Cô cần tiền, còn tôi cần cô. OK? - Chương 25

Tác giả: Song nhi_09

Anh đưa cô vào phòng, định quay ng đi thì cô vội nắm tay kéo lại…
Bàn tay cô hơi lành lạnh nhưng quen thuộc khiến anh bất giác thở dài.

-TRẦN ! MINH!- Cô gào ầm lên vẻ bất mãn tiềm tàng. ^_^
- Ơ… Hả? Cái gì?- Trần Minh ngớ người ra hồi lâu.

-Em bảo này!
-Gì? – Nhìn cái mặt “cún con” của cô, anh không khỏi rùng mình đó nha.

-Tối nay, em cần đến nhà Lucifer. Anh chọn bộ quần áo nào đơn giản dễ dùng chút nhé! Em lười chọn quá!- Cô nhíu nhíu mày nói.
Trần Minh vì bị “dụ dỗ” nên đồng ý chọn giúp cô.

Và đây là tình cảnh tội nghiệp, đáng thương của Trần Minh.
Trần Minh lấy ra một bộ váy màu hồng phấn rất chi là đẹp, nhưng hoa văn khá cầu kỳ….

Cô khoát tay:
-Em không mặc đâu! Anh thử mặc đi rồi biết!

=> Cất lại vào tủ.
……..
Một chiếc váy màu xanh họa tiết đơn giản bắt mắt cùng đôi giày 乃úp bê….
-Xời! Anh tưởng em nữ tính đến mức ấy?
Trần Minh vẫn bình tĩnh cất nó vào tủ.
………..

< Bộ thứ 51>
-Em không thích loại này, anh biết rõ mà!- Cô chán nản nói.

Lần này thì anh giận dữ thật!
Anh nói:
-Chỉ còn bộ cuối cùng thôi đấy! Em không mặc thì mặc kệ em đấy!
……..
Lần này là một cái áo sơ-mi màu trắng cách điệu ở thắt lưng, váy rộng vành màu hồng phớt.

Cô hí hửng:
-Anh mặc thử em coi rồi tính nha???
Trần Minh sửng sốt, nói k ra lời.
Ai đời lại bảo anh chàng men-lỳ – nam tính đầy mình như anh mặc váy chứ? Đúng là chỉ có cô nghĩ ra!!

Đương nhiên là anh lắc đầu, dứt khoát:
-Không.

Cô trưng bộ mặt “cún con”, mắt chớp chớp, miệng đớp đớp, hòng “dụ dỗ” anh lần 2. Hớ hớ, lần này việc trọng đại nên anh không để mắc bẫy.
Cô liền dùng chiêu cuối. Giận.
Quay mặt vào tường, cô bặm môi, hứ, đáng ghét mà!

Trần Minh sau một hồi day dứt & bứt rứt ( ^_^) cuối cùng đi đến kết luận: Chịu thua.
Anh khó khăn và đau khổ đi vào phòng tắm thay bộ váy màu xanh biển mà cô lôi ra từ “tủ kính”.

Chời ơi!
Nhìn anh thật đáng yêu mà!
Cô đỏ rựng mặt vì cố nín cười. Ai bảo cô đã hứa với anh là không cười chứ?!
Nhìn cô “khổ sở”, anh càng tức mình, híc híc.

Đột nhiên, cửa phòng cô được mở mạnh, Prince bước vào.

Vừa nhìn thấy bản mặt “mỹ nam mặc váy”, Prince đã bò ra sàn đấm thùm thụp xuống sàn:
-Ha ha ha ha ha ha!! Ha ha ha..a… a!!
Cô nhìn thấy Prince cười thì không nhịn nổi nhưng để ý Trần Minh đang nhìn nên chỉ dám úp mặt xuống gối cười ha hả. Điệu bộ ấy thật chọc tức ngta mà!!!
……………
Lát sau…..
Trở lại với dáng vẻ không thể men-lỳ hơn, Trần Minh lạnh mặt nói:

-Thy!!! Em cứ chờ đấy! Anh không tha cho em đâu! Hừ!
-Ấy ૮ɦếƭ! Anh đẹp trai lai láng thế này, sao thù dai zữ zậy?? – Cô nịnh nọt rồi buông chốt cậu cuối cùng.

Đột nhiên, máy cô có tn: “ Đến nhà tôi. Ngay. Không được muộn.”
Xí! Cô xì một tiếng rõ dài rồi nói:
-Em đến nhà Lucifer nhé! Bye hai anh!

Cô thay quần áo, rồi chạy vội đi, để lại hai chàng trai ngơ ngẩn.
Trần Minh nói:
-Chúng ta hình như cùng là kẻ thất tình!

-Chỉ anh. Không có tôi.
-Vậy hở??- Trần Minh cười đểu.

