Đầu tiên Phó Thời Lễ ôm người vào vòng tay của mình, cúi đầu xuống hôn lên má cô: “Đừng thẹn thùng, chúng ta thảo luận vấn đề hôn nhân là chuyện rất bình thường, em không chuẩn bị nói cho anh biết?”
Khương Từ cảm thấy mặt mình đều nóng lên là vì hơi thở ẩm ướt của anh, trốn không thoát, đành phải nói: “Đều là người lớn, anh xem qua video người lớn chưa?”
Phó Thời Lễ không nói gì, đôi môi mỏng như có như không áp vào bên tai cô: “Đối với phương diện này em rất quan tâm?”
“Ừm.” Mặc dù rất xấu hổ, nhưng Khương Từ vẫn thú nhận: “Có một tiền bối trong khoa điện ảnh của bọn em rất hay nghiên cứu, video quy mô lớn gì đó cũng có, cứ ba ngày chị ấy lại chia sẻ tài nguyên cho chúng em một lần, anh biết đấy, những thước phim đều là tư liệu sống.”
Phó Thời Lễ mỉm cười, cố ý hôn cô: “Em chắc không, em định mang toàn bộ kinh nghiệm đều dùng trên người ann?”
Khương Từ: “……”
“Cũng đúng.” Phó Thời Lễ lại nói, còn không ngừng hôn lỗ tai cô: “Nếu em cái gì cũng không biết thì lúc trước làm sao có gan dám chơi xe chấn với anh?”
Đèn trong phòng lờ mờ, bên ngoài không có tiếng động.
Khương Từ bị anh gắt gao ôm chặt vào trong иgự¢, cảm thấy thân thể dưới lớp chăn bông thật nóng bức, xung quanh lại yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở gấp gáp không ổn định của hai người.
Còn có môi mỏng nóng bỏng hôn xuống một đường trên người cô.
Cuối cùng, thật quá sức chịu đựng.
Đầu ngón tay cô từ trong chăn bông vươn ra nắm lấy thắt lưng anh, giọng nói mang theo hơi thở gấp gáp: “Em lại không có bất kỳ kinh nghiệm thực hành nào.”
Phó Thời Lễ nhìn chằm chằm khuôn mặt kiều mị của cô, như thể nhìn thấy được mặt khác nhiệt tình của Khương Từ, so với tính bình thường chịu áp chế vì dễ đỏ mặt lại bất đồng, lại chủ động hôn anh, trong đôi mắt đen nhánh xuất hiện tia sáng hiếm hoi.
Anh vui mừng xúc động, đề phòng bước cuối cùng.
Bàn tay to mảnh khảnh thò vào trong chăn bông, giữ lấy mắt cá chân cô, lòng bàn tay xoa nặn.
“Anh sờ chân em làm gì?” Khương Từ muốn bình tĩnh lại nên tìm lời bắt chuyện.
Cô không thể tiếp tục tập trung vào việc hôn Phó Thời Lễ, phụ nữ mang thai rất nhạy cảm, bị anh lăn lộn như vậy, cô sợ đến lúc đó bản thân sẽ không nhịn được……
Phó Thời Lễ nói: “Sờ chỗ khác, sợ anh lại muốn em.” Khương Từ tức giận nha.
“Ở đây không có bệnh viện, thai phụ không thể bị kích thích.” Phó Thời Lễ không dám được một tấc lại tiến thêm một bước chạm vào cô, suy xét đến việc sợ bụng cô sẽ xảy ra chuyện.
Hai má Khương Từ đỏ lên, vươn tay đẩy người đàn ông đẩy xuống giường: “Cảm ơn anh đã quan tâm em, anh đi xuống đi.”
Phó Thời Lễ bị đuổi, nhìn bộ dáng cô đỏ mặt quấn chặt chăn, không ngừng cười nhẹ: “Làm sao vậy?”
Khương Từ nhìn anh chằm chằm, cắn răng nói: “Em sợ bụng lớn…… .”
Buổi tối 9 giờ.
