Trong phòng bao ồ lên xôn xao…
Bốn năm sau, bốn bức thư này như mở ra một chiếc hộp Pandora, tất cả những yêu thương thầm kín chua xót lúc bấy giờ đều được trút bỏ.
Sắc mặt Tạ Lâu u ám, ánh mắt dừng ở trên mặt ba người Thành Vũ Lang Nhất với Lâm Mộ. Đặc biệt là Lâm Mộ, sắc mặt cô ấy tái nhợt, gần như là sẽ nhanh chóng trốn ra sau.
Ở chỗ này, cô ấy được xem như là khác người….
Đã có bạn học ở phía sau bắt đầu thảo luận về cô ấy.
“Thích con gái à?”
“Cậu ấy.. Cũng là con gái mà.”
Thành Vũ đứng dậy khỏi ghế, nhìn những người bạn học kia: “Thích con gái thì làm sao hả? Con gái không thể thích con gái sao? Bốn bức thư này vẫn luôn ở chỗ tôi. Lúc trước Tô Hà đưa thư cho Tạ Lâu nhưng bỏ sai ngăn kéo, sau đó trường học tổ chức hoạt động, dọn đi cái bàn đó. Cái bàn kia vẫn luôn ở chỗ ông thầy đầu trọc cho đến khi tốt nghiệp cấp ba, tôi mới đến chỗ thầy thì thấy ấy mới đưa cho tôi.”
“Lúc ấy tôi vội vã ra nước ngoài, mang theo bốn bức thư này theo.”
Cậu nói xong, tất cả mọi người đều yên lặng.
Quay đầu lại, cậu nhìn về phía Tạ Lâu, tay chống lên bàn nhìn chằm chằm Tạ Lâu. Thành Vũ lần đầu tiên biểu hiện có tính công kích đến thế: “Tạ Lâu, cậu có biết lúc trước nhìn thấy Tô Hà theo đuổi cậu, tôi có cảm giác gì không? Thật sự muốn Gi*t ૮ɦếƭ cậu.”
“Tôi ngồi cùng bàn với Lâm Nhất, cũng rất thân với Tô Hà. Tô Hà đối xử rất tốt với Lâm Mộ. Lâm Mộ rất nhiều lần thừa dịp Tô Hà ngủ thì cậu ấy lén lút chạm vào mái tóc của Tô Hà, tôi hận không thể thay thế. Khi đó tôi không biết Lâm Mộ thích Tô Hà, tôi cho rằng điều đó chẳng qua là hành động giữa hai đứa con gái thân nhau thôi.”
“Đừng nói nữa.” Lâm Mộ ở phía sau hét lên một tiếng.
Thành Vũ ngừng một lát, không hề nói Lâm Mộ, mà là nói với Tạ Lâu: “Cậu thật là đang ở trong phúc mà không biết hưởng.”
Đôi chân dài của Tạ Lâu bắt chéo lên bàn, ôm cánh tay trực tiếp nghênh đón ánh mắt đố kỵ của Thành Vũ.
Ánh mắt thù địch của anh tràn lan, một hồi lâu, “Thì sao? Bây giờ em ấy là của tôi.”
Thành Vũ híp mắt, ngồi lên ghế mới nói: “Cái số của cậu thật là tốt.”
Lang Nhất ngậm thuốc lá, cúi người trộm đi phong thư của mình, còn chưa lấy được thì Thành Vũ nhìn Lang Nhất: “Cậu cái đồ nhát gan!”
Lang Nhất: “…… Cậu có gan, có gan sao không trực tiếp tỏ tình? Hơn nữa, nhiều năm trôi qua như vậy, tôi còn có thể thích hay không đây. Phong thư này của tôi nói thật là tôi viết ba ngày ba đêm, không đến 500 chữ. Tất cả đều là copy paste, cũng.. Cũng không nhiều thiệt tình, nhưng thật ra là cậu, có thư tình của tôi sao không nói cho tôi hả?”
Thành Vũ cười: “Tôi nghĩ Tô Hà nhất định không biết, lớp học nhiều người thích cậu ấy như vậy, sao cậu ấy có thể đặt ánh mắt ở trên người Tạ Lâu cái chàng trai không ai bì nổi chứ.”
