Cô cần tiền, còn tôi cần cô. OK? - Chương 07

Tác giả: Song nhi_09

Là súng .
Cô ngơ ngác nhìn ba:

-Nhà mình tàng trữ vật kấm hồi nào mà con không biết vậy?
Prince và ba chỉ cười2.

Cô ngầm hiểu ra. Prince ka ka lại “giao dịch đen” với bọn Gangster chứ gì???
Cô thở dài:

-Liệu em dùng thứ này có bị bóc lịch trong tù không nhỉ??
Prince nói:

-Đời nào.
Cô muốn bật cười nhưng rồi nhịn đi và thầm nghĩ: “ Hô hô, anh trai à, anh vừa nạp đạn bạc tiêu diệt anh bạn của anh đấy! Hô hô hô”
………….
Ngày chủ nhật, khoảng 7h sáng cậu đã gọi inh ỏi dưới nhà khiến cô bất đắc vạn dĩ nhảy xuống mà chỉ muốn đập nát cậu ra.
-Đừng có gọi giật! Tôi chưa ૮ɦếƭ đâu! – Cô nói nhỏ, mắt lim dim, miệng tiếp tục hút hộp sữa.

Cậu nhăn mặt gắt:

-Nếu cô không nhanh lên thì tôi Gi*t cô đấy!
-Can you kill me??? – Cô chọc lại rồi hút rào rào hộp sữa rồi liệng vào góc nhà.

< Bẩn quá!!!>
Cô nói :

-Chờ một tý. Tôi lên thay quần áo.

Cô bước xuống trong con mắt kinh ngạc của cậu.

Áo da màu đen, quần tuyền màu như áo. Bên hông có một chỗ để súng. Và trong đó quả thật cũng có một cái súng.
Cậu thú vị đưa ánh mắt nhìn cô nhưng lại nói:

-Chả giống con gái tý nào!
Cô cự lại:
-Hứ! Kệ tôi!
…..

Leo lên cái mô tô của cậu, cô đã dần quen với cái tốc-độ vốn-không-phải-vấn- đề của cậu rồi.
Cô vẫn cảm nhận được làn gió rít ngàng bên tai, vẫn cảm nhận được mùi hương hoa đâu đây….

…..
-Chào cậu! – Người quản lý của trừong bắn cung kính, chả là ông ta cũng từng gặp vị thiếu gia quyền lực tột đỉnh này rồi!
Cô bĩu môi. Lúc gặp cô thì hách dịch ghê gớm, bây giờ thì xem kìa.
Người quản lý bỗng đổi sắc khi nhìn thấy cô:

-Này! Đã trốn học còn dám mó mặt đến đây hả??? Cái đồ không có GD kia??

Cô bặm môi, đâm ra tức giận.
Cô ôm lấy cánh tay cậu, miệng chu lên, cãi:
-Ông thôi đi! Ai vô giáo dục bao giờ? Cái đồ từ ấy thì về **** con ông đi! Đánh chó ngó nể chủ đi với! Đằng này, còn dám **** tôi! Anh xem kìa! Ông ta **** tôi!
Cậu lạnh lùng nhìn cô, chừng không hiểu.

Cô nhéo tay cậu thì thầm: “ Tôi là bạn gái anh mà!!”
Cậu gật đầu ra lệnh:

- Ông không thấy bạn gái tôi đnag khó chịu à??

Cô tán thưởng nhỏ: “ Diễn rất đạt đấy! Phát huy!!! ”
Sau một hồi nghe mắng không mất tiền, tên quản lý trường bắn cũng đã hiểu ra đôi chút. Ông ta không dám hó hé gì nữa.
…..
Cô đứng dậy, tiến đến nói:
-Bắn cách 100m hay bao nhiêu?
-100 m. – Cậu trả lưòi không đc tự tin lắm.

…..
“Đoàng”
“Đoàng”
“Đoàng”
Cô nhắm một mắt , bắn 3 phát liền.

Cô nhìn lại và nở nụ cười mãn nguyện cùng lúc nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt của cậu bên cạnh.
Cô mỉa mai hỏi:

-Đạn đâu rồi?
-Tôi không biết! – Khuôn mắt nhăn nhúm khủng hoảng của cậu thật khiến ng khác muốn bật cười.
Cô nhìn lại bia của mình thì cười to:
-Anh biết đạn của mình ở đâu k?

-Ở đâu?
-Ở bảng của tôi nè! Trật lất nè!

Cậu cãi cố:
-Tôi.. tôi có tài bắn trúng bia của… ngừoi khác mà!
-Ha ha!! Ha ha!
Cậu đỏ mặt quyết lần sau sẽ tập bắn súng. Con nhóc này làm cậu mất mặt quá!!!
Môn thi thứ nhất: Nhã Tử Đông Thy thắng!
……….
-Môn thi thứ hai là gì?? – Co hỏi với vẻ đăc thắng.

- Bóng rổ.
Cô nói lại ngay:
-Không đc. Tôi không biết chơi cũng chưa chơi bao giờ!
Cậu mặc nhiên gạt bỏ:
-Tôi cũng có biết bắn súng đâu??

-Hừ!
……….
Sân bóng rổ…..
Cô nhảy lên tranh bóng với cậu nhưng lần nào cũng bị cậu dễ dnàg qua mặt.
Cậu chỉ cần nhảy lên một chút là vượt mặt cô iền rồi.
Cô thâm nghĩ:” Cứ đà này thì thua là cái chắc! Mình phải nghĩ ra cách gì khác! Một kẻ 1m80 và một kẻ thì 1m60, chiều cao chênh lệch như thế thì nắm chắc phần bại rồi!”
Khi cậu nhảy lên, cô cũng hết sức nhảy lên, chạm đôi môi của mình vào má cậu.

Cậu đơ người ….ngã sập xuống.
Thế là cô ăn điểm!
Cậu nói vẻ như sắp điên lên:

-Cô chơi xấu!
-Luật không cấm chơi xấu, chỉ cấm người giúp thôi! –Cô đã chơi k-h-ô-n-g đ-ẹ-p còn thĩch cãi cùn.
Nhưng cô chỉ chơi xấu đc một lần, những lần khác cậu dễ dàng trnáh xa cô, bỏ lại cô với số đỉêm chung cuộc không thể thê thảm hơn : 30-2
……
“ Oẳn tù tì… Ra cái gì ra cái này!!”
乃úa- 乃úa.
…..
Giấy – Giấy
….
Kéo- 乃úa.
…..
-Hừ! Môn thi thứ ba là gì??? – Cậu hỏi.
-Ừhm. Xem nào! Lặn.

-Thật ư? – Cậu sung sướng nghĩ thầm: “ Cô thua chắc rồi!”
Cô sinh ra ở miền biển nên cũng học đc kha khá vốn liếng về bơi, lăn,….
Cậu thì đc dạy bơi từ hồi 5 tuổi ( Sax), nên ở dưới nc không thành vấn đề.
Cậu hỏi:
-Hey, bao giờ thi???
-Ừhm….. Tôi còn nhiều việc… nên để xem. Ngày kia nhé! – Cô ( giả vờ) suy tư nói với cậu.
Lucifer gật đầu:
-Thoả thuận vậy đi,
……
Ngày hôm sau, cô đc “lệnh” từ ông anh iu quái … í lộn yêu quý là phải đến ký túc xá sống dù ba cô gào lên là không đc. OK thôy! Cô không sợ chỉ là khổ anh thôy.
Cô lịch kịch kéo lê cái vali thì có một bàn tay nhấc bổng cái vali lên giúp cô. Cô quay lại mỉm cười:
-Cảm ơn.

Chàng trai đó nhìn cô lúc lâu rồi hỏi:
-Cô không nhận ra tôi à?

Cô thầm nghĩ: “ Mình gặp anh chàng mỹ nam này ở đâu mà quên à? Lý nào lại vậy!!!!!!!!! “
Cô cũng đáp lại:

-Không. Nhưng sao???
-Tôi là Doãn Hạ Âu. – Chàng trai đó nói có vẻ gì đó giận dỗi.
Cô bật cười vui vẻ:

-Làm phiền anh rồi!
Doãn Hạ Âu nói vẻ băn khoăn nhưng trêu chọc:
-Đáng nhẽ cô phải nói là “ Tôi tự làm đc” chứ??

Cô quay lại cười “ hồn nhiên”:
-Có nhân lực để tận dụng việc gì mà phải ђàภђ ђạ mình chứ?

-Ừ! Phải đấy! – Angel cười nhẹ. “Đây mới đúng là phụ nữ. “
Cô bước lên cầu thang một cáh nhẹ nhàng trong khi nhìn angel loay hoay với cái vali bự chảng của cô.

Mọi người hình như ai cũng nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ hoặc ghen tỵ.
Cô chép miệng:

-Anh nổi tiếng ở đây à??
-ơ… Có chút chút. – Angel trả lời mặc dù trong lòng thì gào: “ Tôi là người cực kỳ nổi tiếng ở đây đấy!!!!!!!!!!!!!!”
Cô cười khẽ:
-Khì…! Lại người nổi tiếng!

-Lại ư?
….
Trong lúc cô đang cười nói với Angel thì cậu từ đằng xa bc lại.

Đôi mắt cậu đột nhiên nảy lửa. Một cái gì đó khó chịu nhen nhóm mạnh mẽ trong cậu.
Cậu ghét angel…. Tại sao luôn là như thế???
—Hết chap 8.1—-
Sr bà con! Không phải tg lười mà là tg bận. Thành thật sr. Đừng bỏ tg nha??

Đừng tiếc chút time mà cmt cho tg với nhé!
Cậu không cần bước đến đó nữa mà lập tức quay về lòng bừng bừng giận dữ.

Không phải vì cậu thích cô mà vì trước nay cậu và cái tên họ Doãn ấy có mối liên hệ kinh tởm, là kẻ thù truyền kiếp.
Ấy là nói vậy chứ hễ gặp mặt là 2 người tỏ ra niềm nở.

Doãn Hạ Âu giỏi kịch thì cậu nhẽ nào lại phải tỏ ra nhỏ nhen với hắn?????
……
Angel nói với cô:

-Này, cô có thể thản nhiên bỏ mặc ân nhân (?!) của cô mà đi thảnh thơi thế à???
Đông Thy cười tươi trưng cái mặt vô ( số) tội ra:
-Đó là tại anh nhận giúp tôi chứ tôi ép anh à????? Bây giờ nếu muốn, anh có thể đặt vali xuống và CÚT!
Angel vội vàng cầu hoà:
-Đâu có. Tôi đã nhận giúp cô mà.

Đông Thy không thèm giữ kẽ nữa, hời, đằng nào cũng lộ bản chất “ chị Hai” ra rồi. (tg: Lộ gì, angel anh í biết lâu oy chị ạ)
-Thế thì ngậm miệng lại và nhanh lên.- Cô nói.

- Zét Xờ-ma-đam!!
Cô lắc đầu nghiêng người. Sao lại thấy có cái gì đó trong giọng anh ta cứ như là thích thú, sự thích thú của một người thương buôn đang “xem hàng” vậy!!!
Xời! Chắc cô nghĩ nhiều rồi!!
…..

Trên phòng ký túc xá nữ…
-Đặt xuống đây đi!!! – Cô ra lệnh (?!)
Angel đặt vali của cô xuống, ngạc nhiên hỏi:
-Ở ký túc xá mà cô đc dùng phòng đôi ư??

-Không biết!
Bỗng từ trong nhà tắm một người con gái bước ra, hoảng khi nhìn thấy angel, cô ấy hét lên:
-Á!!!!!!!!! Sao lại có con trai trong ký túc xá nữ hả???????????
Cô nhìn người con gái ấy, chỉ quấn độc một cái khăn tắm, khuôn mặt này…. Triều Mỹ An.

Cô bực bội đẩy Triều Mỹ An vào nhà tắm trở lại…..
-Trời ơi! – Cô khẽ gào lên, âm sắc còn rất nhỏ nhưng đã biểu hiện sự không vui.
-Sao cậu lại thế? Sao cậu cho con trai vào phòng??

-Mày… – Cô định tuôn ra một tràng với ngôn từ thô tục, những thứ ấy đã trào lên miệng cô nhưng rồi cô kiềm chế: “ Dù sao cũng là chị dâu tương lai, nhịn! nhịn! Bình tĩnh”, cô vuốt иgự¢ rồi nói tiếp – Sao cậu lại cổ hủ như thế?? Đây là thế kỷ XXI oy!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc