Cô cần tiền, còn tôi cần cô. OK? - Chương 42

Tác giả: Song nhi_09

Buổi thừ vai kỳ quái của cô nàng lớp trưởng, khiến ai nấy mệt nhoài, nhưng điều khiến tất cả “đau lòng” hơn cả là họ sẽ phải diễn cái đó trước mặt toàn trường.
Thực ra thì cũng không đến nỗi nhưng mà cứ cảm giác không ổn, thật là bất an……
….
Khương Mai Chi không biết đã lẻn đi từ lúc nảo lúc nào nên bây giờ cô đang một mình “tự kỷ” trên con đường nắng chang chang. Đường vắng tanh, đến một bóng người cũng khó thấy nói gì đến một chiếc taxi hay xe ôm chứ.
-Đông Thy!
Cô quay lại nhíu mắt nhìn vào chiếc xe ô tô đen, từ cửa kính, khuôn mặt quen thuộc vang lên. Chưa kịp để cô suy nghĩ hay trả lời, Kail nắm chặt tay cô kéo lên xe.
Trong chớp mắt, từ một cô gái “bơ vơ” giữa đường nắng vàng, cô đã trở thành quý cô ngồi trên xe ô tô đen mát lạnh điều hòa.
Cô vừa thấy thoải mái vừa thấy lo. Tên này còn chưa biết kẻ xấu hay người tốt. Cô âm thầm đưa ánh mắt nhìn cậu. Không nhìn kỹ thì thôi, nhìn kỹ thì lại càng muốn nhìn kỹ hơn. -_-
Tuy không phải kẻ hâm mộ cuồng nhiệt mỹ nam, nhưng suy đi tính lại, thì cô cũng là con người cơ mà, đứng trước cái đẹp thì cũng phải ngắm cho đã chứ, có mất tiền bạc gì đâu.
Làm việc xấu thì thường hay giật mình, câu này quả chẳng sai, đang mải mê đưa ánh mắt “tội lỗi” quét lên người cậu thì tiếng nói từ “con 乃úp bê” mà cô vẫn tưởng đang chăm chú lái xe phát lên đầy khiêu khích:
-Đẹp không? Liệu có cần kính lúp để nhìn kỹ hơn ko nhỉ?
-Có. Có thì càng tốt. – Cô hào hứng đáp nhưng rồi nghĩ lại hình như có gì đó không đúng thì phải, trong xe, chỉ có cô và cậu, vậy cô không nói thì ai vừa nói được chứ? Cô giật nảy mình, vội vàng bào chữa – Anh nói cái gì đẹp? Kính lúp để làm gì chứ?
Cậu quay lại, ánh mắt như cười:
-Chính em vừa nói là cần kính lúp đó mà. Cần làm gì thì em biết, sao tôi biết được chứ?
-Ơ hơ. Tôi chẳng cần gì hết. Anh đừng có mà vu oan cho người tốt. – Cô cứng miệng đáp.
Cậu không có vẻ gì tức giận, chỉ khẽ nghiêng đầu một chút, nhìn kỹ cô rồi vừa nói vừa cười rất gian:
-Tôi thấy có gì đó bên khóe miệng em đấy!
Cô vội vàng lấy tay sờ lên, vừa hốt hoảng nghĩ thầm: “૮ɦếƭ! Không lẽ “bệnh nặng” đến mức này sao?”
Cậu đột nhiên cười lớn, tay ôm đầu:
-Rõ ràng là em vừa làm việc xấu. Tôi biết tôi đẹp, nhưng em cũng không nên ngắm như thế, nó làm tôi ngại.
-Tôi đã bảo là tôi không có mà. Ngắm gì mà ngắm? Anh mà biết ngại sao?
Chiếc xe dừng đột ngột, cậu quay lại, chống tay vào ghế cô, mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt anh có cái gì đó như yêu tinh mê hoặc lòng người, cô nhìn chằm chằm ko chớp mắt. Khuôn mặt họ gần đến mức, cô dường như thấy cả lỗ chân lông của cậu. 0_0
-Em nhìn cho kỹ nhé. Gần thế này chắc chẳng khác gì kính lúp đâu.- Cậu nở nụ cười tươi, nói.
-……..- Cô toát mồ hôi, nhích người lại đằng sau một chút, cười khì khì- Tôi …… tôi nghĩ là tôi nhìn đủ rồi.
-Nhìn đủ rồi thật chứ?
-…….
-Em nghĩ……… có cần chạm vào nữa không? – Ánh mắt mê hoặc kỳ dị của cậu chiếu vào mặt cô khiến cô buột miệng:
-Chạm vào được sao? – Rồi cô nhắm chặt mắt nghĩ thầm: “Lại nói lung tung rồi. Khỉ thật”
-Em có thể nếu như em muốn……
Cô mở to mắt đẩy mạnh cậu.
“Phịch”
Ngồi xuống cậu vẫn giữ trên môi nụ cười kỳ lạ:
-Không ngờ……..
-Lại cái gì nữa? – Cô phát cáu.
-Không ngờ, thứ em muốn chạm vào, không phải khuôn mặt tôi mà là cơ thể tôi sao?
-Cái…..?- Cô định cãi lại thì nhớ ra, lúc nãy vì muốn thoát khỏi tình trạng mờ ám của 2 người, cô đã sờ……… khoan khoan, đúng hơn là đẩy mạnh vào иgự¢ cậu ta, hèn gì thấy chạm vào cái gì đàn hồi là lạ……..
Vừa cho xe chạy tiếp, cậu vừa cười cười như trêu chọc khiến cô đứng hình không biết nên làm gì. Giải thích thì chẳng phải là thú tội rằng cô có làm cái việc….. ơ…… cái việc “tội-lỗi-nho nhỏ” ấy; còn giả thử ko giải thích thì cậu ta cứ cười cười như buộc tội lại càng khó chịu hơn.
Lần đầu tiên lâm vào tình thế “tình ngay lý gian” khiến cô muốn phát khùng luôn, đồng thời cô cũng phát hiện người này rất xa lạ đối với bản thân.
Cứ thế, trên đường, trong chiếc xe hơi đen, một kẻ thì mỉm cười liên tục ko ngớt, một kẻ thì vặn tay khó chịu, ngồi trong xe điều hòa mà mồ hôi cứ lấm tấm.
-Đến KTX rồi. – Cậu nhìn thoáng bối rối. Thấy cô cứ đơ đơ như rô-bốt hết pin, cậu lay lay cô rồi nói nửa đùa nửa thật – Em vẫn muốn nán lại đây với tôi hay là…. em muốn về nhà tôi thử cho biết…?
Cô giật nảy mình, hết sức lúng túng, cố gắng mở dây an toàn nhưng mở mãi mà cứ như chúng xoắn quấn thật chặt để cản cô vậy.
Cậu lắc lắc đầu rồi nghiêng người qua mở dây cho cô, gần đến nỗi, cô nghe cả mùi hương nam tính lạ lùng từ người cậu.
Dây vừa được cậu mở, cô lật đật định chạm tay mở cửa xe thì cậu đã nói:
-Tôi mở cho. Em ngồi yên đó đi.
***
-Mọi chuyện là như vậy sao? – Khương Mai Chi hí hửng nói, khuôn mặt bừng vẻ rạng rỡ,
- Ừ. Thế đó. – Cô ảo não đáp, rồi nói- Chị từng nghĩ rằng Kail với Lucifer là một cơ, nên không còn áy náy gì nữa, nhưng bây giờ thì chị lại chắc chắn hai người đó không phải là một.
-Vì sao chị lại chắc chắn như vậy? – Khương Mai Chi xoa cằm hỏi.
-Chị khá là hiểu Lucifer. Hắn là người khó biểu lộ những gì mình nghĩ, không làm những gì mình muốn, không làm những gì thái quá, tất cả chỉ dừng lại ở ranh giới lạnh lùng, nhưng Kail lại là người làm mọi việc một cách kỳ quái, sử dụng ánh mắt làm phương tiện, chị cứ cảm giác, Kail là một mỹ quái biết cả trăm cách để mê hoặc người khác, nhưng có lúc chị lại thấy Kail không hiểu rõ thứ mình đang hành động. Có lẽ điểm duy nhất có thể coi là điểm chung của hai người đó chính là rất khó đoán, biết được những ng đó đang suy tính cái gì trong đầu nữa.
Khương Mai Chi đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ: “Chị cũng thật khó đoán, em nghĩ chị vô tâm ngây ngô nhưng thì ra, đó chỉ là đa phần của sự thật mà thôi.”
-Mai Chi em có đang nghe chị nói ko? Tại sao lại ngẩn người ra thế? – Cô ngạc nhiên hỏi.
-À, em vẫn đang nghe mà!
-Vậy em nghĩ sao?
-Cái đó, chỉ có kiểm tra thử một thứ.
-Là gì?
-Dấu vân tay của hai người đó. – Khương Mai Chi từ từ nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc