“Đi chưa?” Trong phòng ngủ chính, Cố Tình và Tô Hà cùng nhau dán ở ván cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Cố Tình nhìn Tô Hà, Tô Hà cũng nhìn Cố Tình. Tô Hà lắc đầu: “Không biết nữa, nhưng.. Tạ Lâu sẽ mở cửa.”
Cố Tình cắn răng: “Nó không dám.”
Tô Hà: “Không.. Không nhất định.”
Cố Tình ngẩn ngơ, chống nạnh đứng thẳng, “Đều là em trai của mẹ dạy cho nó những bản lĩnh đó.”
“Bản lĩnh gì ạ?” Tô Hà chớp mắt, trên mặt hai người đều còn dán mặt nạ, đều chỉ nhìn thấy gương mặt trăng trắng của đối phương, Cố Tình cầm một tấm thẻ, chạm vào chỗ khóa rồi nói: “Mở khóa đó.”
“Một tấm thẻ đi khắp thiên hạ, trên cơ bản khóa không khó thì nó đều có thể mở.”
Tô Hà: “……”
Khó trách ngày đó cô khóa trái thì anh cũng có thể tiến vào.
Cố Tình lấy mấy cái ghế dựa, chặn cửa lại rồi nói: “Chỉ có thể như vậy.”
Tô Hà: “……”
Được thôi.
Sau đó, Cố Tình kéo Tô Hà trở lại sô pha, hai người tiếp tục xem tạp chí, xem máy tính bảng, nói chuyện tán gẫu. Sắp đến giờ, Tô Hà và Cố Tình đều đi rửa mặt, hai người thuận tiện tắm rửa. Cố Tình có áo ngủ mới cho Tô Hà mặc, kiểu dáng cũng gần như giống nhau, giống như chị em vậy.
Khi trở ra, Cố Tình kéo Tô Hà lên giường.
Tô Hà còn hơi không được tự nhiên thì Cố Tình đã túm cô nằm xuống.
Cố Tình kéo lấy tay Tô Hà, hai người đều hơi buồn ngủ, nhắm mắt lại nói chuyện.
Trò chuyện trò chuyện thì ngủ thật rồi.
*
Đêm khuya tĩnh lặng.
Tạ Lâu ở trong phòng tắm ào ào vang lên, hai mươi phút sau, Tạ Lâu mặc áo tắm dài, chà lau tóc đi ra, lát sau tóc đã khô lại. Nhưng trên người Tạ Lâu còn mang theo ướƭ áƭ, anh ở trên giường duỗi chân dài ngồi được một lát, sau đó cúi người kéo ra ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một tấm thẻ đứng dậy ra ngoài.
Mới vừa đi ra tới đã đối diện với Tạ Tuấn đang đứng ở cửa phòng làm việc.
Hai cha con nhìn nhau một cái, cùng đi về phòng ngủ chính.
Tạ Lâu trầm giọng nói: “Chìa khóa.”
Tạ Tuấn lấy chìa khóa ra.
Tạ Lâu vừa định nhận lấy thì Tạ Tuấn hơi chần chờ, ông chưa đưa cho Tạ Lâu.
Tạ Lâu nhướng mày, đè giọng xuống: “Ba?”
Tạ Tuấn nhìn ván cửa, một hồi lâu mới nói: “Ngày mai ba còn có rất nhiều công việc.”
Tạ Lâu: “Cho nên?”
“Mẹ con quậy lên ba chống đỡ không được.” Tạ Tuấn ngẫm nghĩ rồi rút chìa khóa trở về, “Ngủ một đêm ở phòng làm việc mà thôi, chẳng sao cả.”
Nói xong đã xoay người trở về phòng làm việc.
Tạ Lâu nhìn chằm chằm váo gáy Tạ Tuấn, nghiến răng nghiến lợi: “Ba.”
Tạ Tuấn: “Xin lỗi, con trai.”
Rầm —— cửa phòng làm việc đóng lại.
Tạ Lâu giơ tấm thẻ kia, sững sờ tại chỗ.
Không có chìa khóa hỗ trợ, khóa phòng kiểu gia đình này không thể mở được. Vẻ mặt của Tạ Lâu lạnh nhạt, nhịn không được cảm thấy ba anh quá nhát rồi xoay người trở về phòng, tìm kiếm một vòng mới tìm được một điếu thuốc.
Xoay người lại gửi cho Tô Hà một WeChat.
Nhưng bên kia, Tô Hà không hề trả lời.
Tạ Lâu cả một buổi tối không ngủ ngon được.
*
Tô Hà mới đầu hơi không được tự nhiên nhưng sau đó lại không biết như thế nào cũng ngủ rồi. Buổi sáng tỉnh lại, Cố Tình đã tỉnh, đặt một tấm thảm tập yoga ở cuối giường rồi tập yoga trên đó. Nhìn thấy Tô Hà đã tỉnh, Cố Tình gọi: “Tới tới tới, buổi sáng làm một chút vận động có oxy.”
Tô Hà ngáp ngồi xổm nhìn một lát.
Cố Tình vừa làm vừa nói chuyện với Tô Hà, nên làm như thế nào, tay như thế nào duỗi ra, chân như thế nào đè xuống.
Tô Hà gật đầu thẳng thừng, cô phát hiện cuộc sống của Cố Tình thật nhàn nhã và tự tại.
Ở trên người Cố Tình, cô thấy được một loại theo đuổi sinh hoạt tinh tế.
Mẹ chồng nàng dâu hai người ở trong phòng luyện một lát mới thay quần áo ra ngoài. Hôm nay Cố Tình cầm một bộ quần áo mới cho Tô Hà, là áo không tay kết hợp với chân váy màu be có nơ bên hông, rất thời trang. Cố Tình vừa nhìn vừa nói: “Con dâu sau này không có việc làm thì có thể đến công ty của mẹ làm người mẫu.”
Tô Hà mím môi cười cười: “Con có việc làm.”
Cố Tình gật đầu: “Cũng đúng, con trai khẳng định sẽ không để con làm cái gì mà người mẫu đâu.”
“Đi, đi ra ngoài ăn cơm sáng thôi.”
Tô Hà lúc này mới cầm lấy điện thoại, vừa thấy, là Tạ Lâu gửi tới tối hôm qua.
Tạ Lâu: “Về sau cách mẹ anh xa một chút.”
Tên chó điên này ngay cả mẹ mà cũng ghen.
Cố Tình: “Con trai đã gửi cái gì cho con thế?”
Tô Hà cười nói: “Không có gì ạ.”
Cố Tình không hỏi lại nữa mà kéo Tô Hà xuống lầu, kết quả dưới lầu chỉ có mình Tạ Tuấn. Ông ngồi ở trên bàn cơm xem báo chí, nhìn thấy hai người xuống lầu thì nói: “Ăn bữa sáng.”
Tô Hà chào bác một tiếng.
Tạ Tuấn ừ, xoay người nói với dì Trần: “Dì lấy bữa sáng cho con dâu.”
Dì Trần ừ một tiếng.
Cố Tình đi qua đó ngồi bên cạnh ông, gọi ông xã ơi.
Tạ Tuấn liếc nhìn bà hơi mỉm cười.
Tô Hà: “……”
Thì ra ba ba của Tạ Lâu cười rộ lên rất dịu dàng.
Cô nhìn quanh rồi hỏi: “Tạ Lâu có phải còn ngủ hay không ạ?”
Dì Trần bưng bữa sáng ra, cười nói: “Đúng vậy, còn chưa xuống nữa.”
Tô Hà gật đầu: “Con lên lầu gọi ảnh.”
“Đừng động tới nó.” Cố Tình thấy thế, vội vàng kêu lên. Tô Hà cười cười vẫn kiên trì lên lầu, tên chó điên này khẳng định lại cáu kỉnh, lại còn tức giận lúc rời giường nữa rồi.
Tới ngoài cửa phòng Tạ Lâu, Tô Hà đưa tay gõ cửa nhưng không ai trả lời. Tô Hà đặt tay ở then cửa, vặn một chút lập tức đã mờ ra.
Trên giường nằm một đống, anh đè đôi chân dài lên bên ngoài tấm chăn mỏng.
Tô Hà đóng cửa lại, đi qua đó ngồi ở mép giường.
Anh hí mắt, lạnh lùng nhìn cô. Tô Hà cong môi ngồi ở mép giường, duỗi tay kéo lấy cánh tay anh.
Tạ Lâu trầm giọng, “Làm gì?”
Tô Hà cười dựa sát vào anh: “Rời giường thôi, ăn bữa sáng xong chúng ta về nhà.”
Tạ Lâu híp mắt: “Em còn nhớ rõ em với anh có nhà á hả?”
Vừa thấy đã cáu kỉnh, Tô Hà ôm chặt cánh tay anh, cùng anh mười ngón tay đan chặt vào nhau. Tạ Lâu tránh ra, Tô Hà nắm chặt lấy, ghé vào иgự¢ anh làm nũng: “Không tức giận được hông?”
Tạ Lâu cúi đầu nhìn cô, một giây sau: “Em cho rằng làm nũng là hữu dụng à?”
Tô Hà mím môi, dựa sát vào người anh rồi hôn lên cằm anh, “Vô dụng sao?”
Nói xong, tiếp tục hôn anh một cái.
“Thật sự vô dụng sao?”
Sau đó lại tiếp tục hôn, hôn một cái hỏi một câu: “Thật sự thật sự vô dụng sao?”
Tạ Lâu nhắm mắt, nhịn một hồi lâu mới bắt lấy tay cô, xoay người chặn cô lại, hôn thật mạnh lên môi cô: “Tô Hà, em mẹ nó mà biết làm sao trị anh đúng hay không?”
Tô Hà há mồm định cắn anh, cũng để anh hôn hôn, hai tay ôm lấy cổ anh thật chặt
Thừa nhận anh ôm hôn.
Cho đến khi hai người thở hồng hộc, Tô Hà mới đỏ mặt đẩy anh ra, vuốt lấy tóc khỏi vòng tay của anh.
Tạ Lâu liếc nhìn cô một cách hằn học, có những quầng thâm nhỏ dưới mắt anh vì tưởng tượng đến tối hôm qua cô ngủ bên cạnh mẹ. Cho dù là mẹ thì anh cũng tức giận
Rửa mặt xong, Tô Hà mặc anh dắt ra cửa.
Cửa vừa mở ra, Cố Tình thiếu chút nữa đã nhào vào trong.
Tạ Tuấn nhanh chóng đỡ lấy bà xã sắp ngã.
Tạ Lâu híp mắt, từ kẽ răng rít ra mấy chữ: “Mẹ… Mẹ… Làm… Gì?”
Cố Tình cười: “Ngắm phong cảnh….”
Tạ Tuấn: “……”
Mất mặt quá.