Khương Từ đã nhìn thấy các thủ đoạn marketing của Lý Diệp Na trên chính bản thân mình, hơn nữa kể từ khi Trần Bội Bội bị đào chuyện xấu, cô ta đơn giản đi đến cùng, vứt bỏ hình tượng ngây thơ trước đây, dưới sự tuyên truyền của người đại diện mới, mức độ nổi tiếng thậm chí càng cao hơn.
Triển Tín Giai nói qua điện thoại: “Bạn học Khương Từ, lúc trước Đào Tiệp tìm tôi nói chuyện này, nói Trần tiểu thư và Sơ Chi Nhiên có mối quan hệ đồng học không tồi, nguyện ý giúp chúng ta lăng xê, tôi thấy hiện tại cô ấy đang rất nổi tiếng, không nghĩ nhiều liền đồng ý.”
Trước cái gật đầu này, công ty đại diện của Trần Bội Bội lập tức bắt đầu marketing, nhanh chóng gây chú ý, dập tắt các đề tài nóng liên quan đến Sơ Chi Nhiên.
Khương Từ chính là anh: “Lúc trước cô ta đề nghị đóng nữ chính không lương những vẫn bị chúng ta từ chối, bây giờ cô ta còn nguyện ý làm gái đ*** miễn phí cho chúng ta sao? Triển đạo, bạn học Triển, cậu không sợ đến lúc đó nữ chính là một người khác, trên mạng sẽ bùng nổ sao?” Nghĩ lại sẽ biết.
Chỉ cần phòng vé bán chạy, Lý Diệp Na mời một đám thuỷ quân đến nói chuyện Trần Bội Bội chuyên tâm phục vụ diễn xuất, đồng thời thuận thế bôi đen nữ chính mới ra mắt, rồi không biết đến lúc đó ai cọ ai.
Triển Tín Giai ngày thường tâm tư kín đáo, nhưng việc này từ miệng Đào Tiệp nói ra, trong lòng cũng không đề phòng như vậy.
Anh dùng lòng bàn tay sờ cái ót, hỏi Khương Từ: “Chuyện đã lên men, tôi đi hỏi Đào Tiệp?”
Khương Từ không trách Triển Tín Giai, chuyện này nố ra chỉ muốn đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra, để tránh đến lúc đó gặp rắc rối chân tay mới luống cuống nghĩ cách đi xã giao.
Cô hít sâu một hơi bình tĩnh cảm xúc, không muốn doạ đứa nhỏ trong bụng sợ hãi, nói với đầu dây bên kia: “Đào Tiệp rõ ràng cùng một phe với Trần Bội Bội, cậu hỏi cũng chỉ nói trường hợp này với cậu.
Trước cứ để lão Trương bên bộ phận marketing kiểm sát lĩnh vực này, đừng đem lửa đốt đến người Hàm Hàm.”
Cô suy xét đến chuyện Trần Bội Bội muốn giành được sự yêu mến của khán giả nhất định phải hạ gục một người nào đó rồi giẫm lên thi thể của người đóm
Nhắc đến Đường Hàm Hàm càng khiến Triển Tín Giai chú ý hơn, anh đưa ra bảo đảm: “Cậu yên tâm.”
Khương Từ lại nói thêm một chút rồi cúp máy.
Trên màn hình điện thoại còn dừng trên trang Weibo, hot search đầu tiên là tên Trần Bội Bội, Triển Tín Giai đã bỏ rất nhiều công sức quảng bá phim nhưng đều bị người khác mượn, đây cũng có thể coi là sự hợp tác đôi bên cùng có lợi nhưng bấn đề này nảy sinh khi Khương Từ cố tình dùng sự chú ý để quảng bá cho Đường Hàm Hàm ra mắt, tất nhiên không để Trần Bội Bội dẫm lên đầu mình.
Cô quá hiểu thủ đoạn lăng xê của Lý Diệp Na, ở cùng thuyền mới có thể mừng rỡ nhẹ nhàng, một khi đối địch với cô ta thì quả là một chuyện đau đầu.
Khương Từ cất điện thoại, vừa quay đầu lại không ngờ lại nhìn thấy người đàn ông đã đứng sau lưng mình rất lâu.
Không biết Phó Thời Lễ đến đây từ lúc nào, nhìn dáng vẻ dường như đã nghe được một lúc.
Khóe môi Khương Từ mím chặt.
Giọng nói của người đàn ông chứa đầy cảm xúc ôn hòa: “Ai chọc ngươi?” “Không có.” Khương Từ rất ít mang cảm xúc tiêu cực trong công việc đưa ra trước mặt anh, trên khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười, chỉ đơn giản không đề cập bất kì chuyện gì, đi đến, duỗi tay nắm lấy bàn tay to của người đàn ông: “Anh xong rồi sao, em đói.”
Thư ký Mạnh đã mang cơm trưa đến nói đều là khẩu vị quen thuộc của Phó Thời Lễ.
Khương Từ nhìn, bữa ăn này cũng hợp khẩu vị cô.
Một phần cơm hiện tại đã không đủ để cô ăn, Phó Thời Lễ còn đưa nửa phần cơm của mình cho cô, đáy mắt nhiễm chút ý cười: “Phần của con cũng cho em.”
Khương Từ không thể cúi xuống ăn, ăn cái gì cũng là anh dùng đũa để vào bát, tuy rằng rất ghét bỏ bản thân ăn nhiều như vậy nhưng lại không thể kìm được cảm giác đói, tức giận nói: “Tất cả đều cho con ăn.”
Trước khi mang thai cô ăn nhiều nhất cũng chỉ nửa bát, đến 3 tháng cuối thai kì cô đã ăn hai bát cơm.
Bây giờ cảm thấy còn ăn nhiều hơn Phó Thời Lễ, điều này khiến thai phụ như Khương Từ cảm thấy rất phiền muộn.
“Lại không thấy em thêm lớp thịt nào.” Một câu này của Phó Thời Lễ khiến lòng cô dễ chịu hơn.
Anh ưu nhã gắp một miếng thịt gà vào bát cô, vẻ mặt bình thản: “Ăn thêm đi.”
Khương Từ cúi đầu nhìn chằm chằm thịt gà, nuốt nước miếng, giữa ăn và không ăn, lại dưới sự khuyến khích của Phó Thời Lễ, nhất thời đem hai chữ dáng người vứt ra sau đầu.
Ăn uống no say xong, ở lại văn phòng cả một buổi chiều.
Chờ Phó Thời Lễ tan tầm, đưa cô về nhà.
Khương Từ không muốn bị coi như một con khỉ, vì vậy cô đã bảo anh đi muộn 20 phút.
Chờ hầu hết nhân viên công ty tan tầm, cô đi theo Phó Thời Lễ vào thang máy xuống bãi đỗ xe, dọc theo đường đi, ᴆụng phải một số giám đốc điều hành của công ty tươi cười chào hỏi.
“Anh chưa bao giờ đưa phụ nữ đến công ty sao?” Lời nói của cô khiến Phó Thời Lễ phải liếc mắt qua.
Đôi mắt Khương Từ rất thẳng thắn, hỏi anh: “Nếu không, các nữ nhân viên của anh làm sao kích động như vậy?”
Một buổi trưa cô chỉ cần ra khỏi văn phòng, đều có thể cảm thấy vô số ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mình, nga, còn hoa si cười với Phó Thời Lễ.
Phó Thời Lễ bất ngờ đối mặt với vợ mình tra hỏi, khởi động xe trước, ngữ điệu bình tĩnh nói: “Có thể họ chưa thấy anh mang thai phụ tới công ty.” “Vậy trước kia anh đã đưa người phụ nữ nào tới?”
Phó Thời Lễ nhìn thấu tâm tư cô, tầm mắt nhìn qua: “Nếu em tò mò, thì là những người phụ nữ đến công ty hợp tác, nếu em ghen anh sẽ tổ chức một cuộc họp nhân viên nữ để em hỏi?”
Khương Từ mới không hung hãn đến mức đi hỏi nhân viên của anh.
Một lát sau, giọng nói lại vang lên: “Nữ thư ký của anh thật xinh đẹp.” “Ý em là người nào?” Phó Thời Lễ nhanh chóng trả lời.
Thái độ kia giống như các nữ thư ký trong văn phòng anh đều như nhau, chỉ nhận người, không nhận mặt.
Khương Từ cũng không biết tính khí của phụ nữ mang thai khó hiểu đến như vậy, dù sao cũng hài lòng, một bên sờ bụng, một bên cười cười nói: “Nga, em cảm thấy ai cũng khá xinh đẹp.”
“Em càng xinh đẹp.”
“Phó tổng, chú ý giáo dục trước khi sinh.”
*
Khương Từ đến công ty một lần, không đi nữa.
Bụng bầu càng lớn, cô càng hạn chế ra ngoài, chỉ có thể ở nhà dưỡng thai.
Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã đến ngày phim được công chiếu.
Vốn dĩ nhiệt độ tuyên truyền đã biến mất lại một lần nữa được hâm nóng.
Triển Tín Giai còn nhờ một người bạn học cũ có quan hệ không tồi trong giới đạo diễn giúp tuyên truyền, có thể nói là rất mạnh.
Càng đến gần ngày, Khương Từ càng khẩn trương.
So với chuyện sinh con cô còn khẩn trương hơn.
Không thể cùng đoàn phim công khai tham dự hoạt động tuyên truyền, tối qua cô mới vừa nhờ Phó Thời Lễ quay một video ngắn, chỉ quay phần trên иgự¢, che bụng to lại.
Vì để tóc xoã nên gương mặt cô tinh xảo, nhỏ nhắn hơn hoàn toàn không nhìn ra cô là một thai phụ sắp đến ngày dự sinh.
Vào ngày công chiếu, từ sáng sớm Khương Từ đã không ngồi yên ở nhà.
Triển Tín Giai lại không dám thường xuyên gọi điện tới kích thích cảm xúc của thai phụ, 10 giờ sáng gọi một cuộc điện thoại tới nói doanh thu phòng bán vé khá tốt, danh tiếng phản ánh trên mạng cũng không tồi, sau đó lại không gọi lại nữa.
Nhưng Khương Từ lại nhận được tin nhắn chúc mừng từ nhiều người trong giới.
Trong đó bao gồm nhóm nhân viên trong công ty mẹ, thậm chí người đại diện còn nói: “Sau khi công chiếu, hôm nay chị Nghi còn mua 20 vé miễn phí cho chúng tôi, Tiểu Từ, chờ mong doanh thu phòng bán vé của cô.” Mắt Khương Từ hơi nóng, cô cũng gọi cho mẹ mình một cuộc điện thoại.
Từ Uyển Nghi chưa bao giờ xem trọng chuyện cô xuất đầu lộ diện quay phim, nhưng lần này lại tiêu tiền đặt vé, tuy không nói gì với cô nhưng đáy lòng Khương Từ biết rất rõ mẹ cô đang phía sau lưng ủng hộ cô.
Vì tính cách của mình, Từ Uyển Nghi không bao giờ nói lời hay: ”Mẹ thấy tổng đạo diễn bộ phim này của con là một thiên tài.
Con là một phó đạo diễn nên học hỏi từ cậu ta, đừng nghĩ phim có doanh thu cao mà quên điều này.”
Khương Từ nghe xong cũng không tức giận, ngược lại cười nói: “Mẹ nói rất đúng.”
Bộ phim này là công sức chung của cô và Triển Tín Giai, không phải chỉ có công lao của một người mới có thể đạt được thành tích như vậy.
Một con
đường dài trên cương vị đạo diễn cần phải nỗ lực học hỏi và cầu tiến, không có gì kiêu ngạo.
Từ Uyển Nghi lại hỏi cô: “Buổi ra mắt con ở nhà không đi xem?” Khương Từ nói: “Con đợi Phó Thời Lễ tan làm, anh ấy sẽ đi cùng con.” Con gái có chồng đi cùng, Từ Uyển Nghi cũng không nói chuyện nữa.
Sau khi bộ phim công chiếu, cái tên Đường Hàm Hàm cũng được khán giả biết đến, cô là người mới, thân thế và lai lịch bí ẩn, chưa được tiết lộ, vừa ra mắt đã đóng vai nữ chính có doanh thu phòng bán vé cao còn đối diễn với nam minh tinh lưu lượng Sơ Chi Nhiên.
Loại đãi ngộ như vậy khó mà có được.
Đường Hàm Hàm vì vậy còn gọi một cuộc điện thoại, giọng nói kích động: “Chị dâu, em có phải sắp nổi tiếng không?”
Khương Từ lúc này đang ngồi trước bàn trang điểm, cô chuẩn bị ra ngoài xem phim, một ngày quan trọng như vậy phải trang điểm kĩ, chọn đi chọn lại mới nhớ mình phải mặc đồ thai phụ, trang điểm cũng không có khả năng giống thiếu nữ nên đặt lại phấn son lên bàn, nói với Đường Hàm Hàm: “Sau khi bộ phim kết thúc, lập tức sẽ có công ty quản lý chủ động tới ký hợp đồng với em, đến lúc đó em phải chọn một công ty tốt, đừng để bị lừa, biết không.”
Đường Hàm Hàm ở đầu dây bên kia gật đầu trả lời: “Chị dâu, Triển Tín Giai nói tối nay đoàn phim cùng nhau xem buổi chiếu đầu, chị không đi sao?”
Khương Từ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, tính thời gian Phó Thời Lễ cũng sắp về.
Cô khẽ cười nói: “Đi với anh họ em.”
“Ồ ồ!”Đường Hàm Hàm ở bên kia cũng đang trang điểm, một bên tô son một bên nhỏ giọng nói thầm: “Triển Tín Giai tuyên truyền phim cũng không gọi em, bình thường liên hoan trong đoàn phim cũng không gọi em, lần này xem buổi chiếu đầu mới nhớ đến em, em muốn trang điểm thật đẹp để sáng mắt chó anh ta.”
Khương Từ không nghe rõ cô nói gì, hai người nói chuyện một hồi rồi cúp máy.
Sau khi Phó Thời Lễ đi làm về, còn ăn cơm ở nhà cùng cô.
Sau đó 8 giờ tối mới ra cửa, lái xe đến rạp chiếu phim gần đó, khu vực này có rất nhiều các cặp đôi, họ cầm vé xếp hàng.
Khương Từ không để Phó Thời Lễ mua ở quầy mà đặt mua trên mạng hai vé trước.
Sau khi cân nhắc nhiều, cô vẫn không trang điểm, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, dưới ánh đèn đặc biệt mềm mại, cô khoác cánh tay người đàn ông xếp hàng đi vào.
Rất đông, Phó Thời Lễ che chở cô, bằng không sẽ có người ᴆụng phải, tầm mắt nhìn chằm chằm cô: “Chúng ta ngồi ở đâu?”
Anh không rành rạp chiếu phim lắm nên chỉ có thể hỏi cô.
Ngón tay Khương Từ cầm tấm vé, chỉ vào ghế trong góc của hàng thứ mười hai.
Cô cố ý chọn phía sau, không muốn thu hút sự chú ý của người khác.
Phó Thời Lễ đỡ cô ngồi xuống, cũng may ánh đèn mờ, mọi người đều đặt lực chú ý trên màn hình lớn, không có ai chú ý thai phụ và chồng cô ấy đang ngồi trong góc.
Bộ phim bắt đầu, toàn bộ quá trình Khương Từ xem rất nghiêm túc, lúc này cô không tìm được từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng của mình, nhưng những giọt nước mắt từ khóe mắt cô có thể thấy được cô đang rất kích động.
Lực chú ý của Phó Thời Lễ đối với cô nhiều hơn, cánh tay rất thân mật ôm cô, giọng điệu trầm thấp, nói giỡn: “Bà xã, em phải kiềm chế cảm xúc của mình, ngàn vạn lần đừng sinh con tronh rạp chiếu phim.”
(Đoán xem :>)
Anh không nói gì thì không sao, vừa dứt lời không lâu, Khương Từ đột nhiên cảm thấy bụng đau nhói.
Đôi mắt cô hơi trợn to đối diện với ánh mắt của Phó Thời Lễ, ngón tay trắng nõn cuống quít nắm lấy cổ tay anh, bụng càng ngày càng đau, hô hấp dồn dập: “Xong rồi xong rồi, khẳng định lời anh nói đã bị con nghe thấy.”.