Trước khi gả vào Phó gia, Kiều Doãn Yên là một bạch phú mỹ chính hiệu, ba cô xuất thân doanh nhân, mẹ cô xuất thân từ dòng dõi thư hương, dưới hào quang của ba mẹ cô cũng dựa vào chính mình sang Mỹ du học, đạt học vị tiến sĩ, có vòng xã giao và công ty riêng, bất luận bề ngoài hay cuộc sống cũng không tầm thường.
Năm đó khi Phó gia và Kiều gia thương lượng hôn sự, cô không hề hạ thấp bản thân đi đón ý hùa theo Phó Thời Lễ.
Trong mắt Kiều Doãn Yên cô và Phó Thời Lễ môn đăng hộ đối, giá trị con người cũng phù hợp.
Nếu cô không chờ, cũng không đến lượt Khương Từ bước vào Phó gia.
Tối nay từ cửa Phó gia đi ra, Kiều Doãn Yên nhìn thấy Khương Từ ôm bụng to đứng cạnh Phó Thời Lễ, tâm tình có chút bực bội, cũng không lái xe về nhà, mà gọi một người bạn thân thiết tìm một phòng bao riêng uống rượu.
Sau khi lấy rượu, người phục vụ đóng cửa phòng lại.
Ở đây không có người khác, Trác Dao và Kiều Doãn Yên đã quen nhau tám chín năm, rất dễ dàng có thể biết được tâm tư cô lúc này, ngón tay với móng tay tinh xảo cầm chén rượu lắc nhẹ, uống một ngụm rượu, chậm rãi nói: “Vị hôn phu trước kia của cậu, vốn dĩ được Phó gia dốc lòng bồi dưỡng, địa vị ở Phó gia khẳng định không tầm thường.
Doãn Yên, lúc trước khi cậu chọn em trai anh ta, mình ở nước ngoài đã nói với cậu chắc chắn một ngày nào đó trong lòng cậu sẽ không thoải mái.”
Kiều Doãn Yên uống một ngụm rượu, không có tâm tư thưởng thức hương vị trong đó.
иgự¢ cô lúc này rất khó chịu, cô liếc mắt nhìn bạn mình nói: “Hôn ước của mình và Phó Thời Lễ do hai gia đình lập ra, thái độ anh ấy vẫn luôn không rõ, Dao Dao, chẳng lẽ cậu muốn mình vứt bỏ tôn nghiêm quỳ gối dưới chân quần anh ấy cầu xin anh ấy lấy mình?”
Kiều Doãn Yên tự nhận bản thân xuất thân hào môn, sự cao quý trong xương cốt không ai bằng.
Làm sao lại có thể chủ động bức hôn?
Cô ở tước mặt bạn tốt nhiều năm cũng không giả vờ bất cứ điều gì, thẳng thắn nói: “Dù mình thích Phó Thời Lễ nhưng Kiều Doãn Yên mình không phải chỉ có một hai người đàn ông.
Dao Dao, chính là anh ấy lại tìm con gái của một con hát thay thế vị trí của mình, đây tính là gì?”
Trác Dao nói: “Nếu anh ấy cưới một người vợ môn đăng hộ đối, cậu có thể vừa lòng sao?”
Lời nói của Kiều Doãn Yên nghẹn lại vài giây.
Rất rõ ràng, dù Phó Thời Lễ có cưới một thiên kim tiểu thư giàu có, quyền thế, trong lòng cô vẫn không thoải mái.
Nhưng Kiều Doãn Yên không thể không biện giải cho bản thân: “Cậu biết Hứa Như Mật không? Mình đã ngầm tiếp xúc hai lần, thẳng thắn không dã tâm gì, lúc trước mẹ chồng mình nhìn trúng vị tiểu thư Hứa gia này còn bắt Thời Lễ xem mắt với cô ấy, ai biết Khương Từ mang thai trước, mẹ chồng mình lập tức đẩy Hứa gia sang một bên.”
Lời này, đơn giản muốn nói nếu Phó Thời Lễ kết hôn với tiểu thư Hứa gia, cô khẳng định sẽ sống hoà thuận với cô ấy.
Trác Dao dùng vài từ đơn giản, phân tích nói: “Nghe cậu nói như vậy, vị chị dâu kia của cậu thủ đoạn thật cao siêu.”
Vác bụng lớn vào cửa còn vẫn được lòng mẹ chồng Kiều Doãn Yên.
Kiều Doãn Yên uống rượu càng ngày càng buồn, bắt đầu có chút men say, nhếch mép chế nhạo: “Phụ nữ bây giờ, nói trắng ra là một ít axit uric bị hỏng, thoạt nhìn ai cũng lớn lên giống nhau, người phụ nữ Phó Thời Lễ lấy là gì? Một người phụ nữ 28 tuổi, chẳng lẽ chuyện giường chiếu lại hơn những người phụ nữ khác?”
(*) Axit uric là một hợp chất dị vòng của cácbon, nitơ, ôxi, và hyđrô với công thức C₅H₄N₄O₃.
Nó tạo thành các ion và muối được gọi là urat và axit urat như amoni acid urate.
Axit uric được tạo thành trong cơ thể do quá trình thoái giáng các nhân purin.
“Mua siêu xe đi tám năm, mười năm cũng sẽ hỏng, nếu đã bỏ tiền mua siêu xe mà có thể tìm được một người phục vụ hầu hạ thoải mái, số tiền này khẳng định đáng giá.” Trác Dao chấm điểm cho cô, nói rất thực tế.
Theo ý kiến của cô, việc trong lòng Kiều Doãn Yên cảm thấy mất cân bằng là điều bình thường.
Lúc trước khi Phó gia và Kiều gia tuyên bố hôn sự, nhiều người trong giới ghen tị ngầm chê bai Kiều Doãn Yên một phen.
Mặt vị hôn phu của cô xuất hiện rất nhiều trên các tạp chí tài chính, cùng người đàn ông tài giỏi này kết hôn, làm vợ chỉ sợ mỗi ngày đều cảm thấy cởi bỏ dây lưng của anh là điều quan trọng nhất.
Trác Dao lại mở một chai rượu, khuyên cô nhìn thoáng hơn: “Cậu không muốn đen bản thân hiến dâng cho một người đàn ông có thực lực hùng hậu, nhưng rất nhiều phụ nữ khác lại muốn, Khương Từ chỉ là một trong những người phụ nữ đó.
Lúc trước cô ấy ngồi trên đùi Phó Thời Lễ một phút, sau này không cần phấn đấu mười năm, cậu còn có thể tranh đàn ông với cô ấy?”
Tranh đàn ông khẳng định là không thể.
Kể từ ngày Kiều Doãn Yên quyết định kết hôn với Phó Đình Ngạn, cô biết Phó Thời Lễ vĩnh viễn không còn liên quan đến mình.
Cũng chính bởi vì kết cục đã định, Kiều Doãn Yên mới cảm thấy không thoải mái, ở hầm rượu với Tráo Dao uống say bảy tám phần.
Đã gần mười giờ tối.
Kiều Doãn Yên say tìm một người lái thay lái xe về nhà, trán cô có chút đau, dựa lưng vào ghế ngồi, dọc theo đường đi đều trầm tư.
Khi về đến nhà, bảo mẫu đã cho con gái ngủ.
Kiều Doãn Yên ở cửa ra vào thay giày cao gót, khi liêu xiêu đi ngang qua phòng khách, ánh mắt mê ly nhìn đến người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha hút thuốc.
Trong lúc vô tình nhìn thấy, khiến cô tỉnh táo ngay lập tức.
Phó Đình Ngạn bởi vì nghề nghiệp nên hầu như anh không hút thuốc lá.
Kiều Doãn Yên chỉ thấy anh hút thuốc hai lần, lần đầu tiên là khi xác nhận quan hệ với cô, đêm đó anh ngồi một mình ở cửa, trầm mặc hút nửa bao thuốc, chờ đến trời sáng, anh trực tiếp tìm ba mình nói chuyện chịu trách nhiệm.
Lần thứ hai, là khi cô sinh Phó Ý Kiều, anh cũng ngồi một mình trong hoa viên dưới lầu bệnh viện hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cuối
cùng hút đến miệng lưỡi tê rần, không nếm được mùi vị gì, trong đầu đều nghĩ đến sự an toàn của cô và con.
Bây giờ là lần thứ ba.
Kiều Doãn Yên nhìn thấy ngón tay trắng nõn thon dài của Phó Đình Ngạn kẹp một cây thuốc lá, men say lập tức thanh tỉnh, cô đứng tại chỗ, vẻ mặt cứng đờ: “Đình Ngạn, sao anh lại hút thuốc ở đây?”
Phó Đình Ngạn ngẩng đầu nhìn qua, khuôn mặt tuấn lãng không nhìn ra thần sắc: “Em đi uống rượu với ai?”
“Trác Dao.” Kiều Doãn Yên bước về phía anh, váy trên người nhiễm đầy mùi rượu, khi ngồi vào ghế sô pha, giơ tay tự nhiên vén mái tóc dài ngang vai ra sau, lộ ra khuôn mặt tinh xảo, cười nhìn anh: “Cậu ấy lúc trước ở nước ngoài không thể tới tham dự hôn lễ của chúng ta, còn đăng video chúc phúc, anh nhớ không?”
Đầu ngón tay Phó Đình Ngạn kẹp điếu thuốc lá không có ý định dập tàn thuốc, ánh mắt dừng lại trên gò má đỏ bừng vì say rượu của người phụ nữ.
Một lúc sau, ngữ khí nói chuyện so với ngày thường nghiêm túc hơn không ít: “Anh còn nhớ rõ lúc trước em có nói giỡn muốn giới thiệu Tráo Dao cho anh trai anh.”
Đã từng có hôn ước với Phó Thời Lễ dù thế nào cũng có sự nhạy cảm.
Nếu không phải ngay từ đầu Kiều Doãn Yên không biểu lộ tâm ý với anh, Phó Đình Ngạn cũng không thể làm ra chuyện ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ một người phụ nữ.
Bây giờ nhắc lại chuyện cũ, bầu không khí có chút lạnh lẽo.
Nụ cười trên mặt Kiều Doãn Yên tắt dần, khóe mắt cô nhìn về phía điếu thuốc chưa tắt của anh, lên tiếng hỏi: “Anh ở bệnh viện đã xảy ra chuyện gì, Đình Ngạn, anh trai anh đã cưới chị dâu, bây giờ nói cái này, có phải không thích hợp không.”
Phó Đình Ngạn gắt gao nhìn chằm chằm lớp mặt nạ hoàn mỹ của cô, mặc dù có ánh đèn chói lọi, anh cũng không thể nhìn ra những biểu cảm dưới lớp ra này, nhưng rốt cuộc cô giấu biểu tình gì, trong lòng anh biết rõ, sóng gió từ đáy mắt chậm rãi nổi lên, mở miệng hỏi: “Anh hai nói hôm nay em làm trò trước mặt chị dâu, nói về xuất thân của mẹ chị ấy?”
Ban đầu trên khoé môi của Kiều Doãn Yên còn mang tươi cười nhưng giờ đã biến mất hoàn toàn.
Cô im lặng một lúc, giọng điệu chậm rãi: “Trở về liền cáo trạng rồi.”
Phó Đình Ngạn thấy cô không mở miệng phủ nhận, không tránh được sẽ đưa ra những suy đoán lung tung, không nhịn được hỏi: “Em chê cười chị dâu xuất thân không tốt nhưng cô ấy có giễu cợt em – một tiểu thư danh môn thân phận cao quý lại đi kết hôn với một đứa con ngoài giã thú không?”
“Phó Đình Ngạn!”
Lần này Kiều Doãn Yên biến sắc: “Anh có ý gì.”
Phó Đình Ngạn còn có ý gì, anh chỉ cần nghĩ đến người vợ cao cao tại thượng của mình khinh thường Khương Từ, lại không nghĩ đến thân phận anh ở Phó gia là gì, nếu tiếp tục nghĩ thêm sẽ có rất nhiều chuyện miêu tả sinh động.
Anh biết một tiểu thư danh môn như Kiều Doãn Yên, người được người khác cung phụng, kết hôn với một bác sĩ khoa phụ sản khó tránh khỏi sẽ thấy ủy khuất.
Sau khi kết hôn, anh đã đối xử tốt, chiều chuộng cô gấp bội.
Phó Đình Ngạn không nói gì, dù sao đáy lòng cũng đã có ngòi nổ, cuộc điện thoại hôm nay của Phó Thời Lễ tương đương với việc đốt lửa.
Anh thật sự dành tình cảm cho Kiều Doãn Yên, thích cô, khẳng định sẽ có tính chiếm hữu, nhíu mày thật sâu hỏi cô: “Tại sao em lại muốn nhắm vào chị dâu?”
Câu hỏi này làm Kiều Doãn Yên có chút chột dạ, hốt hoảng.
Cô sẽ không thừa nhận: “Em không nhắm vào ai cả.”
Dưới chỉ trích của Phó Đình Ngạn, từ ngữ vô cùng sắc bén: “Một người phụ nữ dựa vào țử çɥñğ buộc anh trai anh kết hôn, anh muốn em tôn trọng như thế nào, quỳ xuống dưới chân cô ấy sao?”
Kiều Doãn Yên không quỳ, Khương Từ không biết.
Nhưng, Phó Thời Lễ quỳ.
Cô ngồi trên mép giường ngâm chân, người đàn ông cao lớn quỳ một gối trước chậu nước bằng gỗ, cúi đầu, khuôn mặt tuấn mỹ, đôi bàn tay to thon dài giúp cô xoa Ϧóþ, giảm phù nề bắp chân khi mang thai.
Ban đêm, cảm xúc không tốt của Khương Từ đều tiêu tan.
Cô là một người mẹ đang mang thai, không muốn ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa con trong bụng nên không thể lúc nào cũng giận Phó Thời Lễ.
Sau khi ngâm chân, người đàn ông quấn chân cô vào khăn tắm sạch sẽ, lòng bàn tay bao phủ lên một lúc, ngẩng đầu lên nhìn cô chằm chằm: “Còn mệt không?”
Khương Từ lắc đầu, không cong eo xuống thưởng cho anh một nụ hôn được, đành phải ngồi bất động: “Sáng mai em đi khám thai, hẹn 9 rưỡi, anh có rảnh không?”
“Anh đưa em đi”.
Phó Thời Lễ không rảnh cũng phải rảnh.
Anh để Khương Từ nằm trên giường, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt một chút.
Ban đêm rất yên lặng, trong phòng toả huân hương, trong không khí thoang thoảng mùi thơm.
Mười phút sau, Phó Thời Lễ thay một bộ đồ ngủ màu xanh đậm bước ra, anh xốc chăn bông lên giường, cơ thể cao lớn áp vào sau lưng người phụ nữ, cánh tay tự nhiên ôm lấy cô.
Khương Từ còn chưa ngủ, quay đầu nhìn anh.
Người đàn ông dùng lòng bàn tay chạm vào bụng to của cô, lại chậm rãi rời đi.
“Anh phát hiện nơi này của em cũng có thịt, thật mềm.” Anh cúi đầu ghé sát tai cô, hơi thở xen lẫn hơi nóng.
Cánh ௱ôЛƓ Khương Từ bị bàn tay anh chạm vào, không được tự nhiên muốn lấy ra: “Anh đừng bắt nạt thai phụ.”
Phó Thời Lễ cũng không có khả năng làm gì quá đáng, nhiều lắm chỉ là mắc chứng nghiện, muốn sờ sờ xoa xoa người cô.
Khương Từ nằm dưới lớp chăn bông bắt đầu thấy nóng, thở hổn hển.
“Đúng rồi.”
Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói với Phó Thời Lễ: “Tháng con chào đời, phim em quay cũng bắt đầu công chiếu.”
“Em không thể ra ngoài.” Lần này ngữ khí của Phó Thời Lễ không hề thương lượng.
Anh biết rằng khi bộ phim ra mắt, đạo diễn và các diễn viên chính sẽ vội vàng đi tuyên truyền, nhưng Khương Từ đang mang thai những tháng cuối cùng, anh không thể để cô ra ngoài làm việc..