Khương Mai Chi chắp tay ra bộ chúc tụng:
-Hôm nay Sao ăn uống chiếu xuống rồi. Cả ngày được mời ăn.
Cô vỗ vai Khương Mai Chi:
-Đừng lo. Đứng bên cạnh chị, em cũng sẽ được chiếu ké mà.
Doãn Hạ Âu đột nhiên rùng mình một cái. )))))))))
*******
Cô ho mạnh rồi vuốt vuốt иgự¢.
Angel lo lắng hỏi cô:
-Không sao chứ?
- Chị ấy không sao đâu ạh.- Khương Mai Chi trả lời thay cô đồng thời mắt nhìn Angel ko chớp.
Cô nhéo Mai Chi một cái rồi cộc cằn đáp:
- Có. Đương nhiên là có sao rồi.
Angel vẫn giữ nguyên thái độ hiền hòa, hỏi:
-Có vấn đề gì xảy ra với cô vậy?
-Trời đánh còn tránh bữa ăn, vậy mà ………. Vậy mà……- Vuốt иgự¢ liên hồi, cô đáp ngắt quãng.
Angel nhìn quanh canteen một cách có chủ ý. Rõ ràng, anh biết trong trường này, anh là người nổi tiếng, nhưng vẫn cố ý nhìn xung quanh với vẻ ngạc nhiên, bàng hoàng.
Anh nhìn cô, ngây thơ hỏi
-Tại sao họ lại nhìn tôi?
-Sao tôi biết được. Anh có thể là kẻ trộm kẻ cắp lưu manh yêu râu xanh, vô vàn lý do, kiếm cái nào đó tự giải thích đi……- Cô nói một mạch rồi tiếp tục cho thức ăn vào miệng rồi lại ngồm ngoàm- Vậy nên anh đi đi ….. Khoan, nhớ bỏ tiền lại nhé, anh mời tôi mà.
……
Chiều.
Cô được nghỉ.
Lẽ ra là sẽ được đánh một giấc, cơ mà tự dưng hôm đó cô lại ko ngủ được. Cả ngày ăn nhiều thứ quá, toàn dầu với mỡ, tối về ko tài nào chợp mắt, cứ mở thao láo, quay hết bên này đến bên kia.
“Thức đêm mới biết đêm dài”. Những lúc ko ngủ được, cô lại nhớ đến mấy câu chuyện ma hay mấy vụ án kinh dị.
Hôm trước nếu cô nhớ ko lầm, Hứa Quy từng kể câu chuyện thế này:
“ …… Ngày xưa người ta thường dậy rất sớm để ra phiên chợ lớn mong bán được chút đỉnh. Hôm ấy, có 2 người đàn bà đi cùng với nhau, một người luôn miệng nói, còn một người suốt quãng đường chỉ im lặng. Cuối cùng khi đến một cái hồ sạch, người đàn bà hay nói bảo người đàn bà kia dừng lại tắm. Khi người đàn bà im lặng kia kỳ cọ cho người đàn bà nói nhiều thì ko có chuyện gì nhưng khi họ làm ngược lại, mỗi lần người đàn bà nói nhiều kỳ mạnh vào lưng người đàn bà im lặng là một tảng thịt lớn rơi ra, cứ như thế cho đến khi chỉ còn lại bộ xương, người đàn bà nói nhiều sợ cứng người…
Buổi trưa hôm đó người ta tìm thấy xác một người đàn bà cùng một bộ xương đang mỉm cười bên cạnh,,,,,,,,,”
Thoạt tiên nghe thì chẳng thấy sợ chút nào, nhưng nhớ lại thì cô rùng mình. Cô tưởng tượng là bộ xương cùng cái xác là đã muốn chạy rồi…..
Còn một chuyện nữa cơ là chuyện người đàn bà nhặt được chiếc áo đỏ màu máu tươi, bà ta đem về mặc, cuối cùng Gi*t con ăn иộι тạиg, rồi khi ૮ɦếƭ đi, vừa lấp quan tài cho bà ta, thì có con mèo đen chạy ngang quan tài, con mèo ૮ɦếƭ còn người đàn bà đó sống lại mang một đôi mắt đỏ rực đáng sợ…..
……
Cô thỉnh thoảng gọi:
-Mai Chi… Mai Chi……. Em còn thức ko?
-…… Gì vậy?
-Không….. Không có gì.- Nghe tiếng trả lời của Mai Chi, cô mới yên tâm thở phào, ma ko biết nói mà……… vậy là ko phải ma, may quá. (?!)
Cô sau một hồi suy nghĩ, hết xem đồng hồ rồi lại xem đồng hồ, thời gian nhích từng nhích chậm chạp.
Lúc cô ngủ sao nó ko chậm như vầy mà bây giờ lại như rùa bò vậy nè.
Ngồi dậy thật khẽ, cô tới cầm Iphone, chơi trò chơi Gi*t thời gian, vừa mở ra cô đã thấy một loạt tin nhắn từ Tử Vệ.
“ Mai Chi có đến chỗ chị ko?” _ 6h20’ ngày hôm qua
“ Chị ơi, nguy quá, em ko tìm thấy cô ấy.” _ 7h ngày hôm qua.
“ Làm sao bây giờ? Chị ơi, em lo quá.”_ 7h05’ ngày hôm qua.
“ Mai Chi, cô ấy đi đâu được? Em đã hỏi mọi người rồi mà ko ai biết” _ 7h10’ ngày hôm qua
………
“ Chị ơi, em báo cảnh sát đây. Em phải đi báo”_ 23h10’ ngày hôm qua.
“ Sao chị ko tl tin nhắn của em? Chị cũng giấu em sao? Cả chị và Mai Chi đều tắt máy hoài vậy?” _ 1h15’ ngày hôm nay.
Cô xem đồng hồ, gần 1h30’ rồi.
Mở ra thì gần 62 cuộc gọi nhỡ. Cô bất giác nở nụ cười. Mới “mất tích” từ chiều ngày hôm kia mà đã cuống lên thế này thì thật là……..
Soạn tn báo cho Tử Vệ, cô khẽ ấn gửi.
Chỉ vài giây sau đã có tn trả lời:
“Vậy thì được rồi. Cảm ơn chị. Em đi ngủ đây, từ tối hôm qua đến h em ko chợp mắt tí nào, lại mất gần 200k tiền điện thoại”
“Ừ. Đi ngủ đi nhé!”
cũng kịp “biến hình” thánh mắt gấu trúc.
Khương Mai Chi hỏi:
-Chị không ngủ được à?
-Ờ….- Cô ừ hữ cho qua chuyện rồi hỏi vẻ nghiêm trang- Em với Trương Tử Vệ xảy ra chuyện gì sao?
-Chuyện gì là chuyện gì?- Khương Mai Chi hỏi lại, giọng thờ ơ.
-Nói mau đừng để dùng cực hình. – Cô nhíu mày ra vẻ hăm dọa.
-Chẳng có chuyện gì cả. – Rồi Mai Chi vội vã đi vào lấy sữa và bánh mỳ ra, vừa ăn vừa nhìn ra cửa.
Cô không buông tha, tiếp tục hỏi:
-Em có nói ko đây nào?
Khương Mai Chi lắc lắc cái đầu nhỏ, đáp:
-Không. Em đang ăn. Chị thôi hỏi cung đi kẻo có tội đấy.
Cô bặm môi, nói:
-Vậy thì nói coi, tại sao cùng lúc cả anh Kiên lẫn Mỹ An đều đột ngột biến mất?
-Chị đừng nên biết làm gì. Thôi, chị ăn đi, chúng ta đi học. – Khương Mai Chi đưa cho cô một cái bánh mỳ kẹp thịt, rồi phủi phủi quần áo, và đứng dậy.
Cô nuốt vội vàng cái bánh mỳ nguội rồi cũng đứng dậy đi cùng Khương Mai Chi. Tuy nhiên, cô vẫn như cảm thấy điều gì đó không đúng chút nào.
***
Trong lớp.
