Vừa thay quần áo xong, cô đã vội kéo tay Khương Mai Chi ngồi xuống đối diện, vẻ mặt nghiêm túc cao độ, cô hỏi:
-Giải thích đi.
-Về cái gì cơ ạ? – Khương Mai chi hỏi lại vẻ bướng bỉnh.
-Chắc chắn em giấu chị cái gì đó.
-Chị muốn biết thật sao?
-Ừ. – Cô gật đầu- Hãy nói chuyện em với Trương Tử Vệ trước đã.
Khương Mai Chi cúi đầu, nói gọn:
-Kết thúc rồi.
-Cái gì gọi là kết thúc rồi chứ?- Cô nhíu mày hỏi lại,- Nói cho rõ ràng xem. Úp úp mở mở, thật chẳng giống em!
-Như thế nào mới là giống em chứ? Nhẽ nào tất cả đều phải phơi bày cho người khác thấy sao?- Khương Mai Chi nói vẻ uất ức, cứ như tất cả những nỗi niềm dồn nén lâu nay đều được lôi ra ánh sáng.
Đông Thy lặng người đi, đáp:
-Không thích nói thì thôi, khỏi cần miễn cưỡng.
Khương Mai Chi im lặng một lúc lâu rồi đáp:
-Nhưng chuyện của Triều Mỹ An và anh trai chị thì em có thể nói cho chị nghe.
-Vậy thì nói đi.- Cô đáp vẻ bất cần.
……………
Sáng hôm sau, trong tiết học, không ai thấy giáo viên đâu, chỉ thấy lớp trưởng Hà Anh đứng trên bục giảng, khuôn mặt rạng rỡ như vừa đào được mỏ kim cương vậy.
- Hi!
Hà Anh tiếp tục cười tươi, nói tiếp:
-E hèm…….. Trước tiên, mình xin giới thiệu 2 bạn mới của lớp ta, 2 bạn vào đây đi.
Cô nhìn 2 người mới bước vào mà tự cảm thán: “Không phải trùng hợp đến thế chứ? Người muốn gặp thì ko thấy, người ko muốn gặp thì cứ lù lù xuất hiện”
Cậu bước vào, khuôn mặt với mái tóc bạch kim và khuyên tai bằng đá quý làm toàn thân cậu toát ra một vẻ đẹp long lanh lóa mắt khiến người ta ko khỏi muốn ngắm nhìn.
Người con gái đi cùng cậu thì vẫn cái vẻ kiêu ngạo cùng nụ cười giả tạo. Những kẻ “mắt mờ” thì bảo nhau cô ta thật đẹp. Những kẻ “mắt sáng” thì chỉ cảm thấy rờn rợn khắp người.
Hà Anh có vẻ rất sung sướng, cô ấy nói:
- Từ hôm qua đến giờ, mình nát óc nghĩ cho ra diễn viên cho vở kịch nhưng bây giờ thì tìm được rồi đấy.
Cả lớp ko thèm hưởng ứng mà “ồ” lên một cách thất vọng. Ai cũng chắc mẩm, tên con trai kia sẽ là “ quái vật”, còn cô gái kia thì sẽ là “người đẹp” nên mọi người quay qua nói chuyện riêng,
Lớp trưởng Hà Anh sau khi chỉ chỗ cho 2 người mới, cô đập bàn mạnh, giọng nói chắc nịch, uy quyền:
-Yên lặng!!!!!!!!!!!!!!!
-……….
-Để mình đọc danh sách nhân vật nhé.
-Thôi khỏi. Không đọc cũng biết rồi mà- Tên quậy nhất lớp gác chân lên bàn nói vẻ chán nản.
Hà Anh trừng mắt, nói:
-Bạn đừng tỏ vẻ như thế nhé. Bạn cũng có 1 vai đấy.
Tên quậy liền im bặt tỏ vẻ ko-còn-gì-đáng-sợ-hãi-hơn.
Hà Anh lấy lại giọng tiếp tục nói:
-Vai “Người đẹp”: Minh Tây Tây, mời bạn lên đây. – Chỉ vào cô gái mới đến, Hà Anh ngừng một lúc đợi cô ta đi lên rồi lại nhìn vào tờ giấy- Vai “Quái Vật”:……. Hừm…….. Nhã Tử Đông Thy.
Cả lớp mắt chữ A mồm chữ O trố ra nhìn cô lớp trưởng vẫn thản nhiên nhìn vào bản phân vai.
Còn cô thì suýt tý nữa, miệng đập xuống đất. Có nhầm ko vậy?
Cô vội vàng giơ tay:
-Ê Ê, Hà Anh……..
-Có chuyện gì sao?
-Sao tui…. Tui phải nhận vai quái vật hở????? Tui là con gái mà…….. – Cô uất ức kêu.
Hà Anh cười lớn rồi quay xuống hỏi cả lớp:
-Ngoại trừ việc Nhã Tử Đông Thy là con gái còn có vấn đề gì ko?