Cô cần tiền, còn tôi cần cô. OK? - Chương 08

Tác giả: Song nhi_09

- Thôi đc! Nhưng chỉ lần này thôi!! – Triều Mỹ An nói khẽ.

Nhưng câu nói của Mỹ An càng khiến cô điên cuồng lên. Chưa có ai dám ra lệnh hay ép buộc cô như thế cả, ngay đến anh trai hay ba, vậy mà cô ta dám…???
Cô giơ tay đấm mạnh vào bức tường sau lưng cô bạn, Triều Mỹ An gần như rụng tim vì sợ.
Cô rít lên:

-Cậu…..tôi đã nể lắm rồi! Đừng ra lệnh cho tôi!!
Triều Mỹ An run rẩy ngã rạp xuống trên sàn nhà.
Cô bước ra, vẫn khuôn mặt bừng bừng giận dữ. Angel ngạc nhiên nhưng không kém p
hần thích thú:
-Cô sao vậy ???????
- Không sao cả.
Cô nói xong hách dịch:

-Bây giờ thì anh biến đi đc rồi!!
Angel hiện tại đã hơi quen với cái tính này của cô nên chỉ lắc đầu cười rồi đứng dậy chào :
-Chào cô nhé!!!
Cô gật đầu hờ hững rồi ngồi phịch xuống giường.

Khuôn mặt điển trai của angel bỗng ánh lên một tia tinh nghịch. Angel bước đến bên cô đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc cô.
Cô giật nảy mình như bị điện giật…

Và phía cửa đột nhiên cũng có tiếng bước chân mạnh mẽ đá sầm cửa
……
Cậu nghĩ thầm: “ Mình có nên nói chuyện với cô ta để hỏi rõ không? Vả lại, con nhóc ngốc nghếch ấy sẽ làm hỏng chuyện của mình mất!!!”
Cậu vội vàng bước chân lên phòng cô thì không may chứng kiến cảnh một chàng trai có đôi mắt màu xanh dương đang hôn nhẹ lên tóc cô gái.
Cậu tức giận đá mạnh cửa….

…..
Cô ngạc nhiên giương “đôi mắt nai tơ” nhìn hai chàng trai đang nhìn nhau toé lửa. Cô thầm nghĩ bụng: “Có chuyện gì vậy nhỉ???? Ủa? Sao 2 người này nhìn nhau ghê thế??? Gừm!! Đọ mắt còn đỉnh của đỉnh hơn cả mình đó nha!!”
Cô huơ tay trước mặt angel, rồi quay qua đập vai lucifer, hỏi:

-Hey! Hai người không bị gì chứ??
-KHÔNG! – đồng thanh.
-Chắc không phải liệt não chứ nhỉ???? – Cô nói nhỏ nhưng hai vị mỹ nam của chúng ta vốn tai cực thính nên đông loạt quay sang hỏi cô, ánh mắt cả hai đều rừng rực giận dữ:
-Cô nói gì???????????????
Tiếc thay, cô không phải thục nữ nên cương cổ cãi lại không chút nề hà:
-Tôi nói hai người bị gì hoặc giả có bị điên đi chăng nữa thì cũng nên ra ngoài mà cãi nhau hay nói cái gì đó đi đừng đứng đó nhìn nhau kiểu ấy, cháy nhà không biết chừng đó!!!

Lucifer nói với cô:
-Tránh xa loại người ấy ra!! Cô đừng có léng phéng (?!) linh tinh rõ chưa???

Angel cự lại:
-Này! Cậu nói vậy ý gì??

-Ý gì thì mày phải biết chứ??
-Cậu là gì mà cứ ép buộc tôi???
-Tao…. Không phải thứ con hoang như mày!! – Lucifer đắc thắng mỉa mai.
-Cậu nói gì?? – Khá khen thay cho chàng Angel, dù bị chọc tức đến điên lên nhưng ngữ điệu không mất đi mấy phần lịch sự.
Cô thấy cuộc khẩu chiến này có nguy cơ biến thành “ chiến tranh thế giới thứ ba” ngay trong căn phòng mới của cô, mà cứ kiểu thế này tiềm tàng sập ký túc xá là có thể đấy!!!!
“ Bum”
Bằng một cú đá không-thể-điệu-nghệ hơn , cô hất cẳng hai anh chàng ra khỏi phòng mình.
-Xong! – Cô phủi tay mỉm cười.

Từ trong nhà tắm, Triều Mỹ An bước ra.
Trên khuôn mặt đẹp là một nỗi sợ hãi đến xanh mét.

Cô đột nhiên nhớ ra. À, ban nãy mình tức quá nên….
Híc! Ông anh mà biết đc thì chắc Gi*t mình quá!!!!
Phải tìm cách giữ miệng cô gái này.

Cô bước đến nở nụ cừời tươi:
-Cậu ra rồi à???
Phần về Triều mỹ An thì đag tự hỏi, ng lúc nãy và ng này có fải là một ng không???
Nếu là thật thì rốt cuộc Mỹ An hoa mắt hay sao?????????????

Cô nở nụ cười tựa thiên thần nhưng nếu người nào thật tinh ý thì sẽ nhận ra cô lúc đó hệt như Dracula phiên bản nữ.
Triều Mỹ An lắc đầu xua đi hình ảnh ghê rợn của cô lúc ở phòng tắm và cho rằng mình nhìn nhầm.
Trong khi đó 2 vị mỹ nam đang “tuyên chiến” với nhau….

Cậu nói khẽ:
-Cút khỏi đây đi!!! Mày không phải cố gắng tán tỉnh con nhỏ đó!!
Angel cười ranh mãnh :

-Tại sao???
-Vì tao không yêu nó đâu!!
-Không yêu sao mày phải bảo vệ nó?

Cậu lạnh lùng thở hắt một tiếng, ngữ điệu như làm đông cứng cảnh vật:
-Có những thứ không phải yêu mà là có giá trị lợi dụng.

Nói xong cậu cười một tiếng cụt ngủn quay gót bỏ đi.
Angel tự gằn mình nói:

-Tao không cần biết mày có yêu nó hay không, chỉ cần cái gì liên quan đến mày tao sẽ chiếm bằng đc!!!!!!!!
……
Cô nở nụ cười tươi:
-Tối nay mình mời cậu ăn cơm nhé!!!
Triều Mỹ An gật đầu e dè.
Cô lôi ngay đi.

Trên đường cô liến thoắng:
-Cậu có thích ăn kim chi k????
-Ơ….
-Mình biết một nhà hàng kim chi ngon lắm. Ăn không???
-Ơ… mình ..- Triều Mỹ An tiếp tục lơ tơ mơ như bò đeo nơ ấp úng chưa kịp trả lời thì lại bị cô xềnh xệch lôi đi đến nhà hàng.
Nhìn bát cơm kim chi đỏ loè, Triều Mỹ An thầm nghĩ: “ hu hu!!!!! Có ai cứu nạn chúng sinh không???? Tôi không ăn đc món cay mà!!!! Đỏ lè đỏ loẹt thế này chưa ăn cũng biết cay thế nào rồi!!!!!! “
Đấy! Món ăn cay chảy nc mắt như thế mà Mun cứ chúi mũi, ăn liên tục không có dấu hiệu ngừng nghỉ hay bị cay khiến Mỹ An trố mắt thán phục hay nói đúng hơn là xem cô như quái vật ngoài hành tinh!!!!!

Cô ngửng mặt lên, khuôn miệng cô đã có dấu hiệu ửng đỏ nhưng điều đó lại càng làm cô trông xinh xắn hơn. Cô nhồm nhoàm hỏi:
-Nhìn chi vậy????
-Ơ… Không…. Không có gì.
-Ăn đi chứ???? – Cô nuốt “ực” một cái rồi hỏi tiếp.

Triều Mỹ An lúng túng:
-Mình… mình….

Rất tiếc, những câu nói lấp lửng lại khiến cô bực bội, hax, cô hít một hơi hỏi:

-Cậu làm sao???
-Mình… Mình không ăn đc đồ cay.

-CÁI GÌ???? – Cô thiếu điều muốn làm rung rinh tất cả cửa kính.
-Ừhm……

-Sao không nói hả???
-Mình….
Cô nuốt thêm một miếng kim chi lớn nữa rồi vội vàng và loa qua lấy khăn giấy chùi chùi thật mạnh rồi gọi lớn:
-Tính tiền!!!!!!!!!!!!!!
Một cô hầu bàn chạy ra hơi nhăn mặt:
-Dạ…. là 500k ạ!!

Cô đứng bật dậy:
-Nói gì hả????

-Sao?? – Cô hầu bàn ấy hơi ngạc nhiên hỏi lại.

-Thì chừng này mà cô bảo 500k ????? – Cô lên giọng.
Cô hầu bàn hơi khẩy nhếch môi cười:

-Xin lỗi quý khách, nhưng đúng là 500 k ạ. Hay…. Là….
-Hay là cái gì???

-Hay là quý khách không đủ tiền ạ????
Cô đinh giơ tay lên thì Triều Mỹ An ngăn lại, Mỹ An đưa 500k cho cô hầu bàn, và lần đầu tiên Đông Thy nhìn thấy khuôn mặt Triều Mỹ An hả hê, xen lẫn mỉa mai khi đưa tờ tiền ấy…..
……

Khi vừa ra khỏi quán ăn, cô lập tức giang tay tát một cú mạnh vào khuôn mặt Triều Mỹ An khiến mặt cô ấy lệch hẳn một bên.
Triều Mỹ An đưa đôi mắt ai oán đã lưng tròng nc mắt nhìn cô.
Cô trừng trừng mắt:

-Tôi không cần cậu thương hại gì cả!!!! Có thể nhà cậu giàu có tới mức phung phí nhưng nhất thiết phải biểu lộ trc mặt tôi sao??? Cậu là GF của anh trai tôi nhưng tôi chưa bao giờ cần đến cậu giúp đỡ- Cô nuốt nước mắt tiếp tục nói làm sao cho câu văn trở nên chua chát hết mức_ Vì vậy nếu như còn một lần nào nữa cậu giở cái lòng thg hại trẻ con ấy ra thì tôi không bao giờ tha thứ cho cậu đâu!!

Triều Mỹ An quệt nc mắt cúi gằm mặt:
-Xin lỗi!! Nhưng tại đó là người ghét mình nhất….. nên cậu ta mới khó dễ cậu…
Cô tuy không hiểu Triều Mỹ An có ý gì nhưng cứ cho đó là một lời tạ lỗi đi.

……
Cậu gác chân lên chiếc bàn cẩm thạch.

Miệng câu khẽ nở một nụ cười khó chịu: “ Mày cứ làm những mày muốn đi, kể như 3 năm trc mày đã ςướק mất thứ tốt nhất của tao rồi. Tao bây giờ chả còn gì để mày cố gắng nữa đâu!!!!!!!!!!!!!!! Tao hận mày, Doãn Hạ Âu!!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc