-Không phải! – Ba cô lắc đầu.
-Sao vậy?
-Nhìn vô gương đi!
-Á…….Á…….Á………!!!!!!!!!!!!!! – Cô hét lên thất thanh.
Mẹ ơi! Sao bộ dạng cô lại thảm thương thế này?
Váy rách một mảng bên phải để lộ phần lớn đôi chân trắng muốt của cô. Tóc thì xời ơi, y chang tổ quạ, nó rối bòng bong luôn à! Áo sơ-mi dính đầy kem và hình như lũ kiến đánh hơi đc, chúng tập trung tập kích cái áo cô.
Oh my god!
Cô sầm sập chạy lên phòng thay quần áo.
Cuối cùng thì quần soóc với áo phông vẫn thoải mái nhất!
Nhưng càng nghĩ lại càng tức! Cậu dám bảo cô là “chó con” ư?
Cô ghét nhất cái danh từ ấy!
Vì chó con thì ai bảo gì cũng làm chỉ cần cho nó chút thức ăn là Ok liền.
( tg: Em thấy giống chị đấy chứ! – ĐT: Giống mi thì có! Nói thêm câu nữa ta cho mi xuống âm phủ gặp Diêm Vương mà đàm đạo luôn đó!)
Cô xuống uống chút nc rồi vội vàng lên phòng Trần Minh.
“ Sầm”
Cô mở cửa ra.
Cô đứng trân trân nhìn…
Trần Minh…. Và một cô gái ư? Họ đag làm gì trong tình thế không mặc gì thế này?
Cô hỏi, đôi mắt cô vẫn vô cùng trong sáng:
-Ơ! Trần Minh! Anh và chị ấy đag làm gì thế? Anh chuyển sang vẽ người khoả thân ạ?
Trần Minh nói với cô với giọng nhẹ nhàng thường ngày:
- Em ra ngoài một chút đi! Chờ anh vài phút nhé!
Cô ngoan ngoãn ra ngoài lòng thầm nghĩ: “ Trước giờ anh ấy có vẽ người khoả thân bao giờ đâu nhỉ?”
……
Trong phòng….
Cô gái ôm lấy cổ Trần Minh:
-Mình “làm” tiếp đi! Con nhỏ ấy là ai không biết nữa! Vào mà không thèm gõ cửa luôn!
Trần Minh trả lời:
-Đó là thói quen của cô ấy.
Rồi anh đứng phắt dậy ra lệnh:
-Cô mặc quần áo vào đi! Và cô có thể đi đc rồi!
-Ơ! Anh à…! – Cô gái đó lúng túng…
-IM! Nhanh lên! Cút mau! – Trần Minh lạnh lùng nói.
Cô gái đó vội vàng mặc quần áo vào trong tình cảnh cực kỳ nhục nhã.
Sau khi cô gái ấy về rồi….
-Xong việc rồi hả anh?
-Ừ! – Trần Minh trả lời rồi nghĩ: “ Tại sao cô ấy luôn luôn ngây thơ như thế nhỉ?”
-Vậy thì em lên phòng trc đây! – Thấy tâm trang anh không đc vui, cô vội lẻn lên phòng.
Trần Minh nhìn theo bóng cô hồi lâu rồi lẩm bẩm chế giễu chính mình:
-Đen tối…. Thật đen tối… Nhơ nhuốc….!!!!
Cô lên phòng và vẫn như thường ngày, đi vào giấc ngủ một cách thoải mái vô tư lự….
“ Cạch”
Cửa phòng bật mở.
Trần Minh bước vào.
-Anh xin lỗi em…. Em có biết không, anh thật xấu xa!…..
Anh cúi xuống hôn lên trán cô thật nhẹ….
-Anh cứ nghĩ rằng mình có quyền coi em như là một sở hữu…. Anh xin lỗi nhé!
……..
Trần Minh nói thật những lời trong lòng…. Tựa như một bản nhạc du dương đau đớn và ma quái trong đêm tĩnh lặng…..
