Cô cần tiền, còn tôi cần cô. OK? - Chương 17

Tác giả: Song nhi_09

Sau khi chén no chén nê, Đông Thy mới quay sang “hỏi han” Chiến Huy:
-Này! Anh ở trường Asmi mà? Sao đến đây vậy!
-Như cô.
-Cái gì mà như cô?
-Tôi bị ép!
Cô lập tức cười tươi rói, đưa tay ra bắt tay liên tục:
-Tư tưởng lớn gặp nhau!!! Anh cũng bị ép đến cái trường này àh???
Chiến Huy giật mạnh tay ra khỏi tay cô dù vẫn có chút luyến tiếc bàn tay mềm mại ấy:
-Thôi đi! Tôi đang tức ૮ɦếƭ vì cô đây!!!
-Tức gì??
-Tôi phải đến gặp hiệu trưởng hỏi lớp thì cô lại bắt tôi mua thức ăn cho cô. Báo hại …! Giờ thì còn ai cho tôi gặp? Mệt thật với cô!!
Cô bĩu môi:
-Cùng lắm thì tôi phá cửa phòng ông già ấy cho anh là được chứ gì??
-Cô dám…?- Lôi Chiến Huy có phần ngạc nhiên và thích thú hỏi cô.
-Đương nhiên, có gì mà tôi không dám?
Triều Mỹ An khều tay cô:
-Đừng làm vậy!
-Khỏi lo đi!- Cô phẩy tay ve bất cần.
Đột nhiên Triều Mỹ An đứng bật dậy ….
Prince và Lucifer bước tới…
-Em gái, đây là ai vậy? – Prince ngồi xuống cạnh cô và hỏi.
-Đây ư? Không rõ nữa. – Cô trả lời rồi lại ăn.
Lucifer ra vẻ am hiểu:
-Mày nghĩ sao? Tao nghĩ đây hẳn lại là một “hợp đồng” mới của em gái mày đấy!
Prince thở dài quay sang Triều Mỹ An:
-Đúng là “ tiền là tiên là phật…..”
-Là sức bật của lò xo nữa chứ? Anh toàn đọc thiếu hoài àh! – Cô bổ sung.
Lucifer lạnh lùng nói:
-Hợp đồng nào là việc của cô. Nhưng trong lúc….
Cô ra hiệu:
-OK… OK! Khỏi nói nhiều! Tôi biết! Đây không phải là một hợp đồng!
-Thật àh? – Cậu mỉa mai nói.
-Ừh. – Trả lời xong cô kể chuyện của cô và Lôi Chiến Huy với mọi người.
-À… À… – Prince nói rồi hồi tưởng – Có phải cái vụ em bị thương tích mà vẫn ăn kem đó k?
-Chính xác.- Cô gật đầu.
Mọi người sau khi nghe xong chuyện thì thức ăn đồ uống trên bàn không cánh mà bay…
Chiến Huy cũg phải lè lưỡi thán phục:
-Ăn như rồng cuốn ấy nhỉ?
-Hời! No quá!
Triều Mỹ An nói:
-Cậu không no mới là chuyện lạ chứ no là chuyện bình thường đó!
Cô khoát tay vẻ khúm núm:
-Đa tạ, quá khen, quá khen!
Lucifer ngán ngẩm lắc đầu:
-Thôi, tôi phải đi trước đây! Nhớ party tối nay. Muộn 1’ trừ 500K.
-OK!- Cô gật đầu rồi cùng Triều Mỹ An lên phòng.
…..
Ký túc xá nữ phòng số 5…
Cô lôi từ trong chiếc túi mà hồi sáng bà già làm nghề thiết kế ( là Jenifer đó) đem đến.
Cái gì thế này?
Một bộ váy ngắn màu tráng đai xanh nhạt .Dây rua lằng nhằng…
Một đôi giày cũng màu trắng cao gần 10 phân
Cô vứt đại xuống giường và tưởng tưởng cảnh mình mặc bộ váy ấy với đôi giày cao gót….
Không gãy chân thì cũng gãy cổ….
Cô chán nản để mặc bộ quần áo hoa mỹ ở đó, rồi thong thả mặc chiếc áo sơmi màu trắng với quần bò vào….
Tiện thể vớ thêm đôi giày thể thao…..
Mớ tóc xoăn nhẹ tự nhiên rất đẹp được cô cặp chéo…….
