những phu nhân nhà giàu khác tìm mua kim cương, quần áo đắt tiền, mà lại thích làm những chuyện kỳ quái.
Trong nhà thì không sao, anh ta và ba có thể chấp nhận được, nhưng hiện tại không có việc gì lại chạy ra ngoài gây phiền phức cho người khác.
Nghĩ tới đây, Chu Khởi gật gật đầu với Nam Từ: “Xin lỗi cô, mẹ tôi lại gây phiền phức cho cô.”
Nam Từ cười lắc đầu, biểu hiện không sao.
Ngược lại, Lưu Lâm Lâm phản ứng rất lớn, chen giọng vào: “Cái gì? Người này là mẹ anh á?”
Cô ta giống như gặp quỷ, không ngừng đánh giá người đàn bà kia, còn bày ra bộ dáng không thể tin nổi: “Anh Chu, anh nói đùa sao? Bà điên này nhìn có lẽ là người nhà quê, mà lúc nãy lại xổ một tràn tiếng địa phương không ai hiểu! Nam Từ còn vừa mới nói chuyện với bà ta!”
Chu Khởi nhíu mày, vừa định mở miệng thì đã bị mẹ Chu ςướק lời trước.