Nam Từ lảo đảo đi vào toilet trong quán bar.
Cô cũng không biết là do âm thanh ở đây quá lớn, hay là ly nước Tần Dư đưa không đúng.
Hiện tại cô cảm thấy rất chóng mặt, ý thức càng ngày càng yếu, gương mặt và toàn thân nóng rực.
Chỉ những cái đó ra thì cũng không có phản ứng gì khác.
Cô cố gắng vào toilet, rửa mặt bằng nước lạnh, nhưng cảm giác choáng váng vẫn không giảm, mà ý thức cũng càng ngày càng yếu đi.
Cô lảo đảo ra khỏi toilet, cô chỉ cảm thấy một trận đau đầu hoa mắt, cô dựa vào tường ngã ngồi bên tường.
Trong hành lang người lui tới rất nhiều, mọi người cũng đã có men say trong người, cho nên cũng không chú ý đến cô.
Cô giống như con gà đang mổ thóc, cái đầu nhỏ gục tới gục lui, không dừng lại được, thân thể mỏng manh trông có chút đáng thương.
Lúc đầu cô gục càng ngày càng thấp, cơ thể chuẩn bị ngã nhào ra mặt đất, thì một bàn tay kịp thời xuất hiện, nắm cằm cô.
Đối phương dùng sức nâng đầu cô lên.
Nam Từ mê mang nâng mí mắt, hốc mắt có chút đỏ, đáy mắt cũng mang theo tầng sương mù.
Cảm giác như một con thỏ lạc đường trong rừng rậm, gương mặt đáng thương như cầu xin anh mang cô đi.
Trái tim Hoắc Lâm có chút ngừng đập một giây.
Ánh mắt anh không ngừng nhìn cô, lướt qua cái mũi thanh tú, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên đôi môi cô.
Cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp hơi hé, độ dày cánh môi cũng vừa phải, không mỏng không dày.
Màu môi không nhạt nhẽo như người bình thường, nhưng cũng chẳng phải đỏ, mà hơi hồng phấn một chút.
Nhìn...
Rất thích hợp để hôn.
Ánh mắt anh lại hướng xuống cái cổ thon dài, cái cổ trắng nõn tinh tế, không có một tì vết.
Ánh mắt anh nhẹ lướt qua, trong lòng không ngừng nghĩ nếu như đặt một dấu hôn trên cổ cô sẽ có cảm giác như thế nào.
Càng nghĩ ánh mắt anh càng phát ra vẻ thâm trầm.
~
Tần Dư một mực ngồi chỗ ghế dài với đám bạn, một lúc lâu sau vẫn chưa thấy Nam Từ quay trở lại, bạn bè anh ta đều hỏi có phải cô trốn rồi không.
Tần Dư không để ý lắm, dáng vẻ bất cần mở một chai bia, đáp: “Đi thì đi thôi, cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng.”
Bạn bè anh ta không hiểu, hỏi: “Không phải cậu nói đã nhận hai trăm ngàn của Nam Châu sao, sao lại tùy tiện thả người đi, không sợ Nam Châu gây khó dễ sao?”
“Tớ sợ cô ta chắc?”
Tần Dư nhẹ hừ một tiếng, uống một ngụm, nói: “Cô ta cơ bản cũng coi tớ như kẻ ngốc, lúc trước nếu như không phải đánh cược với các cậu, thì nghĩ sao tớ theo đuổi cô ta? Người phụ nữ xấu tính như cô ta nghĩ sao tớ chịu. Lần này bày đặt giở giọng nếu tớ thích cô ta thì phải giúp cô ta việc này, coi tớ là đồ ngu sao?”
“Vậy... Cậu chỉ kiếm một chút từ cô ta thôi, chứ không muốn giúp cô ta hại con nhỏ kia sao?”
“Cho là vậy đi, nhưng dù sao tớ cũng hoàn thành được một nửa nhiệm vụ, coi như là không để cô ta phí tiền.”
“Hoàn thành cái gì? Đừng nói cậu cho con bé kia uống rượu chứ!”
Tần Dư nhướng nhướng lông mày: “Thì sao?”
Nam Châu nói cho anh ta biết, đêm nay cô ta muốn con bé kia uống quá chén rồi say xỉn, khiến Nam Từ trở thành trò hề càng tốt, cô ta sẽ bố trí người chụp ảnh, còn ảnh chụp xong để làm gì thì anh ta không biết.
Mặc dù lúc Nam Từ rời đi, cũng không có say xỉn làm trò hề.
Nhưng anh ta đã hoàn thành việc chuốc rượu, còn những cái khác cũng không thể việc anh ta có thể khống chế được!
~
Hoắc Lâm không thể quay lại tầng hai, chỉ có thể ôm Nam Từ đi ra khỏi quán bar.
