Chương 8: Phân Rõ Quan HệBeta: VitquayBeijing
———
Thân hình cao lớn của Phó Thời Lễ đứng ở giữa phòng khách, những ngón tay thon dài đem nút áo sơmi cởi bỏ, vén tay áo lên lộ ra cánh tay rắn chắc, con người của anh trở nên vài phần lười biếng.
Anh thấy Khương Từ nói muốn đổi quần áo, nâng mí mắt lên, tầm mắt liền như vậy nhìn cô.
(Ko thấy Khương Từ nói lúc nào nhưng bản cv và bản raw đều viết thế nên mình cũng không biết nữa )
Ánh mắt thâm thúy, dường như có thể đem người hút vào.
Khương Từ môi đỏ nói ra những lời này, liền hối hận.
Cô chính là nhất thời nhảy vào hố do anh tạo ra, chờ nấu xong bữa ăn khuya, còn muốn đổi lại lễ phục dạ hội không phải thực phiền toái sao? Nhưng nếu nói chuyện đầu tư xong, khi trở về, mặc quần áo anh ta đi cũng không tốt a.
Cô há miệng thở dốc, muốn nói cái gì để thay đổi hoàn cảnh một chút.
“Lại đây nào.” Phó Thời Lễ đưa bàn tay to lớn thon dài ra hướng cô, giọng nói khàn khàn mỉm cười.
Cũng bởi vậy, làm bầu không khí trong phòng khách trở nên ái muội.
Khương Từ đứng cách anh ba bước, không nhúc nhích, đầu ngón tay lộ ra sự khẩn trương nắm lấy làn váy.
Phản ứng đầu tiên, chính là cảm thấy quan hệ hai người thật không minh bạch, nếu dắt tay lại càng nói không rõ.
Cô nghĩ nghĩ, vẻ không tình nguyện hiện rõ trên mặt.
Phó Thời Lễ rút tay lại, cực kỳ chính nhân quân tử, làm sáng tỏ một chút: “Quần áo ở đây không có, tôi mang em lên lầu thay quần áo.”
Khương Từ lại không phải trẻ con ba tuổi, cô vẫn nhận ra cái gì nên hay không nên, đôi mắt đen nhánh của cô chớp chớp, tìm cái lấy cớ: “Nấu một bát mì vài phút liền xong, không nhọc phiền(*) Phó tiên sinh.”
(*) nhọc: cực nhọc, phiền: phiền toái
Phó Thời Lễ đoán trước bị cự tuyệt, thần sắc anh bình tĩnh, nhắc tới một câu: “Em đêm nay xịt nước hoa.”
Thay đổi chủ đề thật nhanh!
Khương Từ ngẩn người, nói thật ra: “Đúng vậy.”
Những trường hợp tham dự quan trọng, phụ nữ thường diện trang phục lộng lẫy, đi giày cao gót, xịt nước hoa đến tham dự, đây là sự chuẩn bị không thể thiếu, chẳng lẽ đêm nay cô xịt quá nồng sao?
Đang lúc Khương Từ hoang mang, nam nhân tuấn mỹ trước mặt đã giúp cô giải đáp thắc mắc: “Em một thân nước hoa lại dính khói dầu, tôi tưởng em sẽ không thích.”
Phó Thời Lễ thân sĩ phong độ, biểu lộ bộ mặt săn sóc tỉ mỉ.
Nếu không phải người muốn ăn bữa ăn khuya là anh, rất có thể Khương Từ đã bị cảm động rồi.
Đôi mắt đen nhánh bình tĩnh của cô nhìn anh, ở trong đầu lý trí tự hỏi, cũng cảm thấy có vài phần đạo lý.
Một lát sau, Khương Từ hơi hơi cười: “Kia thực phiền toái Phó tiên sinh.”
Phó Thời Lễ cười đáp lại, ra vẻ lịch sự nói: “Khương tiểu thư, không cần khách khí.”
——–
Trên lầu.
Hai người một trước một sau đi lên lầu.
Khương Từ không đưa tay cho anh, lại nắm lấy làn váy không buông.