Ánh sáng yếu ớt bên ngoài cũng dập tắt, Phó Thời Lễ lại đi ra ngoài lấy nước một lần nữa.
Lúc đi vào, anh cũng không vội nằm lên giường mà ϲởí áօ khoác đen trước, trên người vẫn mang theo một cỗ lạnh lẽo.
Khương Từ thúc giục anh nằm vào chăn bông.
Ở đây không có máy sưởi, cho dù đóng chặt cửa ra vào và cửa sổ, nhiệt độ trong phòng vẫn lạnh buốt như cũ.
Cô sợ anh bị cảm.
Phó Thời Lễ cười nhìn cô, ngồi xuống mép giường một lúc.
Chờ đến khi anh vén chăn nằm vào, Khương Từ liền vươn tay ôm lấy eo anh, ngăn không cho bản thân bị anh đẩy ra: “Năm mới, anh đừng sinh
bệnh.”
Cơ thể người đàn ông nhanh chóng nóng lên, anh cảm nhận được trong một phút bản thân đã không còn lạnh nữa.
Hơi thở Phó Thời Lễ rất tốt, Khương Từ nằm trong vòng tay anh cảm thấy đặc biệt an toàn, đôi mắt đen nhanh nâng lên, nói: “Em ngủ một mình thấy rất lạnh lại không dám dùng than để sưởi.”
Giọng nói của cô mang theo một tia làm nũng, lại nói chăn không ấm.
Cánh tay Phó Thời Lễ ôm chặt người phụ nữ hơn vài phần, giọng nói ôn nhu: “Nếu lạnh, ngày mai anh bảo Hàm Hàm đến ngủ cùng em?”
“Không cần làm vậy.” Khương Từ suy xét thật chu toàn: “Ban ngày em ấy đối mặt với đạo diễn đã rất căng thẳng, thật vất vả đến buổi tối mới có thể thả lỏng chính mình.
Anh lại muốn con bé ngủ với đạo diễn sao? Cô gái nhỏ sẽ thấy rất áp lực.”
Phó Thời Lễ cười nhẹ, cúi đầu hôn lên trán cô.
Khương Từ thuận thế ôm lấy đầu anh, đầu ngón tay trắng nõn nghịch mái tóc đen dài của người đàn ông.
Ngày mai là giao thừa, cô không có việc gì mà sáng sớm anh đã phải rời đi.
Điều này khiến cô mơ hồ có chút miễn cưỡng, không muốn nói ra.
Anh có thể từ xa đến đây gặp cô đã là điều không dễ dàng, nếu thời gian có thể kéo dài thêm một ngày cũng không cần cô mở miệng.
Cho nên, Khương Từ không đề cập đến chuyện này.
Biết rõ kết quả bây giờ nói ra thì chỉ có xấu hổ thôi.
Trong căn phòng thấp bé, cũ nát này, nhiệt độ cơ thể Phó Thời Lễ khiến cô cảm thấy thoải mái, đồng thời cô cũng dần thấy buồn ngủ.
Dần dần, Khương Từ nhắm mắt lại, hơi thở đều đều.
Phó Thời Lễ lại không đi vào giấc ngủ, lúc trước anh ở trên máy bay đã nghỉ ngơi hai, ba tiếng.
Sau đó, anh vẫn luôn duy trì trạng thái thanh tỉnh, đối với hoàn cảnh yêu cầu sự yên tĩnh cực cao.
Dù ở trong một căn nhà cũ nát, sơn tường bong tróc hay ở một khách sạn bình thường xa lạ cũng không có cách khiến anh nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Cũng bởi vì người phụ nữ trong vòng tay mình.
Phó Thời Lễ ôm cô, cúi đầu lặng lẽ nhìn xuống khuôn mặt đang ngủ say của cô.
Đèn trong phòng đã tắt, ánh trăng bên ngoài nhàn nhạt xuyên vào trong phòng.
Lông mi Khương Từ cong cong, bóng tối dừng trên khuôn mặt trắng nõn lúc ngủ thoạt nhìn rất ngoan.
Môi mỏng anh lặng lẽ mỉm cười, nhịn xuống xúc động muốn hôn cô.
Bất ngờ Khương Từ cho anh đã vượt xa ban đầu khiến anh phải sáng mắt.
Khi chưa tiếp xúc nhiều, cô là người lớn lên xinh đẹp nhưng tính cách lại không nổi bật mấy.
Nhưng càng tiếp xúc Phó Thời Lễ lại càng thấy cô có hương vị.
Để rồi đến độ tuổi thích hợp nhất, anh đã không mất cơ hội đầu tư tình cảm lên người Khương Từ.
Anh muốn có được cô, loại suy nghĩ này đã có từ 5 năm trước.
Ấn tượng lần đầu tiên gặp cô vẫn còn tồn tại trong tâm trí anh.
Một cô gái xinh dẹp có thân hình mảnh mai.
Ngày đó, cô mặc một chiếc váy xanh tôn lên đường cong mềm mại của thiếu nữ, khi đi đến trên môi cô mang theo một nụ cười, tay trắng nõn cầm tài liệu.
Phó Thời Lễ một thân tây trang phẳng phiu đứng trong văn phòng, một tay đút túi quần, đôi mắt lặng lẽ nhìn cô.
Liếc mắt một cái, ai ngờ liền động tâm.
Khi đó anh còn có hôn ước với Kiều Doãn Yên, anh lại là một người cuồng công việc.
Nhiều năm bận rộn công việc kinh doanh so với chỉ vài phần thích, trọng lượng quá nhẹ.
Đương nhiên, anh không có hứng thú bồi một người phụ nữ chưa thực sự trưởng thành.
Mấy năm gần đây, Phó Thời Lễ đều không có ý định muốn cưới vợ.
Anh có lại hứng thú với Khương Từ là do lần đó mẹ cô công khai tìm bạn chồng cho con gái.
Vô tình, anh nghe câu chuyện cười này từ một người bạn trong giới, điều này mới làm anh nhớ lại cô gái đã từng tìm anh đầu tư làm phim đã không thành công như những gì cô hứa.
Một khoảng khắc nhớ lại nhưng anh rất nhanh đã vứt ra sau đầu.
Phó Thời Lễ không cố tình lưu lại hình bóng của cô trong lòng, lại ở trong giấc mơ, đêm đó liền mơ thấy Khương Từ.
Cô vẫn mặc chiếc váy màu xanh nhạt đó, bị đè lên một tấm kính pha lê.
Sau lưng cô, có một bàn tay thon dài không ngừng xoa nắn cơ thể mềm mại của cô gái nhỏ, kéo cao váy lên, Ϧóþ vòng eo mềm mại, điều khiến bất kì người đàn ông nào cũng có thể khí huyết phun trào, muốn làm.
Mà anh ở trong mộng, một thân tây trang đen phẳng phiu đứng trước tấm pha lê, nhìn bộ dáng kiều mị của cô bị người đè.
Khương Từ tóc tai bù xù, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, môi đỏ khẽ mở truyền ra âm thanh, lúc nào cũng có thể khơi dậy sự tà ác trong xương cốt người đàn ông.
Trong mắt Phó Thời Lễ chỉ có cô, thị giác đạt đến hưởng thụ cực hạn.
Trước khi từ trong mộng tỉnh lại, anh cũng dần thấy rõ người đàn ông đang điên cuồng đè Khương Từ trên tấm kính pha lê.
Ngũ quan đường nét khuôn
mặt quen thuộc, làm anh sau khi tỉnh lại hô hấp đã không còn đều đặn, Ⱡồ₦g иgự¢ vẫn lên xuống kịch liệt.
Ý thức thanh tỉnh, cũng có tâm tư muốn theo đuổi cô.
Lần đó, Phó Thời Lễ đã nghe thấy Khương Từ xuất hiện trong một tiệc rượu xã giao.
Anh hành động từ trước đến nay đều rất nhanh, đêm đó đã bỏ qua một tiệc rượu quan trọng khác, trước khi tiệc rượu bên cô kết thúc đã vội vã rời đi, đuổi đến.