Tài xế và trợ lý đã chờ sẵn ở bên ngoài, lúc này thấy ông chủ mình ôm một cô gái đi ra, nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối.
Bề ngoài Hoắc Lâm có bao nhiêu nho nhã ôn hòa, nhưng bên trong xương tủy lại cực lỳ lạnh lùng.
Thường ngày có không ít các cô gái theo đuổi anh, có cả minh tinh hoa hậu các loại, nhưng anh đều không mảy may đoái hoài tới.
Người ngoài nói anh giữ mình trong sạch, nhưng chỉ có những người thân cận làm việc với anh mới biết. Anh rõ ràng không để ý là không để ý, thậm chí bên trong xương còn cực kỳ chán ghét...
Bằng không thì sao anh nỡ thẳng thừng từ chối những cô gái theo đuổi anh không chịu từ bỏ, cũng không biết có mấy cô gái không chịu nổi, khóc sướt mướt rồi còn trịnh trọng tạm biệt anh, chúc anh hạnh phúc.
Tài xế có đôi khi cảm thấy những người phụ nữ tiếp cận Hoắc Lâm đều nịnh nọt anh, nếu như các cô biết bộ mặt thật của anh, thậm chí biết anh ra tay độc ác vô tình đến cỡ nào, thì cũng không biết phản ứng của các cô sẽ ra sao?
Sẽ tiếp tục nuôi hy vọng có mối tình đậm sâu với anh sao?
So với tài xế thì trợ lý bình tĩnh hơn nhiều.
Anh ta bước nhanh đến trước mặt Hoắc Lâm, hỏi xem có cần giúp gì không.
Hoắc Lâm lắc đầu: “Không cần, mở cửa.”
Trợ lý vội vàng mở cửa xe.
Nam Từ thấy anh muốn đẩy cô vào trong xe, bắt đầu giãy dụa.
“Thả tôi ra! Bà ngoại nói không được đi theo người lạ! A... Thả tôi ra!”
Trợ lý vốn đang bình tĩnh, trên mặt nhất thời biến đổi.
Nhị tiểu thư nhà họ Nam này đã say đến mức này vậy mà ý thức tự vệ vẫn rất cao.
Hoắc Lâm ban đầu bị bất động, nhưng sau đó ấn đầu cô, ngang ngược đẩy cô vào trong xe.
Nam Từ ngã ra ghế sau, cảm thấy có chút đau đớn, méo miệng, ánh mắt đáng thương.
“Anh còn muốn hành hung tôi sao!”
Hoắc Lâm nắm cằm cô, buồn cười nói: “Hành hung cô thì sao?”
Nam Từ không nói chuyện, không nhúc nhích ngẩng đầu nhìn anh, một lát sau hốc mắt lập tức đỏ lên.
Hoắc Lâm thấy cô như vậy, huyết dịch trong người vừa mới đè xuống lại lần nữa sôi trào, ánh mắt anh sâu lại, buông cô ra, đóng cửa xe lại.
Sau khi anh vòng qua bên kia lên xen, còn thấy Nam Từ đang móc móc muốn mở cửa xe.
Cơ thể cô mềm oặt như con mèo nằm ở đó, cái đầu gục gục trông vừa ngốc nghếch vừa đáng thương.
Ánh mắt Hoắc Lâm nhàn nhạt đảo qua, sau đó vươn tay ra kéo cô về phía mình.
Có thể vì động tác của anh quá mạnh, cho nên Nam Từ có chút choáng váng, trời đất quay cuồng, còn buồn nôn.
Hoắc Lâm kịp thời nắm gò má cô: “Dám nôn ra ở đây là tôi vá miệng cô đó.”
Nam Từ thận trọng, cảm giác buồn nôn cũng tiêu mất, nháy nháy mắt nhìn anh.
Cuối cùng, ánh mắt lại trở nên hết sức đáng thương.
“Đừng có đánh tôi, tôi sẽ mang đồ ăn ngon đến cho anh mà.”
Hoắc Lâm ngẩn người, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh lúc xưa.
Trong trí nhớ của anh, có một cô gái nhỏ gãy hai cái răng cửa, tóc cột hai sừng, nhảy nhót vui vẻ trước mặt anh.
Anh đánh cô, mắng cô, muốn đuổi cô tránh xa anh.
Nhưng mỗi lần như vậy cô bé đều rưng rưng nước mắt nhìn anh, vừa muốn khóc vừa nhìn anh, giơ miếng đồ ăn trong tay về phía anh.
“Anh trai, em cho anh đồ ăn ngon, anh đừng đánh em nữa.”
Vậy là trong khoảng thời gian tối tăm nhất cuộc đời anh lại có một điểm ấm áp. Sau này vào lúc gian nan nhất của nhà họ Hoắc, anh thậm chí còn cảm thấy hối hận, tại sao anh lại quay về đây?
Nếu như vẫn còn ở nơi đó, cho dù ăn không no mặc không ấm, nhưng ít ra anh còn tự do, còn vui vẻ.
Còn có ánh mặt trời nhỏ thuộc về anh, nếu như anh muốn thì mặt trời nhỏ kia cũng chỉ thuộc về một mình anh.
Sau khi anh từ nước ngoài trở về, có thế lực, anh lập tức phái người về tìm cô bé nhỏ năm xưa, nhưng kết quả đạt được chỉ là người thân duy nhất của cô bé qua đời, cũng không biết tung tích của cô.
Lại đúng lúc bên nhà họ Hoắc có chuyện không ổn, anh không muốn để cô bé ở bên người, trở thành điểm yếu của anh, cho nên... Anh lựa chọn từ bỏ.
Nên bây giờ anh đột nhiên nghe thấy giọng điệu quen thuộc đó, không nhịn được bần thần.
Nam Từ chưa tỉnh, thậm chí còn ôm lấy cánh tay Hoắc Lâm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào áo anh, giống như lấy lòng.
“Đừng có đánh tôi, đồ ăn ngon cho anh hết.... Cho anh hết...”
Cô càng nói thì mí mắt càng nặng, tác dụng của cồn càng ngày càng mạnh, ban đầu cô còn sức để đối phó, bây giờ toàn thân mệt mỏi chỉ muốn ngủ.
Hoắc Lâm kịp thời đỡ được cô, cô cũng thuân thế nhướn người về phía trước, giống như muốn tìm vị trí thoải mái hơn, trực tiếp bò lên người anh.
Nam Từ uống say cũng mất đi dáng vẻ sợ hãi hàng ngày đối với anh.
Thậm chí cô còn chui vào иgự¢ anh, chủ động ôm cổ anh, khuôn mặt dính vào cổ anh, vô ý thức cọ xát cổ anh.
Anh nhíu mắt, sắc mặt không biểu lộ ra vui hay bực.
Lúc đó tài xế và trợ lý cũng lau mồ hôi, chỉ thấy Hoắc Lâm hơi khép cánh tay, nhẹ nhàng vòng qua eo Nam Từ.
Tài xế và trợ lý cực kỳ sững sờ.
Hai người đã chứng kiến qua thái độ của Hoắc Lâm đối với những cô gái khác, bây giờ đột nhiến chuyển biến lớn như vậy, khiến cho bọn họ không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng hai người không khỏi nhìn nhận lại Nam Từ, thậm chí còn có chút xíu vui mừng.
Dám ngủ trên người sói, vậy mà không bị sói hất ra hay cắn ૮ɦếƭ, đây quả thật là kỳ tích!
Nam Từ giống như còn chưa thoải mái, cô hơi di chuyển người, nhưng tất cả đều bị Hoắc Lâm đè xuống.
Hai tay vòng bên eo cô cũng càng ngày càng chặt, hai người ở giữa cũng càng ngày càng thân mật.
Một lát sau, Hoắc Lâm bỗng nhiên mở miệng: “Hai người xuống xe.”
???
Bắt đầu cảm thấy bọn họ vướng víu rồi sao?
Giống như đọc được suy nghĩ của bọn họ, Hoắc Lâm giương mắt nhìn về phía bọn họ: “Bên ngoài có người đi theo, ra ngoài kiểm tra một chút.”
Trong nháy mắt hai người rõ ràng, lần lượt mở cửa xe, nhưng mới bước ra một bước, chưa kịp đứng thẳng người, đã nghe ông chủ nói thêm một câu.
“Tìm được người rồi cứ chờ ở ngoài, khi nào có lệnh của tôi mới tới đây.”
“...” Vẫn ngại bọn họ.
Sau khi tài xế và trợ lý đi xa rồi, ánh mắt Hoắc Lâm lập tức thay đổi.
Tròng mắt anh nhìn vật nhỏ trong Ⱡồ₦g иgự¢ mình, tâm tình có chút khó hiểu.
Vật nhỏ trong иgự¢ anh không ngừng cọ quậy, giống như cảm thấy phía dưới ௱ôЛƓ có vật gì đó cấn đến khó chịu, không ngừng cọ cọ.
Ánh mắt anh dần dần sâu, nắm cằm cô, nói: “Lộn xộn nữa là tôi ném cô cho chó ăn đó!”
Lúc này cô căn bản không nghe hiểu, khó khăn mở mắt ra, nhìn anh, giả bộ hung dữ.
“Lại ồn ào... Ồn ào nữa là tôi hôn anh đó!”
Lông mày Hoắc Lâm nhướn lên một chút, khóe môi khẽ nhếch, tiến sát tới gần cô.
“Vậy cô làm thử xem.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tam thiếu: Vợ, nói ra sợ em không tin, nhưng hôm đó em là người mở lời trước.