Chương 107: Ngoại truyện 23: Con yêu 6.Ban đầu Nam Từ định ăn bữa cơm với Cố Phán rồi về, nhưng sau khi cúp điện thoại, trong lòng cô lập tức muốn kéo dài hành trình, không vội vã về.
Cho nên khi cô về nhà, trong tay cũng mang theo bao lớn bao nhỏ rất nhiều thứ, có đồ dùng cho Đường Đường, có cả váy của cô, cũng có cả áo sơ mi cho Hoắc Lâm.
Chỉ là sau khi về nhà, đầu tiên cô về phòng ngủ cất đồ đạc, sau đó cũng không nhìn Hoắc Lâm, mà trực tiếp ngồi xuống trước mặt Đường Đường.
Đường Đường cả ngày không nhìn thấy mẹ, bây giờ tâm tình cực kỳ vui vẻ.
Đường Đường vốn im lặng tự chơi, lúc này không chơi xếp gỗ nữa, vội vàng bò về phía Nam Từ.
Đây là lần đầu tiên Nam Từ cảm giác được sự nhiệt tình của con trai, Đường Đường lúc nào cũng ngoan ngoãn lại yên tĩnh, mặc dù có dính cô, nhưng chắc chắn không phải như vậy.
Trong lúc nhất thời, Nam Từ mừng rỡ, ôm chầm lấy Đường Đường, rồi hôn Đường Đường rất lâu.
Hoắc Lâm vốn đang bình tĩnh ở bên cạnh xem tài liệu, lúc này bên tai tràn ngập tiếng cười của hai mẹ con.
Anh nhịn không được, mở miệng trước: “Hôm qua không phải nói chỉ ra ngoài đến trưa rồi về mà?”
Ý chỉ Nam Từ sao lại về muộn như vậy, bây giờ cũng đã bảy giờ tối rồi.
Nam Từ nhìn anh một chút, căn bản không muốn phản ứng, mà vươn tay kéo cái túi tới, lấy ra một bộ quần tây áo sơ mi nhỏ cho Đường Đường.
Quần áo của con nít cực kỳ xinh đẹp, lúc Nam Từ trông thấy đã có thể tưởng tượng được sau khi Đường Đường mặc vào, thì sẽ trông đẹp trai và chững chạc đến cỡ nào.
“Ai da, bảo bối của mẹ, sao con lại có thể khiến người khác thích nhiều như vậy chứ?”
Nam Từ nhịn không được, vừa nói vừa hôn lên đỉnh đầu Đường Đường một cái, có thể bởi vì bờ môi cô ᴆụng da đầu có chút nhột, cho nên Đường Đường lại nhỏ giọng cười “Khanh khách”.
Hai mẹ con chơi đùa một lúc lâu, thì dì giúp việc bưng một ly nước tới.
“Bà chủ, đây là nước lê mà Hoắc tiên sinh nhờ tôi chuẩn bị cho bà, ngài ấy nói ở bên ngoài bụi bặm, mà bà đi dạo một ngày chắc chắn cổ họng sẽ bị khô, cho nên nói tôi nấu cho bà chủ uống.”
Nam Từ liếc mắt nhìn Hoắc Lâm một chút, cũng không nói gì thêm, cười nhận lấy ly nước lê, nói “Cảm ơn” với dì giúp việc.
Nước lê được nấu rất thanh, cũng không ngọt quá, Nam Từ cảm thấy uống rất ngon, cho nên cũng thuận thế đút Đường Đường.
Đường Đường miệng nhỏ kề ngay vành ly, rất phối hợp uống, cuối cùng, nước lê theo khóe miệng chảy xuống, cậu bé thậm chí còn tự mình cầm khăn chùi chùi.
Lần này Nam Từ cực kỳ kinh ngạc, cũng không đoái hoài tới việc đang trêu Hoắc lâm, vội vàng kéo ống tay áo anh.
“Anh có nhìn thấy không?”
Hoắc Lâm rời mắt khỏi tài liệu, nhìn về phía bọn họ: “Cái gì?”
“Con trai anh mới vừa tự lấy khăn lau miệng đó! Trời ơi, con nít bây giờ thông minh vậy sao?”
Hoắc Lâm thầm cười lạnh trong lòng, con của anh không chỉ thông minh, mà còn biết diễn kịch.
Nhưng anh cũng không nói với Nam Từ, anh sợ cô không tin, rồi suy đoán sợ anh định làm gì con trai.
Thế là anh ôm Đường Đường về phía mình, nói với Nam Từ: “Em đi tắm trước đi, ra ngoài chơi một ngày chắc chắn rất mệt, để anh trông con cho.”
Nam Từ nhìn Hoắc Lâm, nói: “Rồi sau đó tiếp tục dạy con giả khóc sao?”
Hoắc Lâm: “…”
Nam Từ vừa nhắc tới chuyện này, lập tức có điều muốn nói.
“Hoắc tiên sinh, mặc dù lần này Phán Phán không nói gì, nhưng em cảm thấy trong lòng chị ấy đã không còn tồn tại sự ngưỡng mộ đối với anh nữa.”