Phó Thời Lễ là một người đàn ông thành đạt, anh làm bất kì chuyện gì cũng đều nắm chắc phần thắng.
Mà nói đến việc theo đuổi phụ nữ anh lại không mong đợi đến chuyện hạ thấp tư thái theo đuổi cô xong lại bị từ chối.
Nhưng đến cuối cùng, cô bỏ chạy nửa ngày, không phải vẫn rơi vào tay anh sao?
4 giờ sáng, bên ngoài vang lên tiếng gà gáy.
Sắc trời vừa hửng sáng, Khương Từ muốn xoay người nhưng lại cảm thấy hơi ấm vây quanh, bụng có chút nóng, mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy người đàn ông đang ôm cô.
Phó Thời Lễ chăm chú nhìn cô ngủ, bàn tay đặt trên bụng cô không rời.
Khó trách cô cảm thấy một nguồn nhiệt không ngừng dán lên bụng mình, hóa ra là tay anh.
Khương Từ co người vào trong lòng иgự¢ người đàn ông, bàn tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn rắn chắc của anh, có chút ỷ lại, chóp mũi nhẹ nhàng dụi vào иgự¢ anh: “Anh còn chưa ngủ?”
Hai mắt Phó Thời Lễ đỏ lên, tưởng rằng cô sẽ không nhìn thấy.
Người đàn ông thấp giọng nói: “3 giờ sáng, con đã đá vào lòng bàn tay anh năm lần.”
Anh đều đếm cả.
Khương Từ cười nói: “Vậy anh có nói với con, anh là ba con không?” Lòng bàn tay ấm áp của Phó Thời Lễ duỗi đến áo ngủ dán vào bụng cô, không dám dùng sức xoa, động tác rất nhẹ nhàng: “Anh sợ sẽ đánh thức em nên không có nói chuyện với con.”
Ở lại cả đêm, vì tương tác với đứa trẻ lại phải xem xét giấc ngủ của cô.
Cái bụng trắng nõn của Khương Từ dường như có thể cảm nhận được sự ᴆụng chạm của người đàn ông.
Trong lòng mềm nhũn, cô chủ động ngẩng đầu hôn lên cằm người đàn ông: “Làm sao bây giờ, hay anh đưa em về nhà đi.”
“Thật?”
“Giả, vừa rồi nhất thời xúc động, em thu hồi.” Khương Từ sợ anh tin thật.
Phó Thời Lễ căn bản không tin lời này, rõ ràng chỉ muốn dỗ anh.
Bất quá, chỉ dùng một nụ hôn để trừng phạt nếu không khẳng định sẽ trốn không thoát.
Khương Từ bị hôn đầu tóc rối tung, không cẩn thận ᴆụng tới người anh, trong ổ chăn cảm giác chỗ nào cũng nóng, cố ý vươn tay về phía bắp đùi rắn chắc của người đàn ông, thở hổn hển nói: “Làm ấm tay.”
Phó Thời Lễ duỗi tay gõ nhẹ đầu cô một cái, môi mỏng đè lên khóe môi cô: “Tay em lên trên một chút, thứ đó, càng nóng, tay em càng ấm.”
Khương Từ với anh ở trong chăn nháo một trận, sắc trời bên ngoài cũng dần sáng.
Cô từ trong lòng иgự¢ của Phó Thời Lễ thò đầu ra, nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi anh: “Khi nào anh đi?”
“Còn sớm.”
Phó Thời Lễ không vội rời giường, lại kéo cô vào trong chăn.
Khương Từ cảm thấy một chút thời gian cũng không đủ, thời gian trôi qua thật nhanh, tình cảnh càng thêm bất đắc dĩ, trong đầu tràn đầy suy nghĩ làm thế nào để giành giật từng giây từng phút ở bên anh.
Loại cảm giác này, cô mơ hồ có chút thích thú.
Khi Phó Thời Lễ không từ chối vất vả tìm đến thôn sơn xa xôi hẻo lánh này, đáy lòng cô đã có thứ gì đó nảy mầm..