Nói xong, cậu nhìn về phía Tô Hà.
Tô Hà sững người, vừa rồi đã thất thần.
Tạ Lâu cũng nhìn Tô Hà, bên trong đôi mắt híp ấy là mưa gió bão táp. Tô Hà hơi dời tầm mắt nhìn Tạ Lâu, một giây sau, cúi người nhào vào lòng Tạ Lâu.
Tạ Lâu đột nhiên mất bình tĩnh, anh vươn tay ôm cô thật chặt.
Tô Hà ôm cổ Tạ Lâu nhìn về phía những người khác rồi cười nói: “Niên thiếu yêu thầm, thích nhau đều rất tốt đẹp, tôi chưa từng hối hận qua việc tôi thích Tạ Lâu, duy nhất cảm thấy ngốc chính là tiêu tiền theo đuổi anh ấy như vậy. Dù sao, cấp ba mà, lại không phải ra xã hội, theo đuổi như vậy, là con trai đều sẽ phản cảm.”
“Không trách anh ấy không thích tôi, chỉ trách biện pháp của tôi quá vụng về.”
Cánh tay Tạ Lâu nắm thật chặt, nghiêng đầu hôn lên má Tô Hà.
Những người còn lại đều nhìn bọn họ, ánh mắt đều hơi đỏ lên.
*
Ánh mắt Tô Hà nhìn về phía Lâm Mộ đang núp phía sau, mắt Lâm Mộ cũng đỏ hoe, cô ấy thật sự ngượng ngùng. Tô Hà cười nói: “Cảm ơn cậu nha, Lâm Mộ, thích một người không có sai, chỉ trách tớ không thể đáp lại cậu mà thôi.”
Tạ Lâu híp mắt, nhưng chung quy không nói gì thêm.
Lâm Mộ lắc đầu, cô ấy lấy hết can đảm từ trong đám người đi ra, nói một hơi: “Bố tớ là một con ma bài bạc, anh trai tớ cũng giống như ba tớ, chỉ có mẹ tớ là dịu hiền. Nhưng khi mẹ tớ qua đời, Tô Hà lúc ấy xuất hiện ở trong lớp, vừa lúc là khoảng thời gian mẹ tớ qua đời, tớ.. Thích cậu ấy đối xử tốt với tớ, dịu dáng với tớ, cho nên…..”
“Nhưng, tớ… Tớ là song tính.”
Lâm Mộ nói xong, những âm thanh bàn tán đã nhỏ đi rất nhiều.
Thì ra gia đình ảnh hưởng rất lớn với mỗi người, mà bản thân con gái thích con gái là một chuyện rất gian nan. Mọi người đều là người trưởng thành rồi, mỗi người đều có thứ do tự mình lựa chọn, ai cũng không có tư cách đối với tình cảm của người khác mà khoa tay múa chân. Hơn nữa, này có gì là lạ đâu.
Đều không phải là thế kỷ 21 à.
Lang Nhất Ϧóþ tắt điếu thuốc mới nói: “Đúng rồi, mọi người hòa nhã ngồi xuống, cắt bánh kem, chúc mừng Thành Vũ cái nào.”
Cậu vừa lên tiếng, người còn lại lập tức vây quanh. Tạ Lâu khó có khi dễ gần mà ôm eo Tô Hà, khí thế hơi kiềm chế lại chút đỉnh.
Thành Vũ nói một hơi, nhìn Tô Hà: “Tôi chúc phúc cậu.”
Tô Hà cười đáp lời: “Cảm ơn.”
Sau đó, cô giơ tay nhéo lên cánh tay Tạ Lâu. Tạ Lâu ngước mắt, Tô Hà nhìn anh, hai giây sau, Tạ Lâu không tình nguyện nói: “Cảm ơn.”
Thành Vũ nghe thấy thì nở nụ cười: “Cậu chủ Tạ, khách khí.”
Tạ Lâu: “……”
Mẹ kiếp.
*
Bánh kem của Thành Vũ rất lớn, cậu ta không muốn ước nguyện nhưng bọn Lang Nhất đều bắt cậu ta một hai phải ước. Thành Vũ bất đắc dĩ, đôi tay chắp lại thản nhiên đồng ý.