Ánh mắt Phó Thời Lễ lặng lẽ nhìn thấu tâm tư cô gái nhỏ, vặn môi mỏng một cái, đưa cô đến phòng thay quần áo to lớn, sang trọng.
Anh bật đèn lên, tầm mắt sáng ngời.
Khương Từ đứng ở cửa khi nhìn đến phòng thay quần áo bên trong, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm may mắn không phải mang cô đến phòng ngủ.
Ngay sau đó, cô nghe anh hỏi: “Áo sơmi hay áo ngủ?” “……” Khương Từ.
Một kẻ ngốc mới chọn áo ngủ để mặc!
Khương Từ nhìn anh nghiêm túc, cảm thấy mọi lời nói của anh đều đang ám chỉ cái gì đó, mà cô, lôi kéo môi cười cười, giả vờ như chưa phát hiện điều gì, đi đến tủ quần áo.
Một loạt áo sơmi sạch sẽ được treo theo hàng trên chiếc tủ quần áo lớn, đầu ngón tay cô sờ qua một số áo, từ bên trong lấy ra chiếc áo sơmi nam màu đen, nhìn anh nói: “Cái này đi.”
Áo ở đây vô cùng nhiều kiểu dáng, lại có nhiều màu, nhưng cô vốn không cần, liền lấy cái màu đen này.
Tầm mắt Phó Thời Lễ dừng ở làn da trắng nõn trên đầu vai cô, giọng nói có điểm ảm đạm: “Được!”
Khương Từ không muốn lấy màu trắng, chính là muốn tránh một chút, rốt cuộc mọi người đều biết phụ nữ mặc áo sơmi trắng đối với đàn ông là sự dụ hoặc vô cùng lớn.
Để tránh bối rối, cô chọn màu đen.
Kết quả, ánh mắt Phó Thời Lễ lại lộ ra thưởng thức, làm cô muốn nhét chiếc áo này vào tủ, chọn lại.
“Tôi ở dưới lầu chờ em.”
Phó Thời Lễ không để bầu không khí khó xử kéo dài quá lâu, anh xoay người ra khỏi phòng để quần áo, còn chu đáo giúp cô đóng cửa.
Khương Từ cầm áo sơmi màu đen đứng tại chỗ sửng sốt vài giây, sau đó bước tới cửa, khóa trái lại, không phải cô tiểu nhân chi tâm độ quân tử chi bụng(*).
(*) Tiểu nhân chi tâm độ quân tử chi bụng: lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử Mà là, Phó Thời Lễ căn bản không có quân tử như vậy.
—-
Ngoài cửa.
Ngay khi đôi chân dài của Phó Thời Lễ đi được một bước, liền nghe thấy tiếng khóa cửa nhẹ vang đến không chút do dự.
Anh bỗng dưng dừng lại, nghiêng đầu, ánh mắt trầm tĩnh, lặng lẽ nhắm về phía cánh cửa đang được đóng kín, làm như đang cười nhạo tâm tư của cô, môi mỏng câu ra một nụ cười không rõ.
——
Khương Từ cởi váy ra, mặc áo sơmi đen vào.
Cơ thể mảnh khảnh của cô được vải áo hoàn toàn bọc lấy, mơ hồ lộ ra những đường cong mê người, làn da rất trắng.
Bất quá vì cô gầy, nên sau khi mặc áo của Phó Thời Lễ, cả người trông thực nhỏ xinh, ống tay áo được cô xắn lên lộ ra bàn tay trắng nõn.
Cô đưa tay lên, chỉnh lại mái tóc dài ngang eo rủ sau lưng.
Đứng ở trước gương, sửa sửa áo sơmi.
Cũng may thân hình anh cao lớn, áo sơmi trực tiếp có thể làm váy cho cô mặc, cũng sẽ không bởi vì cặp bị lộ ra mà xấu hổ.
———
Khương Từ mở cửa, chậm rì rì mà đi xuống lầu.
Khi cô đi đến phòng khách, liền thấy Phó Thời Lễ đang ngồi trên ghế sofa.
Có lẽ Phó Thời Lễ nghe thấy tiếng bước chân, liền rời mắt khỏi tờ báo trước mặt, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt trầm xuống.
Khương Từ mặc áo màu đen, làm nền nổi bật làn da trắng sáng của cô, quyến rũ đàn ông phạm tội.
Chỉ là cô lại không biết điều đó, còn mỉm cười với anh, nói: “Tôi đi vào bếp, chỉ mười phút liền xong.”
Phó Thời Lễ bất động thanh sắc buông tờ báo, không lộ ra cảm xúc nào, nhìn theo bóng dáng cô đi vào phòng bếp, anh vươn bàn tay thon dài, tao nhã cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn cùng chiếc bật lửa.
Động tác thuần thục châm thuốc, mùi thuốc lá trong nháy mắt khơi lên cổ khô nóng trong lòng anh.
Phó Thời Lễ không thể tưởng tượng cười nhẹ, những ngón tay thon dài tao nhã vân vê dập tắt tàn thuốc, thanh tâm quả dục 32 năm lại dễ dàng bị cô khơi lên ham muốn.
Khương Từ nói mười phút, một giây cũng không vượt quá.
Cô là một người phụ nữ rất đúng giờ, bưng bát mì nước ra khỏi phòng bếp, đi tới.
Khi nấu món gì đó, má của Khương Từ có chút đỏ, một vài sợi tóc dính vào trán và cổ do cái nóng trong nhà bếp, thoạt nhìn không được gọn gàng, nhưng lại mang đến một vẻ quyến rũ lộn xộn.
Cô đặt bát mì lên bàn, nhìn anh, đôi mắt đen nhánh tỏa sáng: “Phó tiên sinh, mì xong rồi!”
Phó Thời Lễ dựa lưng vào ghế sofa, nhắm mắt dưỡng thần.
Bên tai nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng của cô truyền đến, anh giơ tay nhéo nhéo mi tâm, mở mắt ra: “Ân.”
Khương Từ ngồi ở sô pha đối diện, khoảng cách rất gần, có thể thấy rõ tơ máu trong mắt anh, lại nghe thấy giọng nói khàn ᴆục của anh.
Lập tức, liền hỏi: “Anh bị cảm sao?”
“Không sao.” Phó Thời Lễ không quan tâm lắm.
Ngón tay thon dài của anh cầm đũa lên, cúi đầu nếm thử.
Khương Từ khép hai cái đùi lại, an tĩnh ngồi, không tự rước lấy nhục mà hỏi anh hương vị như thế nào.
Nhưng mà, Phó Thời Lễ lại nói cho cô.
“Quá nhạt.”
Sau khi anh nếm thử một miếng, liền ghét bỏ, gạt đi.
Khương Từ không vui, nhấp môi nói: “Anh sinh bệnh không thể ăn quá mặn, như vậy vừa vặn tốt.”
Phó Thời Lễ nhấc mí mắt lên mang theo hoài nghi nhìn cô.
Khương Từ nhe răng cười: “Thật đấy!”
Phó Thời Lễ cúi đầu, lại tiếp tục ăn mì.
Phỏng chừng thực sự đói bụng nên ngay cả khi thấy ghét bỏ nhưng cũng ăn được không ít.
Khương Từ tận dụng khoảng thời gian này, chủ động nói về việc hợp tác đầu tư với anh.
So với năm năm trước, khi đó cô vừa tốt nghiệp xong, ở trước mặt anh y như một con tiểu bạch thỏ gặp sói, lôi kéo đầu tư không được, còn bị giáo huấn.
Hiện tại Khương Từ, nói đến đầu tư hợp tác cô thong dong không ít.
Cuối cùng, cô nói: “Phó tiên sinh, kịch bản phim tôi có thể qua mail cho anh, tôi đảm bảo doanh thu phòng vé sẽ gấp 10 lần số tiền anh đầu tư.”
Phó Thời Lễ vẫn đang ăn mì.
Cũng không biết nó khó ăn đến thế nào mà nửa ngày cũng chưa ăn xong.
Khương Từ ngón tay siết chặt lòng bàn tay, hơi hơi có chút nóng lên, cảm giác phòng khách không có bật điều hòa, sau một hồi nói chuyện, chiếc áo đen trên người cô đã ướt đẫm mồ hôi.
Khương Từ chờ một lúc lại kiên nhẫn nói: “Tất nhiên, nếu Phó tiên sinh không yên tâm, anh có thể tìm một chuyên gia tới đo lường tính toán.” Tiên sinh…tiên sinh…tiên sinh, dùng cái danh xưng đáng kính với Phó Thời Lễ, bà đây vì kéo đầu tư cũng hao tổn tâm huyết cực kỳ.
Phó Thời Lễ dạ dày được lấp đầy ba phần ấm áp, ngón tay sạch sẽ buông chiếc đũa xuống, mì còn dư lại một nửa.
Anh ưu nhã rút khăn giấy ra, mở miệng đáng giá: “Kỹ năng nấu nướng của em thật sự rất kém.”
“……”
Tuy là Khương Từ tính tình khá tốt, nhưng lúc này liền thấy tức cười.
Cô nguyện ý xuống bếp đã là nể mặt, anh vầy mà còn kén cá chọn canh, thật là quá phận!
Phó Thời Lễ không nói về tiền đầu tư, nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Em trả lời tôi một vấn đề, thế nào?”
“Anh liền đầu tư phim của tôi sao?” Khương Từ một phen ngây thơ.
Ý cười trên mặt anh gia tăng: “Sẽ cân nhắc.”
“……” Tư bản xấu xa!
Khương Từ có ưu điểm nhất chính là hiểu biết về bản thân.
Khi có việc cần giúp đỡ, cô tất nhiên phải hạ mình, khuôn mặt mang nụ cười dối trá: “Mời nói.”
Phó Thời Lễ trầm mặc một lúc, ngữ điệu trầm thấp: “Mẹ em công khai tìm bạn trăm năm, báo danh đã hết hạn sao?”
Phòng khách vốn có bầu không khí tốt, nháy mắt liền an tĩnh.
Khương Từ ngồi ở trên sô pha, cảm thấy da đầu tê dại, cô cơ hồ có thể tưởng tượng ra anh kế tiếp muốn nói cái gì.
Cô gượng ép cười không nổi, vẫn luôn mím môi.
Đối diện với điều này, nam nhân tuấn mỹ đáy mắt mang theo nụ cười thật sâu, rất có kiên nhẫn chờ cô nói.
Khương Từ nghĩ nghĩ, nói: “Hết rồi.” “Có chọn được ứng cử viên nào chưa?” “…… Không có.”
“Mấy ngày trước, người đàn ông cùng em dạo trung tâm thương mại là ai?” Phó Thời Lễ nhìn chằm chằm cô hỏi chuyện, giống như là chồng dò hỏi vợ.
Khương Từ nháy mắt trợn tròn, ngạc nhiên nhìn anh: “Anh như thế nào lại biết……” Nói xong, đột nhiên nhớ lại Đường Hàm Hàm là em họ của anh.
Nói cách khác, lúc ấy Phó Thời Lễ cũng có mặt?
“Anh ta là ai?”
Phó Thời Lễ hỏi lại, đánh gãy suy nghĩ của cô.
“Phó tiên sinh, đây là việc riêng của tôi.” Khương Từ ngẩn ra, nhanh chóng uyển chuyển nhắc nhở anh một cách lịch sự rằng cô cũng không cần thiết phải giải thích thân phận Trần Tư Dương cho anh.
Phó Thời Lễ nhìn cô, cô thực sự đem thân phận cùng quan hệ phân rõ ràng.
Khương Từ bị nhìn chằm chằm đến hoảng hốt lại không có chỗ nào để trốn, cô đột nhiên đứng dậy, khom lưng, vươn tay trắng nõn đặt lên bát đũa trên bàn, ngẩng đầu chuẩn bị nói: “Tôi đi rửa bát……”
Bàn tay Phó Thời Lễ to lớn, thon dài trước một bước cầm tay cô, hai nhiệt độ xa lạ chạm vào nhau, khiến tâm tư Khương Từ run rẩy, theo bản năng liền muốn thu lại bàn tay.
Dưới lòng bàn tay của anh, lực đạo hơi tăng thêm một chút cũng không để cô trốn thoát, giọng nói trầm thấp trần thuật sự thật: “Khương Từ, tôi là đang theo đuổi em!”