Trông cô rất đẹp nhưng hình như không được hợp với một party lắm …
(>_< không phải hình như mà chắc chắn là không hợp rồi! Ngốc quá! )
Trước khi đi, cô viết lại một mẩu giấy cho Triều Mỹ An…
………..
Tại party lộng lẫy bóng bẩy …….. ?!
Cậu đi đi lại lại trước cửa biệt thự….
Thật tức ૮ɦếƭ! Bảo đem xe đến đón thì cứng đầu không chịu, lại còn đến muộn!!!! Trừ hết tiền luôn cho biết!
Bỗng một chiếc taxi dừng lại trước mặt cậu…
Cô bước xuống… Vẫy vẫy tay.
Nhìn thấy cái bộ dạng không thể “thảm thương” và ngốc nghếch hơn của cô, cậu lạnh như băng mà cũng phải bực mình.
Thấy cậu tiến lại với khuôn mặt đen kịt giận dữ, cô tự nghĩ: “Ủa? Mình làm gì sai àh? Không phải mình muộn giờ nên hắn định trừ tiền của mình đấy chứ?? >”
-Chuyện gì vậy?
Cậu cừơi khẩy rồi quay mặt đi chỗ khác gằn giọng:
-Bộ quần áo Jenifer đưa cho cô đâu?
-Àh.. Ừhm…… Bộ đó rườm rà quá tôi không mặc nổi….. Àh… ừhm nên……- Cô lúng 乃úng..
Cậu kéo cô ra xa cổng biệt thự rồi gầm lên:
-Hay đấy! Cô không mặc được nên cô “chơi” bộ quần áo này hả????
-Ờ… thì…..
-Thì cái gì?
-Ờ……. Thì đàng nào tôi cũng đã mặc rồi………
Cậu nhăn nhó rút điện thoại:
-Alo, Jen đấy hả? Bà đem đến cho tôi một bộ váy dạ tiệc đi! Gấp!
…….
Cô nín thở theo dõi cái khuôn mặt biến đổi như tắc kè hoa của cậu rồi hỏi:
-Còn tiền?
-Cô còn dám hỏi ư?????
-Không hỏi thì thôi! – Cô bĩu môi.
……..
Lát sau, khi Jenifer đem bộ váy khác đến mới thấy khuôn mặt cậu giãn ra chút xíu.
Cậu ra lệnh:
-Vào xe và thay đi! – Rồi cậu quay sang Jen- Giúp cô ấy!
….
Thay bộ váy này thật không dễ dàng…
Jenifer nhìn cô và nói:
-Làn da cô rất hợp với màu trắng này……
Cô cười cười như mếu:
-Vâng! Cảm ơn!
…….
Cô bước ra khỏi xe và vẫy tay chào Jenifer.
Cậu nản toàn tập:
-Quay lại đây xem nào!
Cô bực bội quay mạnh người……
Cậu sững lại……
Đôi mắt tím phẫn nộ lại rất có sức hút….
Bộ váy màu trắng đai nâu phải nói đã tạo ra một kỳ tích khi biến cô từ một “lưu manh” sang một tiểu thư xinh xắn…… Bộ váy đã giúp cô xoá đi cái vẻ bất cần đời trên khuôn mặt…….
Cô gọi giật cậu vẻ khó chịu:
-Đôi giày này… cao quá……
Cậu liếc nhìn và ước lượng:
-Tầm 6-7 phân, bình thường mà! Cô không đi giày thì với chiều cao của cô……- Cậu cố ý dừng lại nhìn cô.
Cô tức giận:
-Anh không cần vào nữa à?
-Vào!
Cậu dặn dò:
-Tẹo nữa, khi gặp mọi người thì đừng có phô ra cái mặt ngốc ấy! Phải tỏ ra nho nhã, hiểu chưa?
-Xí! Dễ thường, tôi không nho nhã à?
-……… Khụ khụ…..- Cậu ho nhẹ rồi nói- Làm cho tốt vào đấy!
………
Vừa bước vào biệt thự, cô đã nhìn thấy một quý bà rất xinh đẹp đứng đón đầu……
Toàn thân bà ta toát ra vẻ quý phái…..
Đôi mắt sắc bén của bà nhìn chằm chằm vào cô…
Cậu lạnh lùng nói:
-Chào mẹ!
Kiểu nói này còn lạnh lùng hơn cả với cô…..
Cô nhíu mày tỏ vẻ hơi thất lễ . Vì mải nghĩ và “đọ mắt” với “mẹ chồng” nên cô quên béng chào dù cậu đang cố gắng kéo cô vể thực tại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc