Sáng hôm sau…..
Cô dậy rất sớm.
Mặc quần áo nhanh hơn bình thường.
Ngồi chờ trong một lớp học vắng tanh đúng là không hợp vs cô. Hic hic.
Sau 35phút 19 giây 27 tích tắc, cuối cùng sân trường cũng đã rộn rã như vốn dĩ là thế…….
Cậu xuất hiện.
Bộ đồng phục bình thường như bao người khác nhưng trên người cậu thì cảm giác nó có giá trị gấp ngàn lần.
Cô nghĩ: “chuyện của anh trai, mình không thể nói với ai khác ngoài hắn. Thôi thì, đi nói chuyện vs hắn còn hay hơn kể vs người k hiểu chuyện”
Cô tung tăng chạy đến, cười tươi:
- Hey, Lucifer! Tôi có chuyện muốn nói với anh. Đi với tôi tẹo đi.
Lucifer nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng đáng sợ, rồi cậu nói:
-Tôi không quen cô.
Cô tròn mắt dẹt, kéo tay cậu:
-Sao lại thế? Tôi với anh chẳng phải……. Lẽ nào tôi….
Cậu không thèm nhìn cô, giật mạnh tay, trên môi nở nụ cười giễu cợt:
-Chúng ta không có gì.
Cô đứng như trời trồng giữa sân trường.
Bên tai cô ù ù những lời chế giễu.
Thì ra là vậy.
……..
-Con bé đòi trèo cao.
-Nó là cái quái gì mà dám nắm tay anh ấy?
-Cái đồ gặp người sang bắt quàng làm họ!!
-Hừ. Tao ghét con bé ấy từ lâu rồi. Dính vs anh ấy như sam.
Cô sau một hồi đơ sững thì đột nhiên dậm chân:
-Á à….. mình biết rồi… Tên đó định quỵt tiền của mình….. – Cô cúi mặt đột nhiên nấc mạnh, nước mắt trào- Biết rồi….. Hức….. Hắn chỉ là không muốn trả tiền thôi… Không phải do mình….. Không phải hắn ghét mình…. Ừhm….
…………..
Cậu không ngoảnh lại dù một chút, khuôn mặt lãnh đạm đáng sợ của cậu khiến người ta cảm thấy như đứng trước một tòa pha lê đẹp nhưng nguy hiểm.
Đáng sợ nhưng thích thú.
………….
Câu chuyện này sẽ kết thúc ở đây?
Không.
Tôi không chắc sẽ có chuyện gì, nhưng có một điều tôi chắc chắn.
Cô sẽ làm được. Chỉ thế thôi.
……..
Không có băng tuyết vĩnh cửu. Chỉ là không có lửa thôi.
Không có pha lê vô chủ. Chỉ là không có người dám chạm vào pha lê.
Phải không?
Cô tự vấn chính mình rồi đứng lên một cách bình thường, nhưng cô càng cố làm ra vẻ mình ổn thì trong lòng cô lại càng đau đớn.
……..
Vào cangteen, cô ngạc nhiên thấy cậu….
Và cô ta. Minh Tây Tây.
Prince vẫy tay cô.
Cô vô thức tiến lại gần bàn ấy.
Lucifer không thèm nhìn cô lấy một chút, tựa như cô vô hình.
Annie nhìn cô đắc thắng.
Hừ. Cô là ai nào? Cô không sợ. Cô vốn dĩ không cô độc đến mức đó.
Cô kéo ghế ngồi xuống bên-cạnh-cậu.
Rồi đột nhiên cô nghiêng ng sang nhìn chiếc điện thoại cậu đang cầm.
Màn hình tối đen.
Chiếc điện thoại rất cũ. Xung quanh nhiều vết xước lớn/
Cô ngạc nhiên:
-Cái này có gì mà anh ngắm ghê thế?
-……..
Không một tiếng trả lời cô.
Cô nhón ng giật chiếc điện thoại, cậu lập tức đưa đôi mắt sắc lạnh chiếu rọi vào ng cô, cậu đưa tay ra:
-Trả.
-Không!
Cô lùi lại, nở nụ cười ranh ma.
Đột nhiên…..
Trượt…..
“Bộp”
Chiếc điện thoại rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.
Chưa lần nào cô nhìn thấy đôi mắt sững sờ đến lạ lùng của cậu……
Và có cho cô sống thêm một ngàn năm nữa, cô cũng không thể quên được cơn thịnh nộ của cậu lúc này………
-Cô…..!! Sao cô dám…..??
Cô lùi lại sợ hãi trước đôi mắt lạnh lùng không một tia tình cảm….
-Tôi chỉ….. Tôi chỉ…..
-Chỉ làm vỡ nó. – Minh Tây Tây tiếp lời cô, giọng điệu uốn dài.
Cô uất ức:
-Đó chỉ là một cái điện thoại,….. một cái….. điện thoại….. cũ kỹ… Tại sao anh………??
-Với cô là vậy!!! Nhưng với tôi thì không phải. Cô rõ chưa?? – Cậu gầm lên.
Rồi trong cơn tức giận, cậu quay ng bỏ đi, để lại cô với khuôn mặt trắng bệch sợ hãi…..
…….
Phòng Y Tế…….
-Em ổn chưa?- Prince ân cần.
-Dạ. – Cô hơi run rẩy trả lời.
-Em thắc mắc đúng không?
-Uhm.
-Để anh nói cho em nghe. Chuyện dài lắm.
…………
Trên một bãi cỏ rộng lớn….
-Chỗ này là của nhà tớ cả đó. Cậu thấy thích không?-Một cậu bé tầm 8-9t với đôi mắt hơi lành lạnh, nhưng âu yếm nhìn cô bé bên cạnh.
-Đương nhiên tớ thích rồi.- Cô bé có đôi mắt sáng ngời trả lời.
-Vậy…. cậu có muốn lấy tớ k?- Cậu bé nhẹ nhàng hỏi rồi bổ sung như sợ cô bé không hiểu- Mẹ tớ bảo, cậu lấy tớ thì bãi cỏ này là của cậu. Mẹ tớ muốn cậu lấy tớ đó.
Cô bé cười nhẹ hơi buồn:
-Vậy à? Bác ấy nói thế?
-Ừhm.
-Tớ không cần bãi cỏ đâu. Tớ cần cậu thôi à. – Cô bé vô tư nói.
Cậu bé giơ ngón út ra:
-Vậy tớ với cậu ngoắc tay hứa nha? Lúc nào đủ 18 tuổi, chúng ta sẽ về đây.
Cô bé ngượng ngùng giơ tay ra…
Và một điều “hệ trọng” đã đc hai đứa trẻ ước hẹn với nhau…..
…………………….
-Hai đứa trẻ đó thì có liên quan gì đến chuyện của Lucifer?- Cô ngây ngô hỏi.
-Cậu bé đó là Lucifer. Còn cô bé đó là Lục Nhiễu Linh Đan.
-…??
-Cái điện thoại đó là vật mà Lục Nhiễu Linh Đan đã tặng cho Hoàng Duy. Vì vậy…..- Prince ngừng lại rồi ngập ngừng-Vì vậy… mà….thôi. Chuyện rất dài. Nhưng nghe qua em cũng hiểu mối quan hệ của họ rồi đúng k?
-Uhm. Giờ Em mệt. Em muốn ngủ.- Cô đột nhiên kéo chăn- Anh ra ngoài đi.
Prince miễn cưỡng bước ra.
“Tại sao em k nghe hết? Hay em không có dũng khí hả, em gái của anh?”
…………….
Có nhiều điều khó nhận ra.
Tình cảm không thể bị thao túng từ bên ngoài……..
Chúng phải xuất phát từ trái tim thổn thức của mỗi ng………
Cô ôm mặt, để những dòng nước mắt tràn qua tay. Cô đau lắm. Mà cô cũng k rõ vì sao mình đau nữa.
Cô khẽ khàng quệt nc mắt. Thứ đã qua hãy để nó qua.
Vận mệnh đã dừng vòng quay thì không nên ép nó quay tiếp.
Cô cười nói nhỏ với chính mình:
- Thì ra, mình còn không bằng một món quà.
Cô không biết rằng có một người ngoài cửa đang đau quặn thắt vì những lời của cô.
……..
Sáng hôm sau….
Bóng dáng cậu hiện ra mờ ảo tưởng như k thật.
Cô dụi mắt, bĩu môi nghĩ: “Mặt Trời mọc đằng nào mà tên này lại dở chứng đi sớm vậy trời?? Mình đã đi sớm mà có người còn đi sớm hơn mình sao??? Chán thật! Hay mình nhìn nhầm nhở???”
Cô đi nhanh hơn một chút, bước lên trước.
-Hey!!! Đi lộn giờ hả???
Cậu quay lại, khuôn mặt lạnh như không cảm xúc, mắt thì lại thâm quầng như con panda.
Cô ôm bụng cười sặc sụa:
-Biết ngay! Biết ngay! Không ngủ được nên mò đến dọa người mà.
Cậu khó chịu nhướng mày nhìn cô, không nói gì.
Cô lặng người, mới nhớ ra, à, chuyện món quà lần trước.
Thật không hay ho chút nào. Bị coi là không khí, vô hình vốn là điều cô ghét nhất.
-Này.
Người đằng trước không trả lời, cô liền dùng tuyệt chiêu “sư tử gầm”:
-Lucifer!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! LUCIFER!
Khá khen cho cậu, à không, là khá khen cho đôi tai của cậu, trước sức bật kinh khủng của cô, vẫn có vẻ bình thường, không một chút động tĩnh.
Cô ngán ngẩm lẽo đẽo theo sau…
Cậu đi một bước thì cô đi một bước.
Cậu dừng thì cô cũng dừng.
Cậu đột nhiên ngừng lại đột ngột, quay lại nhìn cô, ánh mắt phức tạp:
-Cô và tôi, chúng ta không còn gì. Tại sao cô đi theo tôi?
-…… Đi theo đâu?? – Cô tròn mắt dẹt, đốp lại
- Chẳng lẽ nào… – Mắt cậu hiện lên một tia tinh quái,ma mãnh- Cô thích tôi sao?
Cô giật mình rồi đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào cậu:
-Thích? Là như thế nào?
-……- Đến lượt cậu sững sờ. Cậu không định nghĩa được nhưng hình như trong khoảnh khắc có một cái gì đó len lỏi trong tim cậu, không rõ ràng nhưng cậu cảm nhận được.
Cậu xua tay:
-Đi. Đừng bao h đến gần tôi.
Vội vàng lao ra khỏi tầm nhìn của cô, cậu thấy gió lạnh ùa vào người, mắt không còn thấy gì….
Và….
………
Cô ngơ ngác.
Tại sao lại nói như vậy chứ????
Chắc tại hôm qua cô chưa tắm nên bây h bốc mùi?
Đâu có. Cô đã dùng cả tấn bột thơm r mà. (ặc)
Thôi kệ. Lại dở chứng chứ gì???
Cô tung tăng vào lớp.
-Hi mọi người.
-Ơ… ờ… chào….!- Vài người run run trả lời cô.
Đột nhiên ngoài cửa, có hai cô bạn bước vào:
-Biết gì k?
-Sao?
-Hình như vừa nãy xảy ra tai nạn ngay trước cổng trường đó.
-Vậy á????
Cô sững lại.
Tai nạn sao?
Cô lao đến lớp học của cậu.
-Prince. Anh Prince!!!!!!!!!!!!
-Sao vậy? – Trước tiếng hối thúc gào ầm ĩ của cô, Prince bước ngay ra
-Lucifer…… Lucifer đâu??? Đến chưa??
-Hôm nay chắc không đến r.- Prince thản nhiên.
Cô chạy ra cổng trường bỏ mặc ánh nhìn lạ lùng của anh trai.
……..
-Xin lỗi. Cô không thể vào đây.- Tay cảnh sát nhìn cô vẻ lạnh lùng.
Cô đẩy tay anh ta:
-Tránh ra. Có fải có người vừa bị tai nạn?
-Cô là ng nhà nạn nhân?
-……- Cô im lặng vài giây rồi trả lời- Đúng.
Tay cảnh sát áy náy:
-Chúng tôi nhận được tin có người bị ô tô đâm, vết thương rất nặng nhưng khi đến thì nạn nhân lẫn chiếc xe gây án đều biến mất… Chỉ thấy vết máu lớn này…. Chúng tôi thành thực xin lỗi.
Cô vội vàng hỏi như tìm chút hy vọng cuối cùng:
-Vậy ng gọi điện đâu???
-Là ng này.- Tay cảnh sát chỉ vào một người phụ nữ trẻ.
………
Đúng là cậu rồi.
Tất cả mô tả của ng phụ nữ đều đúng.
Kết thúc rồi sao????