Hoắc Lâm cong môi cười, ôm Đường Đường, nghiêng người khẽ hôn Nam Từ một cái.
“Không sao, anh không cần người phụ nữ khác ngưỡng mộ anh, chỉ cần bảo bối của anh không chê là tốt rồi.”
Nam Từ muốn đẩy anh ra, nhưng lại sợ ᴆụng phải Đường Đường, thế là chỉ có thể trừng mắt nhìn anh: “Vậy em cũng ghét bỏ được không!”
Đường Đường bị kẹp ở giữa, nhìn ba mẹ giống như đang chơi đùa, thế là cười tủm tỉm vỗ tay.
Nam Từ thấy, trừng Hoắc Lâm một chút: “Anh xem con trai anh thông minh như vậy! Đừng có bắt thằng bé diễn kịch với anh nữa!”
Nói xong, cô nhéo nhéo má Đường Đường, mềm giọng nói với cậu bé: “Đường Đường ngoan, hôn ba con một cái, ba nhận nụ hôn này xong thì sau này không được dạy con hư nữa nhé!”
Đường Đường thật sự nghe hiểu Nam Từ, cười tủm tỉm chống đỡ đứng dậy trong lòng Hoắc Lâm, sau đó “Chụt” một cái lên má Hoắc Lâm.
Hoắc Lâm nhẹ nhàng nhìn con trai mình một chút, không nói gì.
Ngược lại Nam Từ cực kỳ vui vẻ, nhịn không được cũng hôn lên gương mặt non nớt của Đường Đường, tán dương: “Con trai ngoan quá.”
Cô nói xong vẫn không thấy Hoắc Lâm có phản ứng gì, lại nhịn không được nói: “Hoắc tiên sinh, con trai hôn anh rồi mà phản ứng của anh bình thản vậy hả, em nói cho anh biết, nếu như anh cứ tiếp tục như vậy, thì em sẽ ghét bỏ anh thật đó!”
Nghe xong, Hoắc Lâm hơi nhướn mày, cười như có như không nhìn cô, mở miệng: “Em chắc chưa?”
Nam Từ: “…”
Biểu hiện này của anh như muốn ngầm ám chỉ cô chỉ giỏi mạnh miệng!
Sự hùng hồn của cô biến mất, cô ho hai tiếng, sau đó thuận tay nựng nựng má Đường Đường.
“Mẹ đi tắm, con chơi với ba ngoan nhé, lát nữa mẹ sẽ đọc truyện cho con nghe.”
~
Lúc Nam từ đã vào phòng ngủ ở tầng hai rồi, Hoắc Lâm nhẹ nhàng thu tầm mắt lại.
Anh đặt Đường Đường ngồi xoay lại, đối mặt với anh, mắt to trừng mắt nhỏ.
“Nói xem, con muốn gì?”
Nếu hình ảnh này để Nam Từ nhìn thấy, cô chắc chắn lại nói Hoắc Lâm không tốt với con trai.
Đường Đường không duy trì vẻ mặt tươi cười ban nãy nữa, cậu bé im lặng, chớp chớp mắt nhìn Hoắc Lâm, có vẻ như dùng ánh mắt hỏi ba đang nói cái gì.
Hoắc Lâm không dễ bị lừa bởi dáng vẻ này của Đường Đường, trước kia anh chỉ nghĩ tính tình con trai anh khá trầm, nhưng ngày hôm nay ở cùng với con trai một ngày, mới phát hiện Đường Đường hoàn toàn không giống ngoan ngoãn và nghe lời như những gì Nam Từ nói.
Buổi sáng sau khi gọi điện thoại cho Nam Từ xong, Đường Đường trong nháy mắt khôi phục lại tâm tình, không khóc cũng không cười, thấy khối rubic ở trong tay Hoắc Lâm, cũng không thèm chơi nữa, mà lại bò qua chơi xếp gỗ.
Hoắc Lâm quả thật bị Đường Đường chọc cười, lúc gọi điện thoại cho Nam Từ, anh đang chờ xem con trai anh sẽ có phản ứng gì.
Quả nhiên Đường Đường không khiến anh thất vọng, Nam Từ nói gì thì thắng bé sẽ ngoan ngoãn phối hợp.
Nhưng nếu như Hoắc Lâm nhớ không nhầm, thì ban ngày anh dụ dỗ thằng bé chơi với anh, nhưng Đường Đường lại không thèm để ý đến anh.
Trước sau chưa được mấy giờ, mà phản ứng đạt được lại khác biệt như ngày và đêm.
Hoắc Lâm bỗng nhiên có chút nhức đầu, mới bao lớn mà đã lắm kế như vậy, lớn hơn một chút có phải sẽ không để Nam Từ và anh có thời gian riêng tư?
Nghĩ đến đây, sắc mặt anh bỗng trầm xuống.
“Hoắc Tư Nam.”
Hoắc Lâm trầm giọng gọi thẳng tên của Đường Đường.
Đường Đường vốn đang chơi xếp gỗ, nghe thấy ba gọi, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Gương mặt nhỏ nhắn non nớt cực kỳ bình tĩnh, con mắt nhìn rất ngây thơ, nhưng vẫn một mực lẳng lặng nhìn Hoắc Lâm.
Đại khái nhìn được hai ba giây, Đường Đường bỗng nhiên vểnh môi, lớn tiếng khóc ré lên.
Đây là lần đầu tiên Đường Đường khóc đến mức kinh thiên động địa như vậy, dì giúp việc đang ở trong phòng bếp hoảng hồn vội vàng chạy ra, hỏi: “Sao? Sao? Đang yên đang lành sao lại khóc?”
Động tĩnh quá lớn, Nam Từ vừa mới lên lầu đều nghe thấy được, cô mới ૮ởเ φµầɳ áo được một nửa, cũng không quan tâm vội vàng khoác áo ngủ rồi chạy xuống lầu.
“Sao vậy? Đau chỗ nào rồi?”
Bởi vì cô hiểu rõ tính tình Đường Đường, bình thường việc nhỏ cậu bé sẽ không khóc, mà có khóc cũng chưa bao giờ khóc đến thảm thương như vậy.
Cho nên Nam Từ lập tức nghĩ có phải Đường Đường bị ᴆụng vào đâu, bị đau quá nên mới khóc thét lên như vậy.
Đường Đường thấy Nam Từ xuống tới nơi, ngay lập tức duỗi ngón tay chỉ về phía ba.
“Mama, mama…. Bo…. Ba…”
Nam Từ thấy Đường Đường nước mắt đầy mặt, đau lòng không thôi, trực tiếp xoay người bế cậu bé lên.
Cô vừa dỗ dành vừa lo lắng hỏi: “Sao vậy con? Đang yên đang lành sao lại khóc?”
Hoắc Lâm không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Nam Từ ôm Đường Đường vào lòng.
Ngược lại dì giúp việc nhịn không được, nhỏ giọng lầm bầm: “Chắc không phải vì va vào đâu đâu, tôi vừa nghe thấy tiên sinh gọi thẳng tên của thiếu gia, sau đó lại nghe tiếng khóc… Không được…”
Nam Từ nhíu mày, nghĩ nghĩ, hỏi Hoắc Lâm: “Anh mắng con hả?”
Hoắc Lâm không đáp lại, nhưng trong mắt Nam Từ thì phản ứng này chính là chấp nhận, thế là nét mặt của cô bắt đầu trở nên khó coi.
“Hoắc Lâm, em không biết rốt cuộc là anh nghĩ gì, mặc dù con còn nhỏ, nhưng em cũng đã nói với anh, chuyên gia nói thằng bé rất thông minh, con nít thông minh rất mẫn cảm, anh biểu hiện không thích hợp một chút thôi là con có thể nhìn ra được, bình thường chúng ta nói chuyện cũng phải chú ý, sao anh lại làm như vậy với con?”
Hoắc Lâm vẫn trầm mặc không nói gì, Nam Từ thấy anh như vậy thì càng tức giận hơn.
Thế là cô ôm Đường Đường, xoay người, chỉ ném lại một câu: “Hôm nay em ngủ với con.”, rồi đi thẳng lên lầu.
Hoắc Lâm quả thật bị hai mẹ con chọc cười, anh vẫn im lặng ngồi im tại chỗ, cuối cùng không có phản ứng gì lớn, yên lặng bắt đầu thu dọn đồ chơi của Đường Đường.
Lúc buổi tối, Nam Từ thật sự không về phòng ngủ chính, mà là ngủ ở bên phòng Đường Đường.
Sau khi Hoắc Lâm tắm xong vẫn không thấy bóng dáng cô đâu, anh quay người đi tới phòng của Đường Đường.
Khi đi tới cửa, anh đưa tay mở cửa, nhưng cửa đã khóa trái.
Lúc này Hoắc Lâm thật sự bất đắc dĩ, bảo bối của anh thật sự càng lúc càng giống con nít, khóa trái cửa phòng để anh không vào được.
Nhưng biệt thự phòng nào mà anh chẳng có chìa khóa dự phòng? Có khóa cửa cũng vô dụng.
Anh cầm chìa khóa mở cửa, lúc đi vào, Nam Từ và Đường Đường đã ngủ. Trong phòng tối om, trong không khí tràn ngập mùi sữa em bé.
Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó đi tới bên giường.
Có lẽ vì hôm nay Nam Từ ra ngoài đi dạo rất mệt mỏi, cho nên lúc này ngủ rất say, ngược lại Đường Đường nằm bên cạnh cô, nghe thấy tiếng động thì mở mắt.
Hoắc Lâm nằm ở bên này giường, nhìn Đường Đường nằm giữa anh và Nam Từ, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Cuối cùng, anh thầm thở dài, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay, vuốt chóp mũi Đường Đường.
“Thôi được rồi, con trai ba quỷ kế lắm, ba không so đo với con.”
Không biết Đường Đường có nghe hiểu ý anh không, hay bởi vì động tác thân mật của anh, mà lúc này bỗng nhiên nheo mắt lại, nở nụ cười ngọt ngào với Hoắc Lâm.
Hoắc Lâm lại vuốt chóp mũi Đường Đường, biểu hiện cực kỳ dịu dàng.