Tạ Lâu ghé vào bên tai nhỏ giọng nói với Tô Hà: “Chờ sinh nhật em, anh cũng chuẩn bị cho em một cái bánh kem thiệt lớn.”
Tô Hà: “Vậy sinh nhật anh, em chuẩn bị cho anh một cái bánh kem nhỏ thôi.”
Tạ Lâu: “…. Ồ…”
Ước xong, Thành Vũ cắt bánh kem, còn Lang Nhất thì phân bánh kem. Khi chia đến chỗ Tô Hà là một miếng rất lớn. Thành Vũ cố ý cầm một cái rất nhỏ cho Tạ Lâu.
Người bên cạnh thấy thế đều nở nụ cười.
Tạ Lâu: “……”
Tôi nhịn.
Ông đây hiếm lạ bánh kem của cậu à.
Anh thật sự rất thích ăn ngọt, Tô Hà thì ngược lại không thích. Lúc ăn bánh kem, mọi người vừa tán gẫu vừa ăn. Lang Nhất muốn đầu tư gì đó cho nên hỏi Tạ Lâu có hạng mục gì không. Tạ Lâu liếm bơ trên khóe môi, hỏi: “Cậu có bao nhiêu tiền?”
Lang Nhất lẩm bẩm hai tiếng, “Không nhiều lắm, hơn hai trăm vạn.”
Tạ Lâu thở dài: “Đến thành phố Y đầu cơ bất động sản đi.”
“Cái này thôi hả?” Lang Nhất cảm giác bị chơi xỏ.
Tạ Lâu duỗi chân ra, lau một chút bơ chấm lên môi Tô Hà, Tô Hà theo bản năng mà giơ tay ra liếm.
“Cậu mới có hơn hai trăm vạn, còn muốn đầu tư gì hả? Hạng mục nhỏ thì hiệu quả quá chậm, không bằng làm mảng địa ốc, tiền tới còn nhanh hơn chút.” Giọng Tạ Lâu thản nhiên, ánh mắt đa số đều ở trên người Tô Hà, trả lời cũng rất tùy ý.
Nhưng đều là nói thật.
Lang Nhất nghĩ ngợi: “Cậu mua không?”
Tạ Lâu: “Mua.”
“Mấy căn?”
“Bốn căn, có hai căn là của Tô Hà.”
Tô Hà bị sặc kem, Tạ Lâu vỗ vỗ lên lưng cô, cười nhẹ một tiếng: “Sao em không cẩn thận thế?”
Tô Hà xoay người nhìn anh, “Nhà ở?”
Tạ Lâu liếm khóe môi: “Đúng vậy.”
“Em?”
“Ừm.”
“Khi nào anh mua?”
“Lần trước đến thành phố Y.”
“Em không cần.”
“Anh chỉ có thể mua được hai căn, mua không được mới thả đến em. Lúc ăn tết anh sẽ dẫn em bán nó đi.”
Tô Hà: “……”
Lang Nhất nghe được cuộc trò chuyện của đôi tình nhân kia thì đột nhiên ngo ngoe rục rịch.
Mẹ nó.
Tạ Lâu nói giống như hơi có chút đạo lý.
Những người khác nghe được mùi ngon, Tạ Lâu vào năm cấp ba ấy kiếm lời 300 vạn từ cổ phiếu ở trong lòng bọn họ chính là người đàn ông thần tiên, lúc này không ai nghi ngờ Tạ Lâu, chỉ cần anh nói là kiếm tiền vậy khẳng định sẽ kiếm tiền.
Sau đó, bọn họ bàn luận về chuyện nhà ở.
Cho đến đêm khuya, một đám người mới giải tán.
*
Tạ Lâu uống rượu xong nên không thể lái xe mà kêu người lái thay. Tô Hà nép vào lòng Tạ Lâu, hai người ngồi ở ghế sau, một quãng đường nhìn đèn neon lập loè, đèn đường lấp lánh ở trong xe. Tâm trạng của Tô Hà rất bình lặng, yên lặng mà ấm áp. Lần tụ hợp này như là xoá nát tất cả khó khăn khi theo đuổi Tạ Lâu, mài nhẵn, phủ một lớp kem, trở nên ngọt ngào hơn.
