Cùng một cách, cùng một kiểu, Tử Vệ từ anh chàng oai phong mặc sơ mi đen_trắng chuyển thành một “mỹ nữ” nghiêng thùng đổ gánh mặc đầm đen…….
Với bộ tóc giả y chang kiểu tóc của Mai Chi, nhìn xa, Tử Vệ và Mai Chi không khác mấy với chị em sinh đôi……….
Phạt kiểu này đúng là ác thật.
Với bộ dạng đc trang điểm, quỷ còn phải chạy như vầy mà bắt đứng ngay giữa phố, thì còn gì là thể diện ……. Oạch………
-Chị! Chị ngắm đủ chưa? _Khương Mai Chi không chịu được bèn mở miệng với cô gái nhỏ nhắn đang nhìn mình chằm chằm một cách thích thú.
-Chưa đủ………. Nhìn cách nào cũng thấy…….. ha ha,........ buồn cười ૮ɦếƭ đi được……. –Cô ôm bụng cười to.
Rồi như thấy biểu cảm sắp-ko-nhịn-nữa của Mai Chi, cô liền quay mặt ra đường cười………
Đột nhiên, nụ cười trên môi cô vụt tắt, giống như ngọn nến trước gió dữ….
Cô vội vàng băng qua đường, trong mắt cô không còn nhìn thấy hàng dài xe cộ, hay tiếng píp còi một cách giận dữ của tài xế, cô chỉ biết đi và đi về trước…..
Nhìn quanh quất, đáy mắt cô xuất hiện tia tuyệt vọng lẫn sững sờ……
Khương Mai Chi và Tử Vệ chạy tới, Mai Chi lay lay tay cô:
-Chị làm sao vậy? Tự dưng qua đường, lỡ có chuyện gì thì sao?
-Không……. Không……. _ Cô lắc lắc đầu, thần thái dường như không nghe những lời Mai Chi vừa nói.
Tử Vệ lo lắng:
-Lẽ nào chị…..?
Cô sực tỉnh: “ Không nên để mọi người lo lắng cho mình”, cô liền quay sang cười:
-Không có gì đâu. Mình sang kia đi. – Rồi cô liếc nhìn Tử Vệ, khuôn mặt bộn phấn đang nhiu nhiu, cô phá ra cười- Tử Vệ, cậu rất đáng yêu, nếu ko phải vì cậu là hoa-đã-có-chủ thì chị sẽ thích cậu cũng nên
Tử Vệ và Mai Chi cùng sặc, lắp bắp:
-Sao……. Sao dạo này…. Chị ăn nói sến súa thế?
Cô tỉnh bơ đáp:
-Đâu có.
Tuy thần thái cô còn hơi trắng tái nhưng thấy cách nói chuyện hài hước của cô, thì hai người ấy cũng bớt lo, trên đường luôn miệng liến thoắng, không để cô có một phút nào suy nghĩ lung tung.
Vừa về đến nhà, cô lại gặp anh trai, ông anh cô không biết từ khi nào bị bệnh …….. nói nhiều. hic hic.
-Em ăn gì đây? Em ăn chưa? Anh vừa mua sách cho em…… bla bla……
-……..
-Em àh, dạo này…… bla bla…..
-……. Anh àh….
-Gì gì?
-Em mệt lắm. Em muốn lên phòng nghỉ quá a~~~.
-Ờm. Vậy ngủ sớm nha. Đừng có thức khuya đó.- Prince hét với theo khi cô lên cầu thang.
-Vâng. Em biết rồi.
………..
Prince lặng lẽ ho khan.
Anh bình thường không nói nhiều, để kiếm được chủ đề mà nói với cô, anh đã tốn cả mấy tiếng đồng hồ để nghĩ, mục đích chỉ là ko muốn cô thảnh thơi rồi lại nghĩ bậy………
……………
Cô lặng người…..
Rõ ràng khi ấy trên con đường lớn, cô đã nhìn thấy…….
……….
----- >>>>>>>>>> 3 tiếng trước
Rồi như thấy biểu cảm sắp-ko-nhịn-nữa của Mai Chi, cô liền quay mặt ra đường cười………
Đột nhiên, nụ cười trên môi cô vụt tắt, giống như ngọn nến trước gió dữ….
Khuôn mặt lạnh lùng sắc nét, đẹp từng chút của cậu, vẫn ánh mắt ấy nhưng lạnh hơn, dữ dằn hơn……..
Cô nhìn chăm chăm để chắc chắn mình nhìn đúng…..
Là cậu sao?
.
.
.
Là cô nhìn thấy hay ảo giác đây?
Khi cô ào qua lòng đường cô cũng đã nghĩ đó là ảo giác, nhưng khi không thấy bóng người con trai đó nữa, cô lại vẫn tuyệt vọng và còn rất tuyệt vọng nữa…….
<<<<<<<<<<< -----------
Cô tự cười bản thân mình ngu ngốc ảo tưởng, một người đã ૮ɦếƭ thì sao có thể đứng bên kia đường để cho cô thấy chứ.
Cô không biết là cô có yêu người con trai đó ko, nhưng trong lòng cô, hiện hữu cảm giác hối lỗi, xót xa, dằn vặt. Người con trai đó ૮ɦếƭ vì cô, hoặc không phải vì cô, nhưng cô cũng là người cuối cùng nói chuyện với cậu……….
Cô đứng dậy, đi vào nhà tắm, cố gắng xua đi những suy nghĩ dằn vặt trong tâm tưởng, dòng nước ào ào xối xả trên người cô………
Cô nghĩ quá nhiều rồi.
…………………
Ngày hôm sau là một ngày trời trong, gió mơn man……..
Triều Mỹ An đi bên cạnh cô:
-Hey…………
-Hả? Có chuyện gì?
-Hôm nay kiểm tra 1 tiết môn Hình. Ôn gì chưa?- Nghiêng nghiêng đầu, Mỹ An hỏi.
- Ák……. Thôi kệ bà nó. Mình chả ôn…….
Triều Mỹ An cười cười:
-Đừng nói với mình, cậu định uy Hi*p lão thầy dạy toán nhá?
-OK. Đó cũng là 1 ý kiến hay. – Cô đáp và cười nhẹ nhàng......