Prince tức quá, mới lôi chuyện ban nãy:
-Hơ…. Tôi thấy anh mặc váy hợp ghê nha! He he!
…………….
Nhấn chuông ba bốn lần mà chả thấy con gì (?!) ra mở cửa, cô tức khí bấm liên hồi, rộn cả khu, vừa khi ấy mới có cô gái ra mở cửa.
Xinh đẹp.
Kiêu ngạo.
Và mới đây cô biết còn là chua ngoa.

-Cô là ai hả? Bấm chuông lộn nhà hả??

Cô giơ bàn tay ra trước mặt cô gái ấy ý bảo “Stop”, rồi nói:
-Thứ Nhất tôi là ai, hớ, phải báo cáo với cô à? Thứ hai, tui hổng có bấm chuông lộn!
Đột nhiên, cô gái nhớ ra gì đó, nói:

-Nhã Tử Đông Thy!
Vừa lúc ấy, cô cũng đột nhiên nhớ ra: “À, là con bé này. Minh Tây Tây.”
-Cô đến đây làm gì?- Annie hống hách nói.

-Miễn bàn. Tránh.- Cô ngắn gọn ra mệnh lệnh, rồi đẩy mạnh cô ta sang một bên.
Lucifer ra, nhìn thấy nhưng không nói gì mà đứng nhìn cô bước vào.
Cậu nhìn cô một lượt rôi gật nhẹ đầu nói:

-Không tồi.

-Thanh kiu!
-Bày đặt. – Cậu quay lại, nói- Vào “kính viếng” bà mẹ tôi đi!
Cô nhún nhẹ một cái: -OK!
Bước vào, thấy Diệp Tấn Du đang nho nhã uống hồng trà , cô nổi hứng nhẹ nhàng bước tới:
-Hù.. Hù!!!
Diệp Tấn Du giật mình, …
“phụt”
Nguyên miếng trà vừa uống bay thẳng vào mặt Annie ngồi đối diện.

Cô bụm miệng cười, giả vờ thanh nhã:
-Bác … à không.. sao mẹ bất cẩn vậy ạ?

Diệp Tấn Du lập tức nói:
-Bất cẩn? Câu đó dành cho tôi hay cô vậy? Cún nhà ai ra hù tôi để tôi lỡ phun trà?

-Trời ơi!! Mẹ gọi con là cún hở? – Cô reo lên nhưng trong lòng thì tức xì khói- Cún là danh từ yo thg đó mẹ! Mẹ dạo này dễ thương ghê ha!!
Diệp Tấn Du lạnh lùng nghe cô phỉnh nịnh.
Nói thế chứ trên đời này ai chẳng muốn nghe ngọt ngào chứ??!!
Cô thừa thế, không để cho Annie kịp xen vào câu nào:

-Vậy con lên phòng với Lu… à… Hoàng Duy chút nhé!
Nói rồi cô chạy biến lên phòng……
…………..
“Cộc.. Cộc”
-Vào!
Nhìn thấy cô, Lucifer có vẻ rất ngạc nhiên:
-Từ bao giờ cô học cách lịch sự thế?
-Tôi á? Tôi luôn luôn lịch sư, nhưng tùy đối tương mà tỏ vẻ lịch sự chứ! Hơ.
Cậu nhìn lại cô.
Hôm nay, trông cô rất nhẹ nhàng nhưng cũng đầy quyến rũ.

Áo sơ mi trắng hơi mỏng, thoảng làn da trắng muốt, váy hồng làm tăng tính dịu dàng ….
Cậu nuốt nước bọt, rồi quay đi.
Cô ngồi phịch xuống giường cậu, rồi nhảy lên nhảy xuống:

-Ui chà! Thích thật!
Cậu thoảng đỏ mặt trong 1 s:
-Cô chẳng có ý tứ gì cả!

-Sao?
-Ngồi giường đàn ông cô biết nghĩa là gì k hả?

-Không. – Cô thản nhiên nói.
Đột nhiên, cô thấy cậu nhìn mình rất ranh mãnh.

Và chậm rãi , cậu tiến đến gần giường, hai tay chống hai bên, ghim cô lại trong vòng tay cậu.

Mùi đàn ông nam tính tỏa ra từ cậu khiến cô bất giác đỏ mặt.
Cả ánh nhìn như xuyên thấu, và đôi môi mỉm cười rất “chất” nữa.
Đúng là ngta nói chẳng sai, ma quỷ rất dễ dàng mỵ hoặc con ng.

Cô nuốt nước bọt, quay mặt đi, lắp bắp:
-Anh… anh làm gì vậy?
Không có tiếng trả lời khiến cô quay đầu lại và sửng sốt thấy khuôn mặt cậu gần dần.

Cô ngả người ra phía sau, cậu càng tiến đên….
Cho đến khi cô nằm một cách khó khăn lên giường thì đã không còn lối thoát….
Khuôn mặt điển trai và ma mị của cậu làm đầu óc cô choáng váng…..

Như một phản xạ tự nhiên, cô nhắm mắt đón chờ một cái gì đó mà cô cũng không rõ………
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc