Hôm Giao thừa, Phó gia vẫn vô cùng náo nhiệt.
Đường Yến Lan đã dậy từ sáng sớm, mặc cho Tự Bảo một chiếc áo khoác đậm chất ngày Tết, trên đầu đội
một chiếc mũ hình đầu hổ, khuôn mặt đầy thịt mũm mĩm càng thêm đáng yêu.
Bà bế cháu nội vào phòng
khách tiếp đãi họ hàng đến nhà ăn cơm tất niên.
Ban ngày, Phó gia đều náo nhiệt như cũ.
Bộ phim ngày mai sẽ ra mắt, buổi sáng Khương Từ ở thư phòng 1 lúc để nghiên cứu, nói lo lắng khẳng
định nhưng cô ở nước ngoài đã trải qua không ít lần rồi nên sẽ không quá lo lắng như lần đầu.
Khi cô đi xuống cầu thang, thấy Phó Đình Ngạn cũng đến.
Không có ai đi cùng anh, khi có người hỏi, anh nói: “Kiều Doãn Yên đưa Ý Ý về nhà ngoại ăn Tết.”
Ít ai nhìn thấy một màn tưởng chừng sắp ly hôn của hai người nên nghe thấy liền bảo Kiều Doãn Yên
về nhà mẹ đẻ, cũng không có ai nghi ngờ gì.
Khương Từ và Phó Đình Ngạn nhìn nhau, rất tự nhiên mỉm
cười với anh.
Sầm Tiểu Mạn cũng đến, cô ôm con gái Phó Gia Bảo ngồi trên ghế sô pha trong phòng
khách, nhìn đứa cháu Tự Bảo khỏe mạnh, kháu khỉnh lại đưa cho cậu một bao lì xì đỏ, nhẹ giọng nói:
“Nhà cháu chỉ có một mình cháu, nhà thím có 3 đứa, xét nhiều nguyên nhân, thím nhỏ cũng lười đến
nhà cháu chiếm tiện nghi nên cho cháu một bao lì xì lớn đi.”
“Cảm ơn thím.” Tự Bảo vươn bàn tay mũm mĩm nhỏ bé ra tiếp nhận, mặt mày hớn hở.
Tết Nguyên đán cậu nhận bao lì xì đến mỏi tay, có một người họ hàng ở bên cạnh hỏi: “Cháu lên Bắc
Kinh dự tang lễ, có ai cho cháu bao lì xì không?” Tự Bảo còn nhỏ không hiểu cái gì gọi là tang lễ
nhưng cậu nghe hiểu ba chữ bao lì xì.
Rốt cuộc mấy ngày nay cậu đều thu liễm, thành thật gật đầu: ”Cháu có rất nhiều bác nha, bác cả, bác
hai,…”
Tự Bảo chỉ ngón tay út đếm: Bác cả, bác hai, bác ba, bác tư, bác năm đều là bác của cậu.
Trong nhà có cậu nhỏ tuổi nhất, bên trên còn có mấy chị họ nhỏ, nghe xong ai cũng hâm mộ cậu: “Em
có nhiều bác quá.”
“Đúng vậy.” Tự Bảo rất nghiêm túc.
Phòng khách náo nhiệt vui mừng, Khương Từ rót một cốc nước lẳng lặng đứng ở một bên nhìn mọi người
đùa giỡn.
Cô đã hòa nhập vào đại gia đình của Phó Thời Lễ, mặc dù ở bên cạnh nhìn mà không nói lời
nào, cô cũng không cảm thấy sao cả.
Sầm Tiểu Mạn ngẫu nhiên liếc mắt nhìn qua, quan hệ giữa hai người cũng không tốt lắm nhưng cũng
không đến mức bế tắc.
Khương Từ cười đáp lại, Sầm Tiểu Mạn cong môi, dời đi chỗ khác, đưa tay sờ mặt Tự Bảo.
Bảy giờ tối, biệt thự càng náo nhiệt, rực rỡ ánh đèn.
Mọi người đều ngồi cùng nhau ăn cơm tất niên, Khương Từ mặc váy màu đỏ rực rỡ, yên tĩnh ngồi bên
cạnh Phó Thời Lễ.
Bàn tay thon dài của người đàn ông đang cầm ly rượu, dưới ánh đèn thần sắc trên
khuôn mặt tuấn mỹ thong dong, bình tĩnh, ngũ quan mang theo hơi thở điềm tĩnh.
Cho dù đã 37 tuổi nhưng dường như anh bị năm tháng lãng quên.
Ngay cả Khương Từ nhìn thấy cũng có chút ghen tị, tầm mắt cô rơi vào chiếc nhẫn cưới trên ngón áp
út của anh, nghĩ đây là người đàn ông của cô, đôi môi đỏ liền chậm rãi nở nụ cười.
Tự Bảo ngồi cùng ông nội, khuôn mặt nhỏ uống sữa đến đỏ bừng, vô cùng hưng phấn.
Phó Đình Ngạn ngồi chạm ly với Phó Thời Lễ.
Khi hai anh em uống rượu, Khương Từ chủ động nhường chỗ, bế Tử Bảo rời khỏi đùi ông nội, ngồi trên
sô pha chơi đùa với bọn trẻ.
Trên bàn, Phó Đình Ngạn uống một ly rượu mạnh xuống bụng, cảm giác nóng rát làm dạ dày rất không
thoải mái.
Anh nắm tay đặt trước môi mỏng, ho khan hai tiếng: “Anh, chuyện Kiều Doãn Yên lúc trước, em xin lỗi
anh.”
Thần sắc Phó Thời Lễ không thay đổi, nói với anh: “Chị dâu em không để ý.”
Vấn đề này, chỉ cần Khương Từ không để ý thì anh cũng không để bụng.