Mà tối nay xoay ngược lại cũng làm Tô Hà thấy được thì ra không phải tất cả mọi người đều cười nhạo cô thích Tạ Lâu.
Cũng có người yên lặng mà thích cô, lo lắng vì cô, điều này chắc chắn đã lấy lại được phần nào niềm tin về thất bại trong bốn năm qua của cô, lên xe trở về tận Khu vực mới Hoa Đông.
Trong hơi thở của Tạ Lâu mang theo mùi rượu rất ít. Anh dẫn Tô Hà lên lầu, sau khi vào cửa thì đổi giày, cởi bỏ áo sơmi, anh đi đến phòng làm việc.
Một phút sau, Tạ Lâu móc ngón tay vào cổ áo, cầm bàn phím màu đen đặt trên mặt đất.
Tô Hà quay người lại, thấy được thì sửng sốt hai giây: “Tạ Lâu?”
Tạ Lâu xắn tay áo lên mới nói: “Vì năm cấp ba ấy, anh sẽ quỳ vì em.”
Nói xong, anh kéo chiếc quần dài màu đen, quỳ xuống.
Cặp mắt Tô Hà đỏ hoe: “Anh…..”
“Thế nào? Càng yêu anh hơn sao?” Tạ Lâu ngửa đầu, khóe môi cong lên, cười xấu xa….
Tô Hà đi lên trước ôm lấy gương mặt góc cạnh của anh, một hồi lâu, cô hôn lên đôi môi mỏng của anh. Đầu lưỡi của Tạ Lâu muốn móc lấy lưỡi cô, Tô Hà vội thối lui, vỗ vỗ lên mặt anh: “Vậy mời anh quỳ cẩn thận.”
Tạ Lâu: “…….”
À.
*
“Em tắm trước.”Trên người Tô Hà đều là mùi thuốc lá cùng mùi rượu, cô không uống nhiều nhưng Tạ Lâu có uống nên đều dính trên người cô.
Cầm áo ngủ đi vào, chỉ lát sau, Tô Hà tắm xong với một cơ thể khô mát. Cô nhìn Tạ Lâu đang quỳ thì nói: “Anh quỳ mười phút nữa đi thì đi tắm.”
Tạ Lâu nhướng mày: “Được thôi.”
Tô Hà đi sấy tóc, đúng lúc này điện thoại Tạ Lâu cũng reo lên.
Tô Hà vội vàng qua đó cầm di động lên cho anh, tiếng chuông kia hình như là video. Tô Hà đưa tới trước mặt Tạ Lâu, Tạ Lâu vươn tay nhận lấy. Dấu vân tay của Tô Hà đã ᴆụng tới cái vòng tròn nhỏ kia, ngay sau đó, cô luống cuống chỉ kịp nhìn thấy hai chữ Cố Tình, tay vừa trợt lên thì đã chạm phải nút màu xanh lá.
Bên kia gương mặt Cố Tình hiện ra, vẻ mặt bà khi*p sợ: “Con trai? hành lễ lớn vậy à?”
Tạ Lâu: “……”
Một giây sau, anh vươn tay ấn tắt video.
Tô Hà ngồi ở trên thảm, nhìn anh: “Làm sao bây giờ, dì thấy được…..”
Tạ Lâu nắm cằm cô lên, giọng nói trầm ấm truyền đến: “Vợ yêu, sao em ngốc như vậy? Hmm?”
Tô Hà: “……”
*
Nhà chính nhà họ Tạ.
Cố Tình xé mặt nạ trên mặt xuống rồi nhìn về phía chồng, “Anh đoán xem em vừa mới thấy gì?”
Ba Tạ đóng tạp chí lại, “Cái gì?”
“Con trai, quỳ gối trên bàn phím á.” Cố Tình mang vẻ mặt kinh ngạc, rất là khi*p sợ.
Ba Tạ cứng đờ người ra, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Tình, một hồi lâu: “Chiêu này hình như anh chưa trải qua……”
Cố Tình: “Đúng vậy.”
“Con dâu của chúng ta thật là lợi hại.”
“Em hâm mộ con dâu quá, sao có thể trị được thằng con trai kia.”
“Có bí quyết gì không?”
Ba Tạ: “……”