Những có một điều anh không biết là từ đôi mắt với rèm mi dài của cô đã chảy ra vô số những giọt nc mắt, chúng thấm đẫm lông mi cô chứ không hề tràn khỏi khoé mắt…
……..
Bước đến trường, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy trc cổng trường là Mai Chi…
-Hey!
-Chị Thy!
-Có chuyện gì à?
-Tụi trường Asmi ….
-Tụi nó làm sao?
-….. Chúng chiếm được tất cả trường ở khu rồi, chỉ còn trường chúng ta…. Bọn chúng cũng có ý định “nuốt” nốt đấy! – Mai Chi nói vẻ căm phẫn.
-Sao?
-Chúng nó mới thay đại ca mới.
-Nhỏ Ly bại à?
-Dạ! Nghe nói đại ca mới của tụi nó là thằng mạnh lắm nên em mới kêu chị!
-Ừ! Chị đi với em. Tụi nó có hẹn k?
-Hẹn rồi!
-Xem nào! – Cô giật lấy mảnh giấy trên tay Mai Chi.
“ Công viên XXX, khu số 3, lô 4; 7h.
Không đến thì coi như chấp nhận thua! “
Cô cười khẩy:
-Ngữ khí đc lắm! Nhưng ta sẽ làm cho tụi bây nuốt không trôi trường này!
-Chị ơi, nhanh lên! Bây giờ đã là 6h hơn rồi.
-OK!
Một thằng đàn em lụa xe đến trc mặt cô:
-Ừ! Nhanh lên. – Cô cầm lấy mũ bảo hiểm đen tên đó đưa rồi nhảy lên xe.
Thằng đàn em đó nói:
-Chị ơi! Sao chị chuyển trường vậy?
- Tử Vệ, chị cũng không muốn chuyển đâu nhưng là tình thế bắt buộc mà! – Cô thở dài.
-Chị Mai Chi không nói nhưng thực ra đã nhiều lần tụi em bị bọn trường khác bắt nạt….
-Cái gì?
-Từ khi chị đi, tụi nó cứ gây hấn mãi, có vài đưa trong tụi em còn phải cống tiền cho tụi nó nữa…
Cô căm phẫn:
-Được rồi! “Xử” xong tụi trường Asmi, chị sẽ tính sổ với bọn kia.
-Cảm ơn chị!
-Khỏi khách sáo! Gần đến chưa?
-Khoảng 5 km nữa.
Tử Vệ vặn ga phóng vèo đi.
……
Cô sửa lại quần áo và hỏi:
-Sao rồi? Mấy giờ rồi?
-Dạ, 6h55 ạ! – Mai Chi liếc cái đồng hồ rồi trả lời.
Cô nhìn Tử Vệ lôi thuốc ra hút thì gọi:
-Tử Vệ, cho chị một điếu!
Tử Vệ chạy lại ngạc nhiên:
-Hút cho có chí khí! Lâu rồi cũng không đánh nhau!
-VẬY THÌ SAO KHÔNG GIẢI NGHỆ LUÔN ĐI?
Cô quay lại. “À! Tụi nó đây sao?”
Cô đứng dậy. Một tay cho vào túi quần, tay còn lại chống cây gậy gỗ xuống cỏ:
-Cô là Khương Mai Chi?- Một người con trai trông rất điển trai nhưng mỗi tội thể hiện quá. Tóc hắn ta nhuộm màu bạch kim hơi ngả hướng sang trắng bạc. Một tai đeo một chiếc hoa tai ánh bạc rất nhỏ.
Cô thầm nghĩ: “ Rất có chất! Style cũng đc nữa. Kiểu này nhìn có vẻ khó chơi đây! Nhưng mình thích phong cách của hắn.”
Cô nhanh chóng thoát khỏi suy nghĩ, trả lời:
-Tôi là Nhã Tử Đông Thy!
Hắn khoát tay vẻ bực dọc:
-Không phận sự miễn chơi! Cô có phải dân trường này nữa đâu!
Cô tức giận:
-Tôi không học ở đây không có nghĩa là tôi không liên quan gì đến trg này! Tôi vẫn là “sếp” trường này!
Hắn cười khẩy nhìn cô:
-Thôi được! Bao giờ cũng có những kẻ lắm chuyện xen vào. Nhưng có chuyện gì thì cô tự lãnh đấy nhé!
Hắn giơ tay ra bắt tay cô.
Rồi Ϧóþ mạnh.
Cô gân tay lên chống trả.
Kết quả là khi hai ng bỏ tay ra thì tay ai cũng đều đỏ rực lên xém rướm máu.
Hắn chế giễu quay ra bầy đàn em:
-Chúng bây nhẹ tay chút đi! Có hai cô gái ở đây đấy! Nhẹ tay một chút rồi tao cho chúng bây “thưởng thức” mùi vị của dân sếp nữ!
-Ha ha!
Cô cúi xuống nhẹ nhàng ném bốp một viên đá lọt vô miệng tên đứng cạnh hắn nhất khiến tên đó sặc sụa ôm mặt.
-Ha ha ha ha! – Cô bật cười sảng khoái.
Hắn nhìn cô hơi sững lại nhưng rồi nói:
-Cô được đấy! Tôi thích kiểu của cô. Tôi là Lôi Chiến Huy.
- Tao không hỏi tên mày! Mẹ kiếp! Mày không định bắt đầu à?
-Ồ! Thích kiểu xưng hô đó hơn à? Vậy đc thôi!
Hắn chỉ ra hiệu cho tụi đàn em chứ không trực tiếp nhảy vào.
Cô cũng không vội vì kiểu này cô quen rồi. “Chơi” trò này nguy hiểm, tiêu hao năng lượng rất nhanh.
Mai Chi xem chừng đã khá mệt.
Cô mặc nhiên hút thuốc nhưng trong lòng thì vô cùng khó chịu: “ ૮ɦếƭ tiệt! Chỉ tại hắn đem theo quá nhiều thằng. Nhưng mình xông vào thì trúng kế hắn rồi! Không đc! “
Mai Chi đột nhiên bị một thằng đánh trúng chân. Khuỵu xuống.
Đông Thy vội vàng chạy lại tung cho tên ấy một cước rồi lo lắng hỏi:
-Sao k?
Cô đứng thẳng lên giận dữ nói với Chiến Huy:
-Mày là một thằng hèn! Sao mày không tự ra mà chơi trò núp sau lưng mấy tên đàn em vậy hả?
-Tao hèn cũng đc. Tuỳ mày, nhưng hèn mà thắng còn hơn quân tử ngu như mày mà thua.
-Mày….
Cô bị hắn chọc tức nên chạy đến đánh nhau…
Hắn mỉm cười.
Bọn đàn em một lũ không biết đâu ra vây cô lại.
Cô sững người: “ Phải đến 20 thằng! Làm sao đây! Trúng kế rồi”
Bọn đàn em của cô thì không thể đến cứu vì bị kèm chặt.
Cô xông vào chúng….
…….
Thở hồng hộc, cô cúi người xuống,tay chống vào đầu gối, vuốt mồ hôi trên trán.
Cô gặp thế bất lợi rồi.
Hắn thì còn rất khoẻ mạnh và bí ẩn.
Còn cô thì giờ đã mệt lả và có thể đã bị hắn đã nhìn thấy điểm yếu rồi cũng nên….
Cô mệt mỏi……..
Cô nhìn hắn:
-Mày vẫn không định đấu với tao phải không?
- Không hẳn.
-Mày cứ “chơi” hết với lũ đàn em tao rồi chúng ta sẽ tính chuyện đó! OK?
-Mày là đồ hèn mạt! Tao khinh mày!
Lôi Chiến Huy thoáng ngạc nhiên và tức giận nhưng rồi nói:
-Tuỳ mày!
Cô điên cuồng xông vào bọn đàn em của hắn.
Cô ngã xuống và bọn chúng xông vào cô, mái tóc và đầu cô bị giày xéo dưới gót giày bẩn thỉu của chúng…
Mặt và chân tay cô đã rướm máu…
Trong lúc như vậy, cô thoáng thấy Mai Chi đã bị khống chế…
Cô nhìn Chiến Huy với ánh mắt căm phẫn….
…….
Ánh sáng chiếu rọi vào mắt cô khiến cô choàng tỉnh, cô mở to mắt khi nhìn thấy Mai Chi:
-Mai Chi….!
Mai Chi đang bị trói ở một góc căn phòng cùng một vài thằng đàn em của cô.
Liếc sang bên phải, cô thấy Lôi Chiến Huy đang mỉm cừoi thích thú nhìn cô:
-Tỉnh rồi à?
Cô cuống quýt liếc nhìn đồng hồ rồi nói một câu khiến hắn suýt nhồi máu cơ tim:
-૮ɦếƭ tiệt!! Ta lỡ mất bữa tối với món tôm hùm với món sườn rồi! Híc híc! Khốn kiếp thật!
Chiến Huy hỏi cô:
-Thứ cô cần chỉ có thế?
-…..- Gật đầu.
-Mang bữa tối lên đi! – Chiến Huy vẫn không rời mắt khỏi cô, ra lệnh.
Một lát sau một bữa ăn cực kỳ thịnh soạn đc bày lên trước mắt cô. Cô lao vào ăn ngay không một chút giữ kẽ, còn nói một câu mà Chiến Huy suýt té ghế:
-Anh đúng là một người tốt!
Lôi Chiến Huy sững lại. Ặc! Nãy giờ làm cái gì cũng không thèm để ý, mới vài phút trước còn là ánh mắt hình viên đạn giờ chuyển qua hình trái tim rồi. Không ngờ con ng cô đơn giản vậy đó!
Cô ăn chán chê mới sực nhớ ra vẫy tay gọi:
-Khương Mai Chi, em cũng lại đây ăn đi! Đồ ăn ở đây ngon quá xá!
Mai Chi cười khổ nhìn chị Hai của mình, thầm nghĩ: “ Chị ơi, có phải chị chơi em không hả? Đang ở trong hang hùm miệng cọp mà chị bảo em nuốt sao nổi? Híc híc! “
Cô vẫn hồn nhiên như cô tiên gọi:
-Có lại đây không?
Cả người hầu nhà hắn và hắn đều trố mắt ra. Đây có đúng là “tội nhân bị bắt” hay là nữ chủ nhân đi nghỉ mát vậy trời?
Lôi Chiến Huy gầm gừ:
-Làm gì vậy?
-Ơ…. Thì gọi lại ăn. Ủa? Anh ki bo thế à? Mai Chi ăn ít lắm. Khỏi lo đi.
Chiến Huy nghĩ thầm: “ Nếu tôi ki bo thì người tôi phải lo là cô mới đúng. Ai đời ăn như chưa từng đc ăn. Bếp nhà tôi trống trơn vì cô rồi đó!!! “
Cô lật đật chạy lại cởi trói cho Mai Chi thì bị Chiến Huy giữ lại, hắn cười ma mãnh ra hiệu cho những ng khác đem Mai Chi ra ngoài.
Căn phòng lộng lẫy chỉ còn cô với Chiến Huy.
Hắn nhìn cô ranh mãnh:
-Cô có biết tôi bảo họ ra ngoài làm gì k?
Cô trả lời:
-Tôi biết rõ mà. Anh keo quá sợ Mai Chi ăn hết chứ gì. Tôi biết tỏng rồi.
“RẦM”
Ôi! Lôi Chiến Huy tức nghẹn họng té ghế xuống sàn luôn…!!
-Ủa? Anh bị sao zậy?
-Kh..ông sao! – Trả lời vậy, nhưng trong đầu hắn gầm lên như dã thú: “ Con nhỏ này! Mình không “xử” nó sớm thì chắc đau tim ૮ɦếƭ quá!”