Phó Đình Ngạn cười khổ, lại
uống một ngụm rượu.
Trong lòng có quá nhiều chuyện, cố kìm nén mà giấu giếm.
Phó Thời Lễ đổi cho anh rượu vang đỏ có nồng độ cồn thấp, chậm rãi nói: “Cậu là đàn ông, không
nhượng bộ thì mối quan hệ này vẫn luôn rơi vào tình trạng bế tắc.
Mấy ngày, mấy tháng thì không sao
nhưng một, hai năm cứ như vậy, vợ cậu chẳng lẽ muốn?”
“Anh, là cô ấy……” Nhắc tới Kiều Doãn Yên, Phó Đình Ngạn mặt mày u ám: “Cô ấy có khúc mắc, không
giải được.”
Quan hệ vợ chồng cứ căng cứng như vậy nhưng cũng chỉ muốn duy trì bề ngoài thôi.
Phó Thời Lễ chỉ điểm cho anh: “Là một người đàn ông không thể vô dụng, cô ấy không giải được thì em
giúp cô ấy giải.
Bây giờ đứa con gái cô ấy mang nặng đẻ đau là con gái em, đây là sự thật, em phải
dạy cô ấy nhìn rõ ràng thực tại.
Bây giờ em ở đây uống rượu giải sầu có ích gì, chẳng lẽ muốn
nhường cô ấy cho một người ૮ɦếƭ sao?”
Phó Đình Ngạn nghe lời anh trai nói, bàn tay to nắm chặt ly rượu, dần có chút thất thần.
Bên ngoài biệt thự vang lên một trận tiếng pháo hoa.
Tự Bảo nháy mắt trợn tròn mắt, lập tức quay đầu nhìn về phía bên ngoài, nháo muốn đi xem.
Khương Từ không ngờ đến Tết bên ngoài lại có bắn pháo hoa.
Thấy đám người Phó Thời Lễ vẫn đang uống rượu, cô cũng không đi hỏi, sau khi ôm con trai từ trên
gối xuống, Tự Bảo liền nhanh chân chạy ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưng phấn.
“Con trai, chạy chậm thôi.”
Khương Từ sợ cậu bị ngã, kết quả lời vừa nói ra hợp đúng với tình hình.
Tự Bảo bước những bước nhỏ
chạy ra ngoài cửa, chỉ lo đi xem náo nhiệt, không để ý mặt đất dưới chân, dẫm phải không khí, thân
thể nhỏ bé mặc áo bông dày ngã xuống, mặt hướng xuống đất.
Khương Từ sợ hãy vội vàng chạy đến đỡ cậu dậy: “Có sao không? Má có đau không?”
Tự Bảo dùng tay nhỏ che lấy khuôn mặt nhỏ bé của mình, cái mũ con hổ nhỏ cong queo, lắc đầu, mặc
quần áo dày nên cũng không bị đau, mơ hồ truyền đến giọng nói: “Mami con không sao, mặt cũng không
bị hỏng.” Khương Từ thấy cậu còn quan tâm đến khuôn mặt mình còn hơn cô.
Té ngã cũng không khóc, cảm thấy có chút yên tâm.
Cô cúi xuống, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lớp bụi trên người cậu nhóc, đội mũ hổ lên, kiên nhẫn dặn dò: “Cẩn
thận một chút.”
Tự Bảo ngoan ngoãn gật đầu, lúc này cũng không dám chạy nữa.
Cậu đi ra ngoài lại không thấy có cái
gì trong sân.
“A, sao không có……”
Tự Bảo rõ ràng ở trong phòng khách nghe thấy tiếng pháo hoa, kết quả đi ra lại không có gì cả.
Cậu nhóc mặt đầy thất vọng, xoay người nhìn về phía Khương Từ, biểu tình như muốn khóc: “Mami.”
Khương Từ nhìn bốn phía có vẻ rất yên tĩnh, ánh đèn chiếu sáng đêm tối, nhà mẹ cô bên cạnh đóng
cửa, không ở nhà mà đang đi nghỉ ở nước ngoài, cũng không có chỗ cho người bắn cái này.
Tự Bảo giống cái đuôi nhỏ tìm tới tìm lui, bực bội dậm chân: “Đi, đi đâu rồi.”
Tuy rằng cậu nhóc rất hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, nhưng trong xương cốt lại giống Phó Thời Lễ,
trong rất nhiều chuyện cậu sẽ thể hiện tính khí của tiểu bá vương.
Cũng giống như bây giờ, cậu muốn xem pháo hoa thì nhất định phải xem bằng được.
Không tìm thấy là không cam lòng.
Khương Từ muốn đưa cậu vào nhà ôn nhu dỗ dành: “Đi vào trước được không? Về hỏi baba con.”
”Con không muốn, mami.” Tự Bảo hai mắt đỏ hoe, vốn dĩ vui sướng chạy ra muốn xem pháo hoa lại không
thấy đâu, tức khắc không chấp nhận được hiện thực này.
Trong khi cậu nháo, Khương Từ vừa lúc thấy Phó Tinh Trình từ ngoài sân chậm rãi bước vào, tay kẹp
điếu thuốc đang cháy.
Hai người nhìn nhau một cái, anh lại nhìn cậu nhóc đang buồn bực.
“Chú nhỏ.” Tự Bảo nhìn thấy Phó Tinh Trình, giọng nói trẻ con hỏi: “Chú có thấy pháo hoa không?”
Phó Tinh Trình niết đầu mẩu thuốc lá: “Có.” “Cháu, tại sao cháu không … Không nhìn thấy.”
Phó Tinh Trình bước tới, bàn tay to xoa má bánh bao của Tự Bảo, cười nói: “Bị chú bắn xong rồi.”
“……” Tự Bảo.