Hôm nay, lớp học sôi nổi hơn bình thường, vì :
-Nhà trường tổ chức thi các tiết mục biểu diễn tự chọn gồm: kịch, hát, múa, nhảy,…….. nhân dịp 25 năm thành lập trường. Cô không tham gia, cho các em tự chọn lựa, tiền hóa trang, hay phục trang gì đó cứ thoải mái lấy ở quỹ, nhà trường còn phụ cấp thêm cho mỗi lớp, cô đã đưa cho thủ quỹ lớp rồi nhé! Tiết này và tiết sau cho cả lớp nghỉ để phân công và chọn lựa tiết mục.
-Yeahhhhhhhhhhhhhhhhhh!
Sau khi cô giáo đi rồi, cô vươn vai một cái rồi nằm xuống bàn:
-Đã quá. Được nghỉ, biết thế mình ngủ bù.
-Vậy bây h ngủ đi. – Khương Mai Chi nói.
Nhưng tiếc rằng ý nghĩ ngủ bù của cô không thể nào trở thành hiện thực. Lý do là gì ?
Là cả lớp quá ồn. Cứ người này để bạt ý kiến này, người kia hét ý kiến khác, người nọ lại gào phản đối, chẳng khác gì một cái chợ hải sản mới mở cả.
Trước kia, chắc chắn lớp sẽ chọn hát vì có Triều Mỹ An, nhưng mà bây h chẳng còn ai hát được. Có lẽ mà chọn hát thì không chỉ người mà cả gà vịt chó mèo của các nhà bên cạnh cũng bỏ chạy hết không biết chừng. >”<
Lớp trưởng Hà Anh xoa xoa đầu, rồi đập bàn:
-Tất cả mọi người im lặng!
-……….- Cả lớp im bặt chỉ sợ lớp trưởng bùng nổ cơn giận thôi.
-Mình đã quyết định rồi. Chúng ta sẽ đóng kịch.
Bọn con gái thì hét ầm lên hoan hô Hà Anh, bọn con trai thì ồ lên chán nản.
Hà Anh hít một hơi, nói tiếp:
-Nhưng, chúng ta sẽ đóng kịch gì thì mình vẫn chưa nghĩ ra.
-Ô……..- Tiếng kêu hào hứng phát ra. Lũ ở dưới bắt đầu màn ý kiến ý cò của chúng:
-Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn?
-Cô bé Lọ Lem?
-Quỷ nữ?
-Siêu nhân???
Hà Anh chán nản đập bàn lần 2, nói vẻ cương quyết:
-Người đẹp và Quái Vật.
Ngay khi cái tên ấy được nói ra, một tràng cười không dứt vang lên:
-Lớp trưởng, cái đó ngắn cỡn à, lại chán nữa!~
-Hà Anh, cái đó không hay chút nào hết.
-Cũng không phải kịch công chúa hoàng tử.
Hà Anh không mảy may bận tâm đến sự phản đối của mọi người, đáp đơn giản:
-Mình là lớp trưởng hay các bạn?
Ai cũng biết Hà Anh là người duy nhất đảm nhiệm nổi cái chức lớp trưởng này, nên ai nấy im thin thít.
-Mình sẽ ghi lại kịch bản và đưa cho các bạn sau. Bảng phân vai ngày mai quyết định tiết sau, nghỉ……..~~~!!!!!!!!!!!!!!
Nhã Tử Đông Thy nhăn mặt nhìn đám người hò reo rồi cùng Khương Mai Chi cúp tiết, mà thực ra thì đằng nào cũng nghỉ, thà về KTX còn hơn ở đây.
………..
Vừa thay quần áo xong, cô đã vội kéo tay Khương Mai Chi ngồi xuống đối diện, vẻ mặt nghiêm túc cao độ, cô hỏi:
-Giải thích đi.
-Về cái gì cơ ạ? – Khương Mai chi hỏi lại vẻ bướng bỉnh.
-Chắc chắn em giấu chị cái gì đó.
-Chị muốn biết thật sao?
-Ừ. – Cô gật đầu- Hãy nói chuyện em với Trươngg Tử Vệ trước đã.
- Thực ra, vào mấy ngày trước, tụi trường Asmi…………- Khương Mai Chi từ từ nói-………..